Hồ Đỗ vung rìu ra sau, toan chém Mộc Thạnh.

Giữa lúc hai phe đang giao chiến, xách đầu một trong hai thống lĩnh địch quân chẳng khác nào giáng một đòn nặng lên sĩ khí của đối phương. Có như vậy, quân Hồ bị mai phục mới có thể bảo toàn quân số mà tái chiến.

Mộc Thạnh biết mình khó tránh nổi cái chết, bèn nghển cao đầu. Bỗng nhiên trông lão ta thanh thản đến lạ. Nhìn vầng trăng treo cao, Thạnh nói:

“ Chém đi! ”

Hồ Đỗ gầm lên, phạt rìu xuống bằng cả sức bình sinh. Lưỡi việt sắc lẻm rơi nhanh, cách cần cổ Mộc Thạnh ngày càng gần.

Chiến thắng Mộc Thạnh, lại đang lo lắng cho ba quân khiến Hồ Đỗ không tập trung tinh thần được, đầu óc cứ trên mây trên gió. Hắn chỉ muốn chém Thạnh thật nhanh, rồi cầm đầu tướng địch băng rừng đến viện trợ cho quân Đại Ngu và Hồ Xạ.

Thế mà có ngờ đâu, chỉ một phút thất thần thế thôi cũng quá đủ để y trả một cái giá đắt.

Phập!

Lưng Hồ Đỗ trúng liên tiếp mấy thanh ám khí. Chuỷ thủ có, thấu cốt đinh có, thiết tật lê cũng có. Đáng sợ nhất là hai bộ kê trảo từ đâu bay tới, chộp trúng hai bả vai Hồ Đỗ. Cuối trảo có gắn một sợi xích sắt dài độ một thước ta, lúc bay từng đoạn thiết liên khua vào nhau kêu lẻng xẻng.

Lưỡi dao nhọn hoắt, cong vút cắm ngập vào thịt, làm máu Hồ Đỗ ứa ra đầy áo. Hai sợi xích căng lên, người điều khiển kê trảo dùng sức giật một cái. Tức thì kình lực cực lớn kéo phăng Hồ Đỗ về phía sau. Y liên tiếp lui lại mấy bước thì giữ được thế quân bình.

Đỗ thoáng giật mình, biết đối phương ắt phải là hạng có số có má. Y không dám lỗ mãng gỡ kê trảo ra, bởi chỉ cần hơi phân tâm thì đối thủ sẽ vận kình kéo đi. Thành thử, tạm thời Hồ Đỗ chỉ có một cách là đứng đực tại chỗ.

Mộc Thạnh đã ở trong gang tấc mà không làm gì nổi. Đỗ căm lắm. Đám người đằng kia thì nào có để y yên, liên tục ném ám khí tới tấp vào người. Đỗ liên tục tránh đông né tây, cố không để ám khí đánh lén của địch thủ lia trúng đầu. Thế nhưng khoảng không cho hắn di chuyển đã bị đôi kê trảo hạn chế gắt gao.

Huống hồ, càng cử động mạnh, máu từ các vết thương khắp người rỉ ra càng nhiều.

Tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Kẻ địch thấy Hồ Đỗ né tránh liền liền, bắt đầu tìm cách nhắm vào các bộ vị khác trên người y như đùi, bắp chân, cẳng tay.

Máu Đỗ chảy ròng ròng. Đối thủ muốn từ từ mài chết hắn đây mà. Đầu của Đỗ bắt đầu hoa lên ong ong, hai mắt mờ đi trong sự xoay vòng của cảnh vật. Y đã mất quá nhiều máu.

Nghiến chặt răng, Hồ Đỗ vác rìu lên quăng mạnh một cái. Mộc Thạnh đã ngay trước mặt mà không làm gì được lão, nên y căm, căm lắm. Rìu của đỗ văng về phía Thạnh, xoay tròn như một lốc xoáy. Kình phong từ lưỡi rìu thổi cả đám cỏ rạt sang hai bên.

Máu chảy càng nhiều, sức mạnh do Lý Thân thần công đem lại càng lớn. Lưỡi việt này mà cứa trúng người thì ắt không phải chuyện tốt đẹp gì…

Mộc Thạnh nén đau, chỉ kịp đổ sụp người xuống là thanh việt đã bay tới nơi rồi. Lưỡi rìu sắc lẻm trượt qua đầu, chém văng mũ và khăn buộc, tiện thể hớt luôn một đám tóc của y. Tóc Thạnh rụng lả tả xuống bên người, còn thanh việt của Đỗ thì găm mạnh vào một thân cây cách đó không xa, lưỡi bén ngập vào thân cây cả tấc.

Đỗ ném rìu xong, cũng chẳng còn thời giờ mà quản Mộc Thạnh sống hay là chết nữa. Y gầm lên, sau đó vươn tay ra sau lưng chộp luôn lấy hai sợi dây xích đang móc vào cặp kê trảo rồi vận lực toan giật tung xích sắt, song vô hiệu.

Ở bên kia rừng, chợt có tiếng ai vang lên the thé, ngữ khí sặc mùi mỉa mai:

“ Hôm nay nhà ngươi thua đã là chuyện nhất định rồi, cần gì phải ngu ngốc làm cái chuyện vô bổ châu chấu đá xe? ”

Đầu óc Hồ Đỗ vốn đã chậm chạp, nay mất máu nhiều nên càng mơ hồ hơn.

Phịch.

Y ngã xuống, nằm yên, rất nhẹ. Máu vấy ra, lan dưới thân y. Những ngón tay đang siết vào nhau thật chặt lỏng dần, rồi hé mở.

Đối phương thấy hắn không cử động, mới an tâm hơn. Y giật giật hai sợi thiết liên mấy cái, kê trảo cắm ở vai đỗ ngọ nguậy cứa vào từng thớ thịt, song y chỉ hơi run lên chứ không còn cử động mạnh nữa.

“ Hầu gia, để ngài phải hoảng sợ rồi. ”

Người nọ cất tiếng, giọng y nói the thé và sắc, rất khó nghe.

Mộc Thạnh nén đau bịt chỗ vai cụt lại, máu rỉ qua từng kẽ tay. Lão cố ngẩng đầu lên nhìn về phía có tiếng người.

Là một nhóm bốn người. Dẫn đầu là một trung niên thể hình vạm vỡ. Ông ta ăn mặc theo lối quý tộc xưa, với áo vạt chéo bên ngoài, áo cổ tròn lót trong.

Một dải thắt dây lưng lụa ôm quanh vòng eo gấu, mái tóc hoa râm được chít bằng một tấm khăn vuông đen tím. Chòm râu quai nón của lão đã chuyển dần sang trắng cước của tuổi già. Nhưng nhìn dáng đi dáng đứng thì xem chừng xương chân xương tay lão ta hãy còn cứng cáp, bắp thịt cả người vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Đôi bàn tay lão ta nắm chặt một đôi xích sắt, chính là cặp gắn vào đôi kê trảo đang chôn vào vai Hồ Đỗ. Lão nhìn thẳng vào Mộc Thạnh đang ghé mình dưới đất, cười nói thản nhiên. Tiếng Hoa của lão khá là trúc trắc, song đủ để hiểu.

Trung niên ấy chính là một trong bốn Tinh của sơn trang Bách Điểu: Bạch Kê Tinh Mạc Viễn, chính là anh em với Mạc Thuý - người vừa hàng quân Minh ở sông Phú Lương không lâu trước đây.

Nói đoạn, hắn quay đầu nguýt ba thanh niên phía sau, nói:

“ Bọn nhỏ, còn không mau dâng thuốc cho Hầu gia liệu thương cầm máu? ”

Ba thanh niên, hai nữ một nam đồng thanh dạ ran. Ba người ăn mặc tương tự nhau, rõ ràng là người cùng một phái. Khác biệt ở chỗ tên thanh niên thì có một cặp kê trảo đeo ở tay, còn hai cô gái thì mỗi người dắt một sợi lông chim ở mép tai thay cho trang sức.

Cô nhỏ hơn mặc áo trắng tiến đến chỗ Mộc Thạnh, rịt thuốc băng bó vét chém ở vai cho y.

“ Các… người là? ”

Mộc Thạnh thở hắt ra, ánh nhìn của lão bắt đầu lấy lại vẻ thâm sâu lúc ban đầu. Nhìn cánh tay bị chém đứt lìa nằm chỏng chơ ở nơi xa, lão không nén nổi một cơn giận dữ cùng với nể sợ.

“ Hầu gia chớ lo, chúng ta là người của sơn trang Bách Điểu. Thiên quân muốn hỗ trợ tông thất triều Trần diệt Hồ phục quốc, người dân Đại Việt chúng tôi ai cũng có bổn phận phải giúp đỡ. ”

Tên thanh niên ở đằng xa bỗng mở lời. Hắn vốn xuất thân dòng dõi con buôn, nên từng có dịp qua Đại Việt, học tiếng ta. Ngày ấy chính hắn từng làm thông dịch cho Trần Thiêm Bình lúc y sang Đại Minh mượn binh đánh Hồ.

Y chỉ là một tiểu nhân vật, Thạnh nhất thời không nhớ ra là ai. Song thấy đối phương biết nói tiếng mình thì cũng đủ mừng rồi. Lão nhìn về phía trung niên, định chắp tay làm lễ cảm ân thì bỗng sững sờ. Thạnh nhìn bả vai cụt lủn của mình mà nghiến răng nghiến lợi.

Mạc Viễn bước chậm về phía Thạnh, ra dấu nói lão cứ yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi. Rồi y bước về phía Mộc Thạnh, hai tay nắm thành quyền, vận lực chuẩn bị sẵn. Chỉ chờ Hồ Đỗ vùng dậy là sẽ phản kích ngay.

“ Thì ra là đám người sơn trang Bách Điểu các ngươi. ”

Mạc Viễn cười khẩy, đang định nói mình đã tiên liệu trước được mọi chuyện thì nơi đáy mắt đã phản chiếu nắm đấm đang liên tục lớn dần của đối phương. Y hốt hoảng, hai tay cong thành ưng trảo với ngón cái, trỏ giữa cong lại như móc câu, ngón út và ngón đeo nhẫn thì nắm lại. Lão nghiến răng nghiến lợi vận kình chộp vào cổ tay đối phương, thầm nghĩ phải vặn gãy cổ tay Hồ Đỗ.

Bốp!!

Nào ngờ lực đấm của Đỗ quá mạnh, tay hắn vừa mới vồ trúng đã gãy ngón, leng bàn tay rách một đường. Liền ấy, vành bụng trúng một cú nặng, Mạc Viễn lập tức thấy ngũ tạng rung động dữ dội khác nào có địa chấn trong người. Ấy là bởi yếu huyệt Thần Đình ở chính giữa rốn bị đánh trúng.

Mặc dù đã đề phòng Hồ Đỗ đánh lén, song Viễn lại không biết Hồ Đỗ càng bị thương thì sức lực lại càng mạnh, kình lực phát ra càng hùng hậu.

Viễn phun máu, bị Đỗ đánh cho văng ngược ra sau. Thân hình nặng hàng mấy chục cân của hắn đè lên hai đệ tử trẻ của sơn trang Bách Điểu đứng đằng sau. Hai người vội đưa tay lên đỡ theo bản năng, thế nhưng kình lực phá núi của Đỗ trên người Mạc Viễn còn chưa tan hết. Nay từ lưng truyền đến chấn thẳng vào cánh tay của hai người kia.

Rắc! Rắc!

Hai người kia ngã ngửa, hai cánh tay đã gãy lìa thì chớ, lại còn bị thân hình cao lớn của Mạc Viễn đè lên. Đau tới nỗi hai đệ tử của sơn trang bất tỉnh luôn. Hồ Đỗ lắc mình đứng lên, thở dốc. Cổ y lừ lừ quay sang chỗ Mộc Thạnh một cách máy móc, chậm rãi. Dưới ánh trăng mờ mờ, đôi mắt vô thần của y trông càng dễ sợ hơn. Mặt Hồ Đỗ nay đã đỏ bừng lên một màu máu tươi roi rói. Đám người Mộc Thạnh rùng mình lên, một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong tâm khảm.

“ Ác ma. Tên An Nam này đích thị là ác ma chuyển thế… ”

Mộc Thạnh lắp bắp. Lão không nhận ra cơ thể mình đang co lại theo bản năng hòng cố gắng né tránh ánh nhìn của Hồ Đỗ. Sau lưng y, tay phiên dịch thì ngã ngồi, ba chân bốn cẳng bò đi tìm đường trốn. Chỉ có thiếu nữ áo trắng là hẵng còn giữ được bình tĩnh.

Hồ Đỗ bước về phía họ. Trông y như một con quỷ vừa tắm trong máu tươi mà bước ra. Y nhặt thanh việt lên, nắm chuôi kéo nó theo. Lưỡi rìu cày một đường vừa sâu vừa rộng trên mặt đất.

Không ai là không hoảng. Mộc Thạnh nghiến răng, bàn tay trái đặt lên bả vai phải. Ánh mắt lão lần đầu tiên hiện lên vẻ tuyệt vọng.

[ Chẳng lẽ ta phải bỏ mạng ở đất nam này ư? ] - lão nghĩ.

Gã thanh niên thì không cần phải nói. Hồ Đỗ còn chả thèm nhìn y lấy một giây, nhưng y cũng chỉ thiếu điều tự làm ướt quần mình mà thôi.

Trong ba người, chỉ có thiếu nữ áo trắng là còn tỉnh táo. Mặc dù cũng sợ đến nỗi run cả người, song cô vẫn tin rằng Hồ Đỗ chỉ đang gắng gượng chống chọi. Y đã mất máu quá nhiều, chưa bất tỉnh hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường mà thôi.

Cô không tin trên đời có một thứ võ công nào khiến người luyện thoát li được khỏi phạm trù “ con người ”.

Tuy nhiên, trí óc con người cũng luôn là cội nguồn của những thứ kì diệu và không tưởng. Một thứ bí ẩn mà tiềm năng của nó thậm chí chưa thể lí giải bằng khoa học hiện đại. Có những lúc, chỉ bằng sự kiên cường, con người có thể làm những điều không tưởng như tải hàng chục cân lương thực vượt mấy cây số đường rừng.

Hồ Đỗ đã kéo thanh việt dài đến trước ba người. Mặt y tối sầm lại do khuất ánh trăng. Chỉ có đôi mắt trợn to, đầy tơ máu là hiện rõ. Ánh nhìn ấy in sâu vào kí ức của ba người chứng kiến nó, trở thành một vết sẹo ác mộng.

Đỗ chậm rãi giơ cao thanh rìu chiến lên, lưỡi rìu soáng loá như muốn xả đôi mảnh trăng trên đầu.

Phịch.