Lí Bân bèn tiếp:

“ Song cũng đâu có được thuận lợi gì cho cam? Lúc đầu mở Thính Tuyết lâu này, tôi không biết khẩu vị người thời nay, thế là thất bại thê thảm… Nhiều người ăn đồ tôi nấu, đau bụng tiêu chảy, thế là bị kiện lên quan trên thiếu điều táng gia bại sản. ”

Phải biết khẩu vị xưa và nay vốn rất khác nhau, chất lượng thực phẩm và cơ địa, độ mạnh yếu của miễn dịch cũng không giống với thế giới hiện đại. Lí Bân chế biến theo khẩu vị sáu trăm năm sau, thành công được mới là chuyện lạ.

Lí Bân trầm mặc nhìn vào bầu không bên ngoài hành lang, rồi nói tiếp:

“ Lúc ấy túng quẫn, tôi mới đến chỗ Lí viên ngoại vay mượn một khoản để làm ăn, cũng được ngài ấy khuyên bảo ít nhiều trong chuyện buôn bán. Đến khi ấy mở Thính Tuyết Lâu nhắm vào các cậu ấm cô chiêu thích sự mới lạ, lại dùng kiểu làm ăn tự phục vụ của tương lai, thế mới tạm gọi là có chút thành công nhất thời. ”

Y nhìn ra bầu không bên ngoài lan can bằng gỗ, chậm rãi hồi tưởng lại mọi chuyện.

Bảy năm trước, giữa lúc đang đánh trận Đa Bang, thì linh hồn y vượt thời gian nhập vào thân xác Lí Bân. Khi ấy, y khấp khởi mừng thầm, nghĩ sẽ dựa vào kiến thức khoa học từ hơn sáu trăm năm sau để làm nên một phen cơ nghiệp. Nào có biết rằng, chưa nói từ lí thuyết tới thực tế vốn đã cách nhau cả vạn dặm đường, chỉ riêng xét về vốn sống, độ từng trải, cũng như mưu mô trí kế thì một tay sinh viên sống trong thời bình như y sao có thể đọ được với loại tướng lão luyện sa trường mấy chục năm như Trương Phụ, Mộc Thạnh? Càng không đáng xách dép cho kẻ quân vương đáng sợ như Chu Đệ.

Kiến thức trên trường lớp, căn bản không phải vốn sống.

Đáng tiếc trước giờ y vẫn đánh đồng hai thứ này với nhau trong vô thức, may sao nhận ra kịp thời, mới giữ được tính mạng đến bây giờ.

Lí Bân lại thở dài, nhiều lúc đến ngày cuối năm, một thân một mình ở nơi đất lạ, cũng không rõ ở nhà cha mẹ người thân ra sao, anh em bè bạn thế nào. Đáng tiếc là hiện giờ cho dù có tiền muôn bạc vạn, quyền thế nghiêng trời, cũng chẳng thể nào gặp lại, chúc nhau một câu “ năm mới bình an ”.

Quê hương y ở sáu trăm năm sau.

Tạng Cẩu bèn nói:

“ Vậy thì không làm phiền Lí huynh đài nữa. ”

Đoạn đứng dậy lấy ra một viên quỷ diện phi châu, đưa cho Lí Bân, nói:

“ Huynh đài ở đây bơ vơ một mình, có cha có mẹ nhưng không thể báo hiếu, có bè có bạn chẳng thể tận nghĩa, có nhà không thể về. Có một vật này, xin giữ làm kỷ niệm, coi như để trừ tà. ”

Tạng Cẩu tự nhủ, bản thân cậu chàng tuy cũng là cô nhi tứ cố vô thân, thôn nhỏ mà cậu coi là cả thế giới thì đã bị người ta san thành bình địa, song chí ít, mỗi năm vào ngày thanh minh, cậu chàng còn có thể thắp cho cô bác, ông bà ở thôn Điếu Ngư mấy nén nhang, đốt ít giấy vàng mã.

Còn Lí Bân… lẽ nào thắp hương thờ người sống?

Lí Bân nhận phi châu, thì đột nhiên giật nảy mình một cái, đánh rơi cả viên châu bằng đồng đen xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.

Tạng Cẩu quan sát thần sắc y biến đổi, đôi mắt mở lớn, như thể nhận ra lai lịch của đồng đen thì không khỏi thấy kinh ngạc.

Một ý nghĩ to gan xuất hiện trong lòng cậu chàng.

Lí Bân lúc này mới bình tĩnh, dùng sức nhặt quỷ diện phi châu lên, run giọng hỏi Tạng Cẩu:

“ Làm sao cậu có được vật này? ”

Tạng Cẩu bèn lướt đến chỗ Hương, lấy thanh Lĩnh Nam ra đưa cho Lí Bân xem qua một lượt. Đoạn nói:

“ Đây vốn là vũ khí độc môn của tôi. Chẳng nhẽ, Lí huynh nhận ra thứ này? Hoặc giả phải nói là… viên châu này được làm từ thứ kim khí đến từ sáu trăm năm sau? ”

Lại kể chuyện của nước Nam…

Hổ Vương dẫn Đinh Lễ về Lam Sơn chưa bao lâu, thì Phạm Ngọc Trần đã biết trước. Không đợi Hổ Vương và bà Thương vãn chuyện, cô nàng đã chạy lên nhà trên, nói:

“ Cha. Cha về rồi sao? ”

Hổ Vương Đề Lãm cười nhạt, nói:

“ Con nỡm nhà cô thì tài rồi, mượn cớ để chào cha, thực ra chỉ muốn nghe ngóng tin thằng nhãi kia thôi đúng không? ”

Phạm Ngọc Trần biết không qua mặt được cha, bèn chạy đến đấm bóp cho cha, nói:

“ Cha… ở đây còn bác Thương. ”

Hổ Vương cười vang, nói:

“ Đấy! Chị xem! Người ta nói con gái lớn như chim xổ lồng đúng là chẳng sai. Được rồi. Đinh Lễ bây giờ chắc đang đi tìm Nguyễn Xí, chạy mau đi còn bắt kịp. ”

Phạm Ngọc Trần gật đầu, nói:

“ Thế con đi đây. ”

Bà Thương nãy giờ vẫn im lặng, nay thấy cô nàng đã đi khuất rồi mới lên tiếng:

“ Bác Lãm trước nay không phải người dễ thay đổi chủ ý, xem chừng là còn có ý khác rồi. ”

“ Không giấu được chị. ”

Hổ Vương thở dài, buông tay đặt lên tai ghế.

Bà Thương nghĩ một thoáng, rồi ôn tồn:

“ Có lời này khó nghe, bác nể mặt thầy thằng Lợi thông cảm tôi mới dám nói. ”

“ Đã là chỗ quen thân nhiều năm, lời chị dạy sao em dám không nghe? ”

Hổ Vương đáp, trong lòng cũng đã đoán chắc được tám chín phần bà Thương sẽ khuyên bảo chuyện gì.

Bà Thương hắng giọng, đoạn bảo:

“ Bác làm chúa một vùng, chắc tự biết cân nhắc. Nhưng chuyện con Ngọc Trần với thằng Lễ bác cứ phải xen vào làm gì? Có câu vật cực tất phản, tính cách con bé lại cương ngạnh, bác càng cấm cản con bé chỉ càng làm nó quyết tâm hơn mà thôi. Có câu yêu nhau chưa ắt đã thành quyến thuộc, bác hà tất phải cấm đoán đến thế? Lại nói, thằng Lễ ngoại trừ nan chứng trời sinh, thì nhân phẩm hay thân thế đâu đến nỗi nào? ”

Hổ Vương nói:

“ Em đâu phải hạng người chấp nhặt những chuyện này? Nếu không phải có nguyên do khác, em cũng muốn gả phứt con bé cho thằng Lễ. Còn cái ngai đang ngồi thì từ từ tìm người kế vị cũng được. ”

“ Ồ? Thế thì vì cớ gì mà bác lại phản đối đến thế? ”

Hổ Vương chậm rãi nói từng chữ:

“ Chị nghe đến ngậm ngải tìm trầm bao giờ chưa? ”

Phạm Ngọc Trần rảo bước chạy ra, hai bên con đường đất là đồng ruộng trải dài. Phía trước đó không xa, đã có thể thấy rõ bóng lưng một thanh niên vác cây côn sắt, bên cạnh dắt một con trâu lông trắng như tuyết.

Ngoại trừ Đinh Lễ ra, trên đời còn ai có thể thản nhiên đi cạnh con Đại Thắng thần ngưu nổi tiếng là hung hãn như thế cơ chứ?

Thấy bóng y, cô nàng bèn cất tiếng:

“ Này! Chờ tôi với! ”

Người và trâu cùng đứng lại.

Đoạn, thanh niên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phạm Ngọc Trần, nhẹ giọng:

“ Là cô à? ”

Phạm Ngọc Trần đứng lại, thở dốc mấy hơi, lại cuống cuồng đưa tay lên đầu định chỉnh lại tóc tai, thì Đinh Lễ đã đến bên, đưa tay vuốt lại lọn tóc dài đang xõa tung của cô nàng. Phạm Ngọc Trần thấy lần này cử chỉ của y ôn nhu khác thường, bất giác trống ngực bắt đầu đập liên hồi.

Thì ra hồi Lê Lợi thành quyến thuộc với Ngọc Lữ, Phạm Ngọc Trần đã lấy hết can đảm nói rõ chuyện tình cảm với Đinh Lễ, tiếc là cọc đi tìm nhưng trâu không chịu. Đến nay thái độ lại thay đổi, không khỏi thấy có điểm kì quái.

Lúc này, Đinh Lễ chợt nói:

“ Chuyện tình cảm vốn khó cưỡng cầu, cô đã không muốn cưới chúa công, thì cứ nói thẳng với Hổ Vương là được, đâu cần phải bám víu vào kẻ có bệnh bẩm sinh như tôi làm gì? ”

“ Chuyện này… tôi… ”

Phạm Ngọc Trần không ngờ Đinh Lễ đột nhiên nghiêm mặt, sẵng giọng, không khỏi ngớ người ra.

Con Đại Thắng đột nhiên phất phất đuôi, cọ cọ móng, như thể muốn ra hiệu cho Phạm Ngọc Trần.

Nhưng Đinh Lễ chưa chịu thôi, y tiếp tục nói phũ:

“ Tôi biết đàn bà miền núi các cô phong tục khác miền xuôi, nhưng thứ cho Đinh Lễ không tiện gần gũi với loại con gái lãng mạn phóng túng (*). Xin cô hãy tự trọng một chút, chớ có vọng tưởng rằng cứ tiếp tục như thế này thì tôi sẽ phải lòng cô, cũng đừng nghĩ có chút nhan sắc mà đàn ông sẽ quay chung quanh lấy lòng cô. Tưởng tôi dễ bị lợi dụng như thế sao? ”

Đương nhiên thực tâm thì y không nghĩ như thế, song nhớ đến những gì Hổ Vương kể, thì Đinh Lễ cũng phải cắn răng mà làm.

Phạm Ngọc Trần dám yêu dám hận, nhưng cũng thừa hưởng cá tính kiệt ngạo ngoan cường của Hổ Vương.

Cô nàng nghe Đinh Lễ nói vậy, sắc mặt tối sầm, lui nhanh hai bước, giọng nói lạnh hẳn đi:

“ Anh nghĩ thế thật sao? ”

Đinh Lễ bèn nói:

“ Chẳng nhẽ không phải sao? Nếu không phải vì dùng tôi làm kế hoãn binh, thì con gái của Hổ Vương, tìm đến một kẻ yểu mệnh như tôi làm gì? Ha ha, Đinh Lễ này số đã định không sống được bao lâu, cũng chẳng thể có con cháu nối dõi, thực là con bù nhìn hoàn hảo mà. ”

Phạm Ngọc Trần nghe xong, cười lạnh, nói:

“ Đinh tướng quân đã cho rằng tôi là loại con gái như vậy, thì Phạm Ngọc Trần này cũng chẳng còn gì để nói. ”

Đoạn xoay người chạy nhanh về hướng ngược lại.

Đinh Lễ thở dài.

Phạm Ngọc Trần cá tính mạnh, dám yêu cũng dám hận, yêu sâu hận càng sâu. Muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, kì thực cách duy nhất là đánh vào tính cách kiêu ngạo của cô nàng, khiến cô nàng tự mình rút lui. Bằng không, đừng nói là Hổ Vương, cho dù có là ông trời cũng chẳng thể ngăn nổi.

Đinh Lễ cũng biết mình rất quá đáng, bởi lẽ trong chuyện tình cảm, điều đau khổ nhất không phải là mòn mỏi chờ đợi đối phương, cũng chẳng phải sinh li tử biệt. Nhát dao độc địa nhất… chính là tình cảm chân thành của bản thân ở trong mắt người thương lại bị hiểu thành một hồi dối gạt và lợi dụng.

Đại Thắng đột nhiên húc đầu vào hông chủ, kêu “ ò ọ ” một tràng tỏ ý bất mãn.

Đinh Lễ cười thảm, kí đầu con trâu, nói:

“ Thằng ngốc, ngu như con bò. Trên đời có người con gái không vì thánh mạch của tao mà ghét bỏ, nguyện cùng tao đi tìm cách giải chứng nan y, lẽ nào tao không quý tiếc hay sao? Nhưng ở đời có duyên chưa chắc có phận, cũng chưa hẳn bắt buộc phải thành quyến thuộc mới là tình nam nữ. ”

Tiếc là những lời này, người đã chạy đi xa là Phạm Ngọc Trần không thể nghe được.

Con Đại Thắng vẫy tai, khịt mũi, nhìn chủ bằng ánh mắt vô cùng khiêu khích.

Thế là một người một trâu vừa đuổi đánh nhau vừa chạy về phía ánh mặt trời đang dần khuất nơi cuối con đường đất.