Tạng Cẩu bèn nói:

“ Thế nhưng kẻ hành y cứu chữa cho kẻ ác thì cũng bằng tiếp tay cho phường gian. Người dùng độc mà biết giết chết kẻ tà thì cũng chính là đạo hiệp nghĩa. Nếu con đoán không nhầm, vị đảo chủ kia sau khi có được y kinh, cũng đã “ con hơn cha ” như Tuệ Tĩnh thiền sư, dùng thuốc làm độc. Còn liệu nhà này có phúc hay không thì còn chờ ông kể tiếp. ”

Cậu chàng biết khi không Khiếu Hóa tăng nhắc đến mối quan hệ giữa Hoàng Thiên Hóa và Tuệ Tĩnh thiền sư, ắt hẳn phải có dụng ý.

Khiếu Hóa tăng bèn đáp:

“ Nói đến Hoàng Thiên Hóa thì chỉ có thể nói một chữ là hận. Y hận sư phụ chia uyên rẽ thúy, hận bản thân vì đã nóng nảy xung động, hận đồng môn vì cạn tàu ráo máng, hận phái Dược Tiên tại sao lại cho y y kinh mà không phải độc kinh. Y cũng dựa vào y kinh, dựa vào nguyên tắc “ thuốc có ba phần độc ”, từ thần dược cứu người tạo nên độc dược giết người không thấy máu. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, rốt cuộc hai truyền nhân của phái Dược Tiên cũng có cơ hội đọ tài. Một người hạ độc, một người trị độc, đấu nhau một ngày một đêm. Hoàng đảo chủ cũng vang danh chốn giang hồ từ đó. ”

Tạng Cẩu bèn nói:

“ Ông Khiếu Hóa, ông kể chuyện này cho con nghe có phải muốn con giữ lấy mình, chớ có vì có võ nghệ mà thay tâm đổi tính có phải không? ”

Ông sư ăn xin bèn cười khà, bảo:

“ Đấy, những lúc mày không phát bệnh ngơ thì có đến nỗi nào đâu? ”

Khiếu Hóa tăng lại truyền thụ cho Tạng Cẩu những chỗ tinh diệu trong chiêu Hôm Mai Vượt Bể mà cậu chàng chưa nắm được, rồi mới tiễn chân hai người.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau một cái, trong hành lí cất quyển kinh Niết Bàn chứa bí mật Rồng Không Đuôi, cùng nhau đánh cương thúc ngựa chạy về phía tây. Đến chiều thì đến thành Lạc Dương, bèn tìm một quán trọ mà trú chân.

Lúc này người trong quán đã hơi đông, quán trọ vốn không lấy gì làm sang quý cũng vì thế càng thêm bí bức ngột ngạt. Tạng Cẩu và Phiêu Hương hỏi thuê phòng xong xuôi, bèn chọn đại một bàn trong góc ngồi xuống chờ nhà bếp làm đồ ăn. Lúc này ở bàn góc trong cùng phía tây bỗng có người lên tiếng:

“ Các vị hay tin quân Oa Khấu lại đánh vào Thanh Châu chưa? ”

Một người nữa đáp:

“ Triều đình có cử một vị tướng quân ra dẹp giặc, nghe đâu là họ Liễu thì phải. Không biết có làm được trò trống gì không nữa. ”

“ Chớ coi thường. ” – Kẻ lớn tuổi nhất bàn nói chen vào: “ Tay Liễu Thăng này từng đánh tan quân Mông Cổ của A Lỗ Đài ở Nhạn Môn quan, không đơn giản đâu. ”

Tuy không hề có ý nghe lén, nhưng hiện giờ công lực Tạng Cẩu đã có thành tựu, thành thử ba người nói gì cậu chàng nghe không lọt một chữ. Lúc thấy cả ba nhắc đến Liễu Thăng, Tạng Cẩu mới bất giác nghĩ đến lời Khiếu Hóa tăng nói trước cái hôm phá trận người đồng. Bấm tay đếm ngày thì lần cuối hai anh em gặp nhau đã là năm năm trước ở Nhạn Môn quan, không khỏi có chút chạnh lòng.

Hồ Phiêu Hương công lực không bằng Tạng Cẩu, tất nhiên không nghe thấy những người kia nói gì. Song cô nàng thấy nét mặt cậu chàng biến hóa, cũng biết là bạn có tâm sự.

Lúc này, gã trẻ nhất lại nói:

“ Nghe đồn Bách Nhân Đồ Tần Trảm liên hợp các phái, muốn mở đại hội võ lâm ở Tây An bàn chuyện phá giặc Oa. ”

“ Tần Trảm? Là cái kẻ đánh bại Trấn Tam Giới ấy hả? Chà… nếu không phải y và Đào Khiêm liên thủ đánh bại Tất Thắng, có khi đến bây giờ cả võ lâm này cũng không biết chuyện lão ta thông địch bán nước. ”

“ Đúng là không ngờ… Y đường đường là minh chủ một tỉnh, quyền cao chức trọng, gia tài bạc vạn, đã đạt tới tột đỉnh vinh hoa rồi, thế mà lại đi thông đồng với giặc Oa. Nay thân bại danh liệt, đáng kiếp lắm! ”

Bọn họ còn ngồi thóa mạ một hồi, từ ngữ hết sức dơ dáy bẩn thỉu. Tạng Cẩu nghe được một chốc, đoán chừng ba người không nói thêm chuyện gì quan trọng nữa bèn thôi không lí gì tới họ.

Hồ Phiêu Hương xem sắc mặt, đoán được cậu chàng dường như nghe được chuyện gì quan trọng, bèn huých vào tay Tạng Cẩu một cái, thấp giọng:

“ Nghe được gì rồi đúng không? ”

Tạng Cẩu đáp:

“ Phía đông có quân Oa đánh vào, Chu Đệ phái Liễu Thăng tới ứng chiến. Mà cái anh Tần Trảm cũng gửi thư mời võ lâm các phái đến Tây An một chuyến bàn cách chống địch. ”

Hồ Phiêu Hương lại nghĩ thầm:

[ Quái. Tần Trảm bây giờ là võ lâm minh chủ ở Sơn Tây, Tất gia trang ở Thái Nguyên. Đại hội võ lâm không họp ở đấy thì cũng chọn Võ Đang hay Thiếu Lâm, tự nhiên vượt ngàn dặm lên tận Tây An làm cái quái gì kia chứ? ]

Thấy có sự mờ ám, cô nàng bèn hỏi tiếp:

“ Cẩu còn nghe được chuyện gì nữa, nói ra tớ nghe thử. ”

Tạng Cẩu thuật lại chuyện Tất Thắng là gian tế cho Hồ Phiêu Hương nghe. Xong xuôi đâu đấy còn chêm một câu:

“ Cũng may hồi đó Hương nhìn ra bộ mặt thật của lão sớm, bằng không bây giờ hai đứa mình đã xanh cỏ dưới nấm mồ rồi. ”

Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Hồ Phiêu Hương bất giác tự hỏi.

Nếu Tất Thắng quả thực là gian tế, thì lão có tin tưởng nâng đỡ kẻ khác lên nắm giữ hắc đạo Thái Nguyên hay không? Thân là gian tế có khác nào đứng trên đống lửa ngồi tại đống than, sao lại có chuyện tin tưởng kẻ khác một cách dễ dàng?

Chứng tỏ…

Hoặc là lão tuổi già đột nhiên ngu bất chợt, hoặc là Đào Khiêm kì thực cũng là gian tế, hắn và Tất Thắng thờ chung một chủ.

Tất Thắng có thể xưng làm Trấn Tam Giới, làm đến minh chủ một tỉnh thì tự nhiên không thể là kẻ ngu. Như vậy, cũng chỉ còn chừa lại khả năng thứ hai: Đào Khiêm mượn tay Tần Trảm để thanh trừng lẫn nhau.

Mà đây lại là cái đáng sợ của Đào Khiêm.

Nếu như y dùng một kế liên hoàn phức tạp mà đáng sợ, kẻ ngu sẽ bị qua mắt, nhưng người có đầu óc nhìn vào sẽ chỉ xuất hiện nghi vấn chồng chất nghi vấn. Con người vốn có thiên tính tò mò, cái gì khiến người ta nghi ngờ, người ta càng thấy hứng thú. Mà nếu đã khiến kẻ trí giả hứng thú muốn đi tìm đến đầu đến đũa rồi, thì than ôi, có là kế trời kế biển thì cái kim trong bọc cũng phải có ngày lòi ra.

Mà kế sách phức tạp như vậy, một khi bị phá giữa chừng, thì không cách nào thực hiệp tiếp được nữa. Bao năm nhọc lòng tính toán sẽ đổ sông đổ bể ngay.

Loại kế sách phức tạp ấy chỉ có kẻ biết hết chuyện thiên hạ, tính toán vô vàn biến hóa trong cuộc đời không sai một li nào mới làm được.

Loại người như thế chắc chắn không tồn tại.

Mà nếu loại người này không tồn tại, thì thứ kế liên hoàn kia cũng chỉ tồn tại trên lí thuyết mà thôi.

Nhưng Đào Khiêm dùng một kế rất đơn giản.

Đơn giản từ cách thực hiện, đến động cơ lợi ích.

Mục đích của y quá rõ ràng, nhìn lướt qua là có thể phát hiện, thành thử mới khiến cho người ta không cảm thấy tò mò.

Nếu đã tưởng mình “ biết tỏng ” mục đích của hắn, thì tự nhiên những người thông minh như Hồ Phiêu Hương hay kinh nghiệm lăn lộn giang hồ phong phú như Tần Trảm mới không nghi ngờ gì nữa. Mà như thế, mới không ai cản mũi Đào Khiêm đạt được mục tiêu khác sâu xa hơn. Đạo lí này gọi là “ thả con săn sắt, bắt con cá rô ”.

Cái gọi là “ ta muốn lật đổ Tất Thắng ”, chẳng qua là một miếng mồi hắn thả ra cho Tần Trảm mà thôi.

Nghĩ theo hướng này, thì tự nhiên chuyện Tần Trảm muốn tổ chức đại hội Võ Lâm ở Tây An cũng không còn khó hiểu nữa.

Hồ Phiêu Hương nghĩ đến đây, bèn vỗ bàn, nói:

“ Cẩu! Đi! Chúng ta phải đến Tam Môn Hiệp gấp! ”