Hổ Vương nói:

“ Ta nghe đồn sơn trang Bách Điểu các người có bốn Tinh mới, rốt cuộc là thật hay giả? Những người đó so với bốn người các ông thì võ công ra sao? ”

Bùi Văn Đức nói:

“ Chuyện bốn Tinh mới là thật. Còn về võ công, thì người miền xuôi ta có câu tre già măng mọc, chắc Hổ Vương cũng đã nghe qua. ”

Hổ Vương nói:

“ Không bàn chuyện này nữa. Lần này bản vương lên núi uống rượu mừng, không biết trang chủ của quý trang có nể mặt không? ”

“ Bách Điểu sơn trang bọn ta không phải quốc khố, hay trọng địa của triều đình, xưa giờ đâu có cấm người lại qua? ”

Bùi Văn Đức nhún vai, đoạn làm thủ thế mời.

Hổ Vương bèn ngoắc tay, hai người Bạch Thanh Lâu và Nguyễn Trãi cũng phối hợp khiêng kiệu lên núi.

“ Không biết trong kiệu là thứ gì? ”

Bùi Văn Đức khẽ hỏi.

“ Tất nhiên là lễ vật chúc mừng. Bản vương đến uống rượu mừng, đâu thể đến tay không được, ông nói có đúng không? ”

Hổ Vương vừa đáp, vừa thần thần bí bí đế thêm một câu:

“ Bản vương dám chắc trang chủ của các vị nhận được món lễ vật này sẽ mừng đến phát khóc luôn đấy. ”

Bùi Văn Đức thầm nghĩ:

[ Xem ra Hổ Vương thực là đến để chia vui. Chỉ có điều không biết phong tục dưới xuôi, lại đi cất lễ vật trong kiệu hoa của cô dâu. ]

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, đi dọc theo đường núi cheo leo, dẫm lên những bậc thang đá phủ rêu xanh rờn. Ước chừng sau thời gian ăn bữa cơm thì đường núi đột nhiên có một ngã rẽ, dẫn đến một chỗ bằng phẳng. Chính giữa bãi đất có một tòa đình con con, chung quanh là trúc xanh, hoa dại. Hổ Vương nheo mắt nhìn ra, thì thấy phía sau khóm trúc là vách núi cheo leo dựng đứng cao cả trăm trượng.

Bùi Văn Đức quay lại chắp tay, nói:

“ Hổ Vương ngài cứ ngồi lại đây, để tôi vào thông báo với trang chủ một tiếng. ”

Hổ Vương ôm quyền trả lễ, rồi ra dấu cho hai người Thanh Lâu Nguyễn Trãi đặt kiệu xuống nghỉ. Nguyễn Trãi bèn nằm ngả ngay ra bãi cỏ, đầu gối lên hai tay, chân bắt chữ ngũ. Bạch Thanh Lâu thì vén tà áo ngồi ngay ngắn, lại lấy giấy bút nghiên mực ra vẽ.

Hổ Vương ngồi trong đình con, nhắm mắt dưỡng thần, hai tay đặt lên đầu gối.

Thời gian chầm chậm trôi qua…

Bùi Văn Đức chưa trở lại, nhưng bức họa của Bạch Thanh Lâu thì đã gần hoàn thành. Quả nhiên cũng có khóm trúc đu đưa trong gió, cũng có từng đóa từng đóa hoa đủ màu sắc điểm xuyết trên bãi cỏ. Ánh trăng trên cao xuyên phá tán cây, chiếu lên gương mặt thanh tú của người con gái yếm đào áo nâu, chiếu cả lên gương mặt của đứa trẻ đang ngủ yên lành.

“ Chu choa, cơm chín tới, cải ngồng non, gái một con, gà mái ghẹ. Vợ cậu à? ”

Nguyễn Trãi tính hay đùa cợt. Cho dù hiện tại có hơi kì quái, nhưng bản tính khó đổi. Y đi chung với Bạch Thanh Lâu cũng đã được một thời gian, phát hiện trong tranh của chàng ta luôn xuất hiện bóng dáng hai người này, mặc kệ Bạch Thanh Lâu vẽ cái gì. Vẽ cảnh, thì trung tâm bức họa cũng có một đôi mẹ con. Vẽ người, thì dù chỉnh thể vẫn giống người thật, nhưng luôn có một nét hao hao hai mẹ con kia. Lúc thì là đôi chân mày, khi là cặp mắt, có lúc lại là khí chất.

“ Không liên quan gì đến nhà anh. ”

Bạch Thanh Lâu trầm giọng, nói.

Nguyễn Trãi lại nhún vai, đáp:

“ Còn nhớ năm xưa có người thi đỗ Trạng, nhưng vừa vinh quy bái tổ, chưa ra làm quan ngày nào đã viết sớ từ quan. Hoàng thượng giận tím cả mặt, xóa tên người đó khỏi bảng vàng, gạch tên khỏi thanh sử… Bạch Thanh Lâu học rộng tài cao, thử đoán xem liệu chuyện này có ẩn tình gì không? Tỉ như… liên quan đến một người đàn bà, và một đứa trẻ chẳng hạn. ”

Bạch Thanh Lâu xé bức tranh, quát:

“ Đủ chưa? ”

Thấy phản ứng của y như thế, Nguyễn Trãi biết hẳn là chuyện không mấy vui vẻ gì, bèn nhún vai nói:

“ Cậu không muốn nói thì thôi, cứ xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai đi vậy. ”

Hổ Vương đột nhiên lại lên tiếng:

“ Trên đời có những nút buộc chỉ người buộc dây mới gỡ ra được, cậu tuy có lòng tốt, nhưng cũng đừng ép người ta quá, chỉ hỏng việc. ”

Nguyễn Trãi nói:

“ Hổ Vương dạy phải. Là do tôi lỗ mãng. ”

Bạch Thanh Lâu trầm ngâm hồi lâu, rồi cười nấc lên:

“ Hàm một nỗi người thắt nút đã nằm dưới chín tấc đất, đâu còn có thể mở được nữa? ”

“ Thật sao? ”

Hổ Vương đột nhiên mở mắt.

Cái nhìn của ông sắc bén mà quyết liệt.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi trong như trời đêm không một vắt mây nhìn chòng chọc vào Bạch Thanh Lâu.

Cái nhìn của ông soi vào linh hồn, câu hỏi của ông xoáy vào tâm can…

Bạch Thanh Lâu không khỏi trầm ngâm…

[ Rốt cuộc ai là người thắt nút? Là họ, hay là bản thân mình? Bấy lâu nay mình đau đáu không quên nổi, tình cảm chân thật như thế sao có thể là sai lầm được kia chứ? Rốt cuộc thế nào là đúng, thế nào là sai? ]

Mặt trời lặn dần sau những khóm trúc…

Ba người chờ đã hai canh giờ.

Lúc này, trên con đường núi lát đá mới có bóng người xuất hiện.

Bốn bóng người…

Trong đó không có Bùi Văn Đức!

Vừa xuống đến nơi, một trong bốn kẻ đã chỉ vào Bạch Thanh Lâu mà quát to:

“ Thằng lỏi con, hôm nay dám đến tận đây chịu chết hay sao? ”

Hổ Vương ngước mắt nhìn lên, thì thấy bốn người kia gồm ba nam một nữ. Kẻ đang trỏ ngón tay vào mặt Bạch Thanh Lâu mà quát ông ổng là một trung niên thể hình cao lớn, thần sắc dữ tợn. Y chính là Gà Tinh hiện tại của sơn trang Bách Điểu, Mạc Viễn.

Bạch Thanh Lâu cứu được Trần Liên Hoa, hai người bỏ chạy thục mạng. Phan Chiến Thắng sợ chuyện bại lộ, bèn sai bốn Tinh đi truy sát. Bốn tinh trước đã thất bại trong chuyện đuổi giết Trần Ngỗi, thành thử lần này quyết không thể mất mặt trước trang chủ nữa. Cả bốn phân ra hành động, tung lưới càn quét càng gắt gao còn hơn cả lần truy sát Trần Ngỗi. Bạch Thanh Lâu bị vướng một người thân đang trọng thương, cơ hồ không sống nổi. May sau lúc bị bốn Tinh đuổi đến một ngôi miếu hoang gần Lam Sơn thì gặp ngay bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn vừa đến ăn lươn.

Kết quả không nói cũng biết, bốn lão sát thủ chí tôn mỗi người lựa một tinh, đánh cho cả bọn bò lê bò càng. Duy có Phượng Hoàng Tinh thân là nữ giới, Khuyết lão không tiện đánh mạnh tay, chỉ điểm huyệt đạo. Sau khi ba người kia bị thu phục, lão mới tiện tay giải huyệt cho ả, lại bảo ả dìu ba tên đồng bọn về sơn trang. Bốn người tuy tức sôi máu, nhưng bốn lão võ công quá cao, nếu không phải là tông sư e là không thu phục nổi, nên đành nhịn nhục mà về.

Nay Bạch Thanh Lâu không biết điều lên tận sơn trang Bách Điểu này, thử hỏi cả bọn sao mà nuốt trôi cơn tức?

Quạ Tinh cũng nghiến răng kèn kẹt:

“ Hôm nay đừng tưởng nhà ngươi có Hổ Vương chống lưng mà càn rỡ. Cho dù là ông trời cũng không cứu nổi các ngươi! ”

Bốn Tinh thua vào tay Địa Khuyết Thiên Tàn, nhưng lại nghĩ lúc đó đối phương vừa vặn có bốn người như mình nên mới thua đau. Lần này Bạch Thanh Lâu lên núi, đi vào địa bàn của họ, thì còn ái ngại gì? Cho dù Hổ Vương có lợi hại, nhưng chung quy võ công vẫn dưới Quận Gió một chút, lại thân cô thế cô, song quyền nan địch tứ thủ. Chỉ cần ba Tinh dây dưa được với ông một chút, thì Bạch Thanh Lâu tuyệt nhiên không đánh lại hai Tinh liên thủ.

Còn Nguyễn Trãi?

Chúng quăng luôn sang một bên.

Bây giờ chàng ta ăn mặc lôi thôi rách rưới, bộ dáng lại tưng tửng, quả thực trông vô cùng vô hại.

Hổ Vương nhếch môi, nói:

“ Chỉ có bốn người? Phan Chiến Thắng đâu? ”

Bốn Tinh bèn cười lạnh:

“ Hôm nay là ngày mừng của trang chủ, còn đang làm lễ cưới gả trên chính điện, hơi đâu mà để ý ba cái chuyện vặt này? ”

Bốn Tinh này dù sao cũng là cao thủ đời sau, lúc Hổ Vương tung hoành thiên hạ thì còn chưa xuất đạo, tất nhiên là không đủ tư cách tham gia đại hội võ lâm. Uy dũng của ông, tất nhiên bốn người chỉ được nghe kể chứ không thấy tận mắt bao giờ. Mà người ta lại nói, “ một đồn mười, mười đồn trăm ”… Ai biết trong các chuyện trên giang hồ, bao nhiêu là bị thổi phồng quá đáng?

[ Hắn là người miền núi, nói thẳng ra là lũ man di thì võ công làm sao có thể phong phú bác đại tinh thâm như miền xuôi ta được? ]

Cả bốn đều cho rằng người Mèo sống ở nơi núi non cách trở, rải rác phân tán thì võ nghệ làm sao có thể có cái rộng, cái sâu của võ công miền xuôi cho được?

Cũng khổ một nỗi là hồi đó bại trận trở về, cả Phan Chiến Thắng lẫn Tứ Đại Minh Vương bây giờ đều rất hạn chế nói về chuyện ở đại hội võ lâm. Thành ra bốn Tinh đời này cũng không biết rằng, bốn Tinh bỏ thêm một ông trang chủ cùng lên cũng chưa phải là đối thủ của Hổ Vương Đề Lãm!

Mà đó còn là chuyện của hai mươi năm về trước!

Hổ Vương chậm rãi đứng dậy, bóp tay bẻ cổ, rồi nói:

“ Bản vương đến đúng ngày rước dâu. Quả nhiên là ý trời… ”

“ Dù là ông trời hôm nay cũng đừng hòng cứu được mạng hắn! ”

Đại Bàng Tinh quát lên, đoạn tung mình nhảy sấn tới chỗ Hổ Vương, chiếm trước tiên cơ sử ra chiêu Bằng Vũ Trường Không. Liệt kình từ thế ưng trảo của y thổi rát mặt, thanh thế kinh người.

Đại bàng là vua trên bầu trời…

Nhưng một khi xuống đất, thì phải thua cho hổ.

Hổ Vương vận kình, tung một quyền!

Không có chiêu số gì đáng nói, đơn giản chỉ là một cú đấm tiện tay.

Nhưng một đấm tùy ý của ông lại dễ dàng phá giải chiêu Bằng Vũ Trường Không của Đại Bàng Tinh. Chiêu thế mới hết một nửa, nắm đấm của Hổ Vương lạnh lùng tống thẳng vào ngực của Đại Bàng.