Minh thành tổ hay tin Trần Ngỗi xưng đế ở Mô Độ, xua binh đánh quân Minh, bèn phong Mộc Thạnh làm chinh di đại tướng quân, đem đại binh từ Vân Nam sang bình định Giao Chỉ.

Đặng Tất hay tin, lập tức cho quân ngày đêm thao binh luyện mã, bó cỏ tích lương chờ quân của Thạnh. Đến nay cũng đã được ngót ba bốn ngày rồi.

“ Mấy vạn binh mã không hề gì cả, đáng sợ là họ Mộc. Hắn là hãn tướng từng đánh bại quân Hồ, kiêu dũng thiện chiến lại lắm mưu, là một đối thủ khó nhằn. ”

Lê Hổ chậm rãi.

Người ngoài có thể không biết, nghĩ Thạnh giống Hồ Đỗ chỉ có sức trâu, đầu óc u tối. Chỉ có người từng ra vào doanh trại quân Minh như Quận Gió mới biết, thực ra sách lược hành quân bảy phần do Mộc Thạnh đề ra. Trương Phụ cũng là tướng giỏi, nhưng lão hơi nhỉnh hơn Thạnh trong chuyện việc đối nhân xử thế, đoán biết nhân tâm.

Thành thử tạo nên hai phong cách đánh trận trái ngược. Mộc Thạnh thường chiếm lấy thế chủ động, khiến đối phương không kịp trở tay. Trương Phụ thì thường ở vào thế phản công. Y tiên liệu trước đường đi nước bước của địch, chuẩn bị sẵn kế sách ứng phó.

Lê Hổ nghĩ thầm:

[ Cũng may ngày trước ở Tây Đô Quận Gió từng nói cho mình bí mật này. ]

Vua trộm cũng dặn, sau này nếu có bậc nhân nghĩa phải đối phó với quân Minh, thì hãy kể bí mật này cho họ nghe.

Sáng hôm sau Lê Hổ đến tìm Trần Ngỗi, kể chuyện này ra, lại bảo y đề phòng cẩn thận. Bấy giờ Đặng Tất lo chăm công nghìn việc, trong điện chỉ còn Nguyễn Cảnh Chân đứng mé hữu của Trần Ngỗi. Số còn lại đều là quan tướng mới chiêu mộ, Lê Hổ chẳng biết một ai.

Nghe cậu kể xong, văn võ bá quan đều chê là chưa hiểu chuyện.

“ Chưa ra sa trường bao giờ, thấy ai mà chả coi là tướng giỏi, hiểm nham… ”

“ Ài, nếu cứ vác đao sẽ thành Quan công, cứ xách kích sẽ thành Lã Bố thì trong thiên hạ còn ai là kẻ tầm thường? ”

Lê Hổ không để tâm tới những tiếng cười nhạo của bọn họ.

Giản Định mới cười, nói:

“ Cậu có điều không biết, thám tử hồi báo thì Thạnh trúng một rìu của Hồ Đỗ, bị chặt đứt một cánh tay khiến chiến lực giảm mạnh. Thế nên ngay cả khi hắn có thành thạo mưu lược như cậu nói cũng không hề gì cả. ”

Nguyễn Cảnh Chân bèn khuyên:

“ Cẩn tắc vô áy náy. Nghĩa quân giờ đã khác xưa, song cũng chớ nên khinh địch. ”

Giản Định bèn xua tay:

“ Đạo quân bắc tiến do con trai của khanh, và con trai của Đặng đại nhân cầm đầu. Lẽ nào khanh không tin tưởng con mình? ”

Nguyễn Cảnh Chân thở dài.

Đặng Dung – con của Đặng Tất và con ông Nguyễn Cảnh Dị đều có thể coi là tướng tài. Nhưng kinh nghiệm còn non, không biết có chống đỡ được tên sói già Mộc Thạnh hay không.

Ba ngày sau…

Quả như y sợ.

Khoái mã truyền tin về, rằng quân Hậu Trần đóng ở Tam Giang và những vùng chung quanh Đông Quan đã bị Mộc Thạnh quét sạch. Tàn binh tứ tán khắp nơi như kiến vỡ tổ, không được mấy người về đến Thanh Nghệ.

“ Thế còn hai vị tướng quân? ”

Trần Ngỗi cũng phải bật nhổm dậy khỏi ghế, sắc mặt lo lắng.

“ Bẩm bệ hạ. Hai vị tướng quân Đặng, Nguyễn vẫn chưa có tung tích gì. Chỉ e… ”

Gã kia ngập ngừng, rồi gúi gằm mặt xuống điện.

“ Đúng! Đúng rồi! Mau… mau cho truyền Hoàng đảo chủ! ”

Bấy giờ Trần Ngỗi mới sực nhớ đến người đã đưa y đến gặp Đặng Tất, Cảnh Chân. Y nghĩ với võ công của vị đảo chủ này, giải cứu hai người Đặng Dung, Cảnh Dị chắc không phải vấn đề.

Thị vệ dạ ran một tiếng, lóc cóc đi ra ngoài.

Trong điện bàn tán lao xao, duy có Nguyễn Cảnh Chân là trầm mặc không nói lấy một lời. Văn võ bá quan thấy y trầm ổn như bức tượng, con trai bặt vô âm tín cũng không hề nao núng, không khỏi vừa nể vừa sợ.

Chỉ có Nguyễn Cảnh Chân là mãi loay hoay với ý nghĩ:

[ Nếu thằng Dị bị bắt thì phải làm sao?? Nếu trận tới chúng lấy nó làm con tin thì phải đánh thế nào để vẹn cả đôi đường? Vạn nhất chỉ có thể chọn một, thì nên bỏ bên nào buông bên nào? ]

Hổ dữ không ăn thịt con, còn con người thì sao???

Than ôi sao mà so sánh cho nổi? Con hổ nó có phải gánh vác trọng trách cứu nước, giúp dân như con người đâu? Con hổ nó chỉ biết đến nó, đâu có giống con người ngoài tính vị kỷ còn có cả tính vị tha? Bản chất đã khác, đành đồng sao cho nổi?

Thế rốt cuộc bên nào nặng? Bên nào nhẹ?? Người ngoài cuộc hẳn sẽ nói: “ vì nghĩa quên thân ”. Nghe thì hay lắm… nhưng phải đến lúc đứng trong hoàn cảnh ấy mới thấy một chữ “ vị tha ” khó như thế nào.

Cuối cùng vẫn phải xem vào một chữ tâm.

Cách đại điện không xa, có ba gian nhà gỗ nằm giữa rừng tre um tùm.

Bấy giờ có một nam một nữ, trông đã có vẻ luống tuổi, ngồi trước hiên nhà. Nam thổi sáo, nữ gảy đàn, có vẻ thanh bình lạ thường.

Tựa vào gốc cây là một trung niên. Mái tóc y chỗ bạc chỗ đen, hai mai tóc thật dài chấm vào hộ vai đầu cá. Ăn diện cái kiểu văn không ra văn, võ chẳng ra võ này, ngoại trừ Hoàng đảo chủ ra thì còn ai nữa?

Đảo chủ nhắm mắt, tai lắng nghe điệu hoà tấu, trên gương mặt khi thì bình thản, lúc thì nhăn lại vẻ sầu đau.

Đôi vợ chồng vẫn đàn sáo như không ngó ngàng đến y.

Lạ thay. Hai người đều không biết võ công, đảo chủ chỉ cần hơi nổi giận, ắt sẽ lấy được mạng cả hai. Nhưng y không hề động thủ.

Hai người cũng chẳng động dung.

Tin tức tựa sét đánh Hoàng đảo chủ truyền tới… với họ cũng như gió thoảng.

Rốt cuộc.

Đảo chủ gầm lên một tiếng, thanh âm hung hãn như sóng thần quất vào bờ đá. Chỉ nghe tạch một tiếng, dây đàn bầu đã đứt lìa, còn ống sáo cũng vỡ toè cả một đầu.

Thế rồi y thẫn thờ cả người, ngồi sụp xuống…

“ Ta thực sự không hiểu. ”

Thấy y cứ mãi lẩm bẩm, người nam bèn tiến tới, kéo dậy.

“ Tấm lòng của hai người dành cho nhau, họ Hoàng này sớm đã hiểu. Nhưng cái ta không hiểu, là sự tin tưởng đó… Mù quáng như vậy ư? ”

Nói rồi nhìn sang phía người nữ.

Câu nói của y không đầu, không cuối, người ngoài chẳng thể hiểu nổi. Y cũng không có ý định để ai, ngoại trừ đôi vợ chồng kia, nghe hiểu.

Người phụ nữ mới đứng dậy, nhẹ giọng:

“ Quả thực, nếu chỉ có mình anh Tất, thiếp đây cũng không dám tin vào chuyện đứa con còn mạng về gặp mẹ nó. Nhưng có anh thì khác. ”

Hoàng đảo chủ cười.

Cười rất thê lương.

Đặng Tất cũng thở dài, khuyên:

“ Anh Hoá. Em nói thật. Với tài năng nhân phẩm của anh, kiếm một cô gái tốt không khó. Sao cứ phải làm khổ mình? ”

Suốt nhiều năm y đã khuyên Hoàng Thiên Hoá – đảo chủ đảo Bạch Long – rất nhiều lần. Nhưng y chẳng hề lung lay.

Hoàng đảo chủ nói:

“ Cô ấy với cậu ra sao, với tôi cũng như vậy. Chẳng lẽ cậu còn không hiểu? ”

Đặng Tất thở dài:

“ Đúng. Em lại nói sai. Dù ngoài kia có mấy trăm, mấy ngàn tài nữ tốt hơn xếp hàng… em cũng không chọn ai khác. ”

Hoàng Thiên Hoá phủi áo đứng dậy, gác gươm lên vai, nói vọng ra sau:

“ Sư muội, đệ muội… hai người cứ yên tâm. Chuyện của thằng nhỏ để đó ta lo. ”

Y không ngoái đầu, thoắt cái đã biến mất nơi hàng rào. Cổng còn chưa kịp đóng, cứ lung la lung lay, cót ca cót két mãi thôi.

Ba người đều hiểu vì sao y không ngoái đầu lại.

Đặng Tất quay sang, vỗ vai vợ, nhủ:

“ Muốn khóc thì cứ khóc đi. ”

Bà Phạm Kim Chi không nín nổi nữa, tiếng nấc ứ nghẹn ở cổ bật ra thành tiếng khóc:

“ Mình ơi. Em cứ có cảm giác chúng ta lợi dụng tình cảm của sư huynh, mấy năm nay chẳng thể nào yên. ”

“ Aizz… Thật không ngờ. Vì một chữ tình, đại sư huynh văn võ toàn tài lại bị đuổi cổ khỏi môn phái. Cũng lại vì chữ tình? kẻ bị trục xuất khỏi sư môn lại là người chưa từng từ bỏ hi vọng tìm kiếm sư phụ suốt hai mươi năm. Ôi… anh Hoá chẳng phải si tình, mà là điên vì tình rồi. ”

Nói rồi Đặng Tất lại nhìn vợ một cái, hỏi khẽ:

“ Nếu năm đó không phải vì lời thề với cha, liệu em có đến với anh Hoá?! ”

Bà Phạm Kim Chi nhắm mắt, từ từ thuật lại chuyện quá khứ.

Năm đó, cha bà, cũng là sư phụ của Hoàng đảo chủ: một trong hai võ lâm chí tôn thời bấy giờ là Hoả Công đã bắt con gái thề rằng không bao giờ được đến với thứ phản đồ Hoàng Thiên Hoá.

Nguyên nhân? Hoàng Thiên Hoá và Phạm Kim Chi từng không giữ lễ, ăn cơm trước kẻng với nhau.

Hoàng đảo chủ vốn là người cao ngạo. Ông ta thề sẽ tự thành một phái, dùng võ công chính mình tự sáng tạo ra đánh bại sư phụ để ông rút lại lời thề, rồi đường đường rước Phạm Kim Chi về làm vợ.

Thế nhưng lời hứa chưa kịp hoàn thành, Hoả Công mất tích. Đến giờ đã hai mươi mấy năm.

Đệ tử trong môn phái tứ tán khắp nơi, ai cũng tự xưng là được trân chuyền của Hoả Công. Thế rồi đánh lẫn nhau, đánh cả với đồ đệ của Băng Bà.

Bản thân Phạm Kim Chi vì tìm cha cũng bị cuốn vào tranh đấu chốn giang hồ, suýt nữa thì mất mạng. Sau cùng mới được Đặng Tất cứu sống, trao thân gửi phận.

Đêm hai người nên vợ nên chồng, Hoàng Thiên Hoá tìm tới, bàn tay đầy máu. Té ra y đã thay sư phụ giết hết lũ lấy danh nghĩa của Hoả Công làm những chuyện thương thiên hại lí.

Thật nực cười. Kẻ bị trục xuất khỏi sư môn, tự thề sẽ đánh bại sư phụ mình, hoá ra lại luôn là người kính trọng ông nhất.

Y chứng kiến tất cả.

Rèm hoa, pháo trúc, mâm cỗ gia tiên… từng thứ từng thứ đều như dao đâm vào lòng, cứa vào tim.

Nổi điên, Hoàng Thiên Hoá bèn cười nhạo. Rằng Đặng Tất có mắt như mù, lấy người đàn bà đã trao thân cho y. Phạm Kim Chi nổi giận bật khóc, gương mặt trắng bệt đi. Hoàng Thiên Hoá như kẻ vô cảm, chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái.

Lúc ấy Đặng Tất mới lên tiếng:

“ Tôi kính anh là sư huynh của Kim Chi, mới nhịn anh mang đôi tay đầy máu vào tân phòng hô hô hoán hoán không đuổi khách. Giờ thì mời anh cút, chuyện của vợ chồng tôi chẳng cần anh lo? ”

“ Ngươi không để ý? ”

Hoàng Thiên Hoá nhấn từng chữ. Giọng y đã run lên từng cơn.

“ Đặng Tất này chẳng phải thứ hủ Nho! Người tôi cưới là cô ấy, vì chúng tôi hợp bụng hợp dạ, chẳng phải vì vệt máu đào ấy đâu! ”

Phạm Kim Chi tưởng y sẽ nổi xung thiên, bèn đứng ra chắn cho chồng. Nàng ta biết sư huynh vốn là người nóng nảy, cao ngạo. Chuyện hôm nay đối với y mà nói, chẳng khác nào cái tát vào mặt.

Hoàng Thiên Hoá thấy nàng ta che cho Đặng Tất, sát ý tiêu tan, chỉ có ruột gan là quặn đau từng cơn từng cơn một. Y thở dài:

“ Mừng cho em lấy được tấm chồng tử tế. Quà cưới ta sẽ gửi sau. ”

Chuyện cũ kết thúc theo bóng lưng xa dần của Hoàng Thiên Hoá.