Diện tích căn tứ hợp viện này của Trình Viễn Đông quả thực không nhỏ, Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn đều ở gian phía tây chuyên dành để đón tiếp khách, ở đó có đầy đủ các phòng chức năng như nhà ăn và phòng khách riêng biệt. Nếu như không muốn đụng mặt Trình Viễn Đông thì hoàn toàn có thể không gặp.

Tối đó Tô Chỉ còn tưởng là phải dùng bữa cùng Trình Viễn Đông và vợ chồng Trình Hoài Lĩnh, về sau mới biết hoá ra chỉ có cô và Trình Hoài Cẩn ăn tối trong nhà ăn ở gian phía tây.

Vài ngày liên tiếp trước Tết đều là như vậy, có đôi lúc rảnh rỗi Trình Hoài Cẩn sẽ đưa cô đi ra ngoài dạo quanh đây đó. Nhưng phần lớn thời gian đều là Tô Chỉ ở một mình trong phòng làm bài tập kì nghỉ đông. Chỉ còn non nửa năm nữa thôi là phải thi đại học rồi, nên cô không dám tùy tiện lơi là việc học.

Ngày hai mươi chín âm lịch, Giang Triết cũng từ căn hộ của mình quay về nhà cũ của nhà họ Giang. Nơi đó cũng cách tứ hợp viện của Trình Viễn Đông không xa, đến trưa, cả ba người cùng dùng bữa ở chỗ Trình Hoài Cẩn.

Giang Triết bảo Tô Chỉ ăn ít lại, buổi chiều sẽ đưa cô đi chơi đây đó.

“Chỗ này không giáp ranh với thành phố, nhưng cũng không thiếu nơi thú vị đâu.” Giang Triết buông đũa xuống rồi nhờ dì thu dọn bát đũa giúp mình.

“Mấy hôm nay Trình Hoài Cẩn đưa em đi nhiều nơi lắm,” Tô Chỉ cũng đã ăn xong, cô đẩy bát đũa về phía trước, “Hôm qua em vừa được đi vườn trà ở dãy núi phía sau nhà đấy, cả buổi chiều uống biết bao nhiêu là loại trà.”

Giang Triết bày ra biểu cảm không có phước hưởng, “Anh cứ nghe thấy trà là váng cả đầu, ông già nhà anh cứ phải gọi là mê tít cái món đó. Anh mà không đưa em tới chỗ này thì chán hẳn luôn.”

Tô Chỉ nổi hứng ngay tắp lự: “Anh định đưa em đi xem cái gì thế?”

Giang Triết đang định trả lời thì Trình Hoài Cẩn lên tiếng: “Đừng có đưa cô nhóc đi lung tung.”

Giọng nói của anh thấp thoáng có ý cảnh cáo, Giang Triết giơ hai tay lên, cười nói: “Em nào dám đâu?”

“Chúng ta đi lén đi.” Tô Chỉ xáp lại gần người Giang Triết.

Giang Triết nghiêng đầu nói nhỏ: “Không thành vấn đề.”

Trình Hoài Cẩn liếc nhìn hành động lén lút một cách lộ liễu của hai người họ, nhưng anh cũng không vạch trần. Chỉ đứng dậy với lấy điện thoại của mình. “Buổi chiều anh ra ngoài một chuyến, tối cũng không về ăn cơm.”

“Tới nhà họ Trần sao?” Giang Triết ngước lên hỏi.

Trình Hoài Cẩn ừm một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời khỏi nhà ăn luôn.

Tô Chỉ hơi ngơ ra, hỏi lại: “Nhà họ Trần nào thế? Sao anh biết chú ấy muốn đi đâu?”

Giang Triết cười nhạt hai tiếng: “Nhà ngoại của anh ấy, bà ngoại anh ấy họ Trần.”

Tô Chỉ khẽ ậm ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.

Ánh mắt Giang Triết nhìn sang đây có đôi phần thích thú: “Anh hai nói với em rồi à?”

“Có nói một chút,” Tô Chỉ lên tiếng: “Chú ấy chỉ bảo năm tám tuổi chuyển tới nhà ngoại sống ở đó năm năm, còn những chuyện khác thì em cũng không rõ.”

“Có muốn biết đôi chút về quá khứ của Trình Hoài Cẩn không?” Giang Triết đứng dậy, một tay cầm áo khoác của mình lên, tay kia đặt lên vai Tô Chỉ, cất giọng trong trẻo: “Đi thôi, anh đưa em đi xem nơi bọn anh từng theo học trước kia.”

-

Mỗi tấc đất trong đường vành đai ba của Bắc Kinh đều quý hơn vàng, đây là nơi phải cân đo đong đếm đến từng mm, nhưng cũng không che lấp được cái xa hoa của tư bản. Thảm cỏ trải dài đến tận miền chân trời vô tận, các kiến trúc bằng đá sa thạch màu vàng nhạt nằm tọa lạc ở giữa nơi đó.

Xe của Giang Triết chạy bon bon lái thẳng vào khuôn viên trường, cuối cùng dừng lại phía sau một tòa giảng đường. Tài xế ở trong xe đợi hai người, còn Giang Triết thì đưa Tô Chỉ xuống xe.

“Anh và Trình Hoài Cẩn không giống nhau lắm.” Tô Chỉ vừa xuống xe đã nói ngay.

“Không giống chỗ nào?”

“Chú ấy hầu như đều tự lái xe đi ra ngoài thôi, rất ít khi cần đến tài xế.” Tô Chỉ vừa nói vừa đi về phía trước.

Giang Triết tụt lại phía sau cô nửa bước, “Con người anh ấy vẫn luôn là vậy, nếu tự lái được thì tuyệt đối không khiến đến tài xế.”

“Tại sao?” Tô Chỉ quay lại nhìn Giang Triết.

Giang Triết cười: “Chắc là tại cẩn thận.” Nói rồi anh ấy vỗ vào vai Tô Chỉ: “Đi lối này.”

Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới một quán cà phê ngoài trời, Giang Triết hỏi cô muốn uống gì.

“Anh có gợi ý món nào không?” Tô Chỉ còn chẳng thèm xem tờ menu chằng chịt chữ trước mặt.

Giang Triết cười, quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly flat white.”

Sau đó hai người ngồi vào một bàn trống, Giang Triết thoải mái lim dim mắt nhìn phong cảnh bên ngoài: “Lâu rồi không tới đây.”

Tô Chỉ cũng sớm đã không nhịn nổi nữa, hỏi thẳng: “Năm đó anh và Trình Hoài Cẩn cùng học ở đây sao?”

Giang Triết gật đầu: “Chỗ này là hợp chung cả tiểu học và trung học cơ sở lại với nhau, nhưng anh ấy học xong tiểu học thì chuyển về Bắc Xuyên rồi, khi đó ba anh ấy kết thúc công tác ở dưới quê nên cũng đón anh ấy về luôn.”

“Ba chú ấy ở lại dưới quê những năm năm sao? Sao lâu vậy?” Lúc trước Tô Chỉ nghe đến đây cũng chẳng cảm thấy có gì lấn cấn, nhưng không ngờ Trình Viễn Đông lại ở dưới quê lâu đến vậy.

“Cũng có thể nói là bị đày xuống.” Giang Triết đưa cho Tô Chỉ một ly cà phê vừa được mang lên, “Nguyên nhân cụ thể không quan trọng, em chỉ cần biết là vì chuyện đó nên Trình Hoài Cẩn mới bị đưa tới nhà ngoại bên này là được rồi.”

“Cho nên hai người quen biết nhau cũng là vì thế sao?”

“Phải.” Giang Triết nâng tay nhấp một ngụm cà phê, “Anh chưa nói với em là nhà anh và nhà bà ngoại anh ấy chỉ cách nhau một con đường thôi nhỉ. Lần đầu gặp Trình Hoài Cẩn là khi ba anh đưa anh đến nhà họ Trần làm khách. Hồi đó ba mẹ anh vừa ly hôn nhau, anh nổi loạn thôi rồi luôn, em đoán xem anh vừa rời khỏi bàn ăn thì đã chạy tót đến chỗ nào của nhà họ Trần?”

Tô Chỉ say sưa lắng nghe, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại: “Chỗ nào?”

Giang Triết như thể hồi tưởng lại khung cảnh khi ấy, ánh mắt nhìn về phía phong cảnh nơi xa xăm, mỉm cười quay sang nói với cô: “Anh chẳng may chạy vào từ đường nhà họ.”

Tô Chỉ nhíu mày càng sâu, cô cứ cảm thấy “từ đường” dường như là một thứ gì đó từ đời xa xưa rồi, vậy mà không ngờ nhà bà ngoại Trình Hoài Cẩn vẫn còn một thứ như vậy.

“Nhà bà ngoại anh ấy cả gia thế lẫn sản nghiệp đều hiển hách, vô cùng tin tưởng vào sức mạnh gia tộc, cho nên có từ đường cũng chẳng lấy làm lạ.” Ngón tay Giang Triết áp lên ly cà phê, lại nói tiếp: “Đó là lần đầu tiên anh gặp Trình Hoài Cẩn.”

“Một mình anh ấy quỳ trong gian từ đường đó, vừa quay đầu lại cũng là lúc nhìn thấy anh.”

Buổi chiều hôm ấy, Giang Triết kể cho Tô Chỉ nghe mình và Trình Hoài Cẩn đã quen nhau như thế nào. Trong gian từ đường quạnh quẽ âm u, hai cậu bé nhìn nhau thật lâu. Giang Triết chợt quên mất tại sao mình lại chạy ra ngoài, chẳng biết run rủi thế nào lại bước chân vào gian phòng này, xoay tay đóng luôn cửa lại.

Giang Triết sợ Trình Hoài Cẩn nói chuyện anh xông vào từ đường nhà người nhà ta cho ba anh biết, Trình Hoài Cẩn cũng đe doạ anh không được nói chuyện ở đây có mèo ra bên ngoài.

Về sau, Giang Triết cũng thường xuyên lui tới nhà họ Trần.

Hai người họ từng trải qua một khoảng thời gian rất dài ở trong căn phòng dùng để “trừng phạt”, để “hổ thẹn”, và để “ăn năn” đó.

Bé mèo con màu đen kia được cả hai cùng nhau nuôi nấng.

Nhưng cuối cùng, nó đã biến mất trong một buổi xế chiều nào đó mà chính anh cũng không còn nhớ rõ được nữa.

Bấy giờ Tô Chỉ mới biết, tại sao hôm ấy anh lại buột miệng nói chẳng thà nuôi con mèo.

Ra là anh thật sự từng nuôi một bé.

“Về sau bé mèo đó đã đi đâu rồi?” Lúc rời khỏi quán, Tô Chỉ hỏi.

Giang Triết kêu tài xế lái xe về nhà, anh ấy nghiêng mặt nhìn sang: “Mất rồi.”

“Sao lại mất?”

Giang Triết chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Xe chạy êm ru suốt dọc đường, Giang Triết khẽ hé cửa sổ bên mình. Cơn gió bấc khô hanh lùa vào trong xe qua khe hở, Tô Chỉ quay sang nhìn anh ấy.

“Em biết tại sao anh hai lại đối tốt với em như vậy không?” Đột nhiên Giang Triết quay đầu nhìn cô.

Chiếc xe hoà vào làn đường trên cầu, gió rít phù phù qua ô cửa sổ để ngỏ.

Tô Chỉ dè dặt mím môi.

Giang Triết ngồi ngược sáng nhìn cô, trong ánh mắt mịt mờ ấy chất chứa thứ cảm xúc dâng trào không dễ nhận ra: “Bởi vì anh ấy biết phận ăn nhờ ở đậu khiến người ta nguội lòng nản chí, khiến người ta dè dặt từng li từng tí như thế nào, cho nên anh ấy đối xử tốt với em, là vì không muốn để em phải trải qua điều đó một lần nữa.”

-

Tối hôm ấy, Giang Triết cùng cô ăn tối ở bên ngoài xong mới quay về, trên đường về còn cất công dẫn cô đi nghía qua nhà họ Trần.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, nhà họ Trần sân tường cao lớn đồ sộ là vậy, thật ra cô chẳng nhìn thấy cái gì.

Nhưng, cô cũng không muốn nhìn.

Thực ra Giang Triết không hề miêu tả Trình Hoài Cẩn quỳ tại gian từ đường tối tăm u ám đó như thế nào cả, nhưng tâm trí cô không sao ngăn được dòng suy nghĩ về đêm hôm ấy, một mình anh ngồi nơi vườn hoa trong buổi đêm khuya khoắt.

Phải chăng khi ấy anh cũng mang tâm trạng hệt như khi quỳ gối trong gian từ đường kia ư.

Bị trói buộc, bị kìm hãm.

Anh không nói lời nào, cũng chẳng làm điều gì cả.

Mọi sự phẫn uất, khổ đau, khó hiểu cùng bất lực đều lặng thầm giấu kín trong lòng mình.

Tô Chỉ không khỏi suy nghĩ, liệu có đau không?

Đau chứ.

Thậm chí cô còn có thể giải tỏa những nỗi niềm nhói lòng ấy bằng cách trút giận hay oà khóc một trận, nhưng còn Trình Hoài Cẩn thì sao?

Tô Chỉ không cách nào tưởng tượng được.

Dường như anh không làm gì cả.

Chỉ âm thầm, chỉ lặng lẽ nuốt xuống từng chiếc gai sắc nhọn đó. Có đôi khi, là cả gai nhọn đến từ chính cô.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, cô cuộn người trên ghế sofa hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Sau đó, Tô Chỉ vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã đợi chờ bao lâu. Thế rồi ngoài hành lang bỗng loang thoáng truyền tới tiếng bước chân.

Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của cô, Tô Chỉ chợt mở cửa ra.

Đèn đóm sáng trưng, anh bất chợt dừng bước.

Bởi vì hàng mày cao rậm khiến cô không thể nắm bắt được chút đầu mối nào từ trong ánh mắt anh. Chiếc áo khoác màu đen được cởi ra cầm trên tay, tay còn lại thì trống không, chỉ đeo độc chiếc đồng hồ màu trắng bạc kia.

“Đã ăn tối chưa?” Trình Hoài Cẩn nhìn người đang đứng phía trong cửa.

Tô Chỉ gật đầu: “Chú thì sao?”

“Tôi cũng ăn rồi.” Trình Hoài Cẩn cất giọng nhàn nhạt.

Ánh mắt anh đáp xuống người Tô Chỉ, trong nhà đã mở máy sưởi nên cô cũng không mặc nhiều.

Một chiếc áo ngắn màu trắng đơn giản, phía dưới là quần cộc cotton màu xám.

Trên tấm thảm lông dài màu be, cô không đi dép.

“Trình Hoài Cẩn, thật ra bây giờ tôi lại thấy hơi đói rồi.” Tô Chỉ nhìn anh nói, “Chú đưa tôi đi ra ngoài ăn thêm chút gì đó nhé.”

Khoé mắt cô khẽ cong lên, nhìn thẳng vào ánh mắt có vài phần dò xét của Trình Hoài Cẩn.

“Nhưng nếu bây giờ chú có việc thì…”

“Tôi đi thay áo khoác.” Trình Hoài Cẩn đột nhiên lên tiếng.

“Được.” Tô Chỉ gật đầu.

Ánh mắt cô nhìn theo bóng lưng dần xa của Trình Hoài Cẩn, vẻ mặt cũng từ từ trở nên nặng trĩu nguội lạnh.

Hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Giang Triết nói, năm đó Trình Viễn Đông là vì lấy mẹ Trình Hoài Cẩn nên mới có thể từng bước leo lên đỉnh cao được như thế, giờ đây mẹ anh đã không còn nữa. Cây cầu nối dùng để gắn kết lợi ích cũng biến thành Trình Hoài Cẩn như một lẽ đương nhiên.

Nhà họ Trần làm sao có thể không biết mục đích Trình Hoài Cẩn đến thăm hỏi mỗi năm cơ chứ. Cũng chẳng khó hiểu, anh làm sao có thể thoải mái khi trở về từ chỗ đó được đây.

Lần chần mất gần mười phút, Tô Chỉ cũng đã thay xong bộ quần áo bông rồi theo anh lên xe.

Trình Hoài Cẩn không lái xe đến nhà hàng đã đưa Tô Chỉ tới lần trước nữa, bởi vì cô nói muốn ăn mì bò.

Hai người dừng xe ở đầu ngõ rồi đi bộ vào quán.

Thời gian không còn sớm nữa, trong quán chỉ có một ngọn đèn ở gần cửa ra vào là còn sáng.

Tô Chỉ đưa một tờ menu đến trước mặt Trình Hoài Cẩn: “Chú cũng ăn một chút với tôi đi, một mình tôi ăn nhiều thì ngại lắm.”

Trình Hoài Cẩn không từ chối.

Cuối cùng hai người đều chỉ gọi một phần mì bò nhỏ.

Tô Chỉ kể câu được câu chăng cho Trình Hoài Cẩn nghe chuyện mình ra ngoài hồi chiều với Giang Triết, Trình Hoài Cẩn cũng nghiêm túc đáp lời.

“Trường của hai người lớn thật đấy.”

Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: “Lâu rồi không ghé qua, cũng không nhớ rõ nữa.”

“Vậy lần sau để tôi đưa chú đi dạo nhé.” Tô Chỉ cười nói.

“Trường học không có gì đáng để đi dạo cả.”

“Thế có chỗ nào là đáng để đi dạo?” Tô Chỉ như chợt sực nhớ tới cái gì đó, nói thẳng: “Buổi tối chúng ta đi ngắm cây cầu vắt qua sông mà lần trước chú nhắc tới nhé?”

Trình Hoài Cẩn cũng nhớ lại lần đó, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn lướt qua cô: “Chẳng phải cháu bảo không muốn đi đấy sao?”

“Tôi có nói thế đâu, chú còn chẳng cho tôi cơ hội mở miệng nữa là.”

Anh rũ mắt nhìn cô, khựng lại một lúc rồi nói, “Lát nữa có thể đi qua từ bên kia.”

Tô Chỉ cười cong mắt, lại hỏi tiếp: “À đúng rồi, ngày mai là giao thừa, buổi tối chúng ta cùng đánh bài đón giao thừa đi. Vừa nãy lúc ở cửa tôi thấy có một cửa hàng nhỏ, lát nữa tôi đi mua một bộ.”

“Cháu biết chơi không?” Trình Hoài Cẩn vừa tách đũa vừa hỏi cô.

“Tôi không biết.” Cô mặc kệ rõ là thản nhiên, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, cơ thể khẽ đổ về phía trước.

Trình Hoài Cẩn không khỏi nhớ lại tiếng cười không ngớt của cô với Giang Triết trong phòng khách tối hôm đó. Anh khẽ mím môi, hơi lạnh nhạt nói: “Tôi không phải Giang Triết, tôi sẽ không mớm bài để dỗ cháu vui đâu.”

Thậm chí trong giọng điệu của anh còn có chút không vui, nhưng khóe mắt Tô Chỉ lại ngày càng cong cong đượm ý cười.

Cô vươn tay nhận lấy đôi đũa trong tay Trình Hoài Cẩn rất tự nhiên, nhẹ nhàng nói:

“Nhưng tôi thì có đấy, Trình Hoài Cẩn.”