Thuận Minh

Chương 266: Cái lợi có được từ quân nghị

Đại Minh từ trước tới nay vốn nổi tiếng ít bổng lộc, tất nhiên, các quan lại ở địa vị cao cũng có cách kiếm tiền riêng. Hoàng đế cũng biết điều này, cũng mắt nhắm mắt mở với thủ đoạn của các quan lại bên dưới, thời gian phạt thưởng baolâutượng trưng ý nghĩa thực tế càng lớn.

Nhưng cái gọi là khí khái văn nhân, mọi người đều để tâm tới, phạt bổng lộc chính là Co mặt lại, là chuyện vô cùng ám muội. Nếu một quan văn tứ phẩm trở xuống bị xử hình phạt phạt bổng lộc , vậy thì sau này nếu có thăng chức, bên trên cũng đem chuyện bổng lộc này ra nói, làm căn cứ đáng giá.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ xuất thân từ trong lại bộ, cũng chính là nhân vật lớn phải tính tới trong sĩ lâm thiên hạ.. Hình phạt này quả nhiên đã hủy diệt toàn bộ danh tiếng của hắn, cho dù trong lòng không để ý tới, cũng phải đóng cửa mấy ngày, bày tỏ sự hổ thẹn và thương tâm của mình.

Nhưng ở thành Đức châu lại hoàn toàn khác. Ba tháng đầu, triều đình hạ chỉ xuống, tuần phủ Sơn ĐôngNhan Kế Tổ và thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân cung kính, thành khẩn sợ hãi tiễn khâm sai đi khỏi. Khi khâm sai đi khỏi thành Đức châu, người nhà Nhan Kế Tổmừng rỡ mua dây pháo tới đốt ầm ĩ trong thành, vô cùng náo nhiệt. Thái giám Lưu Nguyên Bân lại mở hai rạp cháo trong ngoài thành, trên danh nghĩa là tri châu Đức châu ra mặt giúp đỡ nạn đâu. Nhưng nghe thân tín của thái giám nói lại, đó là mấy ngày trước Lưu Nguyên Bân tại đạo quán khẩn cầu, nguyện vọng đã được đáp ứng, lúc này muốn tới lễ tạ thần, tư mình bỏ tiền lo liệu rạp cháo.

trừ bổng lộc thì trừ bổng lộc, dù sao hai người cũng không quan tâm tới chút tiền này. Lúc này, đã có mệnh lệnh trừng phạt của một đám quan lại truyền tới. Thái giám giám quân Kế Liêu, thái giám phán thủ, các tuần phủ Bắc Trực Đãi, và Tổng binh tham tướng dẫn quân. Các quan văn võ cao chức nhất hai phe đều bị tước chức quan, xử tử hình.

So với những kẻ bị mất đầu, hai ngườichỉ thiểu hụt chút tiền bạc, vẫn giữ nguyên chức quan cũ, số sánh hai điều này, sao có thể không vui mừng được.

Tất cả đều là Lý Mạnh cho bọn họ, Lý Mạnh chém đầu hằng nghìn Thát Lỗ, công lao này hoàn toàn là của riêng Lý Mạnh, không nhờ tới tuần phủ và giám quân giúp đỡ. Nhưng Lý tướng quân, giờ phải nói là Lý Tổng binh suy nghĩ thay cho đồng sự như vậy, mới có cục diện mọi người đều vui vẻ như hiện nay.

Hơn nữa về việc điều động quân đội Giao châu doanh, từ đầu tới cuoi,tuầnphủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân không có bất cứ ý kiến hữu ích nào trong thắng lợi này, thậm chí còn có công văn cầu cứu, điều động đều có trách nhiệm bại chiến, nhưng Lý Mạnh chưa từng truyền những công văn này ra ngoài.

Lý Mạnh có chứng cứ dồn họ vào chỗ chết, nhưng lại để họ được khen ngợi, bảo vệ quan chức cũ. Điều này có nghĩa là gì, sau này tuần phủ, giám quân hoàn toàn không thể ngẩng đầu trước mặt Lý Mạnh, tới các chức quanlớn như chính sứ, vốn là thấp hơn Lý Mạnh, nói gì tới quản hạt.

Trên thực tế, buổi tốihôm sau triều đình hạ chỉ, tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quản Lưu Nguyên Bânmượn lý do thương nghi chuyện quan trọng mời tổng binh Lý Mạnh tới nhà riêng, trịnh trọng cảm ơn.

Tổng binh tân nhậmSơn Đông Lý Mạnh mặc dù vẻ mặt tươi cười với tuần phủ và thái giám giám quân, nhưng thật ra trong lòng lại có chút khinh thường hai người này, thầm nghĩ nếu không phải vì quân hàm tổng binh này, vì sau này làm việc thuận lợi ở Sơn Đông mới giúp đỡ nhau. Nhan Kế Tổ ngươi không phải nhắc tới “Giết ngoài phải an trong trước” đó sao, hôm nay chính cái ”ngoài” này suýt nữa đã lấy mạng ngươi rồi, thật khôngbiếtngươi ngẫm nghĩ xem lúc đầu mình đưa tấu chương đó có nổi giận như vậy không.

Khi Lý Mạnh chưa xuyên thời gian tới đây, tuần phủ Sơn ĐôngNhan Kế Tổ vì Tế Nam bị chiếm đóng, phiên vương bị quân Thanh bắt đi, trong thưởng phạtcông và tội của Binh Bộ Thượng Thư học sĩ nội các Dương Tự Xương, bị định tội chết, do Cẩm Y Vệ giải vào kinh thành chém đầu. Mặc dù cũng từng biện hộ mình trú đóng ở Đức châu là mệnh lệnh của binh bộ thượng thư Dương Tự Xương, nhưng không chút tác dụng, chỉ đành phẫn hận bị giết.

Đối với thời đại này, chuyện này hoàn toàn không xày ra, Lý Mạnh cũng không hiểu kỹ giai đoạn lịch sử này như vậy, hoàn toàn không cảm thấy mình có ân tình gì với Nhan Kế Tổ, trong lòng chỉ chế giễu mà thôi.

Trung tuần tháng ba, công bố quân tình Kế Liêu truyền tới Sơn Đông, quân Thanh vào xua đuổi nhiều người và súc vật đi về hướng quan ngoại, không có dấu hiệu quay lại. Quan văn võ Bắc Trực Đãi và Sơn Đông cũng thở phàonhẹ nhõm, nghĩ thầm thiên hạ cuối cùng cũng thái bình một thời gian rồi.

Lý Mạnh không quay về thành Giao châu, mà dẫn đại quân rờitới gần thành Tế Nam. Thành Tế Nam bị quân Thanh bắt đi nhiều người, hiện giờ là thành trống, trong thành chỉ có mấy nghìn người ở lại. Đa Nhĩ Cổn vì thất bại này. suy đoán chắc phía Nam có nhiều quân Minh, nên không phóng hỏa chém giết ở thành Tế Nam trước khi đi, chỉ đuổi người vội vàng rời đi.

Thành Tế Nam ngày đó bị đánh hạ. hoàn toàn là vì quân coi giữ trong thành không có bao lực lượng, quân Thanh không vây khốn, cũng không dùng vũ khí nặng tấn công thành, cả thành trì vẫn có chút đầy đủ, không bị phá hư.

Thậm chí nhà dân trong thành, phủ đệ quan lại, còn có nhà của họàng thân cũng giữ được nguyên vẹn, ngoài tiền bạc tài vật bị cướp đi sạch, có rất nhiều nhà thậm chí có thể ở được..

Ngày đó Tổng binh bổ nhiệm xuống, Lý Mạnh bắt đầu điều đông người vào thành kiểm tra đóng lại, bố trí lượnglớndân phu lao động chuyển và tẩy rửathi thể và phế tích các nơi trong thành, đồng thời bắtđầuđođạc ruộngđất ngoài thành Tế Nam, và các của cải trong ngoài thành.

Quân Thanh vừa đi khỏi, có nhiều người muốn đục nước béo cò, muốn kiếm chác chút gì trong thành, cũng có những tên du côn vô lại, quan quân tản mát muốn vơ vét chút dầu mỡ của những người già yếucònlại trong thành, tác oai tác quái, nhưng sau khi binh mã Giao châu doanh tới, vẫn là cách cũ.

Gần như cả lỗ châu mai trên tường thành đều được treo đầy đầu người, ngoài thành có mấy đống lửa lớn vẫn chưa dập tắt, mọi người phạm tội, không có cả khả năng bảo toàn thi thể.

Tri phủ Tế Nam tử nạn, tri phủ mới vẫn chưa tới nhận chức, quan lại tới duy trì tình hình thấu tình đạt lý dưới ám hiệu ngầm của tuần phủ đại nhân, dưới chỉ thị của tông binh đại nhân, làm thủ tục chuyển nhương gần trăm vạn mẫu đắt vô chủ giữa phủ Tế Nam tới Đức châu. Tổng binh Sơn Đông mới Lý Mạnh tuyệt đối không làm chuyên kiếm chác như vậy, kiên quyết phải trả tiền, hơn nữa hiên nganglẫm liệt nói, số tiền này nên dùng đề trợ cấp cho người nhà của các quan tướng hi sinh chếttrậnvới Thát Lỗ.

Đồn điền điền trang Giao châu doanh mới dựng ở phủ Tế Nam tiêu tốn ba nghìn năm trăm lượng bạc, tương đương mỗimẫu đất không đến một đồng tiền. Hơn nữa ba nghìn băm trăm lượng này cũng dùng làm trợ cấp cho những binh lính chết trận của Giao châu doanh.

Từ khi Sùng Trinhlên ngôi tới nay, hàng năm đều có đại hạn. Sùng Trinh năm mười hai này cũng không ngoại lệ. Thượng tuần tháng ba, nông hộ và điền trang bên ngoài, điền trang đồn điền đã bắt đầu vì đại hạn mà thất thu lớn. Tai họa mấy năm liền cũng bắt đầu ảnh hưởng tới địa chủ bậc trung. Dự trữ riêng của những địa chủ này cũng dần tiêu hao hầu như hết trong những năm tai họa., sau đó phá sản, ruộng đất bị địa chủ lớn hơn mua mất, trở thành lưu dân, được điền trang đồn điền củaLý Mạnh thunhận.

Cũng có ngườinhìn xa trông rộng, có liên lạc với buôn bán muối lậu, những người này nhiều năm rồi lại có lối tu duy như vậy, hễ là việc Giao châu doanh làm, nhất định không sai lầm, làm theo hoặc nghe theo nhất định có thể có lợi.

Từ các đồn điền của Giao châu doanh, những địa chủ này chủ động yêu cầu hợp tác với điền trang, mình chỉ nắm chắc quyền sở hữu ruộng đất, nhân lực và súc vật dùng để cày ruộng đều giao phó cho đồn điềnđiền trang, chia phần của cải làm ra, thậm chí có thể lấy ít mấy phần.

Trong năm tai họa như vậy, ít đi mấy phần những vẫn duy trì sàn xuất, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. Đồn điền điền trang chiếm diện tích lớn, người đông, có nguồn lao động lớn có thể sử dụng tới, khai thác thủy lợi tưới tiêu đều mạnh hơn rất nhiều so với những địa chủ đơn độc này.

Những địa chủ này thật sự thu được lợi từđồn điền của Giao châu doanh, nhưng quan hệ phụ thuộc của họ với hệ thống Giao châu doanh lại càng lúc càng chặt chẽ hơn. Trong Giao châu doanh, những địa chủ này được gọi là “Hộ hợp tác đồn điền", sử dụng ruộng đất của những người này, Giao châu doanh kiếm được rất ít, thậm chí có nơi còn hoàn toàn không kiếm lợi gì.

Chuyện này, đồng tri Giao châu ChuDương lại có cách nhìn của mình, sau khi thương thảo với Tôn Hòa, góp ý kiến với Lý Mạnh. Sau khi Lý Mạnh xem qua, cũng vui vẻ tiếp nhận.

Quan lại lớn nhỏ, kẻ sĩ văn võ cả Đại Minh đều xuất thân từtầng lớp địa chủ này, cái gọi là người xuất thân bần hàn vô cùng ít, chỉ có tầng lớpcó đất mới có hoàn cảnh sống tương đối được. Trong mới trường sống như vậy mới có suy nghĩ và tính chủ động học hỏi những kiến thức này.

Nói cách khác, cái gọi là nền tảng và đội hậu bị của giai cấpthống trị đều sinh ra trong tầng lớp này, nhưng tình hình hiện giờ, võ tướng đều do quân hộ truyền đời hoặc con cháu hoàng thân quốc thích nắm giữ, còn đại bộ phận quan văn đều xuất thân từ kẻ sĩ Đông Lâm, con đường làm quan đã vô cùng nhỏ hẹp, giống như Chu Dương sau khi thi đỗcử nhân lại không muốn thi tiếp, ngược lại nhàn cư ở Giao châu, đó chính là biết rõ mình không thể có cơ hội thăng tiến gì hết, mà Giao châu doanhtừ khi thành lập tới nay, luôn phải đối mặt với tình hình thiếu nhân tài, hai bên vừa vặn tồn tại quan hệ giúp đỡlẫn nhau, cái gọi là “Hộ hợp tác đồn điền”, những địa chủ có quan hệ phụ thuộc vào Giao châu doanh càng mạnh, con cháu của họcàng có khả năng vào làm quan.

Thật ra đúng là làm như vậy rồi. Khi Lý Mạnh còn là một đô ti, yêu cầu con cháu của đại tộc cường hào xung quanh, theo tỉ lệ nhất định, tự chuẩnbị áo giáp lương thảo đi lính trong Giao châu doanh, lúc đó đúng là tiếng oán than dậy đất, trong vùng còn có xung đột.

Hiện giờ các nhà các hộ không sợ bị động tới nữamà chỉ sợ là không động tới. Hiện giờ Giao châu doanh khảo hạch con cháu đại tộc cường hào này nghiêm khắc, nhưng Lý Mạnh phân thủ tứ phủ tham tướng, tới bây giờ là vị trí tổng binh Sơn Đông, có thể bỏ ra chúc đô ti và thủ bị, thiên tổng, bả tổng rồi. còn đi lên tiếp, cho dù là du kích và tham tướng cũng không phải là không thể.

Có rất nhiều chức quan, hơn nữa người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra đội bảo vệ quy mô cực lớn của đồn điềnđiền trang rốt cuộc đã làm gì, Giao châu doanh chỉ bố trí mấyđiểm ở Sơn Đông, thành thị châu huyện rộng lớn còn có rất nhiều nơi chưa có người tái trấn thủ, cũng chính là nói. trong tay Lý Mạnh vẫn có rất nhiều quan chức võ quan đang thiếu.

Chỉ cần có thể vào trong hệ thống này, là có thể trở thành tướng quân dẫn binh một phương rồi. Trong tay Lý Mạnh có hơn vạn người, mười quân doanh, mỗi doanh một thiên tổng, phía trên mười thiên tổng còn có mấy quan tướng các phương diện. Hơn hai mươi quan quân cấp cao này đều không có xuất thân cao sang gì.

Tốt nhất cũng chỉ là con cháu vệ sở thiên hộ Linh Sơn và Ngao Sơn, con cháu quân hộ cường hào tập võ có ý tòng quân kia sau khi nhìn thấy điểm này. khó tránh khỏi có suy nghĩ những người này cũng có thể làm tới mức như vậy, sao mình lại không thể, huống hồ lại có nhiều lỗ hổng như vậy, lại có ví dụ năm đó con cháu cường hào năm đó đi từ con tin tới phụ binh, chiến binh, rồi tới quântướng, ai nấy trong lòng sục sôi.

Đồng tri Giao châu phụ tác Chu Dương và nha môn tuần kiểm diêm chính đóng ở Giao châu, hai nơi này lại là nơi những sĩ tử văn nhân không có cơ hội thăng tiến hướng tới. ở đây có đồng sinh, tú tài thậm chí còn có cử nhân, giúp đỡ đồng tri Giao châu Chu Dương xử lý dân chính sự vụ các nơi, giúp đỡNinh sư gia của nha môn tuần kiểm làm kinh tế tài chỉnh.

Nghèo văn giàu võ, rất nhiều văn nhân trong năm tai họa này, ngay cả tiền vốn nuôi bản thân cùng tan thành mây khói, vốn không có cách gì khác ngoài chết đói và chạy nạn, trước đây có dạy tư thục, nhưng hiện giờ ngay cả địa chủ nhỏ vừa đều phá sản, đâu còn cho con đi học.

Giao châu doanh lại đưa ra mấy nơi đi này, đám phụ tá của đồng tri Giao châu ChuDương, có thể quản lý sự vụ xung quanh, thậm chí còn vuợt qua phạm vi hai phủ quản hạt này, nha môn tuần kiểm diêm chính đóng ở Giao châu quan lý chuyện tài chính kinh tế, phạm vi thậm chí không chỉ dừng lại ở một tỉnhSơn Đông.

Kẻ sĩ Sơn Đông nói đùa về hai nơi này, đồng tri Giao châu Chu Dương được gọi là đạo Giao châu, nha môntuần kiểm được gọi là tiểu hộ bộ, có thể thấy quy mô cực lớn, quy mô lớn như vậy, tất nhiên có rất nhiều cơ hội việc làm, sĩ tử văn nhân có việc làm rồi, cũng có thu nhập nuôi sống gia đình.

Hơn nữa hạ tuần tháng ba, kẻ sĩ toàn Sơn Đông càng khẩn thiết vì phủ Tế Nam, huyện Trường Thanh, huyện Tề Hà, huyện Chương Khâu, huyện Tể Dương, huyện Bình Nguyên, huyện Vũ Thành, huyện Lâm Ẩp, Lăng huyện, còn có huyện Thanh Bình và châu Cao Đường của phủ Đông Xương đều bị Thát Lỗ đánh bại, quan lại các cấp đều tử nạn, rất nhiều nhiều người tới bổ sung.

Vốn có Một số sĩ tử tác dụng tốt cho Giao châu doanh muốn đi ăn máng khác tới đó, xem có thể cầu được quan chức gì không. Nhưng tới cuối cùng, không ai đi đều là may có quỷết đoán chính xác của bản thân, ghế trống quan lại bát phẩm, cửu phẩm còn có không nhập lưu ở các phủ thành châu huyện đều do những văn nhân kẻ sĩ có tác dụng trong Giao châu doanh, được chứng minh là trung thành, có năng lực nhất định đảm nhiệm. Lý Tổng binh ”cử hiền bất tị thân”, Nhan tuần phủ và bố chánh sứtân nhậm biết nghe lời phải. Những văn nhân bất đắc chí, thậm chí mấy tháng trước và mấy nămtrước suýt chết đói đều thay đổi nhanh chóng, trở thành quan lại chính thức.

Nhưng những kẻ sĩ này tất nhiên biết được mình làm sao có được quyền vịcông danh, cũng biết sau này phải làm gì để giữ những điều này, nên những sĩ tử văn nhân này cho dù có ý cảm kích cảm ân Giao châu doanh hay không, cũng đều giữ thái độ phục tùng và lòng trung thành.

ít nhất, đồn điền điền trang, buôn bán muối lậu, thương đoàn Linh Sơn, và phân thủ đóng quân của Giao châu doanhphân bố các nơi các vùng ở Sơn Đông đều có quan hệ dây mơ rễ má tới họ, nếu muốn để mệnh lệnh cả nha môn thông thuận chấp hành xuống dưới, giữ thái độ kính cẩn và phục tùng với Giao châu doanh cũng là điều cần thiết.

Sau khi Giao châu doanh thay đổi mấy quan nhỏ tự cho rằng có thể tự làm mọi chuyện, mọi người càng hiểu rõ nên làm thế nào.

Đương nhiên, nhiều người đều làm trong phòng văn thư của đồn điềnđiền trang, dạy học công thục, kiếm tiền nuôi gia đình (công thục, một trong những chính sách phúc lợi hiếm có của đồn điềnđiền trang với các tráng đinh. Hễ là người của đồn điền đều có thể cho con tới học, một phần trăm trong thu hoạch hàng năm chỉ cho dạy học công thục).

Hiện tượng như vậy, người đương thời có nhiều sổ sách ghi chép và phố phường raocười. ví dụ phủ Lai châu có chuyện cười.

“Hai người bàn luận, hiện giờ ai lớn nhất Sơn Đông, một người nói: thứ nhất tất nhiên là Tổng binh Lý tướng quân, thứ hai tất nhiên là Nhan tuần phủ, thứ ba chính là Bố Chính Sứ. ngườikhác ngắt lời nói: không phải, không phải, lớn thứ ba là một đồng tri”

"Hai người gặp nhau, hỏi có chuyện gì. nói là đi gặp hộ bộNinh thượng thư, người khác tò mò, ở Châu thành sao lại có thượng thư, hơn nữa hộ bộ hiện nay, thượng thư thị lang hộ bộ Nam Bắc cũng không có người họ này, người khác nói: Ninh Kiền Qúy Giao châu quản lý thuếruộngcủa mấy tỉnh, sao có thể không gọi là thượng thư”

Còn có tiến sĩ Giang Tây nào đó ra khỏi kinh thành, tới làm quan ở Sơn Đông, trong bút ký có ghi chépnhư sau:

“Lỗ địa làm quan, người ngoài có chút không hiểu, thất phẩm trở xuống, đều tràn ngập ở Lai đảng, lo lắng chuyện lớn nhỏ trong phủ, người ngoài không được can thiệp.... ”

Lai đảng trong ghi chép đó, chính là những thân tộckết hợp các văn nhân phụ thuộc vào hệ thốngGiao châu doanh, hoc tập chính sự ở đồng tri Giao châu và nha môn tuần kiểm diêm chính.

Thân tộc (bè phái) của văn nhân , thổi phồng nhau, bè cánh đấu đá là chuyện tất yếu, cử nhân Giao châu Chu Dương, vốn dĩ chỉ là có suy nghĩ hơn người mà thôi, hiện giở lại được tàng bốc là nhân tài kinh thiên vĩ địa. Ninh Kiền Qúy chỉ là một sư gia, cũng trở thành Đại hiền, về phần tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tất nhiên là nhân vật trên trời dưới đất hiếm có, cho dù dùng từ quá hoa mỹ tán dương cũng không quá đáng.

Những đại tộc địa chủ kia nuôi dưỡng con cái là vì cái gì, chính là vì con cháu nhà mình có xuất thân, làm rạng rỡ tổ tiền. Những mùa màng này sắp không giữ được cả gia nghiệp rồi, còn nói gì tới những cái khác, mà theo Giao châu doanh, không riêng gì có thể giữ được gia nghiệp, còn có thể cho con cháu nhà mình lối thoátxuất thân. Khi Thát Lỗxâm chiếm, quân đội duy nhất có thể thắng lợi cũng chỉ có đội quân của Giao châu doanh.

Có được sự che chở, cho con cháu lối thoát, gia sản cũng phát đạt, cường quyền không phụ thuộc như vậy. không chủ động tới dung nhập vào trong, đó chính là đầu óc có vấn đề.

Địa chủ thân sĩ đại tộc trong vùng có được mọi thứ hiện giờ quan phủ không thể mang lại cho họ từGiao châu doanh, mà Giao châu doanh cũng thu được những điều lợi từ những nhân tài thông hiểu tri thức văn võ nhất định này, thu được khống chế và ảnh hưởng càng hữu hiệu càng sâu rộng hơn ở vùng, hai bên cũng có lợi.

về phần phục vụ vì tất cả này, chính là những lưu dân vì tai họa, chiến loạn, quan phủ bóc lột mà phá sản phá nhà, bọn họ vốn dĩ có thể chuộc đất đai trong vùng của họ, Cố gắng trồng trọt, nhưng chỉ có thể kiếm được thuế ruộng sống tạm, hơn nữa còn phải lúc nào cũng có thể bị bắt đi lính làm đủ các loại lao dịch và phục binh.

Nhưng họ cũng có được cơ hội tiếp tục sinh tồn trong đồn điền điền trang, ở thời đại này, có thể tiếp tục sinh tồn đã là may mắn rồi, huống hồ trong đồn điền điền trang, con cái có cơ hội được dạy dỗ, dựa vàophấn đấucá nhân cũngcó thể thu được công danh trở nên nổi bật.

Quân Thanh vào Sơn Đông, trên ý nghĩa nào đó mà nói, là thay Lý Mạnh quét sạch mọi chướng ngại ở Sơn Đông, tạo ra một nơi vô chủ. Điều này làm cho thế lực Giao châu doanh được bành trướngmang tính nhảy vọt.

Lục phủ Sơn Đông, đồn điền điền trang của Lý Mạnh hoàn toàn liên kết lại với nhau. Giờ là năm đại nạn. mỗi năm đều có lượng lớn lưu dân vào trong đồn điền của Giao châu doanhcam tâm tình nguyện trở thành đồn hộ tính chất bán nông nô để mình và cả nhà sống sốt trong thời đại gần như cuối thời này.

Vốn dĩ sau khi ở đồn điền, một vạn binh Giao châu doanh đã thu được dự trữ lương thảo gần bằng của ba năm, bên hộ đồn điền cũng có dự trữ một năm, nhưng sau khi lưu dân mới vào trong đồn điềnđiền trang, tồn lương của một vạn binh này trở thành nửa năm, tích trữ của hộ đồn điền cũng còn bốn tháng.

vốn dĩ giao dịch đối muốilấylương thực đã ngừng lại, nhưng tháng tư năm mười hai Sùng Trinh lại một lần nữa bắt đầu ở các bến cảngSơn Đông. May mà mấy thương thuyền của Lý Mạnh đã vận hành cùng đội thuyền của Trịnh gia, khoản tiền lớn vào túi, lại thêm lượng muối lậu nhất định, cuối cùng cũng khôngtới mức phải trợ cấp của cải.

Lượng lương thực lớn như vậy, thậm chí để mấy thương gia giàu có Giang Nam chuyên buôn bán lương thực, ví dụ như Liễu gia ở phủ Tùng Giang, vốn dĩ có hai xưởng dệt vải bông lớn, xưa nay có quen biết với Trịnh gia, vì Trịnh gia liên tục thu mua lương thực ở đây, lợi nhuận cực lớn, đơn giản là ngừng hoạt động xưởng dệt lại, bắt đầu chuyên tâm buôn bán lương thực.

Thành Tế Nam gần như trống nửa thành vớiGiao châu doanh mà nói, chẳng khác gì là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Thành trì Tế Nam là trung tâm của Sơn Đông, cũng là thành trì và cứ điểm lớn mạnh nhất của Sơn Đông. Phòng vệ của thủ phủ Sơn Đông, theo nguyên tắc chính là phải do Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh tới phụ trách.

Vốndĩngười ngoài cảm thấy nền móng của Giao châu doanh là ở phủ Lai châu, không quá coi trọng phủ Tế Nam, ai ngờ được, Giao châu doanh lập tức có thể động viên lao động, bắt đầu tu sửa phạm vi lớn ở thành Tế Nam, hiện giờ châu huyện xung quanh Tế Nam đều bị tàn phá nặng nề. Nguồn gốc duy nhất của dân cư đều là những lưu dân mới vào trong đồn điền, không ai muốn dời vào trong.

Cho nên Giao châu doanh vừa tới là biến một bộ phận khu vực trong thành Tế Nam thành yếu địa tác chiến, quân doanh của Giao châu doanh, kho hàng trung chuyển cần thiết của thương đoàn Linh Sơn, còn lại mới là nhà cho truân dân sống, chỉ có Một số khu vực nhạy cảm ví dụ như các nha môn, đệ phủ của các hoàng thân quốc thích là không động tới.

Tới khoảng tháng sáu, thành Tế Nam đã sơ bộ có dáng vẻcủacứ điểmquânsự...

ở Sơn Đông, Lý Mạnh làm chuyện gióng trống khua chiêng như vậy. tuần phủ Sơn ĐôngNhan Kế Tổ tất nhiên không nói gì nhiều, thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân có thể có lợi trong đó, cũng giao ruộng đất mình để thu tô cho đồn điền điền trang đề kinh doanh, có quan hệ lợi ích chặt chẽ, tất nhiên không nói gì nhiều.

Nhưng những thay đổi hoặc từ từ hoặc nhanh chóng này, ở kinh thành đều được khống chế xuống, học sĩ nội các, binh bộ thương thư Dương Tự Xương không muốn người trong kinh thành biết những tin tức này. Ngày đó, khi định công và tội của quan văn võ Sơn Đông, Dương Tự Xương hoặc ngoài mặt hoặc ngấm ngầm được nhiều quyền quý chiếu cố tới. Trong đó còn có các bộ ngành quan trọng như ti lễ giám, ngự mã giám, lễ bộ, lại bộ, lại thêm Nhan Kế Tổ và Lưu NguyênBân quả thực cũng có công trong chuyện này. Mà nghiêm khắc truy cứu. chuyện mình điều động binh mã đóng ở Đức châu lúc đó cũng sẽ bị người ta lôi ra.

Cho nên giả bộ nói đại nghĩa trước mặt hoàng đếSùng Trinh, bảo vệ công thần. Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân đều vô sự, Lý Mạnh thăng chứctổng binh, ngoài mặt hai bên đều hòa hợp êm thấm.

Nhưng Dương Tự Xương lại biết rằng, nếu tiếp tục tra cứu, mình cũng không chạy thoát trách nhiệm thân vương rơi vào tay địch. Quan điểm của các hoạn quan vượt ra ngoài kiên quyết dự định. NếuLưu Nguyên Bân bị truy cứu, vậy thì mọi người sẽ vạch mặt mình trước quan ti.

Binh bộ thương thư Dương Tự Xương từ khi được hoàng đế Sùng Trinh tin dùng, ở triều đình có thể nói có địa vị có một không hai, lần này chịu thiệt lớn như vậy. Hơn nữa còn mơ hồ để đầu chuôi rơi vào tay đối phương, hắn không muốn lại có người nhắc tới bất cứ chuyện gì ở Sơn Đông nữa, chỉ mong bên đó mọi chuyện đều bình thường yên ồn, không muốn để bất kỳ ai vì Sơn Đôngliên tưởng tới Đức châu, liên tưởng tới ngày đó điều binh đóng giữ, liên tưởng tới chuyện thân vương rơi vào tay địch.

Dưới tình hình như vậy. cho dù có người tung tin đồn đối với Lý Mạnh, một là quan viên trong vùng Sơn Đông đều ‘’thông hiểulý lẽ, nhậnbiết đại thể”,hai là tin tức này đều bị Dương Tự Xương khống chế. Tình hình Sơn Đông hiện giờ chính là, tùy ngươi làm thế nào thì làm, chỉ cần không tạo phản, không đại loạn, bên trên cũng không quan tâm tới.

Hải thương Giang Nam Đại Minh mặc dù rất phát triển, nhưng bên Sơn Đông ngoài việc Uy Khấu (cướp biển: người Nhật) gây ra cũng không có động tĩnh gì lớn, người Hán quan tâm tới đất liền không quan tâm tới biển. Sơn Đông, Đăng châu xưa nay là khu xa xôi, hơn nữa Sơn Đông lại là nơi ở giữa hai trực đãi Nam Bắc, đó chính là nơi vốn không được người khác chú ý tới.

( trực đãi – wiki - http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A3_Quy%E1%BB%81n_%28huy%E1%BB%87n%29 )

Nhìn trang bị của quan thống binh là có thể biết, trước những năm cuối Thiên Khái, võ quan cao nhất Sơn Đông cũng chỉ là một tham tướng, quan Tổng binh gần như là trang bị muộn nhất với quy mômột tỉnh.

Sơn Đông không phải nơi giàu có đông đúc, có thể nộp của cải thuế má, lại không phải nơi binh gia giao tranh, chỉ là đường giao nhau giữa hai thành Nam Bắc thôi, lại đại loạn thiên tai liên tục. Từ thời Thành TổTĩnh nạn tới giờ, Đường Trại Nhi, Bạch Liên Giáo, Di Lặc giáo gì đó đều không ngừng gây loạn. Nhưng gây rối thìgây rối, chưa bao giờ vượt qua phạm vi hai ba huyện phủ này, đã nhanh chóng được binh mã Sơn Đông dẹp yên.

Nơi không giàu có, không hiểm yếu, thậm chí cũng không gây ra đại họa gì, bình thường không ai chủ ý tới, nếubỏ qua cũng bỏ qua rồi, huống hồ những gì Lý Mạnh làm chưa bao giờ vượt ra khỏi phạm vi tỉnhSơn Đông, thật sựlàkhôngđể ý tới hành động của hắn.

Thống soái Lý Mạnh của Giao châu doanh mặc dù nhận được hàm đầu Tổng binh, nhưng lại không thăng cấp cho các quân tướng bên dưới như những lần khác, với chuyện này, bên dưới cũng không phản bác lại quá lớn, các tướng quânGiao châu doanh xưa nay có chút khoe khoang ngạo mạn, đều bị chấn động khi giao chiến với kỵ binh quân Thanh.

Cho dù cuộc chiến như vậy người ngoài nhìn vào dĩ nhiên là chiến thắng khó lường rồi. ở Tế Nam, Lý Mạnh mấy lần liên tục triệu tập các tướng quân cấp bả tổng trở nên tham dự quân nghị. Hơn nữa còn hai lần đội trưởng và đội phó bộ đội tinh nhuệ cũng phải tham gia quân nghị, một nhómngười tập trunglại làm những việc lặp lại, có vẻ không có ý nghĩa gì quá lớn.

Lý Mạnh, Vương Hải, Trần Lục lần lượt nhớ lại và miêu tả trận chiến hôm đó, từ khi hành quân cho tới lúc gặp địch, mọi chi tiết trong trận chiến, từ đầu tới cuối đều chia sẻ cẩn thận với mọi người, điều các quân tướng phải làm chính là nếu lúc đó người dẫn quân là họ, nên làm thế nào.

Phê bình và tư phê bình, nói tới mặc dù là cũ, ở hiện đại, khi Lý Mạnh là một sĩ quan, cảm thấy có chút vô vịvới cách làm này. cảm thấy nếu mình trong tình thế như vậy, không có bất cứ tác dụng gì.

Nhưng sau khi trải quachết đi sống lại, những người khác cũng sợ khi trải qua sinh tử lại thiếu đi kinh nghiệm cần thiết, Giao châu doanhtừ thống soái tới quan binh nòng cốt, mặc dù trình độ văn hóa không cao lắm, nhưng ai cũng rất thẳng thắn, rất thành khẩn, không tính toan sang hèn tôn ti, nói ra kinh nghiệm của mình, nói ra suy nghĩ của mình.

Đây là chuyện của đầu tháng tư. chính là tiến hành trong thành Tế Nam. thành Tế Nam khi đó trống trải giống như dáng vẻ của một đại quân doanh, kết hợp suy nghĩ của mỗi người lại, kiểm điểm đúng sai dài ngắn của mình, để hàng ngày cũng bàn luận với mọingười, Lý Mạnh cũng tham dự cảm nhận được lợi ích không nhỏ.

Lợi ích, đây chính là suy nghĩ của mỗitướng quân khi tham dự quân nghị này, trao đổisuy nghĩ với nhau, Giao châu doanh những tướng tá sĩ quan trưởng thành từ con cháu dân hộ quân hộ bình thường, mặc dù cũng có kinh nghiệm tác chiến do lão quân họ Mã Ngọc Hưngtruyền thụ lại. Kỹ thuật tác chiến do lính đánh thuê Đặng Cách Lạp Tư truyền thụ, nhưng xét tới cùng, tất cả các quan quân trong Giao châu doanh đều học được những kinh nghiệm quân sự do Lý Mạnh truyền thụ, mà phần lớn kinh nghiệm quân sự của Lý Mạnh lại là kiến thức hiện đại học được từ thời hiện đại trong khoảng thời gian lúc tòng quân tới khi làm sĩ quan trọng giải phóng quân kết hợp với kiến thức quân sự hắn tìm hiểu trong thời đại này.

Điều không thể phủ nhận chính là, người hiện đại tới từ thời đại bùng nổ tin tức lại có ưu thế của mình trên phương diện tri thức lại có những lý giải và hòa hợp thông suốt khác nhau. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Mọi thời đại đều có đặc sắc củathời đại đó. Ở hiện đại Lý Mạnh cũng chỉ là một sĩ quan giải phóng quân cơ sở, hơn nữa còn là niên đại hòa bình, kiến thức và tri thức đều có hạn, nên những tri thức hắn truyền thụ cho quan quân Giao châu doanh cũng có hạn.

Mỗi quan quân Giao châu doanh khi dẫn binh, lấy truyền thụ của Lý Mạnh là gốc, nhưng luôn dùng lý giải của mình cộng thêm mở rộng và kéo dài rất nhiều, lần giao lưu này, chính là giao lưu truyền thụ những điều này cho nhau, quá trình cùng nhau học tập, cho dù ai cũng có những thiếu sốt, nhưng kiến thức của mọi người qua trao đổi và thào luận, ai cũng có tiến bộ rất lớn.

Nhưng ngoài thời gian mọi người bàn bạc ra, Lý Mạnh còn một cách làm, đó chính đó đêm khuya mời người trí thức thuần thục binh thư đầu tiên là đọc cho mình nghe các binh thư chiến lược mang tính nghị luận và chuyên ngành như “Ký hiệu”, “Luyện binh thực kỹ”, “Binh pháp tôn tử…v.v » sau đó hoặc là do hắn mấy móc hoặc là kết hợp với tình hình thực tế của Giao châu doanh giảng giải những nội dung này lại cho các quan quân tham gia quân nghị nghe.

Mọi người không thiếu kinh nghiệm thực chiến, có những kiến thức mang tính lý luận thế này, hơn nữa Lý Mạnh giảng cũng tương đối dễ hiểu, rất nhiều suy nghĩ không rõ ràng Lập tức được mở ra.

Hơn một vạn binh mã đóng trong thành Tế Nam vắng vẻ cũng không tốn sức, các quan quân Giao châu doanhtừ đầu tới cuối tháng tư, gần hai mươi ngày đều không ngừng học tập nâng cao mình ở thành Tế Nam. Hơn nữa nếu có gì tâm đắc, thường triển khai quân mã luyện tập ngoài thành một trận, có nghiệm chúng thực chiến, ấn tượng càng sâu sắc.

Vốn dĩ Lý Mạnh vẫn tới phủ Đông Xương và phủ Duyệt châu mời tới những nhân vật như thiên tổng, thủ bị của trấn thủ, huyện, châu phái hệ khác, muốn để những quan quân tham gia chiến đấu truyền thống của thời kỳ này tới giảng giải cho họ phải đánh thế nào, ai ngờ mời người tới rồi lại khiển người ta thất vọng.

Những quan quân này nơm nớp lo sợ không cần nói tới, hơn nữa ngoài chú trọng mỗi ngày hành quân hạ trại ra, những cái khác đều chỉ là dẫn gia đinh, những người dám đánh lên liều chết mà thôi, những nơi Cửu Biên và Hồ Quảng có lẽ có tướng tài thông hiểu quân lược, nhưng người như vậy không phảiGiao châu doanh có thể mời tới được.

Các quan quân Giao châu doanh tham gia quân nghị lần này đều như đói như khát tiếp thu kiến thức quân sự. chỉ có hai người có chút đặc biệt, một là Trương Thừa Nghiệp tới từ phủ Đông Xương, tặc Nam Sơn Trương Thừa Nghiệp vì kịp thời bảo vệ tri phủ Đông Xương, coi như có đại công. Lý Mạnh cũng nợ hắn ân tình. Lần quân nghị này vốn dĩ không gọi hắn. nhưng Trương Nam Sơn đã tới trước, cũng đành kệ hắn. Một người khác chính là người Tây, Đặng Cách Lạp Tư Một lòng muốn quay về Giao châu sống cuộc sống phú quý, lại được Lý Mạnh phái thân binh giải đến, phải lên lớp.

Trong hơn hai mươi ngày này. cho tới ngày thứ ba Lý Mạnh mới có phản ứng, gọi văn nhân thân tín trong hệ thống Giao châu doanh tới, sửa bài giảng và thào luận hàng ngày thành sách. Đó chính là « Tập kỷ yếu quân nghị Tế Nam".

Hơn hai mươi ngày ở Tế Nam, được gọi là “quân nghị Tế Nam”, sau này sĩ quan cấp cao trong Giao châu doanh có từng tham gia “quân nghị Tế Nam” hay không, trở thành tiêu chuẩn quan trọng của tư cách sâu cạn....