Hơi để ý chút, liền phân biệt rõ. hóa ra là tiếng do những quân doanh dưới thành Đức Châu kia phát ra, từ bên kia tới đây. cách nhau cực xa. nhưng tiếng ồn ào trong doanh lại truyền tới tận nơi này. có thể thấy được sự rối loạn của nó. nơi đó nào có chút bộ dạng quân đội nào. Lý Mạnh nhịn không được liền bật cười, giơ tay cầm rồi ngựa chỉ vào nơi đó. khinh thường nói với Triệu Năng bên cạnh:

"Quân binh phế vật đến như vậy. còn có thể làm được cái gì. thật ứng với một câu nói của Quan Vân Trường trong tam quốc: gà đất chó kiểng!"

Nhóm binh lính trong cuộc tiến quân của doanh Giao Châu, thậm chí những phụ binh và tráng đinh phụ vận chuyển nhìn thấy sự hỗn loạn của doanh trại quân đội Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi cách đó không xa, đều không tự giác mà ưỡn ngực lên. hành quân gấp đã có chút mỏi mệt. nhưng mỗi một người trong doanh Giao châu vẫn cố tạo dáng nghiêm trang.

So ra thì Lý Mạnh cấp quân tiền đầy đủ cho binh lính của mình, mỗi ngày huấn luyện phong phú và Tuyên truyền giảng giải rộng khắp, ngoài việc bồi dưỡng một quân đội thể năng dư thừa, thông hiểu kỹ thuật chiến đấu. cũng còn cổ gắng bồi dưỡng cảm giác tự hào và lòng trung thành của binh lính và quan quân thủ hạ của mình.

Đối với thân phận mình là một phần tử của doanh Giao Châu, đối với thân phận mình là thủ hạ của Lý tướng quân, càng có cảm giác tự hào. càng có lòng trung thành, dĩ nhiên sẽ càng ngày càng trung thành, chiến đấu cũng sẽ có tín niệm kiên định.

Binh sĩ thủ hạ của Lý Mạnh ngoại trừ tác chiến, đều tập luyện diễn tập lúc đóng quân, có rất ít cơ hội tiếp xúc những quân đội khác ở trạng thái hòa bình, với tình hình và ưu khuyết điểm của mình cũng không có nhận thức trực quan cụ thể mấy .

Hiện giờ bọn họ đều thấy quân doanh ồn ào giống như cái chợ chính là bộ hạ của Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi, binh sĩ doanh Giao châu dựa theo nghi thái quân đội ngày thường tập luyện đi vào, nhưng dùng khóe mắt thấy binh sĩ trong quân doanh Tổng binh Sơn Đông này đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình.

Áo giáp quân phục trên người những binh sĩ ở trước sau hàng rào gỗ này đều rách nát, binh khí trong tay đều hư hỏng rỉ sét. trong vẻ ngây ngốc, có thể nhìn ra sự kính sợ sâu sắc.

Cả đám binh sĩ doanh Giao châu càng ưỡn ngực lên. hôm nay bọn họ mới chính thức hiểu rõ mình rốt cuộc là đang sống và chiến đấu trong đoàn thể gì, những điều này kết hợp với những thắng lợi trong dĩ vãng, khiển trong lòng bộ hạ Lý Mạnh bỗng dưng dâng lên một loại tự tin. Đây chính là tinh thần quân nhân.

Phạm vi phân bổ của quân doanh Tổng binh. Sơn Đông Khâu Lỗi rất rộng, đều đặt ở chỗ giao thông tiện lợi nhất, ví dụ như hai bên quan đạo. xung quanh cửa thành, vân vân. Quân đội doanh Giao châu một mực đi về phía chỗ cửa thành, ngược lại có chút giống nghi thức diễu binh mã dân chúng vây xem hai bên.

Bước chân quân giao châu liên tục không ngừng, tiếng ồn ào của quân doanh hai bên càng ngày càng nhỏ. rồi dần dần an tĩnh lại. Những bộ hạ của Khâu Lỗi kia đều là binh lính dày dặn nhiều năm. đã sớm nghe chuyện doanh Giao châu cướp đoạt quân lương nhà mình, trải qua sự châm ngời của những quan quân kia. đều muốn lúc hai bên gặp nhau ở Đức Châu, sẽ tìm doanh Giao châu gây gổ. nhưng thấy đối phương uy vũ, có tác phong quân nhân, vũ khí sắc nhọn như vậy. Nhìn lại mình, ai cũng biết nếu thật đánh nhau, bên chịu lỗ là ai. càng nhìn càng sợ hãi, nghĩ thầm mình chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho đối phương, nhưng đối phương có thể bỏ qua cho mình không, cái này phải nói lại.

Ngoại trừ thanh âm doanh Giao châu khi hành quân phát ra, trước thành Đức Châu im lặng dị thường.

Lúc còn cách cửa thành khoáng mấy trăm bước, không biết binh sĩ thủ cửa thành nhận được mệnh lệnh của ai. bắt đầu đóng cửa thành. Phía trước Lý Mạnh cũng có mấy trăm người đang tiến lên. thấy bên kia đóng cửa thành, mấy tên võ quan phía trước đều quay đầu lại nhìn, chỉ cần Lý Mạnh ra lệnh một tiếng, sẽ xông qua đoạt môn.

Cửa thành nhanh chóng khép lại, chỉ còn một khe hờ đủ một con ngựa ra vào. Lý Mạnh thấp giọng nói một câu với thân binh bên cạnh, lập tức có lính truyền lệnh hô lớn về phía đội ngũ:

"Dừng tại chỗ. dừng!"

vốn Lý Mạnh cũng không muốn quân đội của mình đi tới vị trí cách thành trì gần như vậy. hắn vốn cũng chưa từng nghĩ sẽ vào thành. chỉ là thấy quân doanh Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi đóng ở dưới thành. nên định hành quân tới dưới thành, biểu diễn quân uy của doanh Giao châu cho những binh mã khác thấy.

Sự nhắc nhở của Triệu Năng cũng không phải là không có lý. Lý Mạnh hành quân tới dưới thành xong, đầu tiên là hạ uy đối phương, thấy quân doanh hai bên quan đạo im lặng, những bộ hạ của Khâu Lỗi kia vẻ mặt khẩn trương, hiệu quả lập uy này rất không tồi.

Từ khe hờ cửa thành bên kia lách ra một nhân vật có thân hình béo mập. nhìn quan phục mặc trên người, địa vị hắn là không thấp, nhưng ngay sau đó Lý Mạnh liền nhận ra tên mập này rốt cuộc là ai. quan chức đúng là không thấp, nhưng gã là Án sát phó sử Sơn Đông. Phân thủ Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung Liễu đại nhân, đây chính là quan to tam phẩm. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung lần đầu gặp Lý Mạnh có chút kiêu căng, lúc gặp lần thứ hai thì đã khách khí hơn nhiều, nhưng khí độ ung dung quan lớn này vẫn phải có. có điều hôm nay là lần gặp thứ ba, những khí độ ung dung kia hoàn toàn không còn. quan phục trên người vốn phẳng phiu cũng trở nên nhăn nhăn nhúm nhúm, nụ cười trên mặt đã không còn là khách khí, mà hoàn toàn là nịnh nọt.

Đăng Lai Đạo này xưa nay chính là quân dân phụ trách quản lý hai phủ Đăng Lai, cũng coi là quan to trấn thủ một phương, đi lại bên ngoài đều có phái đoàn tiền hô hậu ủng. Có điều hôm nay lại không thấy phái đoàn này. Lý Mạnh ở trên ngựa, Vốn tưởng rằng Liễu Thanh Tung chui ra, phía sau chắc hẳn còn có người theo.

Ai ngờ tới chỉ có một mình, vốn là quan lớn tam phẩm, lại thờ hồng hộc. mặt đầy vẻ cười cầu tài chạy tới trước mặt đội ngũ doanh Giao Châu, thấy binh lính cầm binh khí đang định cản lại. Liễu Thanh Tung vội vàng gào lên:

"Lý tướng quân. Lý tướng quân, là người quen, là người quen".

Lý Mạnh tất nhiên sẽ không làm khó dễ Liễu Thanh Tung này. đưa tay bảo binh lính nhường đường. Đăng Lai Đạo này còn nói tạ ơn với gã binh sĩ kia xong, lúc này mới chạy chậm tới.

Vừa tới trước mặt, thấy Lý Mạnh không có chút ý muốn xuống ngựa nào. Liễu Thanh Tung tốn sức mà chen tới trước mặt, thấp giọng nói:

"Lý tướng quân, Nhan tuần phủ có lệnh, binh mã các nơi không được vào thành, nhất định phải hạ trại ở ngoài thành".

Nghe nói như thế. Lý Mạnh có chút hứng thú mà cúi đầu xuống, thấy Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung mặt đầy vẻ sợ hãi, hắn vốn cũng không có ý định vào thành. Lý Mạnh mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng quân tướng bên cạnh Lý Mạnh với câu nói này lại có chút tức giận, Mã Cương càng lạnh giọng quát lên:

"Dựa vào cái gì mà doanh Giao châu ta không được vào thành, hơn vạn binh sĩ ngày đêm đi gấp. thế mà mọi người ngay cả bữa khao an ủi cũng không có. cứ ở ngoài cửa như vậy, chẳng phải là làm nguội lạnh tâm tư một lòng trung thành của tướng sĩ bọn ta sao".

Lý Mạnh cũng cố nghiêm mặt. có điều trong lòng lại đang cười thầm, nếu quan viên trong thành này làm khó dễ như thế, vậy doanh Giao châu sẽ làm bộ muốn vào thành, như vậy dù sao cũng có thể kiếm chút chỗ lợi cho mình.

Có điều ở đây vẫn có thể nhìn rõ thái độ khác nhau. Vương Hải, Trần Lục tuy có sắc mặt giận dữ, nhưng bởi vì bản thân ở trong chuyện này vẫn còn e sợ. cho nên không lên tiếng, còn Triệu Năng thì vì bản thân đã nói doanh trại không thể đóng ở trong thành, cho nên rất thờ ơ với chuyện này. Còn Mã Cương nhìn thấy môn đạo trong đó. liền mở miệng gầm lên.

Quả nhiên. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung kia lập tức có chút luống cuống, ngẩn người một lúc rồi ôm quyền thở dài, lúc này đã là trời đông giá rét. nhưng vẫn đâu đầy mô hỏi như trước.

"Tuần phủ đại nhân có lệnh, không cho quân binh vào thành, binh mã Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi kia cũng thế. ngươi xem quân doanh hai bên đường, đều là nhân mã của Khâu tổng binh".

Thấy Lý Mạnh vẫn không lên tiếng như cũ, vẻ giận dữ trên mặt quân tướng bên cạnh càng tăng lên, Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung cũng chẳng quan tâm chức quan cao thấp gì gì. văn quý võ tiện gì gì đó. vội lại gần mấy bước, khiến ngựa của Lý Mạnh có chút nóng sợ. Liễu Thanh Tung rất nhanh nói:

"Lý tướng quân, sự thể hôm nay. dù sao chẳng nữa cũng nên cho Liễu mỗ chút mặt mũi, sau này lương bổng triều đình ban xuống. Liễu mỗ ngay cả tiền thưởng lệ cũng nhường ra ngoài không cần nữa, xin đại nhân hãy dàn xếp một chút, thành này không thể vào được!"

Mã Cươngbên cạnh còn định gầm lên. lại bị Lý Mạnh đưa tay bảo ngừng, lạnh nhạt hỏi:

"Nếu không thể vào thành, vậy doanh Giao châu ta trú đóng ở đâu chứ?"

Nghe nói như thế Liễu Thanh Tung đứng bên cạnh ngựa giống như được đại xá. nói liên tục không ngừng:

"ở thành bắc đã sớm sắp xếp chỗ xong xuôi cho binh mã của tướng quân, hàng rào gỗ trước doanh trướng cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, nghĩa dân trong thành cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm cơm nóng, xin đại quân sớm đi qua nghỉ ngơi!"

Đăng Lai Đạo này hiển nhiên cũng không muốn nán lại ở đây thêm, thấy Lý Mạnh đáp ứng. giao lệnh cấp trên xong, tiếp theo nói một câu "Chờ một lát sẽ có quân giáo dẫn các ngươi qua", sau đó định chạy vào trong thành. ai ngờ còn chưa nói câu cáo từ. đã nghe Lý Mạnh ở trên ngựa thản nhiên nói:

"Không biết soái trướng của Khâu Tổng binh bố trí ở đâu vậy. bản tướng vừa rồi nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng đâu cả".

Vừa thốt ra lời này. sắc mặt Liễu Thanh Tung lập tức trở nên tái mét. không khỏi có chút run rẩy, ý cười trên mặt Lý Mạnh không giảm, vẫn giữ ngữ khí kia như cũ. mở miệng nói:

"Bản tướng nghe nói Khâu Tổng binh đã sớm cũng Tuần phủ đại nhân vào thành, gã có thể vào được, bản quan vì sao không vào được!"

Lời vừa nói xong. Lý Mạnh đã sầm mặt xuống hoàn toàn Liễu Thanh Tung vừa định giải thích gì đó. nhưng thấy binh tướng chung quanh đều nhìn chằm chằm như hổ đói. còn có người đặt tay ở trên chuôi đao. thoạt nhìn nếu trả lời không tốt. chỉ sợ là tính mạng của mình cũng gặp nguy hiểm.

Quân đội đứng ở trên đường, bọn binh sĩ trong quân doanh ở hai bên quan đạo dần dần bắt đầu xôn xao. nhưng binh sĩ doanh Giao châu cứ đứng ở đó như vậy. hình như chẳng quan tâm đến sự xôn xao này. thái độ như vậy. càng khiến binh mã Khâu Lỗi không chút cố kỵ. tiếng huýt sáo. nhạo báng, quát mắng vang lên một vùng.

Lý Mạnh không kiên nhẫn mà giơ tay lên phất xuống, binh sĩ doanh Giao châu xếp hàng đài trên đường, liền động tác đều nhịp mà giơ binh khí trong tay lên, cũng kêu lớn "giết", sau khi thanh âm này hô xong, hai bên lại im lặng dị thường, thậm chí không có binh tốt tới gần quan đạo xem náo nhiệt nữa.

"Lý tướng quân, tất cả chuyện này đều là chù ý của tên khốn kiếp Khâu Lỗi kia, gã nói để đại nhân ngài đi thủ Ngô Kiều và cố thành phía bắc, còn gã ở trong thành Đức Châu. Nhan tuần phủ cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo tự chức đi ra ngăn lại. chỉ cần đại nhân không vào thành đóng quân, ngày hôm sau liền trực tiếp điều ngài rời đi, chuyện không liên quan tới tự chức!"