Tuy không có thủ đoạn sưu tập tình báo công nghệ cao như hiện đại, nhưng nhân viên tình báo cơ bản vẫn là cần thiết, cũng chính là người được gọi là thám tử của thời đại này, nhân số khá đông.

"Ngư dân" lên bờ ở Đăng châu khẳng định không phải là chỉ có một tên thủy thủ đó. thậm chí có người ở Sơn Đông và Bắc Trực Đãi vòng cả một vòng rồi mới trở về. hư thực của binh lực. tình huống của dân gian đều được tìm hiểu rõ ràng. Phía bắc còn có người hóa trang thành người Mông Cổ. ở các cửa khẩu nam hạ, người giả vờ làm tiểu thương tiểu phiến đi lại khắp nơi. điều tra hư thực và những thứ cần phải tìm hiểu.

Kinh sư và Bắc Trực Đãi cũng có thám tử như vậy. dẫu sao thì trong Hậu Kim Hán nhân cũng không ít. hơn nữa sau khi Đông Lỗ Nữ Chân khởi binh, rất nhiều Liêu dân nhập quan, lẫn lộn như vậy nên rất khó phân rõ.

Dưới chân thiên tử, tin tức tiểu đồ. lời đồn về triều đình là nhiều nhất. Tin tức Cao Khởi Tiềm, Dương Tự Xương chủ trương nghị hòa với Nữ chân tất nhiên là rất dễ nghe ngóng được. Hơn nữa binh mã võ bị của Bắc Trực Đãi để đối phó với của ngoại tộc bởi vì chính sách chủ trương nghị hòa này. so với mấy năm trước thậm chí còn có chút buông lỏng hơn.

Còn Sơn Đông, bình luận của các thám tử cũng tương tự như vậy; muốn miệng một lời nói rằng "binh lực thưa thớt, dân sinh sau khi trải qua đại tai thì khốn khổ vô cùng."

Trạm canh gác của Đông Lỗ Nữ Chân phần lớn là người xuất thân từ Hán nhân, những người này ở hành tẩu trong lục địa hoặc là đi bộ. hoặc là cưỡi ngựa, tự nhiên không thể tra xét kiểu rải thảm, quân đội Đại Minh ở trung hậu kỳ, quân doanh đều thích đóng ở bên ngoài thành trì hoặc là trực tiếp đóng ở trong thành, một là có thể dựa vào phạm vi tự nhiên của thành trì mà vạch rõ khu vực phòng thủ, hai là dân phòng trong thành có thể trực tiếp làm doanh phòng, ba là bản thân thành trì chính là một công sự không tồi. vật tư trong thành phong phú. trưng tập cũng dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, biểu hiện này của quân đội. bản thân chính là một loại hành vi đọa lạc hủ bại, đây chính là vì sao trong quân kỷ của bộ binh Thụy Sĩ có nghiêm lệnh, buổi tối dừng chân tuyệt không được ở trong nhà dân.

Thường lệ đã như vậy. thám tử của Hậu Kim lúc tham sát ở nội địa Đại Minh, cũng không tới hoang giao dã địa làm gì. cứ men theo các loại thành trì mà tiến tới.

Song Giao châu doanh thì lại khác, nơi đóng trại của Giao châu doanh đều là địa phương cách xa thành thị. lựa chọn nơi có giao thông tiện lợi. địa hình hiểm yếu mà lập doanh. Mục đích của việc đó một là có yểm hộ thành thị. hai là Lý Mạnh muốn tránh để binh sĩ của mình và binh sĩ đương địa tiếp xúc quá nhiều.

Bản bộ Giao châu doanh đóng ở thành Giao châu phủ Lai châu, có điều đại doanh của Giao châu doanh lại ở khu vực giữa trấn Phùng Mãnh và bờ biển, đây chính là địa phương không có bóng người, mỗi ngày có nhiều kỵ binh huấn luyện tuần thị. ngoại nhân nếu xuất hiện trong khu vực này. kết quả cơ bản đều là bị bắt.

Những tên thám tử đó cũng không nghĩ tới kiểm tra nơi xa xôi như vậy của Giao châu, nơi mà đại binh đóng quân ở phủ Lai châu thường thường đều là quận châu bằng phẳng, lại nghe nói chỉ có một tham tướng trấn thủ bốn phủ. quân binh mỗi phủ đều không quá ngàn người, có ai mà nghĩ tới Giao châu doanh phía này còn có đại binh, ai có thể ngờ được một tham tướng lại có quân đội với quy mô lớn như vậy.

Vào lúc trung tuần tháng bảy. Trịnh Chi Báo ngồi thuyền lần thứ hai tới thành Giao châu, phải nói rằng ngày đó khi gặp Lý Mạnh, chấp hành quan lệ còn có chút cản trở trong lòng thì lần này đã cung kính từ nội tâm.

Tham tướng được phân trấn thủ bổn phủ cũng tính là đại tướng rồi. thực lực bành trướng như thế này. khiến người ta không thể không kính phục.

"Lý tướng quân, đại huynh nhà ta nguyện cấp năm chiếc thương thuyền. hai chiếc pháo hạm mà đại nhân yêu cầu cũng có thể bán rẻ. chỉ cần bàn thêm điều kiện với tướng quân."

Đối với Lý Mạnh mà nói. giá trị của hai chiếc pháo hạm này còn xa mới bằng năm chiếc thương thuyền trước mắt hắn cũng không có thực lực chiếu cố cả lợi ích trên biển, lấy ra làm trao đổi tất nhiên là nguyện ý. lập tức gật đầu tỏ ý bào đối phương nói tiếp đi.

"Nếu không có chiến sự. hai chiếc pháo hạm đó một năm tới Sơn Đông một lần. đại nhân an bài thủy thủ thuyền viên, có thể định kỳ kiểm tra, bình thường đều phải ở Phúc Kiến theo Trịnh gia chúng ta hành động, phục tùng điều phối. Năm chiếc thương thuyền này đại nhân không cần phải quản lý gì cả. Trịnh gia sẽ án chiếu theo thuyền đội kiếm được nhiều tiên nhất để kết toán bạc cho đại nhân sẽ không thiếu một phân một hào."

Xem ra, Trịnh Chi Báo này sớm đã suy tính phương án rồi. ngồi ở đó chậm rãi nói. sau khi nói xong, dùng ánh mắt hỏi ý tứ của Lý Mạnh. Lý Mạnh suy nghĩ một lát, phương án mà Trịnh Chi Báo nói không có gì khác biệt với đề xuất lúc trước của mình, có điều đối phươngcũng không thể nào buôn bán lỗ vốn được. Nếu đáp ứng thì khẳng định là sẽ có điều kiện phía sau. lập tức trầm giọng nói: "Bản tọa không có dị nghị gì đối với an bài này, không biết Trình du kích có cần gì không?"

Trình du kích ở đây chính là Trịnh Chi Long, Trinh Chỉ Báo nghe thấy Lý Mạnh đáp ứng. tinh thần chấn động, mở miệng cười nói: "Đại huynh nhà ta nói là, đại nhân cho phép chúng ta mở bến tàu ở Sơn Đông đã là ân tình rất lớn. năm chiếc thuyền hàng và hai chiếc pháo hạm coi là hồi báo thì khó tránh khỏi nhỏ nhen quá, sau này sẽ còn có hậu báo. Nhưng có một số chuyện muốn đại nhân đáp ứng trước đã, sinh ý của Trịnh gia đại nhân không cần phải nhúng tay. hai đường thủy tới Bác Đa của người Oa, Hán thành của Cao Lệ. Trịnh gia muốn độc chiếm."

Mậu dịch trên biển, đường biển tới Nhật Bản có lợi nhuận cao nhất, tới Hán thành thì kém hơn nhiều. Bác Đa này chính là Phúc Cương hiện tại. chính là cảng khẩu mậu dịch quan trọng của Nhật Bản với Đại Minh, chư hầu Nhật Bản chinh chiến trên đảo Cửu châu cũng chính là vì thuế thu được từ cảng khẩu này mà thôi. Lý Mạnh không biết những điều này. nhưng trước mắt tâm tư của Giao châu doanh không đặt ở nơi đó. tất nhiên là có thể buông bỏ. lập tức cười nói: "Chuyện trên biển bản quan không cảm thấy hứng thú, điều kiện ta đáp ứng."

"Trịnh gia nếu ở trên biển có phát sinh mâu thuẫn xung đột gì với những nhà khác, xin Lý tương quân ra sức giúp đỡ."

“Chuyện này đơn giản thôi, ngươi và ta hai nhà hiện giờ là một thể. những chuyện này bản quan khẳng định là sẽ làm, ngươi không cần phải lo lắng, chỉ là bản quan có một cấm kỵ. phải nói ra trước, để tránh sau này sinh ra chuyện không hay."

Nghe thấy Lý Mạnh rất thẳng thắn nhanh gọn đáp ứng điều kiện trên. Trịnh Chi Báo trong lòng nhẹ nhỏm, nghe thấy đối phương đột nhiên nói ra rằng còn có điều kiện khác, trong lòng không khỏi khẩn trương, cẩn thận hỏi: "Đại nhân có điều kiện gì thì xin nói ra đi, nếu ta không đồng ý được thì sẽ đưa thư về Diên Bình cho đại huynh nhà ta để hỏi."

Ly Mạnh không trầm ngâm, chỉ cao giọng nói: "Cảng khẩu Sơn Đông cách Liêu Đông khá gần. Triều Tiên đó cũng bị Thát tử chiếm cứ rồi. quý phương và ngươi Cao Lệ làm sinh ý thì cũng không sao. nhưng đừng có dính dáng với Thát tử. Nếu không. Lý Mạnh ta sẽ phải lật mặt không nhận người đó."

Trịnh Chi Báo đầu tiên là ngây ra, tiếp đó liền có phản ứng, không khỏi mở miệng bật cười, rồi nói: "Thi ra là như vậy. đại nhân yên tâm. loại chuyện nhỏ này tiểu nhân có thể làm chủ, khẳng định sẽ không tiếp xúc đâu. đại nhân cứ yên tâm."

Đã nói rõ vậy rồi thì tất nhiên là không có vấn đề. chuyện chiêu đãi tiếp theo tự nhiên có đám người Ninh Càn Qúy và Hoàng Bình phụ trách, địa thế của mấy cảng tư phía Linh Sơn vốn cực tốt. nhân lực tu sửa chỉ cần làm thêm một chút là có thể sử dụng rồi.

Lời dặn dò của Lý Mạnh chỉ chẳng qua là bởi vì đối phương nhắc tới mậu dịch với Triều Tiên, cho nên mới nhớ tới phương diện này mà thôi. Câu trả lời sau tiếng cười của Trịnh Chi Báo cũng không phải là thẳng thắn, mà là mượn tiếng cười này để có thời gian suy nghĩ mà thôi.

Đối với Trịnh gia mà nói. Hậu Kim Nữ Chân chiếm cứ Liêu Đông đã có hải cảng hải khẩu, đó chính là một đối tượng có thể làm ăn có điều lần này tới Sơn Đông. Trịnh Chi Long trước khi đi đã nói rõ với Trịnh Chi Báo: "Chỉ cần Lý Mạnh đó bằng lòng để chúng ta độc chiếm đường thủy tới Bác Đa. những đường khác cấp cho hắn cũng được."

Có những lời này của gia chủ. tên Trịnh Chi Báo đó tất nhiên biết lựa chọn như thế nào. huống chi Hậu Kim Nữ Chân hiện giờ chẳng qua là một đối tượng giao dịch tiềm năng mà thôi, chứ vẫn chưa xuất hiện lợi ích lớn gì cả.

Thiên hạ mấy trăm năm của Đại Minh, mậu dịch trên biển với Nhật Bản là có lợi nhuận lớn nhất, Nhật Bản các nơi chinh chiến không ngừng, trữ lượng kim ngân cực kỳ phong phú. nhu cầu đối với các loại dụng phẩm của Đại Minh cực lớn, chỉ cần là dám làm ăn ở trên biển, không thể không phất nhanh. Trịnh gia sau khi bảo đảm chắc chắn đường thủy này. những đường khác đều có thể bỏ qua.

Trịnh Chi Long là bá chủ trên biển đông thời Minh mạt, người Hà Lan, người Tây Ban Nhạ người Oa đều phải nhường hắn ba phần người này cũng quả thực là có đại tài. từ một bình dân khởi nghiệp kinh doanh tới bây giờ thì trở thành giàu ngang vương hầu. thống soái mấy vạn hải tặc. cũng tính là một kỳ tích của thời đại này. Nhưng con người của Trịnh Chi Long lại không có chí hướng quá lớn. có quy mô như vậy là nhờ vào tư nguyên của người Hoa ở Nam Dương, đánh hạ một hai nước nhỏ. ở hải ngoại xưng vương không phải là khó khăn, nhưng hắn lại chuyên tâm tiếp nhận chiêu an. trở thành hải phòng du kích của Phúc Kiến, sau khi làm võ tướng phổ thông ở địa phương thì đã mãn nguyện, xây dinh thự ở An Bình, nghe nói là xa hoa vô cùng.

Kết cục về sau của người này là đầu hàng Mãn Thanh, sau này bị Đa Nhĩ Cổn giết, chết cực kỳ lãng nhách.

Đứa con Trịnh Thành Công của hắn thì lại là người có chí hướng lớn, nhưng không có tài hoa, chỉ có thể kinh doanh khu vực Đài Loan, mấy lần bắc phạt đều sắp thành lại bại. còn Trình Kinh thì là hạng vô tài vô chí.

Chuyện Trịnh Chi Long hàng Thanh, là một trong số ít những sự kiện lịch sử mà Lý Mạnh nhớ được, phải biết rằng, tại hiện đại bởi vì nguyên nhân của Đài Loan mà lời bình lịch sử đối với Trịnh Thành Công cực cao. trong các trường hợp Tuyên truyền giáo dục, những gì về nhân vật này lúc còn sống cũng được giới thiệu tường tận. Hơn nữa còn thổi phồng hình tượng của Trịnh Thành Công, còn đặc biệt nhắc tới cảnh hắn cắt đứt quan hệ với phụ thân Trịnh Chi Long, người không có chút khí tiết dân tộc đi đầu hàng nhà Thanh.

Thân là một sĩ quan quân đội. Lý Mạnh có lúc cũng phải tuyên giảng giáo dục cho tân binh. Tuy nói là người phương đông của thời đại này đều không tiếp nhận hải quân và tướng quan hải dương, nhưng Lý Mạnh lại không muốn ở bên cạnh xuất hiện một nhánh lực lượng trên biển có cấu kết với Nữ Chân.

Mặc dù không có sức ước thúc quá lớn, nhưng mình sau khi lên tiếng, chung quy thì Trịnh gia cũng phải chú ý một chút, dẫu sao thì muối biển và sinh ý cảng tư này của Trịnh gia tại Giao châu doanh thu nhập cũng rất lớn, không thể tùy ý buông bỏ được.

Gió bắc nổi lên. thời tiết lạnh dần....