Thuận Minh

Chương 121: Khách phương xa

Các diêm đinh cũ quay về đóng quân ở Giao châu, huấn luyện diêm đinh mới, và xử lý thủ tục ở các nha môn, vận thuyền muối tinh tới nơi tiêu thụ ở Tể Trữ. Ngườii của Lý Mạnh đều bận túi bụi, nói một cách tương đối, bên Lý Mạnh có thể nhàn rỗi hơn nhiều.

Ngày nào hắn cũng luyện tập đội ngựa và đội bắn súng ở trấn Phừng Mãnh hoặc thành Giao Châu, bên chế tạo súng etpigon Quách Đông cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo, đã chế tạo được hơn ba mươi khẩu súng sáu mươi bước có thể tìm chính sác, chín mươi buớc có thể đả thương. Đây cũng là do Lý Mạnh yêu cầu chất lượng vô cùng nghiêm khắc, nên các thợ rèn không dám lười biếng, khi súng giao tới tay Lý Mạnh, đều đã qua nhiều lần kiểm tra.

Trên thực tế uy lực của sô súng đạn này không có kiểm nghiệm chiến trường gì, nhưng hiệu quả không tệ, ít nhất khi bị vây đánh xung quanh, giơ súng lên, trong khoảng cách khoảng năm muôi bước, trực tiếp đánh đổ người đó từ đầu tường xuống, sau đó kiểm nghiệm thi thể, phái hiện đạn chỉ của súng không bắn trúng chỗ hiểm như tim.., nhưng cả nội tạng trong lòng ngực đều bị đánh thành một đống bấy nhày.

Mặc dù lượng quặng nitrat kali không còn nhiều, nhưng Lý Mạnh vẫn yêu cầu mỗi tay súng đều phải bắn mấy phát. Hắn có the nhớ được khi tham gia thực nghiệm đạn thời hiện đại, đã từng có tân binh sợ quá mức.

So với những người bận rộn này, cô gái theo về cùng đó, cuộc sống vẫn rắt dễ chịu. Ngày nào cũng ăn ngon, uống thích thì không nói làm gi, còn được đám diêm đinh bảo vệ, chạy tán loạn khắp nơi, tựa hồ như chuyện gì cũng vô cùng mới lạ, thành Giao châu mặc dù là một khu nhỏ, nhưng điều nay cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của cô gái này.

May mà mọi người đều vô cùng khoan dung với cái đẹp, có tướng mạo, có năng lục, có tiền tài, đây đều lầ điều kiệt xuất, mọi người đều cảm thấy họ cao cao tại thượng, có chút buông thả.

Mặc dù đã xác định biên chế thành Giao châu, phụ trách phòng ngự chiến sự tham tướng Đăng Lai muốn bố trí nhiệm vụ tương ứng. Mặc dù ngoài thành đã có đại doanh, nhưng Lý Mạnh vẫn làm tuần kiềm nha môn trong thành Giao châu, làm rõ từng công văn và sứ giả, phẩn lớn đều là bình định địa phương, phòng bị thế cục phương hướng nào đó, và các nhiệm vụ như hướng đi. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng có nhiệm vụ lại làm cho Lý Mạnh có chút hứng thú, nói là đầu mối then chốt đầu vịnh của Giao châu doanh, nên có hiệp trợ giúp Linh Sơn vệ và Ngao Sơn vệ phòng bị các mối họa như hải tặc….

Khi vấn đề này được sứ giả đọc lên, Lý Mạnh cảm thấy có chút buồn cười. Lại nhìn đám Trần Lục, Vương Hải bên cạnh mình đều vẻ mặt ngưng trọng. Lúc này mới nghĩ ra, từ trước Lý Mạnh mơ màng gần hai mươi năm, chính là vì cha mẹ chết trong tay hải tặc bị dọa che tinh thần cũng không bình thường.

Hỏi kỹ một hơi mới biết, mặc đù nói Nhật lay chuyển Đông nam trong những năm Gia Tĩnh được dẹp yên, nhưng hải tặc vẫn tồn tại, hải tặc lúc này phần lớn đều lấy giặc cướp sáng mắt lam chủ, vẫn có người Nhật trong đó, nhưng phần lớn đều bị lính đánh thuê của hải tặc Trung đánh, và làm vật hi sinh.

Những hải tặc này hoạt đọng ở Sơn Đông, Nam Trực Đãi nơi có phòng vệ yếu kém, đánh cướp thương thuyền qua lại, hoặc là cướp bóc ven bờ, khiến quan phủ ven bờ đau đầu, nhưng Đă3ng Lai là nơi nghèo khổ, ngay cả hải tặc cũng không muốn tới cướp bóc. Nhưng nơi khác lại không có quan hệ gì với nha môn, thế nên mới không biết gì.

Nếu đã nhấc tới, thì phải lưu ý tới chuyện này, tăng cường đề phòng trong diêm trường mới được.

Những người biết chữ như sư gia trong tuần kiểm nha môn đều biết sở thích của Lý Mạnh chính là đọc công báo. Mặc dù mọi người đều buồn bực, một quân hộ làm thế nào biết được chữ, biết chữ muốn giải tri không đọc các loại bút ký như tiểu thuyết, lại đi đọc những thứ vô vị như công báo làm chi?

Nhưng quan trên thích, ngườii phía dưới tất nhiên là cung phụng. Lý Mạnh sau khi về tới nha môn tuần kiểm, lập tức có người mang tập hợp công báo các kỳ tới, hơn nữa còn săn sóc tới phần đoạn phân câu ra.

Lý Mạnh biết mình thiếu năng lục tổng hợp nhũng tin tức hữu dụng và thế cục. Hôm nay trong những tin túc đó. Nhưng tóm lại muốn theo kịp tình hình này, cố gắng đọc, cố gắng hấp thụ, chắc chắn sẽ có tác dụng.

"Tào Văn Chiếu chết trận tại Cam Túc..."

Lúc còn đang suy nghĩ Tào Vân Chiếu rốt cuộc là ai, thì nghe tiếng động bên ngoai, tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần bên này, không cần nói, chắc chắn là Chu Trúc Quân... Tới bây giờ cô vẫn không nói tên thật của minh là gì, hộ vệ trong nhà nha môn tuần kiểm cũng không biết quan hệ của cô gái này và Lý Mạnh, chỉ biết hai người rất thân thiết. Là con gái, lại còn thân mật như vây, lại xinh đẹp như thế, có quan hệ gì với Lý đại nhân, vẫn phải tôn trọng một chút.

Kết quả đám người thuộc hạ suy nghĩ lung tung, dẫn tới Chu Trúc Quân thoải mái đi lại trong nhà Lý Mạnh, muốn đi đâu thì đi tới đó.

Lý Mạnh đang xem công văn, công báo, có ai dám tới quấy rầy, cũng chỉ có cô gái này, cô gái này chắc khoảng mười lăm tuổi, Lý Mạnh cũng không rõ, dù sao cũng để vợ Ninh Kiền Quý dẫn ra ngoài đặt làm mấy bộ đẻ con gái, ai ngờ ngày nào cũng chạy loạn khắp nơi, bất đắc dĩ đành tùy ý cô, lại mua mấy bộ đồ con trai mặc vào, lại tìm cho mấy cô gái nhà quân hộ hầu hạ, cũng ra dáng tiểu thư con nhà giàu. Truyện "Thuận Minh "

Cô gái này rất xinh đẹp, kết quả chạy lung tung bên ngoài, những chàng trai diêm đinh đó mặc dù không có ý nghĩ khinh nhờn gì, lại càng thêm kính ngưỡng Lý Mạnh, người xem Lý đại nhân nhà ta Lý Nhị Lang, ra ngoài đi dạo một vòng, lại mang về một cô vợ xinh đẹp như vậy, thế này không phải thành Giao châu có thể có không, ngay cả phủ Lai châu cũng chưa hẳn đã có.

Danh vọng này càng tăng, nhưng Lý Mạnh không ngó tới.

Người xông vào đúng là Chu Trúc Quân, cô vừa rao cửa, liền nghe thấy Lý Mạnh đang đọc

nhỏ “Tào văn chiếu bỏ mạng chiến trường "Lý Mạnh còn đang suy nghĩ, cổ gái lại mở

miệng trước:

"Tao Văn chiếu, oa, đó không phải là chiến tướng có khả năng nhất sao?"

Cô gái nói như vậy, Lý Mạnh khẽ vỗ đầu, nhớ ra rồi, trăm hộ vệ sở thiên hộ vã chỉ huy sứ cũng xem công báo, họ lại bình luận khác Lý Mạnh, thường có những tin tức hữu dụng lộ ra ngoài. Trước đây từng nói tướng lĩnh giỏi nhất của Hồng Thừa Trù chính là Tào Văn Chiếu. Nhưng bây giờ quan hệ giữa hắn và cô gái chính là kiểu khoảng giữa bạn bè và người nhà nghe thấy cô gái này vui vẻ nói xen vào, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi.

"Những chuyện này cho dù tới nha môn tri châu, cũng chưa hẳn có người biết, một cô nương như cô, sao lại biết rõ như vậy?"

Cô gái lập tức ý thức được mình lỡ lời rồi, nhưng ở cùng tới quen rồi, lại không hề sợ, chỉ tỏ vẻ, liền tới lục xem những công báo kia. Mỗi khi LÝ Mạnh xem công báo, đều là lúc Chu Trúc Quân vui vẻ nhất, lần nào cô cũng nói các điển cố trên công báo cho Lý Mạnh, vè ngạc nhiên của Lý Mạnh luôn khiến cô gái vô cùng vui vẻ.

Lý Mạnh cũng chẳng buồn để ý, vừa xem công báo, vừa nói:

"Trẻ con lại gây mâu thuẫn gì trong nhà, cô có nhà không về, cha mẹ anh em cô không biết sẽ lo lắng thành thể nào nữa, ở chỗ ta cũng không không sao, cô nói cho ta biết nhà cô ở đâu, cho người đưa thư tới cũng tốt, tóm lại là đừng bặt vô âm tín".

Người nhà cô gái chắc chắn lo tới chết, Lý Mạnh không thiếu tiền cho mấy người hầu hạ đại tiểu thư, nhưng chuyện này luôn không thấy thoải mái. Nhưng cô gái này cũng có bản lĩnh, thiên kim con nhà giàu có một mình ra ngoài, mà cũng không nhứ nhà.

Ai ngờ cô gái vừa nghe hắn nói như vậy, vẫn như lúc trước, lập tức mặt trùng xuống, làm vẻ tức giận, hung hăng ném công báo xuống bàn, quay người chạy ra ngoài, lúc đi còn ném lại một câu: "Ta không phải trẻ con".

LÝ Mạnh bất đẵc dĩ lắc đầu, cô gái này gan đúng là không nhỉ, đi đi lại lại trong nhà tuần kiểm Lý Mạnh đều là người cầm đao súng như hổ sói mà cổ cũng không hề sợ.

Đang cảm khái, bên ngoài một diêm đinh chạy chậm tới, cũng chẳng quan tâm tới hành lễ, tiến thẳng tới trước Lý Mạnh nói:

"Đại nhân, bên lão Trương Đổ Phường đưa tin tới, nói là có hơn sáu mươi người sống trong điếm khách bên bờ sông Tiểu Bạch ở Thành Nam, tự xưng là thương nhân muốn tới Lai châu, nhưng trên người đều mang theo binh khí, bọn họ còn đi nghe ngóng Giao Thành chúng ta gần đây có người nào tới Hà Nam, có người mau mồm nói với họ, nghe Đổ Phường nghe ngóng được nói đều là giọng Hà Nam".

“ồ”

Lý Mạnh híp mắt lại, diêm đinh tới báo tin này là ngươi hôm đó trải qua trận chiến giết chết Cẩm Y Vệ, bằng không sẽ không gấp gáp như vậy, Lý Mạnh nói cũng yên tâm, lạnh lùng nói:

"Ta viết cho ngươi mẫu thư ngắn, ngươi cầm đi triệu tập người quan sát bọn họ, không được có chuyện như lần trước, hôm nay trời lạnh, ta không muốn gặp thêm phong hàn nữa”

Nghe nói như vậy, diêm đinh đó ngầm hiểu gật đầu ...

Quán trọ Đại Xa bên bờ sông Tiểu Bạch, hơn sáu mươi người đó mang mấy thuyền hàng tới, đều là đặc sản của Hà Nam vá Thiểm Tây, thoạt nhìn có vẻ đúng là người buôn bán, chỉ là những người này cười rất giả, dáng vẻ nhìn như cũng nhắc gượng ép, nhưng chủ quán trọ Đại Xa và tiểu nhị cũng không để ý tói điều này, có tiền kiếm là được.

Hơn nữa chưởng quỹ nha trò Đại Xa này, để hầu hạ tốt những người này, còn đặc biệt tìm tới mấy tiểu nhị, những tiêu nhị nầy đều bận rộn, đúng là hầu hạ thoải mái.

Ở vài ngày những thương khách này liền cất hàng hóa vào Đại Xa, muốn vào thầnh Giao châu ở vài ngày, theo những thương nhân Hà Nam này nói là xem những hàng hóa này có thể bán tới các cửa hàng ở thành Giao châu không, đỡ phải chạy tới nơi xa xôi.

Chuyển vào thành Giao châu lúc ban đêm, trời tối, anh đèn các nhà xung quanh đã tắt gần hết, có hơn ba mươi người cẩn thân đi ra khỏi điểm khách, bây giờ họ đã ân mặc thành sĩ tốt tuần thành, trên tay cầm đuốc và binh khí.