Vẫn là vấn đề cũ, các diêm đinh ra chiến trận chém giết thì là hảo thủ, nhưng làm hộ vệ thì lại không được. Sức chú ý của hơn chục người này một mực tập trung lên người Lý Mạnh, cũng không nhìn sang bên cạnh. Người bên cạnh mặc một thân áo dài vải xanh, đội mũ nhỏ, ăn mặc rất là tầm thường, thân hình bé thấp nhỏ, hắn cứ vậy cúi đầu đi theo hộ vệ diêm đinh ở đằng trước, người ngoài vừa thấy còn cho rằng là cùng một tốp người.

Lý Mạnh nhíu mày, có điều đã về tới khu náo nhiệt rồi, người đi đường nhiều như vậy, mình nếu hạ mệnh lệnh cho những người ở bên cạnh, bị người ta chú ý tới, một người mặc phục trang bình dân đi trên đường, bên cạnh lại có mấy chục nhân thủ đi theo hộ vệ, cái này quả thực là quá chói mắt.

Hắn chỉ bảo Trần Lục quay đầu lại nói các diêm đinh đi nhanh hơn để bỏ lại người đó. Chuyện thật sự là có chút buồn cười, hơn chục diêm đinh ở đằng sau không hề chú ý tới người đi ở bên cạnh ấy, bọn họ còn cho rằng là người đi đường nào đó tình cờ đi cùng đường mà thôi. Nếu không phải là Lý Mạnh đã ra mệnh lệnh ràng buộc rò ràng, những diêm đinh này chỉ sợ là muốn động thủ đánh người rồi, ai cũng có một loại cảm giác như bị người ta đùa giỡn.

Thân ở trong thành Khai Phong, cách thành Giao châu mười vạn tám ngàn dặm, hành động của Lý Mạnh lúc nào cùng cẩn thận, cũng không dám dính vào chuyện gì. Động thủ đánh người hoặc là quát mắng đều không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì, hơn nữa người nhỏ thó này cũng có bộ dạng cao thâm mạt trắc, chỉ một mực cúi đầu đi theo, cho nên bước nhanh bỏ lại là được.

Ai ngờ cảnh tiếp theo lại càng buồn cười hơn, các diêm đinh gia tăng cước bộ, người đó cũng vẫn đi theo, xem ra đúng là theo có mục đích rồi. Song phương trên đường phố người người qua lại như mắc cửi giống như là chạy đua vậy, tốc độ nhanh hơn một chút là thành chạy rồi. Thành Khai Phong không nhỏ, từ đường bên này tới đường bên kia, không ngờ lại thủy chung không bỏ lại được.

Ngược lại thanh thế ngươi đuổi ta chạy quá lớn, trên đường đã có không ít người bị đụng trúng, chửi mắng một hồi. Cứ vậy cho tới khi chạy đến con đường thứ ba, Lý Mạnh cuối cùng cũng bật cười, thầm nghĩ đối phương nếu muốn gây hại gì cho mình, e rằng sớm đã gào thét lên rồi, hà tất đến giờ vẫn như là trẻ con chơi cút bắt thế này.

Cứ lăn qua lăn lại như vậy cũng có chút đói rồi, vừa hay bên đường có một tiệm ăn cờ trung có bánh bao mới hấp vừa ra lò, mặt đường đối diện, trừ bánh bao bột mì ra còn có các loại thịt ngon như ngan quay, dê quay, bày từng khối từng khối thịt lớn, trông rất là ngon miệng, lại thêm mùi thơm ngào ngạt, càng khuấy động con sâu trong bụng.

Lý Mạnh bảo Trần Lục chạy ra sau nói một tiếng, cũng không cần để ý tới tên nhỏ thó đi theo nữa, trước tiên vào tiệm ăn cơm đã. Đi bộ cả buổi trưa rồi, ai ai cũng đói bụng, nghe Lý Mạnh nói vậy đều rất mừng.

Hơn chục diêm đinh vào sau bọn Lý Mạnh, dẫu sao thì cũng là Lý Mạnh trả tiền, lập tức bảo chủ quán mang tới mười cân thịt, hai con gã xé phay, hai con ngan, một số món rau, bánh bao. Một đám người lại thêm hướng đạo thoải mái ở đó ăn uống.

Rất thú vị là tên nhỏ thó một mực đi theo cũng vào tiệm ăn này, ngồi ở vị trí cách bọn Lý Mạnh rất xa, cũng gọi thịt dê và bánh bao, ngồi đó ăn uổng.

Điều này khiến Lý Mạnh cảm thấy song phương có lẽ là vô tình đi cùng nhau mà thôi. Cơm no rượu say, thành Khai Phong này cũng đi dạo được kha khá rồi, nhân lúc còn sớm mà xuất thành, xem xem buổi tối rốt cuộc có thể khai thuyền xuất phát hay không, dẫu sao thì nơi đây cũng không phải là mục đích của họ.

Nếu thật sự là du ngoạn Khai Phong, còn có rất nhiều danh lam thắng cảnh, đừng nói là một buổi chiều, cho dù là một tháng cũng chắc gì đã đủ để ngắm. Có điều Lý Mạnh lại không có nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ có thể đặt niềm nối tiếc này xuống. Lần này ra ngoài không phải là du sơn ngoạn thủy, hơn nữa đột nhiên xuất hiện người bám theo khiến mọi người trong lòng thêm cảnh giác.

Một đám người thuận theo đường cũ mà ra khỏi thành, tên nhỏ thó đó vẫn ngồi ăn ở trong quán, vốn tường rằng bỏ lại được hắn rồi, ai ngờ mới đi được không xa, tên đó lại từ trong quán hổn hển chạy theo, khiến mọi người cảm thấy rất phiền phức. Truyện "Thuận Minh "

Vào thành và xuất thành cũng như nhau, dẫu sao thì cũng đút lót rồi, cũng không có thêm phiền phức gì. Thầm nghĩ tên nhỏ thó đó có lẽ sẽ bị người ta giữ lại, để tránh quấy rầy họ mãi không dứt.

Chính bởi vì đã đút tiền, cho nên binh sĩ thủ cửa thành cũng nể mặt, tươi cười với bọn Lý Mạnh rồi trực tiếp cho ra cửa thành, dẫu sao thì lộ dẫn cùng kiểm tra rồi, tiền cũng nhận rồi.

Hơn chục diêm đinh hộ vệ ở bên cạnh cũng trải qua thủ tục này, những binh sĩ thủ cửa thành mỗi ngày đều đối diện với nhiều hành nhân lữ khách ra ra vào vào như vậy, ai có thời gian mà nhớ mỗi đội rốt cuộc là có bao nhiêu người, thấy tên nhỏ thó đi gần bọn họ, kết quả là cứ vậy cho ra theo. Truyện "Thuận Minh "

Ra khỏi thành khoảng năm dặm chính là khách sạn ở gần bến đò, đã ra khỏi cổng thành, những diêm đinh đó tất nhiên là không cần phải đi xa nữa, trực tiếp đi cùng với bọn Lý Mạnh.

Lý Mạnh dỡ khóc dỡ cười nhìn ra phía sau họ, tên nhỏ thó mặc áo dài vải xanh đội mũ nhỏ vẫn đi theo, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì.

Ngoài thành tuy nói là không có vương pháp, nhưng người đi đường và dân chúng không ít. Lý Mạnh muốn bắt người này lại để hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng vẫn lấy cẩn thận làm đầu, tránh hấp dẫn sự chú ý của người khác. Đi thêm về phía trước một khoảng chính là bến đò.

rồi, người này bất kể là có mục đích gì, chắc sẽ không đi theo tới bến đò đâu. Hà Nam hiện tại loạn như vậy, trong thành ngoài thành lại khác biệt một trời một vực, chẳng lẽ có người muốn tự tìm đường chết ư.

Kết quả người đó vẫn theo tới gần bến đò, ban ngày ban mặt nên người cũng không ít. Đám người của Lý Mạnh bị bám theo lâu nên bực đến nổi bốc hỏa rồi, có mấy lần diêm đinh muốn vây tên đó lại, nhưng tên đó rất cảnh giác, lúc nào cũng lập tức chạy ra xa. Năm dặm đường tụy không xa, nhưng cũng phải đi mất nửa tiếng.

Bọn Lý Mạnh có hơn hai trăm người, có mấy chục người ở lại thuyền, những người còn lại đều được an bài ở khách sạn gần bến tàu. Hơn một trăm người bao hai khách sạn, vừa hay còn đối diện nhau.

Đoàn người gồm hơn chục người cũng không để ý đến người đi sau có phải là kẻ theo dõi hay không, trực tiếp án chiếu theo những gì đã nói lúc trước, chia nhau tiến vào khách sạn. Khách sạn này là đặc biệt dành cho những thuyền phu thương hành ở trên bến tàu, đều có bộ dạng như đại trạch viện, thuận tiện cho việc gửi đồ và gia súc, kỳ thực có bố cục như đại xa điếm.

Lý Mạnh ngồi trên xe lớn ở trong viện tử, tiếp lấy một chén trà do Vương Hải bưng tới, vừa định uống thì nghe thấy một diêm đinh ở ngoài cửa nói khẽ: "Đại nhân, tên nhỏ thó đó vẫn đứng ở ngoài cửa rập rình."

Lý Mạnh nhíu mày dặn dò mấy câu...

Người gác ở hai bên cửa đều nhìn tên nhỏ thò mặc áo xanh đó, hắn đứng ở bên đường với bộ dạng rất là mơ màng, nhìn ngó trái phải trước sau, giống như là đang do dự gì đó, cái đầu một mực cúi xuống giờ mới ngẩng lên, xem ra cũng có bộ dạng rất nho nhã, tuồi tác cũng không lớn.

Tên nhỏ thó một mực bám theo đó do dự một hồi lâu mới bước tới cánh cửa mà Lý Mạnh đã tiến vào, đi tới trước cửa, lại do dự một lúc, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía thành Khai Phong.

Diêm đinh ở hai bên ra hiệu cho nhau, chậm rãi tiếp cận kẻ bám đuôi đang trù trừ đứng đó, đột nhiên quát một tiếng, khi tên nhỏ thó còn chưa kịp có phản ứng, phía sau có người giơ hai tay lên đẩy một cái, cửa khách sạn cùng được người từ bên trong mỡ ra, tên nhỏ thó trở tay không kịp, bị người ta đẩy vào trong viện tử.

Lý Mạnh khệnh khạng ngồi trên xe, tên nhỏ thó hai chân lảo đảo khó khăn lắm mới đứng vững lại được. Xung quanh có mấy chục diêm đinh hoặc ngồi hoặc đứng, còn người thì lau binh khí, có người thì tới xem náo nhiệt.

Tên nhỏ thó đứng thẳng người dậy, mặt mày tức giận nhìn Lý Mạnh ở đổi diện. Nhìn thẳng mặt, cũng là một thằng nhóc khá thanh tú, hơn nữa da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã biết là con cháu nhà giàu được ăn sung mặc sướng rồi.

Phải nói rằng nữ cải nam trang nhìn tướng mạo cùng rất dễ dàng có thể phân biệt ra, có điều Lý Mạnh buổi sáng đã buồn nôn một lần ở thành Khai Phong, thấy những thỏ nhi tướng công còn tưởng rằng là nữ tử thanh lâu, trong lòng lúc trước đã có ấn tượng mạc danh kỳ diệu, thành ra nhìn thằng nhóc trông như con gái ở trước mặt, mặc nam trang, lại cùng gặp ở phía Chu vương phủ, trong lòng ấn tượng ban đấu giữ vai trò chủ đạo đã có định luận cho nên mở miệng hỏi với vẻ chán ghét: "Ngươi là tướng công nhà nào chạy ra đây hả?"

Thằng nhóc đó ngây người, tiếp theo nộ khí trên mặt càng tăng thêm vô số lần, chỉ vào Lý Mạnh rồi rít lên: "Mắt ngươi mù à, ai là cái thứ buồn nôn đó chứ?"

Diêm đinh ở bên cạnh vốn mặt đầy nghiêm túc, nghe thấy Lý Mạnh hỏi vậy, có mấy người không nhịn được mà bật cười thành tiếng, bị Trần Lục và Vương Hải trừng mắt một cái, vội vàng che miệng, nhưng mấy người bọn Vương Hải và Trần Lục cùng với Mạnh Ân ai ai cũng đều buồn cười. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh cũng cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, mấy tiếng quát của thằng nhóc nàv giống như là hoàng oanh xuất cốc, thập phận trong trẻo dễ nghe. Hảo gia hỏa, tiết mục nữ cải nam trang này từ hiện đại tới cổ đại, một số tiểu thuvết và điện ảnh cũng đều nhắc tới đề tài này, không ngờ hôm nay lại tự mình gặp được.

Nhìn thấy nét cười trên mặt các thủ hạ, Lý Mạnh càng xấu hổ hơn, ho khan mấy tiếng, mở miệng mắng: "Tuổi còn nhỏ, ngoài thành thì binh hoang mà loạn mà không sợ xảy ra chuyện à? Buổi tối những lưu dân đó có thể sẽ luộc ngươi lên để ăn đó. Nhân lúc cửa thành còn chưa đóng, mau trở về đi."

Nghe thấy Lý Mạnh nói "luộc ngươi lên để ăn", nữ hài có bộ dạng như thằng nhóc sắc mặt lặp tức trắng bệch, lui ra sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Diêm đinh đứng chật viện tử vốn cho rằng là có chuyện lớn, ai ngờ lại gặp phải tiết mục này. Tuy nói là tới xem náo nhiệt, nhưng việc mà đại nhân nhà mình muốn xử trí, luôn luôn không được xen vào nói linh tinh, thế nên liền nhao nhao tản đi. Mấy người thân cận ở lại cũng chia nhau ra đi làm việc của mình.

Vương Hải thì lấy ra hai cây súng giắt ở hông, khi Quách Tống sắp đi đã dặn dò rằng thỉnh thoảng phải lấy mỡ lợn lau súng, như vậy mới có thể bảo dưỡng được lâu. Mặc dù Vương Hải là muốn học cung tiễn, nhưng thấy thái đội cực kỳ xem trọng súng điểu của Lý Mạnh, cũng chỉ đành đặt tâm tư vào cái này.

Nữ hải cải nam trang vốn rất hoảng hốt, lo sợ nhìn xung quanh, vừa hay thấy cây súng điểu trong tay Vương Hải, mắt lặp tức sáng lên, cao giọng quát: "Luật của Đại Minh, tư nhân có hỏa khí trong quân chính là trọng tội, sẽ bị chặt đầu, người nhà thì bị lưu đày ba ngàn dặm. Các ngươi to gan thật đấy, không sợ bị mất đầu ư!