Gặp phải chuyện như vậy, nếu không cẩn thận lựa lời, rất dễ làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông.

Giang Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra nên nói cho anh ấy biết như thế nào.”

Trần Thiến Hề: “Đừng quá xoắn xuýt, giáo sư Chu của cậu khá thông suốt, cậu phải hiểu rằng chuyện này không phải lỗi của cậu.”

“Bỏ chuyện đó sang một bên đi, tụi mình nói về chuyện hủy bỏ hôn ước. Cậu định làm gì?”

“Thuyết phục ông của cậu?”

“Bên ông nội tớ nhất định sẽ tiếp tục khuyên.”

“Nhưng nút thắt vẫn nằm ở tớ và Cố Nghiêu Dã.”

“Nếu như Cố Nghiêu Dã có thể đồng ý hủy hôn, đồng thời để anh ta thuyết phục ông cụ, chuyện này nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Đôi mắt Giang Tĩnh Nguyệt đầy trầm tư, thần sắc nghiêm túc chưa từng có.

Trần Thiến Hề gật đầu đồng ý: “Vậy cậu tìm Cố Nghiêu Dã nói chuyện chút?”

Giang Tĩnh Nguyệt: “...”

Cô còn chưa nói cho Trần Thiến Hề biết chiều nay mình nói xấu Cố Nghiêu Dã ở nhà cũ, còn bị anh bắt gặp tại trận.

Nếu cô ấy là Cố Nghiêu Dã, lúc này chắc đến mặt cô cũng không muốn nhìn, chứ đừng nói đến việc tâm bình khí hòa nói chuyện với cô, đúng không?

Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Trần Thiến Hề đã bị thu hút bởi rượu và món khai vị của người phục vụ đưa đến.

Như đã đăng trên mạng, chất lượng của nhân viên quầy bar tốt vô cùng!

Một chàng trai cao lớn khoảng ngoài hai mươi, mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen, vạt áo được sơ vin trong quần đen, lộ ra vòng eo săn chắc, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét cơ bụng.

Quả thực không cần giữ kẽ quá đâu ha!

Trần Thiến Hề thích ngắm những anh chàng đẹp trai, đặc biệt là khi có một nhóm những anh chàng đẹp trai trong cùng một khung hình, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng cô vẫn không nhịn được nhớ tới Cố Nghiêu Dã nhìn thấy bên ngoài cách đây không lâu.

Dáng người kia thực sự đáng kinh ngạc.

Nếu không phải biết rõ Giang Tĩnh Nguyệt ghét Cố Nghiêu Dã từ trước, cô ấy thực sự muốn lén lút đu CP hai người bọn họ.

Xét cho cùng, khách quan mà nói, Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ, cả hai đều quá lý trí tỉnh táo, tình cảm khó mà nóng nhanh được.

Khi hai người họ ở bên nhau, có cảm giác năm tháng yên tĩnh, nhưng lại thiếu đi sự nóng bỏng giữa nam nữ, cái mà vừa chạm vào là nổ.

Cố Nghiêu Dã thì khác.

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay cả mái tóc hơi dựng lên của anh cũng lộ ra vẻ ngông cuồng bá đạo.

Không chừng Giang Tĩnh Nguyệt ở bên anh, sẽ thể hiện một khía cạnh hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng và đoan trang thường ngày của cô.

Chỉ mới nghĩ đến đây, sự mong đợi của Trần Thiến Hề với việc hai người họ ở bên nhau đã tăng vọt.

“Tĩnh Tĩnh, đã nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn không chào đón Cố Nghiêu Dã?” Sự chú ý của Trần Thiến Hề đã trở lại, cô phải cứu thoát vấn đề này.

Cô và Giang Tĩnh Nguyệt quen nhau từ khi học chung lớp văn năm cấp 2. Tính kỹ thì tình bạn của họ cũng đã được 11 năm.

Nhưng cho đến nay, Trần Thiến Hề vẫn không biết vì sao Giang Tĩnh Nguyệt ghét Cố Nghiêu Dã.

Ở trong giới thượng lưu thành phố Thẩm Quyến, có nhiều con em nhà giàu còn sống truỵ lạc hơn Cố Nghiêu Dã.

Nhưng cũng không có ai như Cố Nghiêu Dã, chỉ cần vừa xuất hiện trước mặt Giang Tĩnh Nguyệt đã khiến cô cau mày và cảm thấy khó chịu.

Thay vì nói là chán ghét không bằng nói là định kiến ​​đã ăn sâu vào đầu.

Nói tóm lại, chỉ cần là Cố Nghiêu Dã, anh làm cái gì cũng là sai, sẽ khiến Giang Tĩnh Nguyệt phản kháng, có ác cảm với anh.

“Không nhớ rõ nữa.” Giang Tĩnh Nguyệt cau mày: “Có lẽ là lớp ba hồi tiểu học, anh ta ngồi sau tớ, lên lớp suốt ngày giật tóc tớ.”

Hoặc có thể là ở hành lang lớp mười một trung học, Cố Nghiêu Dã theo sát cô từng bước, giống như tên biến thái nhìn trộm cô không cẩn thận đến tháng bị thấm ra ngoài.

Còn có khi còn bé học piano và hội họa, anh ta suốt ngày bắt chước học theo cô... Còn suốt ngày ra vẻ trong lớp học nghệ thuật.

Cuối cùng, anh còn chạy đến hỏi cô, mình có siêu cấp vô địch bất khả chiến bại không.

Ồ đúng rồi, khi còn học trung học, Cố Nghiêu Dã nhận được rất nhiều thư tình của nữ sinh, vậy mà ai đến anh cũng không từ chối, có thể trò chuyện vui vẻ với bất kỳ ai, phong lưu tùy tiện không chịu được...

Hơn nữa, ỷ vào thành tích tốt của mình, suốt ngày phạm lỗi sai từ nhỏ đến lớn.

Tính cách hiếu động khiến người ta hoàn toàn không thể kiểm soát...

Anh như là một con ngựa hoang đứt cương, ngông cuồng đến mức khoa trương, đến chói mắt.

Khiến người ta rất không thoải mái.

Tóm lại, từ nhỏ đến lớn, tích lũy hơn hai mươi năm.

Hình tượng cá nhân không đứng đắn phóng túng của Cố Nghiêu Dã đã ăn sâu vào trái tim của Giang Tĩnh Nguyệt.

Sau khi nghe câu trả lời của Giang Tĩnh Nguyệt, biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Thiến Hề đông cứng lại, cũng không biết nên nói gì.

Chỉ là một vấn đề tầm thường như vậy? Có đáng để Giang Tĩnh Nguyệt nhớ lâu như vậy không?

“Thực ra... Nếu không muốn nói, cũng không cần nói.” Trần Thiến Hề từ bỏ: “Quên đi, chúng ta không nói nữa.”

“Uống rượu đi, không say không về, đừng nghĩ tới những chuyện phiền phức này nữa.”

Giang Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút, nghĩ ngày mai là thứ bảy, cô có thể thương lượng với đồng nghiệp thay phiên nghỉ ngơi, vì vậy cô gật đầu với Trần Thiến Hề.

“Để tớ nói với đồng nghiệp một tiếng, ngày mai tớ với cô ấy đổi ca, xin nghỉ một ngày.”

Trần Thiến Hề gật đầu như giã tỏi, mừng rỡ nói: “Vậy tối nay chúng ta có thể công khai uống rượu.”

“Uống say để Lâm Dự Đông tới đón hai ta!”

Giang Tĩnh Nguyệt đã gửi tin nhắn cho đồng nghiệp của mình, xác định ngày mai thay phiên nghỉ, lúc này mới đáp ứng đề nghị không say không về của Trần Thiến Hề.

Tóm lại, cô cũng khó chịu, đang lo về nhà sẽ không ngủ được.

Thà say thì ít ra cũng không phải nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó.

Bây giờ cô đã quyết định không say không nhà, Giang Tĩnh Nguyệt cũng quyết định nói với Chu Thỉ về chuyện hôn ước ngay bây giờ.

Tranh thủ trước khi uống say, giải quyết vấn đề làm phiền cô trước đã.

Về hôn ước giữa nhà họ Cố Giang, Giang Tĩnh Nguyệt không đi sâu vào chi tiết.

Cô rất khách quan và bình tĩnh chỉnh sửa một đoạn văn bản lớn, thừa dịp nóng não, rồi gửi trực tiếp cho Chu Thỉ.

Bước tiếp theo là đợi, chờ Chu Thỉ xem tin nhắn và trả lời.

Trong thời gian chờ đợi, Giang Tĩnh Nguyệt đã uống gần hết một chai bia với Trần Thiến Hề.

Trong khi uống rượu, cô tìm đồ nhắm thịt thỏ thái hạt lựu lạnh. Từng lớp ớt khô bị dồn sang một bên tạo thành những gò đất nhỏ.

Sau khi đợi khoảng mười phút, tin nhắn WeChat của Chu Thỉ đến.

[Giáo sư Chu: Có tiện nói chuyện điện thoại không?]

[Giáo sư Chu: Luôn cảm thấy có mấy lời, cần phải chính miệng nói cho em nghe, mà không phải trả lời em một đống chữ cách màn hình lạnh như băng. ]

Chu Thỉ luôn cho Giang Tĩnh Nguyệt cảm giác anh là người dịu dàng và lịch sự, không vội vàng.

Anh có khuôn mặt tuấn tú lịch sự, lời nói cử chỉ đều làm nổi bật phẩm chất cao quý của mình.

Dùng lời của Trần Thiến Hề để đánh giá: Anh dịu dàng, trầm tĩnh, ân cần và chu đáo, rất thích hợp để kết hôn.

Nhược điểm duy nhất là quá mức thanh tâm quả dục, tạo cho người ta cảm giác không có dục vọng, không vướng khói lửa trần gian.

Ví dụ.

Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ đã ở bên nhau bảy năm.

Ngoại trừ những năm hai người giả làm bạn trai bạn gái, kể từ cái năm diễn giả thành thật đó, bọn họ đã nói chuyện yêu đương gần hai năm rồi.

Cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là một nụ hôn mặt! Hôn lên trán! Cõng!

Điều này làm cho Trần Thiến Hề cảm thấy khó tin.

Cô cảm thấy Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ là một cặp đôi kỳ lạ trong thời đại tình yêu như một bữa ăn nhanh này, đàn ông không chủ động, phụ nữ cũng không mời.

Tuyệt!

“Tớ đi gọi điện cho Chu Thỉ, giải thích chuyện hôn ước một chút.” Giang Tĩnh Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại.

Ánh sáng chập chờn xuyên qua khe hở trên cổ cô, chiếu xuống cái gáy trắng mịn như kem của cô.

Bức tranh ấy giống như phản chiếu một chú thiên nga trắng tinh cao quý và tao nhã, đầu hơi cúi xuống, đoan trang, dịu dàng, trang nghiêm, tao nhã.

Trần Thiến Hề còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, Giang Tĩnh Nguyệt đã cất điện thoại của mình rồi đứng dậy.

Sau đó, cô đến gặp người phục vụ hỏi xem có chỗ nào yên tĩnh hơn trong quán bar không.

Được chỉ đường đến toilet trên tầng hai.

Trên tầng hai của quán bar, có một phòng riêng VIP.

Âm nhạc chuyển động chấn động màng nhĩ và lồng ngực, nhấn chìm con người vào những tầng âm thanh cao hơn cả sóng biển.

Cố Nghiêu Dã, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc chiêu đãi ngày hôm nay, bị không ít người mời rượu.

Nhưng anh đã quen làm theo ý mình, khi không muốn uống rượu, anh cũng không thèm kiếm cớ, thẳng thừng từ chối đồ uống của đối phương.

Nếu tâm trạng tốt hơn, liền uống một ly, ứng phó cho qua.

Cũng may, mấy người bạn đã quen với tính khí nóng nảy của anh nên không bận tâm.

Dù sao nếu Cố Nghiêu Dã thực sự uống rượu với họ, coi như uống với tất cả người trong phòng, anh cũng sẽ không cảm thấy chóng mặt.

Nói không chừng còn đạp vào mông bọn họ hai cái, chửi một câu “Phế vật“.

“Anh Dã, lần này anh trở về, dự định ở lại bao lâu? Hay là muốn ở lại luôn?” Có người lớn giọng hỏi Cố Nghiêu Dã.

Âm thanh bị tiếng nhạc át đi trong tích tắc.

Cố Nghiêu Dã nghe thấy, nhưng không trả lời.

Anh uể oải dựa vào chiếc ghế sofa da, trong ánh đèn giao nhau bóng dáng anh lúc sáng lúc tối.

Hai chân dài tỏa ra khí thế mạnh mẽ vắt trên chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch sẫm màu, tay trái cầm chiếc bật lửa chán nản nghịch ngợm.

Tạch - cạch -

Tạch - cạch -

Nắp bật lửa đóng mở có quy luật dưới ngón tay cái của anh.