Dịch: Kogi 

Dung Miên cứ tưởng ở nhà Chung Tập đã bày sẵn cơm ngon canh ngọt nóng hổi chờ mình.

Nhưng khi cửa mở ra, Dung Miên lại thất vọng một lần nữa: Cậu không ngửi được mùi thịt, thậm chí mùi thức ăn cũng không. Chỉ có mùi cây cỏ thoang thoảng trong không khí, có lẽ là từ chậu vạn niên thanh tươi tốt ở góc phòng khách.

Căn hộ rất rộng rãi, sàn gạch men bóng loáng, vừa bước vào phòng khách đã thấy ngay phòng bếp kiểu mở rất lớn.

Riêng phòng khách đã rộng bằng nửa quán cà phê mèo rồi, Dung Miên nghĩ chắc hẳn Chung Tập giàu lắm, bởi vì thứ gì anh dùng cũng đều vừa to vừa xịn. Có điều cậu không biết là Chung Tập rất ít khi ở thành phố C, căn hộ này anh mua mấy năm trước để tiện cho việc đóng phim mà thôi, cùng lắm cũng chỉ được coi là một nơi nghỉ chân tương đối thoái mái.

Chung Tập treo áo lên móc, Dung Miên đi theo sau lại nhỏ giọng nhắc: “Anh không giữ lời hứa.”

Chung Tập không để ý đến cậu, nói: “Thay giày.”

Sau đó anh bật đèn phòng khách, tiện tay ném chìa khóa sang một bên, đi tưới nước cho mấy chậu cây hoa trong nhà. Khi ngoảnh lại anh nhìn thấy Dung Miên đang ngồi trên ghế sofa chậm chạp xỏ chân vào đôi dép lê. Bỗng nhiên Chung Tập có cảm giác khó tả như dắt người yêu về nhà vậy.

Anh thực sự rất đau đầu. Cả ngày hôm nay anh đã cố giữ khoảng cách an toàn với người này, vậy mà cuối cùng cố quá thành quá cố, giờ còn dẫn người ta về nhà thế này đây.

Đúng là Chung Tập đã quên tiệt vụ hàng ngày lo chuyện cơm nước mình nói trước đó. Anh tưởng trọng tâm giao kèo của họ là đoạn “giải thích kịch bản”, không ngờ đứa bé này hình như chỉ nhớ chuyện bao ăn. Lúc đó chẳng qua là Chung Tập tiện miệng nói vậy, ai biết Dung Miên lại nhớ không sót chữ nào, cậu cứ nhìn anh chằm chằm như kiểu “Anh không cho tui ăn là tui giận anh đó”.

Chung Tập: “…Cậu không cần về cùng trợ lý à?”

Dung Miên: “Tôi nói trước với Tam Đậu là hôm nay sẽ ăn cùng anh xong mới về rồi.”

Chung Tập: “…”

Dung Miên nhìn anh đầy thất vọng: “Anh đã hứa với tôi rồi mà.”

“Buổi trưa anh phải quay phim nên tôi không quấy rầy, chờ mãi đến tận bây giờ.” Cậu cụp mắt xuống khẽ nói, “Tôi còn tuân thủ lời hứa giữa chúng ta, cả ngày không đi tìm Lưu Viên Phong.”

Câu “lời hứa giữa chúng ta” mà cậu nói quả thực khá là sắc bén, Chung Tập biết ngay người này hẳn là có chuẩn bị mà đến.

Chung Tập không phải người không giữ chữ tín, nhưng anh cũng không thể hô biến ra cơm canh ngay được, vì vậy để thực hiện lời hứa, cuối cùng anh đành đưa cậu về nhà mình.

Giống như tập tính của tất cả các chú mèo khác, mỗi lần đến một môi trường mới, Dung Miên đều thận trọng quan sát một lượt. Cậu đứng ở huyền quan cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mới dần dần thả lỏng, tập trung sự chú ý vào chiếc gối ôm kẻ caro trên ghế sofa. Chất liệu gối ôm trông có vẻ rất mềm mại, bốn góc gối trang trí bằng chùm tua rua kiểu bông lúa, mắt Dung Miên sáng bừng lên.

Đúng lúc cậu tính tiếp cận chiếc gối ôm kia thì phòng bếp truyền đến tiếng động, Dung Miên vừa ngẩng lên đã thấy Chung Tập đang quay lưng về phía mình mở cửa tủ lạnh.

Dung Miên chợt nhớ ra chuyện gì. Cậu nghiêm túc dặn dò Chung Tập: “Tôi thích ăn thịt, không thích ăn rau và quýt.”

Chung Tập thầm nghĩ, người này đúng là không khách sáo chút nào.

Anh không tiếp lời, chỉ nhíu mày như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: “Vậy trước đây cậu ăn đồ hộp cho mèo là…?”

Dung Miên không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp: “Thực ra giờ tôi cũng không thường xuyên ăn đồ hộp lắm.” Cậu nói, “Chỉ là thỉnh thoảng tâm trạng không tốt mới ăn, coi như tự thưởng cho bản thân thôi.”

Lần này coi như Chung Tập hiểu một cách triệt để.

Việc ăn đồ hộp có thể là bệnh tâm lý, chắc khi nào áp lực lớn quá không kiểm soát được thì mới thế, sau này phải làm công tác khơi thông tư tưởng cho cậu nhóc này mới được. Còn chuyện cậu chê những món khác không ngon hẳn là kén ăn bình thường thôi. Chung Tập nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh suy nghĩ một lát, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Anh ngoảnh lại nhìn, thấy Dung Miên đang ngoan ngoãn ngồi thẳng người trên ghế sofa, tò mò vươn tay chạm vào chùm tua rua ở góc gối ôm.

Chung Tập bèn nói: “Lại đây, giúp một tay.”

Dung Miên tiếc nuối rút tay lại. Cậu đi vào bếp, nhìn nguyên liệu Chung Tập lấy ra có rau, thịt, bột mì, nồi, còn có mấy cục nấm hương tròn tròn được ngâm trong nước sạch nữa.

Dung Miên không đoán được Chung Tập tính nấu cho mình món gì. Mãi đến khi Chung Tập mang dao nạo và cà rốt đặt trước mặt cậu, Dung Miên mới ngước mắt lên nói: “Tôi không thích ăn cà rốt.”

“Chay mặn kết hợp thì mới đủ dinh dưỡng, khi nào cậu tài giỏi rồi thì hẵng đưa ra yêu cầu với người khác.” Chung Tập hờ hững nói, “Không bỏ công sức ra sẽ không thu được thành quả, tôi không dám khẳng định mọi chuyện đều sẽ thuận theo ý cậu, hơn nữa không phải lúc nào cũng có đường tắt cho cậu đi.”

Thực ra đây là một câu châm biếm ẩn ý, Chung Tập cảm thấy mình nắm bắt quá chuẩn.

Nhưng Dung Miên làm sao hiểu được tầng nghĩa này, dù sao trước giờ Chung Tập vẫn toàn nói những câu khiến cậu chỗ hiểu chỗ không, vì vậy cậu sớm đã học cách tự động lọc bỏ những câu mình nghe không hiểu đi rồi. Hiện giờ cậu chỉ thấy đói bụng.

Cậu nghĩ đằng nào lát nữa mình cũng có thể nhặt cà rốt ra, thế là bèn “Ồ” một tiếng, một tay cầm dao nạo, một tay cầm cà rốt, quan sát một lúc rồi thử nạo một đường.

Chung Tập cứ có cảm giác như mình đấm vào bịch bông vậy.

Dung Miên không thạo dùng dao nạo lắm, động tác của cậu rất vụng về, cứ nạo từng chút từng chút một làm củ cà rốt chỗ lồi chỗ lõm, nhưng được cái là cậu nạo rất kĩ.

Chung Tập nhíu mày, dứt khoát quay đi để đỡ phải nhìn cho lòng thanh thản, bắt tay vào thái nấm hương.

Một lát sau Dung Miên cầm củ cà rốt kia đi tới nói với anh: “Tôi gọt xong rồi.”

Chung Tập liếc mắt nhìn, gọt khá sạch sẽ, anh “Ừ” một tiếng rồi nhận lấy, nói: “Khá lắm.”

Dung Miên chớp mắt cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình như có điều suy nghĩ.

Chung Tập thuần thục băm nhỏ cà rốt xong thì trộn đều với nấm hương, nhất thời cũng không để ý đến động tĩnh bên cạnh nữa. Đúng lúc anh rửa tay chuẩn bị nhào bột thì lại nghe thấy Dung Miên nói: “Tôi gọt xong rồi.”

Chung Tập vừa ngẩng lên đã thấy Dung Miên ôm trong lòng một đống củ quả đã gọt vỏ đứng bên cạnh mình, kiên nhẫn chờ mình đáp lại. Theo ước tính sơ bộ của Chung Tập, trong lòng Dung Miên có tổng cộng năm củ khoai tây, bốn củ cà rốt sạch vỏ và một quả cà bị gọt nát, chừng này đủ để người bình thường ăn một tuần.

Có vẻ cậu đã đem tất cả rau củ quả trong tủ lạnh ra nạo bằng sạch.

Dung Miên thấy Chung Tập im lặng không nói thì ngoẹo đầu nhắc lại: “Tôi gọt xong rồi.”

Khi Dung Miên đang khấp khởi chờ được khen lần nữa, người đàn ông đối diện lại tỏ ra vô cùng kìm nén hít sâu vào một hơi, nói với cậu: “Cậu đi ra ngoài chờ cho tôi.”

***

Dung Miên không ngờ Chung Tập lại nấu hoành thánh.

Trừ vụ ăn đồ hộp là tương đối đặc biệt ra, tật kén ăn bình thường rất dễ điều chỉnh. Kế hoạch tác chiến của Chung Tập là trộn đều thịt và rau lại, hoặc là cậu ăn hết, hoặc là cậu đói bụng.

Nước dùng gà rất ngọt, rau thơm rắc bên trên, Dung Miên cúi xuống, dùng đũa cẩn thận chọc thủng miếng hoành thánh, cà rốt, nấm hương và thịt trộn lẫn lộn hết, không thể tách ra được.

Dung Miên tan nát cõi lòng.

Cậu ngẩng lên nói với Chung Tập: “Lừa đảo.”

Chung Tập làm thinh, hất cằm nói: “Cậu cứ ăn thử một miếng đi.”

Dung Miên cảnh giác nhìn cà rốt trong nhân thịt, khẽ nói: “Không thích.”

Dung Miên nghe thấy Chung Tập tặc lưỡi. Sau đó khi cậu đang bực bội nhìn bát hoành thánh trước mặt mình thì bỗng thấy ánh đèn trên đỉnh đầu biến mất. Cậu ngơ ngác ngẩng mặt lên, hóa ra là Chung Tập đứng dậy nhìn cậu từ trên cao xuống. Anh cầm một chiếc thìa, trong chiếc thìa đựng một miếng hoành thánh.

Hơi nóng bốc lên, chiếc thìa chầm chậm áp sát chạm vào môi Dung Miên. Cậu không tránh kịp, Chung Tập cứ thế đổ miếng hoành thánh vào miệng cậu.

Hai má Dung Miên hơi phùng lên, cậu đần mặt ra một lát, sau đó chậm rãi nhai nuốt.

Chung Tập hỏi: “Ngon không?”

Dung Miên không trả lời.

Chung Tập mặc kệ cậu, lại ngồi xuống uống mấy ngụm nước canh, khi ngẩng mặt lên đã thấy Dung Miên đang nhìn chằm chằm hoành thánh trong bát với sắc mặt hết sức nghiêm trọng.

Một phút sau, cậu lặng lẽ cầm thìa lên bắt đầu ăn.

Chung Tập bỗng thấy hơi buồn cười.