E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà cũng không vội trả lời, ánh mắt quét một lượt về phía nô bộc khác trong phòng, có sợ hãi, có mặt không chút thay đổi cũng có khinh thường cùng vui sướng khi người gặp hoạ, làm cho Triệu Thanh Hà từ trên mặt hiểu biết được thái độ của đám nô bộc này.

Triệu Thanh Hà thu hồi ánh mắt, âm thanh nặng nề nói: ” Ta dung được lão nô, nhưng không dung được loại nô bộc khinh chủ.”

Tống ma ma lúc này ngay cả vẻ mặt cung kính cũng hoàn toàn không còn, hừ lạnh nói: ” Tứ nãi nãi nói như vậy thật khiến người ta rét lạnh tâm, lão nô trung thành tận tâm hầu hạ tứ gia nhiều năm như vậy, không dám nói là làm việc vất vả nhưng cũng là nhìn tứ gia lớn lên, bình thường tứ gia nói chuyện với lão nô vô cùng ôn hoà, tứ gia mới có thể để cho lão nô chưởng quản Thái Hoà uyển này. Tứ nãi nãi mới vừa gả lại đây ngay buổi tối đầu tiên đã làm khó dễ lão nô như vậy, không thấy quá nóng vội sao.”

Triệu Thanh Hà không khỏi nhăn mày, Thường Đình Chiêu đúng là ngang ngược, sao có thể để một nô bộc kiêu ngạo như vậy ở trong viện một thời gian dài. Trước đó Thường Đình Chiêu từng nói cụ thể tình huống ở đây cho hắn, còn nói Tống ma ma này có thể tín nhiệm, kết quả đêm thành thân đầu tiên đã ra oai phủ đầu với hắn. Cho dù Tống ma ma trung thành với Thường Đình Chiêu, cái này không phải là quá nóng vội sao, ít nhất cũng phải xem trước thái độ của Thường Đình Chiêu đối với hắn là thái độ gì thì mới quyết định chứ.

Bất luận sau lưng Tống ma ma là ai, ít nhất từ điểm đó có thể nhìn ra dã tâm của Tống ma ma rất lớn, sợ là cảm thấy hắn là nam tử sau này không có con về sau không có gì dựa vào, cho nên mới nghĩ ngay ngày đầu làm hắn mất mặt mũi, về sau mới tốt tiếp tục chưởng quản việc trong viện, mới có được ưu đãi tốt nhất.

Thường Đình Chiêu với chuyện tiền bạc trong lòng chưa từng rõ, ngày thường cũng hiếm khi về càng ít hỏi tới chuyện này, trình độ coi tiền như rác chỉ khá hơn đồ ngốc Nghiêm Hoảng một chút. Triệu Thanh Hà dùng gót chân cũng biết bên trong có bao nhiêu béo bở, quản lý hậu trạch đúng là rối tinh rối mù, làm sao giống được bộ dáng bày mưu tính kế trên chiến trường, về điểm này Thường Đình Chiêu thật đúng là con ruột của Quốc công gia. Nếu hắn là nử tử tầm thường gả qua đây, không có cơ hội trước đó kết giao cùng Thường Đình Chiêu, không biết bản tính Thường Đình Chiêu, gặp phải cái điêu nô như vậy ít nhất là ban đầu sẽ vô cùng nghẹn khuất.

Bà v* cùng các nô bộc khác không giống nhau, dù sao cũng là nếm qua một ngụm sữa, nói thế nào cũng được tôn kính. Ở Đại Hữu có một quy định bất thành văn là nếu bà v* không có sai lầm lớn sẽ không bị chủ nhà bán ra ngoài, cũng là sự tín nhiệm của chủ tử. Tống ma ma lại mang lớn Thường Đình Chiêu, Định Quốc Công phu nhân mất sớm, Phùng trắc phu nhân không thể nhúng tay vào việc nuôi nấng, nếu không nhìn vào giai cấp chênh lệch, Tống ma ma có thể nói là đóng vai trò mẫu thân của Thường Đình Chiêu, một nhà Tống ma ma tử lâu đã bỏ được nô tịch. Không ít sản nghiệp của Thường Đình Chiêu cũng là phu quân và các con Tống ma ma quản lý, cũng bởi vậy nên mới có vốn kiêu ngạo.

Tống ma ma thấy Triệu Thanh Hà nửa ngày không ra tiếng, cứ ngỡ là bị sợ, trong lòng không khỏi đắc ý. Chẳng qua là một tên nam thê không leo lên nổi mặt bàn mà thôi, được hoàng thượng tứ hôn thì sao, chung quy cũng là không đứng vững gót chân. Giọng điệu lạnh nhạt nói: ” Hôm nay là ngày vui của tứ nãi nãi cùng tứ gia, chớ để xảy ra chuyện làm người ta chê cười mới tốt. Tứ nãi nãi trước cứ chờ đi, tứ gia sợ là một lúc lâu sau mới có thể trở về, nếu có chuyện gì thì lại gọi lão nô.”

Nói xong Tống ma ma lại nhìn hạt sen động phộng bị phủi xuống đất, giọng không mặn không nhạt nói: ” Còn thỉnh tứ nãi nãi chớ làm những chuyện ngu ngốc này, nếu có điềm xấu thì tứ gia sẽ trách tội.”

Tống ma ma nói xong cũng không bảo người nhặt lên, chỉ nhìn lướt qua đầy ẩn ý, sau đó định xoay người rời đi.

Triệu Thanh Hà lạnh lùng mở miệng, ” Tống ma ma, ta cho ngươi đi rồi sao?”

Tống ma ma nhíu mày, trong lòng bất mãn nhưng cũng không có chống đối, vẫn thái độ không gần không xa, ” Tứ nãi nãi còn có gì phân phó?”

” Tống ma ma ở bên người tứ gia hầu hạ nhiều năm như vậy quả thật vất vả.”

Mặt Triệu Thanh Hà không chút thay đổi, Tống ma ma nhất thời không đoán ra Triệu Thanh Hà có thái độ gì, nhưng cũng không thèm để vào mắt, chẳng qua chỉ là một gã nam tử mà thôi.

Xuất thân đê tiện, không có nhà mẹ làm chỗ dựa, tuy là hoàng thượng tứ hôn nhưng hoàng thượng có thể còn quản đến chuyện hậu trạch sao? Thường lão phu nhân rất là không thích, sau này còn có ngày lành sao? Nếu là nử tử còn có thể dựa vào việc sinh con trai tranh đấu một phen, lại là nam tử, so với nữ tử còn dễ suy giảm nhan sắc. Về sau tứ gia nạp thiếp, viện này làm sao còn có phần Triệu Thanh Hà chắc. Tứ gia vì sao phải cưới nam thê, trong lòng mọi người đều biết sự thật, chỉ cần là nam nhân thì có ai mà không muốn tam thê tứ thiếp, muốn có người nối nghiệp.

Triệu Thanh Hà cho dù là được danh hiệu tứ nãi nãi, về sau muốn ở hậu trạch này sinh tồn cũng phải dựa vào những lão nô tài bọn họ.

Tống ma ma đứng thẳng thắt lưng, ” Đây là bổn phận của lão nô.”

” Tống ma ma đến tuổi này cũng nên hưởng phúc thôi, hôm nay là ngày vui của ta và tứ gia, vì để chúc mừng nên đặc biệt ân điển ngươi về sau không cần hầu hạ nữa, về nhà hưởng phúc đi.”

Triệu Thanh Hà cười đến hoà ái dễ gần, nếu không biết còn tưởng là rất nhiều ân điển.

Tống ma ma vừa nghe lập tức trừng to hai mắt, lúc này rốt cuộc không cần giả bộ nữa, tức giận nói: ” Tứ nãi nãi khẩu khí thật lớn! Đêm thành hôn đã muốn đuổi lão nô ra Thái Hoà uyển, tứ gia… “

Triệu Thanh Hà trực tiếp đánh gãy, ” Ngươi định nói tứ gia chưa bao giờ như vậy? Đúng thế, dựa vào tính cách của tứ gia, gặp loại nô tài không nghe lời lập tức đánh chết, chứ làm sao còn cho về nhà dưỡng lão.”

Tống ma ma nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói cái gì nhưng Triệu Thanh Hà cũng chẳng có tâm tình nghe, lạnh lùng nói: ” Đêm nay ta phải nhìn thấy hai nha hoàn kia, nếu không thấy, toàn bộ nô bộc trong việc này đều bị đuổi ra không lưu bất kì ai. Ta mặc kệ trước giờ tứ gia làm thế nào, hiện tại ta chính là chủ nhân chưởng quản viện này, muốn ở trong đây ăn ngon uống mát còn có tiền công cao thì phải lấy ra là mệnh lệnh.”

Vừa dứt lời, trong phòng nhất thời nổ tung, không ít người căm giận không thôi, đối với Triệu Thanh Hà chỉ vì một chút chuyện nhỏ này làm thành lớn chuyện, trừng phạt nghiêm khắc nên hết sức bất mãn. Liên tiếp nói, hoặc là vì Tống ma ma nói chuyện, hoặc là dùng quy củ nói chuyện. Tống ma ma ngược lại là mắt lạnh đứng ở một bên xem cuộc vui, thật sự không có đầu óc, quản lý hậu trạch nào sử dụng được thủ đoạn này, nếu là nháo ầm ĩ thì càng tốt để xem về sau hắn ở hậu viện còn làm gì được. Đêm tân hôn ra thủ đoạn này, tất nhiên sẽ bị Thường lão phu nhân càng thêm không thích, về sau đừng mong có ngày lành.

Thậm chí Tống ma ma hình dung ra quang cảnh thê lương sau này của Triệu Thanh Hà, trong lòng càng vui sướng khi người gặp hoạ. Mụ ở hậu viện này cũng là người có mặt mũi, ngay cả nhị nãi nãi trước kia còn nhân nhượng ba phần, Phùng trắc phu nhân quản lý hậu trạch cũng không nhúng tay vào viện này, chẳng qua là cái nam thê còn có thể lật trời sao.

Triệu Thanh Hà cũng không vội nói chuyện, mà chỉ lạnh lùng thu tất cả vào trong mắt, đem hết khuôn mặt những nô bộc ầm ĩ ghi nhớ trong lòng. Không phải là tất cả đám người đều dám lên tiếng oán giận, có vài nha đầu và nô bộc phục tùng dễ nghe đứng ở một bên không ồn ào, vẫn duy trì bộ dáng cung kính. Rốt cuộc là có tính toán khác hay thật sự chịu phục, trong chốc lát Triệu Thanh Hà không đoán ra được.

Triệu Thanh Hà cảm thấy lỗ tai đau đau, những người này càng nói càng kích động, không ngừng lấy hắn so sánh với các nãi nãi khác trong phủ, lấy công cao nói ra, có thể nói đều nói hết, giống như muốn dùng thanh thế áp đảo Triệu Thanh Hà một phen. Nói nửa ngày không cảm thấy khát nước, nhưng làm Triệu Thanh Hà dòm xem cổ họng lại khô khốc. Hôm nay vội vàng cả ngày, sáng sớm chỉ ăn vài thứ, hiện tại bụng trống không đây này. Triệu Thanh Hà nhìn lướt qua trên bàn, tự bản thân mình cầm lên ấm trà rót nước, cầm ăn điểm tâm chuẩn bị sẵn.

Chúng nhân không ngờ Triệu Thanh Hà có cử động như vậy, nhất thời im lặng, chuyển mắt nhìn qua Tống ma ma. Cứ ngỡ Triệu Thanh Hà sẽ nổi giận hoặc là nghẹn khuất chịu thoái nhượng, lại không ngờ Triệu Thanh Hà hành động như thế.

Triệu Thanh Hà nghe không có tiếng vang, giương mắt nói: ” Nói xong?”

Rõ ràng Triệu Thanh Hà không có biểu lộ thái độ gì lợi hại, đám nô bộc chẳng biết vì sao cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Lúc này mới kịp phản ứng một sự kiện, đây không phải là phụ nhân bình thường ở hậu trạch, mà là một nam tử, là nam tử thường xuyên bôn ba bên ngoài.

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bột đường trên tay, không nhanh không chậm lấy ra một xấp giấy từ trong hòm thuốc, ” Nếu nói xong cả rồi, vậy thì đến ta nói. Các ngươi cảm thấy đi theo cạnh ta uỷ khuất như vậy, thế thì tìm chủ nhân khác kiếm tiền đồ đi. Đây là khế bán mình của các ngươi, mau xưng tên ra, ngày mai ta đem các ngươi bán đi, để không cần ở bên ta làm mai một tài năng.”

Lời này vừa ra, chúng nhân hít sâu một hợi, mà ngay cả Tống ma ma đều kinh ngạc không thôi, ” Ngươi sao lại có thứ này?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Ta đã nói rồi, về sau ta chính là chủ tử ở đây, nếu chủ tử không có khế bán mình của các ngươi sao còn có thể xưng là chủ tử. Nói thật, vốn dĩ ta đã cảm thấy khó xử, ta với tứ gia đều là nam nhân nên càng thích tiểu tử hầu hạ, nhưng lại không thể vô duyên vô cớ đem các ngươi đuổi đi. Giờ thì tốt rồi, các ngươi có nhiều oán giận như vậy, ta cũng không ép buột, đến đây, nói tên mình ra.”

Mặc dù Triệu Thanh Hà giơ nụ cười, nhưng biểu tình trên mặt là nói thật chứ không phải giả, ai đều nhìn ra được Triệu Thanh Hà không phải hù dọa người mà là nói được làm được.

Vài tiểu nha hoàn nhịn không được khóc lên, nô bộc các nàng nếu bị đuổi ra ngoài công phủ chắc chắn sẽ không tìm được nơi tốt, hơn nữa viện này là nơi nhàn tản nhất trong phủ, tiền còn không ít, làm sao kiếm được việc tốt như vậy. Cứ cho rằng Triệu Thanh Hà là nam thê, nam thê tuy không thông thường nhưng phủ của quan to quý nhân trong kinh thành có không ít. Trừ bỏ Thập Tam Vương phi, cực hiếm có nam thê tình cảnh tốt, rất nhiều nam thê vào hậu trạch địa vị còn không bằng nữ tử. Nữ tử còn có bụng có thể dựa vào đứa nhỏ tranh đấu, nam tử hoàn toàn dựa vào sủng ái của trượng phu, mỗi ngày mới có thể tốt được, huống chi không ít người là bị bất đắc dĩ mới cưới. Nam thê cũng chẳng phải là thanh danh cao gì, nhà mẹ hoặc là thấp kém hoặc trong nhà địa vị thấp mới có thể gả cho nam nhân làm nam thê, ai sẽ cho bọn họ chỗ dựa đây, tất nhiên là khí thế bị yếu đi không ít.

Nguyên bản nghĩ đêm tân hôn ra oai phủ đầu, ngày đại hỉ Triệu Thanh Hà sẽ không dám làm gì, cho dù có nho nhỏ hành động cũng l*m t*̀nh cảnh Triệu Thanh Hà về sau gian nan. Nào biết được hắn hoàn toàn không sợ điềm xấu, lập tức tỏ thái độ lớn như vậy, vậy thì phải làm sao mới được đây! Cho dù Thường lão phu nhân được tin sẽ răn dạy, nhưng các nàng cũng đã bị bán ra khỏi phủ, đừng mong trở lại!

Trong lòng vài người nảy ra không ít tâm tư, nghĩ làm thế nào để bảo vệ mình. Nhưng nếu tìm đến lão phu nhân làm ầm ĩ cũng là tự mình tìm xui, chỉ sợ còn bị đánh chết. Chúng nhân sôi nổi nhìn về phía Tống ma ma, việc này do chính mụ khởi đầu!

Tống ma ma tuy rằng ngoài ý muốn nhưng không hề e ngại, ” Tứ nãi nãi không dung được người không sợ người ngoài nói hà khắc sao, đêm tân hôn đã đem nô bộc trong viện tứ gia toàn bộ đuổi ra ngoài, như vậy sao còn là khoan dung. Huống hồ mọi người không có làm sai cái gì, cho dù đuổi cũng phải có lý do, tứ nãi nãi xử sự bất công không sợ chọc giận tứ gia sao.”

Triệu Thanh Hà phiêu mi, ” Tống ma ma thật sự càng già đầu óc càng dùng không được, đám nô tài này mới nãy còn kém chút không nhảy ra chỉa thẳng vào mặt ta, loại ác nô như thế ta còn giữ lại làm gì? Để trang trí ta còn ngại chướng mắt. Ngươi cũng đừng mang tứ gia ra nói, tứ gia nếu đã đem khế bán mình cho ta, một chút chủ tử ta vẫn còn làm được.”

Nha hoàn trước đó kiêu ngạo nhất lạnh lùng nói: ” Tứ nãi nãi xử lý nô tỳ, nô tỳ không dám có nửa câu oán hận, nhưng nô tỳ là do lão phu nhân ban tặng, tứ nãi nãi vô cớ đuổi người là không đem lão phu nhân để vào mắt sao.”

Triệu Thanh Hà cười lạnh, ” Ngươi một con nha đầu nho nhỏ còn có thể đại biểu cho lão phu nhân? Đây là nói thân phận lão phu nhân giống với ngươi hay sao.”

Nha hoàn kia sắc mặt đại biến, ai không biết lão phu nhân kiêng kị nhất là chuyện thân phận, đoán chừng là vì xuất thân không tốt bị phu nhân trong kinh thành cười nhạo, nên vẫn luôn ở trong phủ quốc công không muốn ra ngoài, đám nô tài cũng không dám nhắc. ” Nô tỳ sao dám có tâm tư này, tứ nãi nãi chớ có ngậm máu phun người.”

Buổi sáng phải dậy sớm khiến Triệu Thanh Hà bây giờ mệt rã rời, cũng chẳng có tâm trạng cùng một đám nữ nhân giằng co, tinh lực của hắn cũng không phải dùng để cãi nhau. Nói thẳng: ” Dưới tay ta chỉ cần nô bộc nghe lời, không cần nô bộc láo xược. Cho các ngươi thời gian hai khắc, nếu ai có thể mang hai nha hoàn của ta lại đây thì ta tiếp tục lưu các ngươi ở lại trong viện, nếu không tìm được, hôm nay tất cả đều bị đuổi ra ngoài. Còn ai vừa ghét bỏ ta không bằng người khác thì tự mình thu dọn hành trang chuẩn bị cút đi, nếu có tâm tư khác, bị ta tra được thì ngay cả người nhà các ngươi cũng nhau cút khỏi phủ.”

Lời này vừa ra lại là một trận ồn ào, Triệu Thanh Hà lạnh mặt quát lớn, ” Nháo cái rắm, nếu còn la hét ầm ĩ ngày mai ta ném hết vào quân doanh! Chỗ đó đang cần người, mặc kệ già hay kém sắc chỉ cần là nữ là được.”

Cái này sao còn có người dám nói chuyện, nử tử tiến quân doanh chỉ có một tác dụng là biến thành quân kỹ vạn người cưỡi. Có người phản ứng mau lập tức chạy ra sân, những người còn ngây ngốc thì cũng phản ứng lại vội vàng chạy theo. Người đang kêu gào cũng bị Triệu Thanh Hà phát bạo hù doạ đến, lúc này mới nhớ ra Triệu Thanh Hà chính là quân y theo quân, ở trên chiến trường có cái gì chưa thấy qua, thủ đoạn này phụ nhân hậu trạch sao có thể so bằng, nào có phải là người nhân từ nương tay đâu.

Mà quân Thường gia là địa phương gì, cho tới bây giờ nói là làm, chỉ sợ là Triệu Thanh Hà cũng đã bị ảnh hưởng. Mãi luôn suy nghĩ, không ít người không dám trì hoãn tất cả đều chạy nhanh ra ngoài, mong sớm tìm ra Lưu Ly Lưu Tô hơn người khác, nếu không bị đuổi ra ngoài thì không có đường sống nữa.

Trong phòng vốn dĩ chật chội thoáng cái rộng rãi hẳn ra, Tống ma ma thấy như vậy cũng không còn kiêu ngạo như trước, nhưng vẫn ngạnh cổ nói: ” Tứ nãi nãi làm như vậy là muốn huỷ thanh danh của tứ gia sao.”

Triệu Thanh Hà cười ha ha, ” Ma ma, ta nói ngươi ngu dốt ngươi còn không tin. Tứ gia là ai, là đại tướng quân đại sát bốn phương, nhất tướng công thành vạn cốt khô, sợ nhất là người khác nói hắn không đủ tàn nhẫn, tính tình đàn bà. Ta làm như vậy quả thật không ổn, đúng là phải trực tiếp đem đi đánh chết mới phải.”

Bộ dạng Triệu Thanh Hà như đang suy nghĩ, giống như là tự hỏi nên làm vậy hay không.

Tống ma ma chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, mặc dù Triệu Thanh Hà cười nhưng hàn ý ở đáy mắt làm cho mụ không rét mà run.

Tuy Triệu Thanh Hà không có chân chính chém giết trên chiến trường, nhưng dù sao cũng là sống qua ở chiến trường loạn lạc khiến người rợn gáy, không biết đã tiếp nhận bao nhiêu binh sĩ mất tay mất chân thậm chí bụng bị đâm rớt ruột ra ngoài, những thứ này phụ nhân an nhàn ở hậu trạch sao có thể tưởng tượng, mùi máu tươi quanh thân muốn rửa thế nào cũng không sạch. Đối mặt với sự đáng sợ của khói súng chiến trường, không biết ngày nào mình ngã xuống, nhưng ở trước mặt giá trị bạo lực tuyệt đối, âm mưu thủ đoạn chẳng là cái gì.

Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Tống ma ma nếu còn không có chuyện gì thì trở về đi, lớn tuổi nên sớm hưởng phúc một chút.”

Tống ma ma bạo giận, nếu hôm nay bị áp chế thì mụ về sau còn ở trong viện này hành sự, ” Tứ nãi nãi chớ có khinh người quá đáng, lão nô sẽ tìm tứ gia đòi cái công đạo… “

” Tìm ta đòi cái gì công đạo?”

Thường Đình Chiêu đi vào phòng, mùi rượu đầy người, mặt đỏ bừng bừng đi đường xiêu quẹo. Vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà lập tức bổ nhào tới, Triệu Thanh Hà không phòng bị thiếu chút nữa bị hắn đánh ngã.

Triệu Thanh Hà nhăn mày, ” Sao uống nhiều rượu như vậy?”

Thường Đình Chiêu thở ra mùi rượu, giọng điệu hung tợn, ” Đám tiểu tử này không chịu thả ta về, chuốc ta mấy vò rượu, muốn cho ta đêm động phòng hoa chúc đại hùng không đứng dậy được. Mẹ nó, nếu không phải lão tử uy hiếp ai dám chuốc rượu nữa thì đánh cả nhà hắn, bây giờ còn chưa chịu về đâu.”

Triệu Thanh Hà nhịn xuống hương vị khó nghe trên người hắn, đỡ hắn lên giường kết quả lại bị Thường Đình Chiêu trở người áp ngửa trên giường, Triệu Thanh Hà vội vàng đẩy hắn ra, hắn không có hứng thú trước mặt người khác diễn xuân cung đồ.

Thường Đình Chiêu vô cùng bất mãn, ánh mắt không thèm nâng đã gọi to, ” Mau tới đây, để gia ôm một cái, thật vất vả mới danh chính ngôn thuận được, xem ta đêm nay giết chết ngươi không.”

Bộ dáng như vậy Tống ma ma còn sao đứng đợi nữa, cho dù chuyện lớn cỡ trời cũng phải chờ ngày mai nói sau, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Triệu Thanh Hà thấy Tống ma ma mặt rối rắm rời đi, lập tức vui vẻ, sợ là Tống ma ma không nghĩ tới hai người bọn họ thân mật như thế, đêm nay khẳng định tìm đối sách.

Lại nhìn qua thấy bộ dáng rên rỉ nằm ườn của Thường Đình Chiêu, nhịn không được đá hắn một cước. Tên này chưởng quản hậu trạch chẳng khác gì đống phân, trách không được không muốn về nhà, chướng khí mù mịt làm sao thoải mái cho được.

” Đừng giả bộ, biết ngươi không có say.”

Lúc này Thường Đình Chiêu mở to hai mắt, ánh mắt mê ly, cũng không có mất đi lý trí mà bám dính sát lên người Triệu Thanh Hà, bàn tay không yên phận mò vào bên trong quần áo người ta, ” Đương nhiên rồi, đêm nay mà say thì sao làm ngươi thích đây.”

Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, ” Ta ở hậu trạch bị người làm khó dễ, ngươi thì ngược lại thật tiêu dao.”

Thường Đình Chiêu cau mày, nhớ tới lúc nãy trong phòng hình như có người, tựa hồ không khí bên trong không được tốt lắm. Khoát tay nói: ” Xem không vừa mắt thì đánh chết.”

Trước khi kết hôn Triệu Thanh Hà chỉ biết hậu trạch có không ít chuyện che giấu, trước hắn cũng đã nói phải được quyền lực tuyệt đối. Bởi vậy Triệu Thanh Hà cũng không vì chuyện này khiến cho cuộc sống của hắn cùng Thường Đình Chiêu rối rắm, đêm động phòng hoa chúc không phải chỉ có một mình Thường Đình Chiêu chờ mong, tuy nói không chỉ từng làm một lần, nhưng cảm giác danh chính ngôn thuận thì rất khác.

Mới nãy đám nô bộc đối với hắn ầm ĩ, nhìn xem, Thường Đình Chiêu trở về lập tức tự giác thành thành thật thật làm chuyện của mình, canh tỉnh rượu với nước tắm đều chuẩn bị tốt. Mà không lâu sau Lưu Ly với Lưu Tô cũng tìm được trở về, Triệu Thanh Hà không có rảnh rỗi quản chuyện hai người, chuyện lớn cỡ nào cũng phải chờ ngày mai rồi nói.

Hai người ở bồn tắm náo loạn một phen, cả đêm điên loan đảo phượng.