E&B: Strangers Ex

Hoàng mệnh trong người không dám trì hoãn, hai huynh đệ Nghiêm gia tới biên cảnh không bao nhiêu ngày lại cùng Thường Đình Chiêu khởi hành hồi kinh. Trừ bỏ hộ vệ muối đinh Nghiêm gia mang theo, Thường Đình Chiêu mang theo năm mươi thân binh, đội ngũ tính ra cũng đến gần một trăm người. Triệu Thanh Hà cũng đi theo hồi kinh, trong quân còn có những thú y khác, hiện giờ không cần hắn lưu lại nữa. Đoạn đường này tất là hung hiểm, Triệu Thanh Hà không dám cùng Thường Đình Chiêu chia lìa, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì hai người chung một chỗ, so với việc bỏ lại một người phía sau khủng hoảng hơn nhiều.

Thường Đình Chiêu không có ngăn cản, Nghiêm Khác dám mang theo Nghiêm Hoảng mạo hiểm, hắn tất sẽ bảo vệ được Triệu Thanh Hà chu toàn. Vài độ đề của Triệu Thanh Hà cũng muốn đi theo hồi kinh, Triệu Thanh Hà từ chối khéo, cũng không nói cho bọn họ nguyên nhân thực sự mà nói là trong quân vẫn cần phải có thú y, chiến hậu có không ít chuyện phải thương thảo xử lý, không biết đại quân muốn trì hoãn đến khi nào, bọn họ cần phải thủ đến cùng.

Mấy đồ đệ không biết sau lưng hung hiểm, vì thế không hai lời, thề nhất định sẽ chiếu cố tốt những con ngựa này, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố.

” A, Quân sư ngươi cũng hồi kinh lúc này?” Triệu Thanh Hà nhìn thấy Gia Cát Như không khỏi hiếu kỳ nói, lại nhìn Tả hộ quân bên cạnh, lại kinh ngạc. Quân sư không giống với nhân vật nhỏ như hắn, đại quân chưa đi, vẫn cần phải ở trong quân quản lý sự vụ. Hơn nữa Gia Cát Như luôn luôn biểu hiện nhát gan, nơi nào có nguy hiểm tuyệt đối không nhìn thấy bóng dáng, người khôn khéo như hắn chắc chắn là hiểu được đường này hung hiểm, sao cũng đi theo cùng nhau?

Gia Cát Như một bộ không đồng ý, ” Ta là quân sư riêng của tướng quân, tướng quân ở đâu ta phải theo đó, sao có thể để cho tướng quân một mình lên đường.”

Triệu Thanh Hà hồ nghi, bình thường Gia Cát Như không có nói chuyện như vậy, Gia Cát Như không chỉ một lần trước mặt hắn nói các câu như làm thế nào để chạy trốn.

Gia Cát Như giả bộ khụ một tiếng, thấp giọng nói bên tai Triệu Thanh Hà: ” Cái nơi chim không thèm ỉa này ta chịu đủ rồi! Bây giờ đại thắng ta không nhanh hồi kinh hưởng phúc chớ còn ở đây hít bụi à? Huống hồ trên đường có Triệu đại phu, tham trùng trong bụng ta sẽ không bị đói.”

Gia Cát Như nháy mắt ái muội, còn dùng cùi chỏ đẩy Triệu Thanh Hà. Triệu Thanh Hà bật cười, mặc kệ Gia Cát Như có ý tưởng nào, lời như thế mới giống tác phong của hắn. Kỳ thật trù nghệ của Triệu Thanh Hà chỉ tính bình thường, chằng qua là ở giữa một đống người bất thiện đạo [ nấu ăn không được ] này liền trở nên nổi bật. Huống chi quân đội là cái địa phương nào chứ, cơm tập thể làm sao ngon được, càng vinh danh trù nghệ của hắn lên tầm cao hơn. Lại thêm có một tay nấu lẩu ngon tuyệt, thì càng không đồng nhất bàn.

Trên đường có Gia Cát Như Triệu Thanh Hà cũng càng yên lòng, Gia Cát Như xảo quyệt, hơn một năm nay dưới tình huống địch ta cách xa bảo vệ biên cảnh có công lao của hắn rất lớn. Chẳng qua là Triệu Thanh Hà không nghĩ tới Tả hộ quân cũng đi theo, theo lý thì hắn không thể hồi kinh trước mới đúng, nhưng mà nếu có thể trở về tất là có đạo lý của hắn, Triệu Thanh Hà không nên hỏi nhiều. Tả hộ quân võ nghệ cao cường, nhiều người cũng là nhiều bảo đảm, Triệu Thanh Hà sao lại không vui.

Dọc đường đoàn người không dám lười biếng, trạng thái đều là cảnh giác, để có thể tuỳ thời ứng biến tình huống đột nhiên. Nhưng đoàn người đi năm ngày vẫn không gặp khác thường nào, thật sự làm người ta có chút nghi hoặc. Còn mấy ngày nữa là tới kinh thành, đến lúc đó coi như là không có biện pháp ra tay, dọc đường nhiều cơ hội như vậy khẳng định sẽ không bỏ qua, điều này làm cho đoàn người có chút không tin tưởng, chẳng lẽ trong kinh thành đã có lỗ thủng? Nhưng nếu thật sự là như vậy thì bên phía Thập Tam Vương gia phải có tin tức mới đúng, sóng êm gió lặng càng làm người ta cảm thấy có cái gì đó không đúng.

” Hôm nay hạ trại ở đây đi.” Thường Đình Chiêu vung tay lên để cho đội ngũ dừng lại.

Mảnh rừng trước mặt là ngày trước Triệu Thanh Hà hát bài thần đất trêu đùa Hạ giám quân, phía trước không thôn sau không tiệm, chỉ có một mảnh địa phương trống trải, là nơi thích hợp hạ trại.

Nghiêm Hoảng nhảy xuống xe ngựa, vừa kéo giãn gân cốt vừa hỏi: ” Sắc trời vẫn còn sớm sao không đi tiếp? Ta nhớ ở đằng trước cũng có nơi hạ trại tốt, laii gần sông, khi đó chúng ta mới hạ trại.”

Nghiêm Khác nói: ” Đến đó ít nhất phải hai ba canh giờ nữa, đến lúc đó sắc trời đã tối. Núi này rất nhiều mãnh thú độc trùng, đi đường đêm không an toàn.”

Nghiêm Hoảng chẳng qua là hỏi thôi, khó lắm mới nhớ được một chỗ, thật ra thì cũng vui vẻ khi nghỉ ngơi sớm. ” Phong cảnh nơi này không tệ, Thanh Hà, chúng ta cùng nhau đi bộ đi.”

Triệu Thanh Hà đang cùng những người khác bận rộn hạ trại, Nghiêm Hoảng chạy tới cười hì hì nói. Đại thiếu gia này trước giờ đều là phủi chường quầy, dọc đường này có hắn là vui sướng nhất, hoàn toàn không biết tình cảnh hiện giờ nguy hiểm như thế nào.

Triệu Thanh Hà chưa trả lời, Gia Cát Như đã cười nói: ” Nghiêm nhị công tử, nơi rừng núi này không giống so với nơi trước đó, cũng không dám đi xa.”

Nghiêm Hoảng nhìn chung quanh một chút, ” Không cảm thấy có cái gì đặc biệt cả.”

Nhiều ngày nay mỗi lần hạ trại, Nghiêm Hoảng đều tìm Triệu Thanh Hà cùng nhau đi bộ, hai người không có đi xa nên chưa từng có người nói quá cái gì, sao lần này lại không được.

Gia Cát Như cũng là người không làm việc, tìm chỗ ngồi xuống quạt gió, ” Một mảnh rừng núi này dã thú nhiều nhất, tuy nói là không tập kích đoàn người nhưng không bảo đảm không có đạn lạc. Ngươi không nhìn thấy nếu bình thường thì đã phái người đi săn thú, nhưng hôm nay không có động tĩnh gì sao.”

” Thật đúng là như thế.” Nghiêm Hoảng vừa mới phát hiện hôm nay đúng là không giống, bình thường hạ trại rất là phân tán, lần này lại ở chung một chỗ gắt gao, còn có một đám người đang cắt cỏ vẽ ra một vòng tròn lớn, không khỏi tò mò, ” Mảnh rừng này có cái gì nguy hiểm? Sao lại cẩn thận như vậy?”

” Núi này được gọi là hang ổ mãnh lang.”

Nghiêm Hoảnh quệt miệng, ” Quân sư ngươi lại bắt đầu hù người, bầy lang phần lớn là bảy con một bầy, tức nếu nói là bảy con, thì ba mươi con một bày đã là hiếm thấy, chúng ta nhiều người như vậy thì có gì đáng sợ.”

Gia Cát Như phất tay chỉ, ” Nơi này lang thật sự rất hung mãnh, chúng ta chừng một người thì thôi, nhưng nếu phân tán những người có võ công cao cường, thì cũng phải phân ít nhất hai mươi người một tổ mới có thể chia nhau hành động. Nếu xui xẻo gặp phải bầy lang lớn, hai mươi người sợ là không bảo vệ mạng được.”

Ở những việc như thế này Gia Cát Như không bao giờ nói giỡn, mặc kệ thân binh hay hộ vệ Nghiêm gia võ nghệ cao cường nhưng hai mươi người một đội chưa chắc sống, mấy con lang này thực sự hung mãnh. Nghiêm Hoảng không khỏi rùng mình một cái, nếu bị lang xé xác phải là đau lắm nha, ” Nếu tới cả bầy lang kéo bè tới thì sao? Nhân số chúng ta chỉ có trăm người, có thể đứng vững sao?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Nếu thật sự có một đoàn lang như vậy thì con đường này không có cách nào đi rồi, giống như ngươi nói vậy, phần lớn bầy lang ở núi này là bảy con, hiếm thấy có bầy lớn. Hơn nữa chúng nó thật sự giảo hoạt, trong núi có rất nhiều dã thú, chúng nó không phải cực kỳ đói sẽ không đánh chú ý vào đoàn người. Nhưng mà không nên tốp năm tốp ba xuất hành, như thế sẽ bị nhìn chằm chằm, chúng ta nhân số trăm người sẽ không dễ bị chọc đến.”

Nghiêm Hoảng nhất thời thở phào một cái, không khỏi tiếc nuối nói: ” Nói như vậy là hôm nay không có thịt tươi ăn rồi.”

Ngày hè nóng bức không thể lưu trữ được thịt tươi, nhiều ngày nay đều là ăn thịt săn được. Có chuẩn bị thịt khô nhưng Nghiêm Hoảng càng thít thịt tươi, chủ yếu là cảm thấy như vậy làm một cái lẩu cũng có hương vị.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ăn năm ngày lẩu liên tục ngươi không thấy chán ngấy, hôm nay ăn khác chút.”

Dọc đường này không giống như tình hình lương thảo khẩn cấp trước đó, Triệu Thanh Hà còn đặc biệt đi Vệ Thành chuẩn bị đồ vật chu toàn, muốn một đường này ăn ngon uống ngon. Mà mấy người này lại không cảm kích, tất cả chỉ ăn lẩu, mùa hè nóng bức vừa lau mồ hôi tích tụ vừa vây quanh đống lửa ăn lẩu không ngại khó chịu sao.

Trong đội ngũ không có nữ, không ít người không có cố kỵ cởi luôn áo, lưng trần ngồi ở đó ăn. Mà ngay cả người để ý nhất như Nghiêm Khác cũng vì nóng quá nên mất luôn bộ dáng đoan chính thường ngày. Mỗi lần ăn xong giống như vừa mới trong nước mò ra. Trên đường không nhất định có thể tắm rửa, nếu không có thế này thì với thói quen cả năm không thể tắm rửa mỗi ngày, nếu không thì Triệu Thanh Hà thật sự khó khăn đi vào giấc ngủ.

Nghiêm Hoảng vội vàng nó, ” Không ngán, ăn cỡ nào cũng không ngán! Mùa hè nóng thế này vốn không có khẩu vị gì, ăn món này liền thoải mái. Đúng không, quân sư?”

Không nói bản thân hương vị cái lẩu ra sao, bầu không khí mọi người cùng nhau tranh cướp thì những món khác không thể sánh bằng. Bởi vậy Nghiêm Hoảng nhờ như vậy mới ăn nhiều thêm một chút.

Gia Cát Như cũng liên tục gật đầu, ” Còn không phải sao, mỗi ngày chỉ chờ bữa tiệc này.”

Cái lẩu không phải bữa này cũng ăn, bữa sáng cùng cơm trưa đều là nghỉ ngơi một lát ăn một chút lương khô là xong, chỉ có bữa tối mới có thể thư giãn một phen. Triệu Thanh Hà thật ra cũng thích làm cái này, dù sao dễ dàng, chỉ cần trước đem nước lẩu nấu tốt, sau đó trực tiếp ném nguyên liệu vào nồi là được, một chút cũng không khó khăn. Bây giờ có đầu bếp của Nghiêm gia, hắn không cần ra tay chỉ cần nói miệng là được, càng thêm dễ dàng. Chẳng qua là hiện tại Triệu Thanh Hà có thêm cái biệt hiệu, kêu Triệu lẩu.

Triệu Thanh Hà cố chấp cho là ăn lẩu phải dùng thịt tươi với rau xanh, cho nên Nghiêm Hoảng vừa thấy không có thịt tươi chỉ biết là không có lẩu, thật thất vọng không thôi.

” Hôm nay đổi khẩu vị sang các món khác đi, mỗi ngày ăn nặng miệng như vậy không sợ táo bón sao.”

Vừa mới nói xong, Nghiêm Hoảng không khỏi mân mê miệng, vẻ mặt không vui. Tuy nói Nghiêm Hoảng dẫn theo đầu bếp, tay nghề đỉnh cao, nhưng hắn đã ăn chán ngấy lâu rồi, vừa nghe liền không hứng thú.

Gia Cát Như tuy là có chút thất vọng nhưng không giống như Nghiêm Hoảng, dù sao đầu bếp của Nghiêm gia là không đồng nhất bàn, đều có thể lấp đầy tham trùng trong bụng hắn.

Triệu Thanh Hà suy nghĩ nói: ” Chúng ta hình như có không ít dưa leo đúng không?”

Gia Cát Như đối với thức ăn rất rõ ràng, ” Có không ít đâu, thứ này lưu trữ được nên trước đó chuẩn bị không ít.”

Dưa leo vừa có thể làm món ăn vừa có thể làm trái cây, cho nên chuẩn bị khá nhiều, chẳng qua là nhiều ngày nay nấu lẩu nên chưa mang đi nấu ăn, đều là lấy ra trực tiếp ăn sống hoặc chấm đường ăn.

” Chút nữa ta ướp chút dưa leo dùng làm món khai vị, cái này đem làm đồ ăn vặt cũng rất tốt.”

Quê hương Triệu Thanh Hà thích nhất mấy món ướp chế, phương pháp ướp không giống những nơi khác, hơn nữa còn là làm đồ ăn vặt chứ không như những nơi khác làm khai vị hoặc món chính. Cái gì cũng có thể ướp chế như củ cải, dưa leo, bắp cải, đậu tử*, quả đào… Hơn nữa phương pháp chế biến vô cùng đơn giản, chỉ cần dấm chua, đường muối với ớt là được.

Nghiêm Hoảng kinh ngạc, ” Ngươi còn có thể ướp chế dưa leo?”

Đối với Nghiêm Hoảng mà nói, đây chính là đại kỹ năng.

Gia Cát Như cũng nói: ” Ai yêu, ngươi còn biết chiêu thức ấy sao không xuất ra sớm nha.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Trước ở trong quân đâu có rảnh, mà một đường này cũng không nhớ ra. Ta đã lâu không có làm, chỉ sợ lần đầu làm hơi ngượng tay, không thể hiện được hết trình độ.”

Nghiêm Hoảng với Gia Cát Như có cái ưu điểm, tuy rằng rất kiêng ăn, nhưng sẽ không vừa ăn vừa bắt bẻ làm người ta ngại, ít nhất là không bắt bẻ mấy món ăn do Triệu Thanh Hà làm.

” Lại làm món ngon gì?” Thường Đình Chiêu từ phía sau lưng ôm Triệu Thanh Hà, hai ngươi tuy buổi tối ngủ cùng doanh trướng nhưng không có tiến thêm một bước làm cái gì. Thật sự một đường phải cảnh giác, không dám một tia lơi lỏng. Trên đường lại xóc nảy mệt mỏi, Thường Đình Chiêu cũng không nhẫn tâm làm Triệu Thanh Hà chịu thêm vất vả, chỉ là thỉnh thoảng ôm ôm một cái lót dạ.

Trong đội ngũ toàn những người đáng tin, Triệu Thanh Hà không cần cẩn thận như lúc trong quân, không từ chối cái ôm của Thường Đình Chiêu.

” Ướp dưa leo, món này làm rất nhanh, lát nữa có thể ăn được.”

Thường Đình Chiêu hôn lên gương mặt Triệu Thanh Hà một cái, ” Thật hiền thục.”

Triệu Thanh Hà không chút khiêm tốn, ” Đó là đương nhiên, đụng phải ta ngươi chính là tìm chết.”

Thường Đình Chiêu nghiêm túc nói: ” Nếu không có ngươi, trận này ta chỉ sợ có nhiều phiền toái. Ít nhất phải hao tốn một hai năm nữa mà còn không nhất định có thể thắng, tổn binh hao tướng khẳng định thảm trọng.”

Ngược lại Triệu Thanh Hà lại thấy không tự nhiên, dừng trêu chọc một chút, ” Đừng tự ti, ngươi vẫn là lợi hại nhất.”

Thường Đình Chiêu bật cười, nhéo nhéo mũi hắn, ” Nói ngươi béo ngươi còn thở hổn hển.” [ ý là câu này là anh Chiêu khen tiểu Thanh Hà mà tiểu Thanh Hà còn tự nhận luôn ]

Triệu Thanh Hà cười đến đắc ý, vỗ vỗ dưa leo.

Ướp chế dưa leo ăn vào phải giòn miệng mới ngon, tốt nhất là để nguyên vỏ không cần cắt nhỏ như vậy mới càng thêm ngon miệng. Triệu Thanh Hà trước đây vào mùa hè rất hay ướp chế dưa leo, tuy bây giờ có chút mới lạ nhưng chắc cũng không kém. Chẳng qua là nhanh như vậy sẽ không có thấm vị, phải chờ đến đêm xuống.

Nhưng một đám cật hoá thì làm sao chờ được, quét một cái sạch, không ngừng than thở ăn thật ngon. Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ, rõ ràng giống như dưa sống, làm sao có hương vị dưa leo ướp chế đâu. Không còn cách nào, Triệu Thanh Hà đành phải ướp thêm một ít, sáng sớm ngày mai ăn là kịp.

” Thanh Hà, tối muộn rồi ngươi còn làm cái gì thế?” Nghiêm Hoảng chạy tới phía sau Triệu Thanh Hà hỏi.

Triệu Thanh Hà liếc hắn một cái, ” Ướp dưa leo, để cho các ngươi không có gấp, cả một đám giống như mấy trăm năm chưa từng ăn tranh nhau cướp. Nếu các ngươi cho là trình độ ta chỉ như thế, chẳng phải oan chết. Cho nên đêm nay ướp chế một ít, ngày mai cho các ngươi nhìn một cái vì sao gọi là dưa leo ướp Triệu thị.

Nghiêm Hoảng cười khúc khích, ” Đúng là ngươi, chỉ một món dưa leo ướp cũng được đánh cướp.”

Triệu Thanh Hà không thèm để ý hắn, động tác trên tay vẫn liên tục, ” Nửa đêm nửa hôm ngươi không với ca ngươi khanh khanh ta ta, tới tìm ta làm gì?”

Nghiêm Hoảng cười nịnh nọt, âm thanh hết sức dinh dính, ” Thanh Hà, Thanh Hà ca ca của ta.”

Triệu Thanh Hà nổi da gà khắp nơi, ” Làm nũng thì tìm ca ngươi đi, đừng có ở chỗ này cùng ta ngọt ngấy, ta nuốt không trôi bộ dáng này của ngươi đâu.”

” Việc này ca ta thật đúng là không có cách.”

Triệu Thanh Hà phiêu mi, ” Ca ngươi còn có chuyện không làm được?”

Nghiêm Hoảng chính xác là fan não tàn của Nghiêm Khác, suốt ngày bày ra bộ dáng ca ta là thiên hạ đệ nhất, hôm nay thế nhưng lại nói như vậy, thật sự là ngạc nhiên.

Nghiêm Hoảng liếc hắn một cái, ” Ca ta cũng không phải thần tiên, đương nhiên có nhiều chuyện không làm được.”

Triệu Thanh Hà xuy một tiếng, Nghiêm Hoảng không thèm vòng vo, nói thẳng: ” Ngươi có thể cho ta mượn thiên lý nhãn nhìn một cái không? Ta muốn nhìn sao trên bầu trời.”

Thiên lý nhãn là bảo bối nhất của Thường Đình Chiêu, bình thường hiếm khi lấy ra, mà ngay cả Định Quốc Công cũng không có cơ hội chạm tới. Nghiêm Hoảng tâm đã sớm ngứa ngấy, hơn nữa thật vất vả mới mượn được xem một lần, trong lòng vô cùng nhớ thương. Tối nay vừa lúc có sao trời, lại trùng hợp Triệu Thanh Hà đang ướp dưa leo, cơ hội lúc này sao có thể bỏ qua.

Triệu Thanh Hà ngược lại không thành vấn đề, kính viễn vọng này còn không bằng kính viễn vọng giản dị trước kia hắn mua mười mấy đồng tiền đâu. ” Khuya rồi thì nhìn sao cái gì, ăn no rảnh rổi. Rồi, ta làm xong sẽ đưa cho ngươi, trước cứ qua bên kia nói cho ca ngươi trông ngươi đi, ngươi động tay động chân ta không yên tâm, cái thứ này là độc nhất vô nhị có tiền cũng không mua được.”

Nghiêm Hoảng liên tục gật đầu đáp ứng, ” Dĩ nhiên dĩ nhiên, ngươi để lại một trăm hai mươi cái tâm đi.”

Thường Đình Chiêu tuy là không yên nhưng cũng đồng ý, chẳng qua là đem Triệu Thanh Hà hung hăng hôn một cái mới dừng tay.

Nghiêm Hoảng nhận được kính viễn vọng trực tiếp mừng rỡ muốn nhảy lên, Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Cẩn thận một chút, cái này nếu bị ngươi làm hỏng, lúc đó ca ngươi cũng không giữ được ngươi.”

Nghiêm Hoảng gật đầu liên tục, cầm kính viễn vọng nhìn loạn khắp nơi, đang vui thì đột nhiên toàn thân buộc chặt. Triệu Thanh Hà phát hiện không đúng, ” Làm sao vậy?”

Nghiêm Hoảng cầm lại kính viễn vọng, chà xát hai mắt của mình, lại tiếp tục xem rồi hét lớn lên, nếu không phải Triệu Thanh Hà nhanh tay lẹ mắt thì kính viễn vọng đã rớt xuống đất.

Triệu Thanh Hà không vui nói, ” Làm cái gì vậy, tự nhiên gào lên, ngươi như vậy ta sao có thể yên tâm đưa nó cho ngươi.”

Nghiêm Khác nghe được tiếng hét của Nghiêm Hoảng cũng chạy vội ra, ” Làm sao vậy?”

Nghiêm Hoảng trực tiếp lao vào l*ng ngực Nghiêm Khác, ” Ca, có quỷ!”

Triệu Thanh Hà nhất thời hiểu được, ” Ngươi không phải là nhìn thấy ma trơi đi? Đây chẳng phải là quỷ gì tới, mà là… Mịa, đó là cái quái gì?”

Triệu Thanh Hà cũng dụi mắt, Nghiêm Khác lập tức đoạt kính viễn vọng qua nhìn, nhất thời thầm nói không tốt. Cũng không quản hai người, liền vọt vào doanh trướng tìm Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu kinh ngạc, Nghiêm Khác mặt nghiêm túc, ” Có bầy lang!”

Thường Đình Chiêu nhíu mày, nếu chỉ là bầy lang bình thường thì Nghiêm Khác sẽ không khẩn trương như vậy. Thường Đình Chiêu vội vàng xông ra ngoài, cầm kính viễn vọng nhìn khắp nơi, tuy tầm nhìn kính viễn vọng có hạn chế nhưng so với mắt người lợi hại hơn nhiều.

Lang, rất nhiều lang! Đang lặng lẽ hướng tới bọn họ! Có thể ở trong đêm khuya nhìn thấy mắt lang phát ra lục quang nhạt nhoà, vậy thì có bao nhiêu lang đây!

Thường Đình Chiêu không dám trì hoãn, lập tức triệu tập binh sĩ cùng với hộ vệ muối đinh Nghiêm gia cùng nhau vây quanh một chỗ. Đám lang này theo bốn phương tám hướng bao vây lại, bọn họ phải tụ tập lại ở bên nhau không tán ra mới có thể qua đi.

Nghiêm Hoảng cũng cảm nhận được không khí ngưng trọng, bộ dáng này của Nghiêm Khác chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, nhưng không khỏi tò mò, ” Không phải nói nơi này tuy nhiều lang, nhưng một bầy không phải nhiều con sao? Hơn nữa bây giờ là mùa hè, dã thú trong rừng đủ cho chúng nó ăn, vì sao lại chú ý đến chúng ta?”

Một trận gió thổi qua, Triệu Thanh Hà ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Từ lúc Triệu Thanh Hà xuyên qua đây, vẫn luôn nghiên cứu trung dược nên mũi vô cùng nhạy. Tuy hắn không nghe ra được rốt cục là vật gì, nhưng cũng biết tuyệt là thứ trong rừng nên có.

” Hình như có vị thuốc đông y.”

Những người khác không khỏi nhíu mày, Gia Cát Như cười lạnh, ” Đã nói là vì sao đoạn thời gian này sóng êm gió lặng, hoá ra là chờ lúc này. Bàn tính này đúng là đánh đến vang dội, nếu chúng ta bị lang gặm, không chỉ không được thương tiếc mà sợ là còn cười nhạo chúng ta vô dụng, quân công còn bị xoá đi.”

Tuy Thường Đình Chiêu mang theo không nhiều thân binh, nhưng đều là tinh binh, binh dĩ bình thường không đánh lại được. Lại còn có thêm hộ vệ Nghiêm gia, nếu ở trong rừng bị lang tập kích tới chết, như vậy đúng là trò cười trong thiên hạ. Phải biết rằng đường này thường có thương đội đi ngang qua, không có nghe nói bị lang tập kích còn toàn quân bị diệt, nhiều nhất là bị tha đi một hai người thôi.

Thậm chí còn có thể dựa vào mà nói thành đây là trời phạt, Thường Đình Chiêu thân nhiễm tội nghiệt, cho nên mới gặp phải bầy lang lớn, nếu không thì vì sao người khác không gặp? Loại sự tình này không có cách tra được, thuốc hay cái gì cũng không tìm được, cho dù biết trong đó có miêu mị nhưng không có chứng cớ thì làm gì được. Cái này so với ám sát thì cao minh hơn nhiều, ám sát còn là rút củ cải để lại hố, bị bầy lang tập kích thì ngươi tìm lang hỏi chắc? Còn không phí một binh một tốt, còn có thể không để cho đoàn người Thường Đình Chiêu trốn được, dù may mắn tránh thoát cũng tổn hại một nửa binh, đoạn đường phía trước còn dài như vậy thì còn có thể động tay động chân.

Nghiêm Khác biểu lộ lạnh lùng, ” Đoán chừng bao nhiêu?”

Thường Đình Chiêu nói: ” Không dưới năm trăm.”

Nghiêm Khác cười lạnh, ” Đúng là một đường lui nhỏ cũng không lưu.”

Đôi mắt Thường Đình Chiêu ám trầm, ” Vậy chúng ta cũng không cần phải mềm lòng.”

Nghiêm Hoảng chưa gặp qua trận thế này bao giờ, nhưng có Nghiêm Hoảng ở cạnh ngược lại không hiểu sao không sợ chết còn thấy dị thường kiên định, ” Ca, chúng ta có phải là chết không nghi ngờ?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Muốn chúng ta chết, đâu có dễ vậy.”

Nghiêm Hoảng chớp mắt, nhất thời kịp phản ứng, “‘Các ngươi chôn địa lôi khi nào vậy?”

Triệu Thanh Hà liếc hắn một cái, ” Ai nói bom chỉ có thể chôn dưới đất?”

Nghiêm Hoảng không rõ, ” A, không phải đều truyền như vậy sao? Không phải là cần đạp nặng lên trên mới có thể nổ tung sao, chẳng lẽ không đúng?”

Tây Nhung đại bại, trận chiến dịch này oanh oanh liệt liệt rất nhanh được truyền ra bên ngoài, mọi người đều biết nguyên nhân là có bom nổ. Vật này trước giờ chưa từng có, bởi vậy cũng không hiểu được là cái gì, nên Nghiêm Hoảng cứ ngỡ là như vậy. Mà ngay cả Hạ giám quân cũng chỉ là mơ hồ biết được, huống hồ ngày hôm đó đánh nhau đúng là vận dụng như vậy. Bởi vì đối với đồ mới này không có hiểu biết cho nên đều hiểu lầm, đây cũng là kết quả Thường Đình Chiêu cố ý dựng ra.

Hơn nữa vì uy lực lớn như vậy, mỗi một quả bom phải lớn vô cùng, tất cả mọi người đều cho là bom phải lớn như vậy.

Triệu Thanh Had móc ra một vật lớn cỡ nắm tay từ trong túi trên người, ” Đây là bom, lát nữa kéo dây thừng này ra ném vào trong bầy lang, ầm ầm một tiếng là có thể làm cho chúng nó máu thịt lẫn lộn.”

Bom này uy lực không phải quá lớn, nếu trên chiến trường sợ là phải ném như mưa mới có hiệu quả. Bất quá, đối phó với bầy lang này thì coi như đủ dùng, chỉ cần chúng nó giống như Tây Nhung bị nổ ngất, sức chiến đấu phải giảm không ít, đến lúc đó là một con tới chém một con, binh sĩ với hộ vệ cũng không phải là ngồi không.

Nghiêm Hoảng lúc này mới phát hiện, tất cả quân Thường gia trên người đều có một túi vải lớn, căn phồng, sợ là chứa không ít.

” Có đồ tốt như vậy cũng không nói cho ta biết! Ngươi đúng là không có thèm nghĩ đến! ” Nghiêm Hoảng nói lầm bầm, làm cho hắn lo lắng vô ích như vậy.

” Quân cơ không thể tiết lộ, ngươi không nhìn thấy lúc chúng ta đi lão già Hạ giám quân soát thật kỹ sao? Chính là đề phòng đâu.” Triệu Thanh Hà vì phòng ngừa Hạ giám quân cố ý làm khó, trực tiếp đem bom cho Thường Đình Chiêu phân ra cho thân binh. Mỗi người trên lưng mang một chút cũng không gây chú ý, tránh thoát được án mắt của Hạ giám quân, mới để những người này không có phòng bị.

Đang nói, bầy lang theo bốn phương tám hướng bu lại đây, đông nghìn nghịt một mảnh, đôi mắt màu xanh lấp loé làm cho người ta khiếp sợ. Không biết có phải là ảo giác hay sự thật, luôn cảm giác bầy lang này có chút điên cuồng với hưng phấn dị thường, khiến người ta không rét mà run.

Nghiêm Hoảng sợ tới mức ôm lấy cánh tay Nghiêm Khác, dính sát vào hắn, hàm răng run cầm cập, ” Sao lại nhiều như vậy, ném pháo đốt nhanh lên.”

Nghiêm Khác vỗ lên mu bàn tay hắn, ” Không vội, nắm lấy ta, đừng nói chuyện.”

Thường Đình Chiêu cầm đao mặt nghiêm nghị, ánh mắt gắt gao quan sát động tĩnh bầy lang, trên người tản mát ra sát khí. Trong lòng tính toán thời cơ, bom dù sao cũng có hạn, mà bầy lang số lượng không biết là bao nhiêu, đám này là chủ lực hay thăm dò cũng không biết, mỗi một quả bom đều phải dùng cho đúng chỗ.

Tuy rằng trong lòng Triệu Thanh Hà sợ hãi, nhưng không như Nghiêm Hoảng quấn lấy Thường Đình Chiêu, hắn không thể để Thường Đình Chiêu có nửa điểm phân tâm. Triệu Thanh Hà nắm chặt đại đao trong tay, chăm chú nhìn vào bầy lang, giống như những người khác không lộ ra một chút khiếp đảm.

Lang cũng là bắt nạt kẻ yếu, nếu để lộ khiếp sợ chỉ làm cho chúng nó thêm kiêu ngạo.

Bầy lang cũng không có sốt ruột mà tiến lên từng con một, đầu tiên là lẻ tẻ vài con lang nhanh chóng nhào tới, lại bị chém thương từng con. Những con lang này hết sức hung mãnh, tốc độ lại mau, một đao chét xuống khó mà chết được.

Nhất thời mùi máu tanh tràn ngập, bầy lang xôn xao.

Lại một đám lang nhào lên, số lượng so với lúc trước nhiều hơn không ít, lại bị hộ vệ thân binh chém chết, lúc này đã có người phản ứng không bị phá rách quần áo.

Một mực cứ như vậy đổi lên vài lần, một lần so với một lần đều nhiều lên, Thường Đình Chiêu vẫn chưa hạ lệnh ném bom, đã có người bị thương.

Lúc này bầy lang đông nghìn nghịt chậm rãi tới gần, hẳn là so với trước nhiều hơn không ít. Mấy con lang này thật sự xảo trá, nếu vừa rồi tuỳ tiện ném bom, như vậy bom sẽ bị cạn đến khi đối phó với bầy lang này, thật đúng là khó chạy thoát.

Bầy lang đình chỉ thăm dò, tư thế chờ phát động.

” Ném!”

Thường Đình Chiêu rống to, nhưng phản ứng càng trở nên thêm hung mãnh, có con lang may mắn tránh được, còn lại những con lang không có nhúc nhích đều bị nổ tung. Hộ vệ cầm đại đao trong tay vây lại cùng nhau chém giết, mùi máu tanh tràn ngập chân trời, một mảnh thảm thiết.