E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà đem chuyện dược liệu cho hai vợ chồng Vương gia toàn quyền phụ trách, ngồi không bao lâu thì trở lại Thanh Viên. Ngày xuất chinh đã cận kề, hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nhất định phải tiến hành nhanh hơn nữa. Mà năm đồ đệ của hắn, trừ bỏ Hầu ca nhi nhập môn hơi muộn nên y thuật vẫn ở mức khởi đầu, bốn đồ đệ khác đã có thể ra ngoài độc lập treo bảng hành nghề y.

Bốn người này bao gồm Chung Tử Bác đều muốn cùng hắn ra chiến trường. Lữ Song Nguyên với Lô Khả thì thôi, hai người ở mục mã giam đã lâu, học tập luôn xuất chúng nên muốn đi cũng không có khó khăn. Nguỵ Viễn Chí cùng Chu Lộ muốn đi thì phải tiến hành khảo hạch tương ứng, trường thi không nói trước được điều gì, trong khoảng thời gian này nhất định phải càng thêm khắc khổ. Mà Triệu Thanh Hà cũng hi vọng trước khi đi sẽ dạy bọn hắn thêm nhiều kiến thức mới.

Hiện giờ bốn người đã có khả năng tién hành giải phẫu ngoại khoa, trên chiến trường ngoại thương chiếm đa số, đến lúc đó bốn người sẽ phát huy tác dụng mãnh liệt.

Triệu Thanh Hà còn cách Thanh Viên mấy chục bước, Đương Quy đang đứng ở ngoài cổng nhìn chung quanh thấy hắn vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói: ” Triệu đại nhân, ngài đã trở lại!”

Triệu Thanh Hà cho là đã gặp phải chứng bệnh nan y gì, cước bộ nhanh hơn, lại hỏi: ” Là gia súc chăn nuôi nào bị bệnh? Bệnh trạng ra sao?”

Đương Quy vội ngăn cản hắn lại, kéo hắn qua một bên giải thích, ” Không phải gia súc chăn nuôi bị bệnh, sáng sớm hôm nay khi ngươi vừa chân trước đi ra, sau lưng liên tiếp mấy người đến chuyên môn tìm ngài, hiện tại còn đang ở bên trong.”

Đương Quy nhìn xung quanh không có ai, ở bên tai Triệu Thanh Hà thấp giọng nói: ” Đều là chưởng quầy dược phô lớn nổi danh trong kinh thành, những người đứng sau lưng bọn họ rất lợi hại, mới nãy còn kém chút đánh nhau to, chẳng ai sợ ai, sợ là vì chuyện cung cấp thuốc cho Thuỵ quốc nên kéo đến.”

Triệu Thanh Hà sớm dự đoán được, cho nên mới từ sáng sớm lập tức chạy đi tìm Thập Tam Vương gia, nếu không khó mà tìm ra cớ từ chối sẽ đắc tội với nhiều người. Hiện tại hắn đã đàm bàn ổn thoả với Thập Tam Vương gia, trực tiếp đem trách nhiệm chuyển giao, giờ có làm khó dễ hắn cũng không dám trực tiếp ở bên ngoài.

Triệu Thanh Hà đi vào Thanh Viên, quả nhiên thấy vài người đang ngồi ở trong sảnh đường, chẳng ai muốn nhìn mặt ai. Mấy người nhìn thấy hắn lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào, chỉ có một người trong tay cầm viên bi sắt, ngồi im một chỗ không tỏ thái độ, nhìn Triệu Thanh Hà cao thấp đánh giá một lượt, người không biết còn tưởng người có chuyện cầu là Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà không biết người kia là ai, Đương Quy nói qua những người này cũng chỉ là chưởng quầy dược phô, nói thế nào thì hắn cũng là chức quan có phẩm cấp, người này không biết lai lịch như thế nào nhưng hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. Triệu Thanh Hà quét mắt nhìn người nọ một cái không thèm để ý nữa, sau đó chuyển hướng sang những người khác.

Những quản sự này đều là người lớn tuổi, mở đầu không đi thẳng vào đề tài mà trước nịnh bợ khích lệ Triệu Thanh Hà.

” Nghe đồn bác sĩ Triệu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện giờ mắt thấy đúng là như thế.”

” Cũng không phải sao, tuổi còn trẻ đã có thể trở thành bác sĩ thú y, ở Đại Hữu này chính là người đầu tiên.”

” Nếu không có y thuật cao minh thì làm sao khiến Thuỵ quốc thưởng thức, phải biết là Thuỵ quốc luôn xem thường đại phu Đại Hữu chúng ta. Trước giờ đều chỉ cho đại phu Điển quốc xem bệnh thôi.”

” Đúng thế đúng thế, Triệu đại phu trước đó đã phẩu phúc thủ vật (mổ bụng lất vật) cho con chó con của công chúa Bội Nhã, đây chính là…”

Mấy vị quản sự bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nói chuyện thập phần khách khí khen tặng, Triệu Thanh Hà cũng bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào, ” Đa tạ các vị khích lệ, ta bất quá là cố gắng làm tốt phận sự của mình. Chính là, không biết các vị tìm ta có chuyện gì?”

Một quản sự mập mạp cười khanh khách giống như phật Di lặc, nói: ” Nghe nói sứ đoàn Thuỵ quốc lên tiếng muốn mua dược liệu của Đại Hữu phải qua tay bác sĩ Triệu, lão đầu ta là chưởng quầy Thiên Kim Đường. Thiên Kim Đường của chúng ta có lịch sử hơn trăm năm, bác sĩ Triệu tuỳ tiện đi ra ngoài hỏi thăm đều biết danh tiếng tốt của Thiên Kim Đường. Dược liệu tốt lại rẻ tiền, cũng không lẫn giả dược mà phá hư thuốc, danh dự làm đầu, nếu bác sĩ Triệu không tin có thể đến cửa hàng nhìn xem.”

Có người mở đầu, người tiếp sau càng thêm không cố kỵ, sôi nổi không chút keo kiệt khoe dược phô nhà mình, nói đến mức trời xanh cũng thấu, làm cho Triệu Thanh Hà nghe muốn choáng đầu, đang muốn mở miệng từ chối giải thích tình huống. Lúc này người nọ ngồi ở trên ghế chậm rãi mở miệng, một câu đơn giản khiến cho tất cả đều ngậm miệng.

” Sau lưng dược phô của ta là Hạ gia.”

Âm thanh không lớn, lại đầy đủ phân lượng.

Hạ gia là nương gia Hoàng hậu, trừ bỏ hoàng thượng thì có ai dám qua mặt hoàng hậu. Thái tử vô năng, Lục hoàng tử tiếng hô cao, về sau ai làm hoàng đế còn chưa biết đâu. Cũng mặc kệ như thế nào, có một số việc là không thể tuyên dương ra ngoài, thế nhưng quản sự này lại kiêu ngạo cỡ này, có thể thấy được phe đảng hoàng hậu là cái dạng đức hạnh tác phong gì.

Một câu như vậy làm cho các quản sự khác trong một thời gian ngắn không lên tiếng, im lặng một lát, quản sự béo lúc này lại nhàn nhàn nói: ” Bác sĩ Triệu giúp người Thuỵ quốc tìm là dược liệu giá tốt lại chất lượng, dược liệu họ gì tên gì ai cũng không quan trọng.”

Triệu Thanh Hà không khỏi nhìn thêm quản sự béo kia một cái, xem ra bè đảng hoàng hậu cũng không phải quyền khuynh thiên hạ, không phải ai cũng e ngại bọn họ, chỉ là không biết người phía sau quản sự béo là ai. Nếu không phải chuyện dược liệu đã giải quyết xong, Triệu Thanh Hà không ngại mà phân một chén canh cho quản sự béo này. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Triệu Thanh Hà nếu đã muốn đáp lên chiến thuyền của Thập Tam Vương gia, tất nhiên sẽ hi vọng càng có nhiều đồng minh, mà không phải là địch nhân nơi nơi.

Khiến Triệu Thanh Hà ngoài ý muốn là, không chỉ có béo quản sự này, mà các vị quản sự khác tại đây cũng không phải đèn cạn dầu. Cho dù không thẳng mặt lên tiếng bị làm khó xử, nhưng cũng không bởi vì quản sự là người của hoàng hậu mà kính sợ.

Bất quá rất nhanh Triệu Thanh Hà đã hiểu được, nếu thật sự e ngại thì sẽ không đến tìm hắn. Trước mắt bè đảng hoàng hậu vô cùng đắc ý, bây giờ còn có người dám giáp mặt tranh cao thấp, ít nhất là trong lòng không có phục. Nhiều người dám ở đây tranh ăn cùng với bè đảng hoàng hậu, xem ra bên phía hoàng hậu không phải là thế lực khổng lồ như tưởng tượng. Ít nhất là có không ít người nhìn không xem trọng bọn họ, cho nên Lục hoàng tử muốn thay thế đương kim Thái tử chẳng phải là con đường dễ dàng như vậy.

Mắt thấy mấy người lại bắt đầu cãi nhau, Triệu Thanh Hà lắc đầu thở dài: ” Việc này các vị tìm ta cũng tìm sai người rồi, ta chỉ là một đại phu nhỏ làm sao định được chuyện lớn như vậy. Sáng sớm hôm nay ta đã bị Thập Tam Vương gia gọi đến, hiện giờ chuyện dược liệu là do ngài ấy toàn quyền phụ trách. Ta là một đại phu nhỏ nên chỉ có thể trộm nhìn xem dược liệu tốt hay xấu, nào biết quản những chuyện này.”

Lời này rơi xuống, mọi người trong sảnh đường không khỏi giật mình, không ngờ Thập Tam Vương gia xuống tay nhanh như vậy. Mà quản sự dược phô xuy một tiếng: ” Xem ra Triệu đại phu đã tìm ra chỗ dựa vững chắc, thế nhưng dám can đảm không đem Hạ gia chúng ta để vào mắt.”

Triệu Thanh Hà kinh sợ, ” Ta bất quả là kiểm nghiệm dược liệu, còn đi tìm chỗ dựa vững chắc gì? Càng sao có chuyện không để Hạ gia vào mắt. Chỗ dựa này chính là ánh mắt, là sự vào năng lực vững chắc, cùng chỗ dựa vững chắc thì có quan hệ gì đâu? Thập Tam Vương gia đúng ra sẽ không nhận việc dược liệu, nhưng Thập Tam Vương gia là quan trên của ta, mua đồ vật phẩm nhất định phải do ngài ấy phụ trách, chẳng qua ta làm trợ lý mà thôi. Nếu các ngươi không tin có thể hỏi Thập Tam Vương gia một chút, cố gắng có khi được Thập Tam Vương gia chuyển cho việc dược liệu.”

Mặc kệ là Triệu Thanh Hà là đơn thuần thật hay giả đơn thuần, nhưng lời này nói quả thật có lý. Thập Tam Vương gia tuy là vương gia nhàn tản, không hỏi thế sự chỉ thích thú vui đùa độc vật. Nhưng Thập Tam Vuong phi lại khác, thích nhất là chuyện kinh thương mua bán, trên danh nghĩa hiện giờ cũng có một cái dược phô. Thập Tam Vương gia muốn phân một chén canh cũng không phải không có khả năng.

Vài năm gần đây Thập Tam Vương gia không phải giống như trước nhạt nhoà trong tầm mắt người khác, nhưng thật ra ngày càng có hướng xuất hiện trước mặt, nhúng tay vào việc này cũng chẳng có gì ngoài ý muốn. Huống chi, ai dám đứng ra giằng co với Thập Tam Vương gia, sợ là chưa kịp đã bị độc vật của hắn cắn chết. Trước đó đã có người bị doạ tè ra quần, vô cùng chật vật chạy trốn khỏi Thập Tam Vương phủ. Thập Tam Vương phủ là địa phương mà ngay cả kẻ trộm nổi danh nhất cũng không dám vào, chớ nói chi là tính tình Thập Tam Vương gia không được tốt.

Quản sự Hạ gia hừ lạnh một tiếng, giọng điệu bá đạo: ” Bác sĩ Triêuu nếu đã có thể được công chủ Thuỵ quốc chỉ điểm, tất là có năng lực hơn người. Dược phô chúng ta vốn định bởi vì Thuỵ quốc cung cấp dược liệu dược phô, nên đã chuẩn bị xong hết, bác sĩ Triệu chẳng lẽ muốn số dược liệu này tồn đọng trong dược phô của chúng ta?”

Nói xong, không chỉ có Triệu Thanh Hà mà các quản sự khác không nhịn được nhíu mày, thật sự là kiêu ngạo đến cực điểm! Tuy nói trước đó có khả năng lớn là từ dược phô Hạ gia cung ứng, nhưng sự vẫn chưa được định ra chính thức. Mặc kệ là mệnh quan triều đình hay là hoàng tộc, dựa theo pháp luật Đại Hữu không được trữ hàng ép bán, ngay cả Thập Tam Vương phi oai phong một cõi trong thương giới cũng chưa bao giờ dám tự mình ra mặt tuyên bố như vậy.

Quản sự Hạ gia này khí thế thật lớn, không chỉ trực tiếp cho biết thế lực sau lưng còn dám trước mặt mọi người uy hiếp. Bè đảng hoàng hậu đã càn rỡ đến mức này, chỉ sợ thân mình hoàng thượng ngày càng yếu, thái tử gần đây phạm sai lầm bị hoàng thượng nổi giận muốn phế chắc chắn là có liên quan.

Lúc này các quản sự khác không còn lên tiếng nữa, trong lòng thầm nghĩ trở về báo cáo lên chủ tử của mình. Hiện giờ mẫu tộc hoàng hậu so với trong tưởng tượng của bọn họ quá ương ngạnh, chỉ sợ là đã có động tác lén lút.

Triệu Thanh Hà ngẩn người, hồi lâu mới khó xử nói: ” Ta cũng không có khả năng mua về a, không bằng ngươi quay đầu lại thương lượng với Thập Tam Vương gia một chút? Dược liệu nhiều như vậy, bọn sợ chỉ sợ không thể nào một ngụm khí nuốt xong. Ngươi đi van cầu hắn thử xem, cố gắng làm hắn có tâm tình tốt sẽ phân cho các ngươi một ít.”

Lời này nói thực không làm người nghe thoải mái, nhưng lại không thấy cảm giác đến mình, chỉ làm cho quản sự kia tức giận lên. Thật lâu mới phun ra một câu: ” Hạ gia chúng ta còn cần cầu hắn?”

Triệu Thanh Hà cũng gật gật đầu, ” Hạ gia có năng lực nhất, chẳng qua là có chút dược liệu đâu cần cầu người, tuỳ tiện cũng đem đi xử lý xong.”

Nói vậy trực tiếp làm quản sự muốn phát hoả cũng không được, quản sự buồn bực nhưng không thể phản bác. Triệu Thanh Hà đã chắc chắn Thập Tam Vương gia toàn quyền phụ trách, hắn chỉ là một thú y nho nhỏ ở trong mục mã giam của Thái Bộc Tự, sự kiện lớn như vậy làm sao có quyền nói, nhiều nhất là có thể kiểm nghiệm dược liệu mà thôi.

Vài quản sự thấy hắn như vậy cũng không dây dưa nữa, chẳng qua là con tôm nho nhỏ, quyền lực lớn như vậy nằm trong tay hắn mới là kỳ quái. Hôm nay lại đây cũng không ôm hy vọng lớn gì, thám thính tin tức mới là chính.

Trừ bỏ quản sự Hạ gia, những người khác không có trực tiếp khó dễ Triệu Thanh Hà, lúc gần đi còn thập phần hiền lành nói nếu có cơ hội về sau sẽ hợp tác, giọng điệu vô cùng khách khí.

Quản sự dược phô Hạ gia vẫn căm giận như cũ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh Hà như muốn ăn tươi nuốt sống. Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nói: ” Việc này thật sự ta không làm chủ được, trừ phi Thập Tam Vương gia thay đổi ý định, nếu không việc này tất nhiên do ngài ấy phụ trách.”

Quản sự kia nâng đuôi lông mày, không thèm nói từ biệt quay đầu rời khỏi.

Triệu Thanh Hà nhìn bóng lưng của hắn không khỏi cười lạnh, Đương Quy nhìn quản sự đó rời đi, chậc chậc nói: ” Không hổ là có hoàng hậu làm chỗ dựa sau lưng, một tên quản sự nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như thế, bây giờ mới thấy Liêu Ứng Hoài nội liễm không ít.”

Triệu Thanh Hà quét mắt liếc hắn một cái, giọng nghiêm khắc, ” Sau này chớ có nói như vậy, có một số việc không phải là ta hay ngươi có thể khen chê.”

Đương Quy lúc này cũng kịp phản ứng, Triệu Thanh Hà vẫn luôn hiền hoà, đúng là làm cho hắn nhất thời quên quy cũ. Đương Quy vội vàng nhận tội, một bên vả miệng, ” Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”

Như thế coi như qua, nhưng mà lúc này cũng không thể dung túng, nếu không sau này rước lấy đại hoạ. Đương Quy còn nhỏ còn không biết khống chế mình, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy Đương Quy nói chuyện có chút không đúng mực, hiện giờ vừa lúc gõ một phen, không thể cho hắn cứ như vậy không để ý, nếu không sợ về sau chọc trúng chuyện không kịp vãn hồi.

Triệu Thanh Hà nhìn hắn đánh một lúc mới cho hắn dừng tay, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như cũ, ” Được rồi, đủ rồi, nhưng mà nếu có lần sau ta sẽ đuổi ngươi đi.”

” Đúng, đúng, tiểu nhân sẽ ghi nhớ trong lòng.” Đương Quy liên tục đáp, trong lòng nhất thời hiểu được Triệu Thanh Hà tuy là dễ nói chuyện, nhưng cũng không phải là mềm mỏng mặc kệ.