Edit + Beta: Strangers Ex

Nghiêm Hoảng xoay mặt qua một bên xem như không nghe không nhìn thấy, lúc phải đi ngang qua bọn họ mới bị người lên tiếng lúc nãy chặn lại.

” Ai yêu, như thế nào? Mới vài ngày không gặp đã không nhận ra?” Người nọ dắt cổ họng, vẻ mặt bất mãn nói.

Nghiêm Hoảng hừ lạnh, ” Ta với các ngươi quen biết nhau tốt lắm sao, chó ngoan không cản đường, tránh ra.”

Những người khác không khỏi ồn ào, một người cười nhạo nói: ” Hạ Quang Dự, xem ra mặt mũi ngươi không đủ lớn a, người ta căn bản không quan tâm thái độ của ngươi.”

Hạ Quang Dự rất là tức giận, trước giờ Nghiêm Hoảng luôn bị hắn đùa giỡn đến xoay quanh, mỗi lần đều thành thành thật thật ra tiền. Tuy nói sau Nghiêm Hoảng như phát hiện cái gì liền ít đi cùng, nhưng không nghĩ tới vài ngày không gặp dám không cho hắn mặt mũi như vậy, làm cho hắn mất hết thể diện trước một đám người. Bực hắn trước đó còn không muốn kêu Nghiêm Hoảng tiêu tiền như rác này tới bởi vì hắn không muốn gặp lại người này, hiện tại lại bị hung hăng đánh mặt.

Hạ Quang Dự kiêu ngạo đã quen làm sao nuốt trôi ngụm khí này, giọng điệu không tốt nói: ” Nghiêm Hoảng, vài ngày không thấy ngươi thì lá gan lớn thêm không ít.”

Nghiêm Hoảng nở nụ cười: ” Lúc ta kiêu ngạo thì ngươi còn phải giơ mặt ra l**m nịnh bợ khắp nơi đâu, đừng cho là ta trước đó đối với ngươi khách khí có nghĩa là sợ ngươi. Ta chẳng qua là lười so đo với ngươi, cảm thấy ném ra vài đồng tiền thì có thể sau bảo người, làm sao đáng giá để ta đặt trong lòng đây.”

Hạ Quang Dự nghe lời này làm sao còn nhịn được, liền cuống tay áo lên muốn đánh nhau, ” Lời ngươi có ý tứ gì! Nghiêm Hoảng, ngươi cho là đây là Dương thành của các ngươi, dám giương oai như vậy!”

Nghiêm Hoảng thậm chí không sợ còn kiêu ngạo cười nói: ” Như thế nào? Muốn đánh nhau? Đến a, dù sao ta ngốc ở kinh thành chán rồi, vừa lúc muốn tìm cơ hội trở về Dương thành của ta, ta còn đang ước đây. Chẳng qua ta còn nghe nói nếu ngươi đi gây chuyện, chỉ lo là bị đá đến cái Châu gì mà chim không thèm ỉa, chậc chậc, cũng không biết nơi đó có đệ nhất lâu hay không để ngươi đến tiêu khiển, Dương thành thì lại không thiếu, không bằng ngươi đến Dương thành chúng ta a? Ta bất quá để muối đinh nhà ta đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất.”

Hạ Quang Dự nguyên bản đang muốn đánh thì bị dội cho một thùng nước lạnh, cha hắn trước đã cảnh cáo nếu hắn còn gây sự thì sẽ đá hắn ra khỏi kinh thành. Hoàng hậu nương nương còn tự mình triệu kiến nương hắn, ân cần dạy bảo sau này không được phô trương nữa.

Xưa nay Hạ gia quá mức phô trương, đắc tội không ít người khiến cho Lục hoàng tử vô cùng bất lợi. Đoạn thời gian trước Lục hoàng tử cùng Hoàng hậu đều bị hoàng thượng gõ qua, mệnh Hạ gia bọn họ không thể kiêu ngạo như vậy nữa. Ngày thường Hạ Quang Dự với đám hoàn khố lăn lộn cùng nhau, thường xuyên gây chuyện thị phi, lần này cũng bị nhốt một thời gian dài nếu không sau có thể yên tĩnh đến giờ này mới ra đến. Vốn dĩ tính toán đi tìm Nghiêm Hoảng tiêu tiền như rác, kết quả vẫn không hẹn được người, còn tưởng người này không biết đang bận thứ gì, hôm nay gặp được còn tưởng có năng lực ăn uống chùa, không nghĩ tới Nghiêm Hoảng dám trấn áp hắn một đầu đâu.

Phụ thân Hạ Quang Dự là đường ca đương kim hoàng hậu, tuy nói không có quan hệ rõ rệt với chi này của Hạ gia, nhưng đối với người ngoài thì không tỏ ra như vậy. Vài năm nay thái tử tầm thường không vô tri, địa vị thái tử nguy ngập nguy cơ, trong triều đã có âm thanh phế thái tử lập Lục hoàng tử. Bộ tộc hoàng hậu thế lực càng ngày càng lớn mạnh, chỉ sợ ngày nào đó sẽ biến thành sự thật.

Hiện tại trong kinh thành có ai không dám nhường Hạ Quang Dự hắn ba phần, hiện giờ là bị tên ngu ngốc Nghiêm Hoảng đạp qua, thật sự làm cho hắn tức giận quá mức. Nhưng mà không dám vung tay thật sự, phụ thân Nghiêm Hoảng tuy là muối thương nhưng là phú khả địch quốc chứ không bình thường, mà ngay cả hoàng đế cũng cho hắn vài phần mặt mũi. Đã thế còn có tỷ tỷ là đương kim hoàng phi, trước đó còn hạ sinh Long tử, bây giờ càng được nước dong thuyền.

Hạ Quang Dự trước giờ không dám cùng hắn chính diện xung đột, chỉ có thể hò hét một chút tâm tư, dù sao kẻ này vừa ngốc vừa nhiều tiền, lừa rất dễ. Sự thật hiện tại lại như thế nào, bảo hắn nuốt khẩu khí này làm sao trôi!

Hạ Quang Dư quét mắt đến phía sau Nghiêm Hoảng, nhìn mấy người Triệu Thanh Hà ăn mặc keo kiệt thì trong lòng chuyển a chuyển. Trào phúng nói: ” Ta nói Nghiêm nhị công tử chúng ta như thế nào trở mặt, hoá ra là có quen biết người mới, mấy vị này là công tử nhà ai nha? Xem một thân ăn mặc này, hay là định giả trang chơi đùa cái gì nha?”

Nói xong liền cười ha ha, những người khác nhìn về phía bọn người Triệu Thanh Hà đều mang theo ánh mắt hèn mọn. Hầu ca nhi lui tới phía sau người Triệu Thanh Hà, ngày thường theo Nghiêm Hoảng đi vào nơi này mặc dù thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thấy gì. Người hầu của Nghiêm Hoảng nhìn mặt mũi hắn dĩ nhiên không dám lộ vẻ khinh miệt, hiện tại lại bị khinh bỉ trần trụi như vậy trong lòng cảm thấy thua kém. Không chỉ có Hầu ca nhi, Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí cũng biết cảm thấy mất tự nhiên.

Nghiêm Hoảng đem bọn họ bảo hộ ở phía sau, ” Không mượn các ngươi xen vào, bằng hữu của ta cũng không cần các ngươi có biết, ngươi cũng không xứng để biết.”

Nói xong liền mang mấy người Triệu Thanh Hà rời đi, Hạ Quang Dự vẫn không chịu từ bỏ ý định, nhìn mấy người Triệu Thanh Hà nhất thời nghĩ tới cái gì, cười nhạo nói:

” Ta trước liền nghư nói ngươi bắt đầu học cái gì xem bệnh cho súc sinh, vốn còn không tin, bây giờ xem ra thật đúng là ngươi nguyện ý cùng súc sinh làm bạn. Mấy người này là thú y? Chậc chậc, trách không được từ xa đã nghe thấy mùi hôi thối.”

Tính tình Nghiêm Hoảng vốn không tốt, nếu không có mấy người Triệu Thanh Hà thì hắn đã nhào lên đánh. Hiện tại nghe nói như thế, trực tiếp cả giận nói: ” Ngươi mới thối, cả nhà ngươi đều thối! Các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng, cho nên ta thà cùng súc sinh làm bạn cũng lười nói chuyện với các ngươi!”

Dứt lời còn một cước đạp qua, nếu không phải Hạ Quang Dự tránh mau thì đã bị thương trúng.

Hạ Quang Dự sao có thể nhịn, nổi nóng lên: ” Nghiêm Hoảng, ngươi mắng ai đó! Dám ra tay, ngươi chán sống!”

Nghiêm Hoảng cũng cuống tay áo: ” Ai trả lời thì mắng người đó.”

Mắt thấy hai người tư thế muốn ăn thua đủ, vài người ở đây vội vàng kéo tách ra, nếu thật sự chuyện ầm ĩ len chỉ sợ bọn họ cũng không hay ho. Hai bên đều không thể chọc, Nghiêm Hoảng mặc dù vừa ngốc vừa nhiều tiền, ngày thường lừa đi theo vui chơi giải trí thì còn được, nhưng dám khinh dễ hắn thì phải xem Nghiêm Khác có dễ chọc hay không. Mà Nghiêm Bá sau lưng càng khó lường, thế lực Nghiêm Bá tuy không có ở kinh thành nhưng không phải ai cũng có thể khi nhục tới.

Nghiêm gia có thể không làm gì Hạ Quang Dự nhưng đám người bọn họ phải chịu tội thay. Chớ nói nếu Hạ Quang Dự xảy ra chuyện, thì phải đợi hoàng hậu nương nương bên kia trách tội.

Một người có chút tuổi lớn chắn giữa hai người, ” Dĩ hoà vi quý dĩ hoà vu quý, oan gia nên giải không nên kết, không bằng thối lui một bước.”

Hạ Quang Dự đồng thời cùng Nghiêm Hoảng nghiêng mặt quay qua một bên.

Người nọ đầy tiên đối với Hạ Quang Dự nói: ” Nghiêm Hoảng tuổi còn nhỏ, chớ nên so đo cùng hắn.”

Lậo tức chuyển hướng sang Nghiêm Hoảng, tận tình khuyên nhủ: ” Bất kể như thế nào cũng không nên nói chuyện như vậy, truyền đi ra ngoài đối với thanh danh của ngươi không tốt. Không bằng thế này, đêm nay ngươi ra tiền mời khách coi như bồi tội.”

Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa cười lớn ra, tuy nói Nghiêm Hoảng mắng chửi người là không đúng nhưng cũng là do Hạ Quang Dự khiêu khích trước. Người này lại tỏ ra công chính nhưng đều đem trách nhiệm đổ lên đầu Nghiêm Hoảng, đều xé rách da mặt còn băn khoăn gói tiền to của Nghiêm Hoảng. Trách không được vì sao Nghiêm Hoảng đi theo bọn họ cùng một đám động vật pha trộn cũng không nguyện tụ tập với đám người này, quả thật là ghê tởm quá mức.

Hoàn khố tuy rằnh xuất thân vô cùng tốt, nhưng kinh thành chi tiêu cũng lớn không phải ai cũng giống được như Nghiêm Hoảng tiêu tiền như nước. Đại đa số người trên mặt tiền tài đều khẩn trương. Tuy một trăm lượng đối với dân chúng bọn họ là một con số thiên văn, nhưng đối với cái vòng luẩn quẩn bọn họ lại chẳng là cái gì, cũng không đủ nhìn, cho nên mới phải tính kế như vậy.

Nghiêm Hoảnh tuy là xài tiền như nước, nhưng không phải không hiểu tình thế nhân gian, làm sao không hiểu những người này muốn lừa hắn. Trước đó hắn không cần chút tiền ấy, lại vừa mới tới kinh thành không quen biết ai cho nên muốn cùng mọi người vui chơi, dù sao hắn có tiền, về điểm này hắn căn bản không để tâm. Nhưng xưa đâu bằng nay, những người này còn đem hắn coi tiền như rác, thật sự không biết cái gọi là.

” Để ta ra tiền mời khách không thành vấn đề, các ngươi cúi đầu hành lễ với ta, nếu tâm tình ta tốt có khi còn ném ra một ít. Anh của ta nói, chúng ta lắm tiền nên làm việc thiện nhiều một chút, phải biết cứu giúp những người nghèo khổ mới có thể tích đức. Ta coi như làm việc thiện đi.”

Ngụ ý trong lời là coi bọn họ như tên khất cái! [ ăn mày ]

Một đám hoàn khố nổi giận đùng đùng, ầm ầm đòi phải đánh nhau, hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm.

Đang lúc Triệu Thanh Hà cho là hôm nay phải sống mái với nhau một hồi, một âm thanh biếng nhác từ phía sau vang lên, ” Đây là muốn đóng vai võ phu? Không bằng để bảo bối của ta vô giúp vui?”

Chúng nhân xoay người vừa thấy, đúng là Thập Tam Vương gia!

Chờ đến thấy rõ hơn thì tất cả hít một hơi thật sâu, trên người Thập Tam Vương gia quấn quanh hai con rắn độc. Một con rắn đầu còn nằm trên bả vai, một cái nhe lưỡi bò trên đầu, nhìn thấy bọn họ thì há to mồm phun khò khè.

Mà trên mu bàn tay Thập Tam Vương gia còn có một con nhện to như miệng bát, đen nhánh khiến da đầu run lên bần bật.

Đám người Hạ Quang Dự nhìn thấy liền run rẩy, đã sớm nghe nói Thập Tam Vương gia tính tình cổ quái, thích nuôi dưỡng những thứ quái quái này nọ, vương phủ lại là hang ổ độc vật, có thể nói là nơi khủng bố nhất kinh thành. Bình thường không có người nào dám đến quấy rầy phủ đệ, can đảm đến làm khách có khi bị con rắn hay con nào đó bò vào trong ống quần, doạ đến chảy cả nước tiểu a.

” Thập… Thập Tam Vương gia.” Cả đám người nơm nớp lo sợ hành lễ, thân thể không tự chủ ngửa ra phía sau hy vọng có thể cách xa độc vật.

Thập Tam Vương gia chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn đến Triệu Thanh Hà. Cũng không quản biểu tình của người khác, thẳng một đường hướng tới hắn, nhất thời cả đám văng ra nhượng thành một cái đường. Mỗi khi bị đi ngang qua người, người nào cũng toàn thân cứng ngắc. Lúc Thập Tam Vương gia đi qua người Hạ Quang Dự thì con rắn trên đỉnh đầu đột nhiên vươn đầu đến, hướng tới hắn há to mồm, hung ác nham hiểm khiến người khiếp sợ.

Phù phù một tiếng, Hạ Quang Dự trực tiếp hôn mê luôn.

Nghiêm Hoảng cười khúc khích, ” Tưởng ngươi hay lắm, chết nhát!”

Thập Tam Vương gia nhẹ nhàng quét nhìn hắn một cái, Nghiêm Hoảng cười đến sáng lạn, ” Vương gia, bạn hữu Thanh Hà của ta nói ngài có không ít độc vật, nghe nói máu rắn trị phong thấp rất tốt, cha ta có cái tật xấu này, ngài không bằng cho ta mấy con đỡ phải ta đi tìm.”

Thập Tam Vương gia thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, ” Xem ra Nghiêm Khác còn không đem ngươi điều-giáo tốt, nói cho hắn biết, nếu hắn không làm được thì bảo ta.”

Nghiêm Hoảng trực tiếp mặt chuyển sang đỏ rực, lập tức lại trở nên tái nhợt, một trắng một hồng chuyển chuyển làm người xem vui mắt. Làm cho mấy người Hầu ca nhi bội phục không thôi, chiêu này quả có tác dụng! Mặt giống hết bản mau a.

Thập Tam Vương gia không để ý tới, trực tiếp đi đến trước mặt Triệu Thanh Hà, ” Triệu đại phu, ngươi tới nhìn bảo bối này của ta thử, hình như dưới bụng có vệt dài đen, ta coi cũng không rõ ràng lắm.”

Triệu Thanh Hà chắp tay làm lễ, sau đó vươn tay, con rắn hình như có linh tính liền thuận duyên trường lên cánh tay của hắn, quấn quanh cánh tay, khiến cho người ở một bên nhìn da đầu đều run lên.

Triệu Thanh Hà lật con rắn xem bụng của nó, không khỏi nhíu mày: ” Vương gia, con rắn này bệnh môi ban, nhất định phải trị liệu gấp nếu không mấy ngày nữa sẽ chết.”

Nguyên bản lạnh nhạt, Thập Tam Vương gia vừa nghe lời này trên mặt lộ ra khẩn trương, ” Trị như thế nào, mau nói đi!”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Dùng khổ tham, thương thuật, long đảm, địa phu tử, bốn vị này số lượng vừa phải nấu với nước pha thêm phèn chua, sau khi hoà tan đem rắn ngâm tắm, không cho rắn uống thuốc này. Ngày thường giữ cho ổ rắn khô mát, làm tốt vệ sinh với thông gió cho ổ rắn, nếu ẩm ướt thì dùng vôi dọn dẹp hút ẩm hoặc đem vôi bọc vào giấy để một bên ổ, cứ vài ngày thì đổi một lần. Hơn nữa phải đem rắn bệnh nuôi ra riêng lẻ, nếu những con khác cũng có bệnh này, cũng phải tìm nơi nuôi dưỡng riêng.”

[ Ex tìm không ra thông tin bệnh môi ban của rắn, nhưng Ex tìm được chứng bệnh tương tự cách chữa cùng dấu hiệu bệnh này, đó là bệnh xuất huyết – sình hơi – truỵ tim. Vẫn câu nói cũ, mọi người đọc các bệnh án theo tính giải trí, vui lòng không đem áp dụng thực tế. ]

Nộ bộc đi theo bên cạnh Thập Tam Vương gia vội vội ghi nhớ, Triệu Thanh Hà vừa nói xong, Thập Tam Vương gia lập tức rời đi, một khắc cũng không trì hoãn, ném lại một đám người trợn mắt há mồm đứng tại chỗ. [ Ex: uy uy, Vương gia, ngài chưa trả tiền xem bệnh cho con nhà nta ]

Nghiêm Hoảng là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, ” Thanh Hà, ngươi thật trâu! Đúng là rắn bệnh cũng trị được, con rắn lúc nãy thật nhu thuận không có cắn ngươi nha! Ta nghe nói trước đó có người muốn ám sát Vương gia, kết quả bị bọn độc vật này cắn chết. Hay là ngươi trời sinh cùng rắn thân cận?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Phải ai phải a, ta còn có thể triệu hoán rắn nha, nếu về sau ngươi chọc ta, ta bảo ngàn vạn con rắn nửa đêm bò bò đến nhà tìm ngươi.”

Nghiêm Hoảng bị hù nhảy dựng, ” Mịa nó! Đừng nói nữa, nghĩ lại nổi cả da gà.”

Triệu Thanh Hà cười ha ha, ” Đùa giỡn ngươi thôi, ta mà có khả năng này còn đi làm thú y làm chi. Không có tiền thì khiến cho rắn đi thăm nhà kẻ có tiền, làm cho hắn ngoan ngoãn đưa tiền cho ta tiêu, làm kẻ trộm thoải mái sống qua ngày.”

” Không vui.” Nghiêm Hoảng vẻ mặt thất vọng, ” A, đám người kia đâu? Còn có Hạ Quang Dự chết nhát kia đâu?”

Nghiêm Hoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, không tìm thấy bóng dáng đám hoàn khố kia. Nhưng người này đi khi nào a? Mới nãy còn ở a.

Hầu ca nhi che miệng cười nói: ” Lúc Triệu ca nói hắn có khả năng triệu hoán rắn thì đám người kia liền trộm trốn, cứ ngỡ là sự thật nên bị hù rồi đi.”

Nghiêm Hoảng vui, ” Bọn chết nhát, bất quá chỉ là một con rắn mà sợ tới mức tè quần, ta xem hắn về sau ở kinh thành lăn lộn thế nào!”

Triệu Thanh Hà mới vừa nằm xuống không lâu, Thường Đình Chiêu liền sờ soạng tiến vào.

” Ai, ta đợi cả nửa ngày không tìm thấy ngươi ở đâu.” Triệu Thanh Hà không khỏi thở dài.

Thường Đình Chiêu ôm Triệu Thanh Hà, tay mò vào áo lót vuốt ve da thịt bóng loáng của hắn, ” Chờ ngươi đi Thái Bộc Tự vài ngày, ban ngày chúng ta có thể gặp được.”

Triệu Thanh Hà nằm ở trên cánh tay Thường Đình Chiêu, không khỏi ngẩn đầu, ” Ngươi không phải ở trong quân doanh sao? Ta tại sao có thể nhìn thấy ngươi?”

Người bình thường đều không thể ra vào quân doanh, cho dù Thường Đình Chiêu là tướng quân cũng không thể mang người lung tung đi vào. Phải là người làm gương nhất cho tướng sĩ, hơn nữa bọn họ nơi này huấn luyện kỵ binh càng thận trọng, không thể để người có tâm tư đi vào dò xét quân tình.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ngươi hiện tại đã là bác sĩ thú y, đến doanh kỵ binh chúng ta xem quân mã có gì không ổn? Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi xem ngựa cho ta, còn tuyên truyền cái gì mà thuốc tiêu độc, còn nói phòng thắng vu trì*, ta cảm thấy vô cùng có đạo lý. Bảo bối nhất của kỵ binh doanh chúng ta chính là quân mã, cũng phải cần Triệu đại phu chúng ta đi chỉ đạo công tác.”

[ phòng thắng vu trì: phòng bệnh hơn chữa bệnh – từ giờ Ex xin để nguyên hán việt vài câu thông dụng, nghe có vê hay hơn ]

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, Thường Đình Chiêu thích nhất là nghe hắn kể chuyện ở thế giới kia, nói là tò mò không bằng muốn hiểu biết về Triệu Thanh Hà hơn, muốn biết rốt cuộc Triệu Thanh Hà đến từ nơi như thế nào. Càng nói càng nhiều chuyện, nhưng thật ra Thường Đình Chiêu theo lời nói học được không ít việc, làm cho Triệu Thanh Hà thấy vô cùng thân thiết, cũng cảm thấy có chút cổ quái.

” Phương thuốc tiêu độc này của ta là do ông ngoại nghiên cứu ra được, không kém với các loại thuốc hoá học. Nhưng mà ta cũng không thể cấp không phương thuốc a.”

Thường Đình Chiêu nhéo nhéo mũi hắn, ” Ngay cả lão công ngươi cũng tính kế, còn đồ cưới đâu?”

Triệu Thanh Hà trợn trắng liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: ” Một ngựa về một ngựa, huống hồ quân phí có phải là lấy từ túi trên thắt lưng của ngươi, ngươi đau lòng cái gì.”

Thường Đình Chiêu thở dài một hơi, ” Ai, đây không phải là quốc khố trống không quân phí báo nguy sao, quân mã tiêu phí tiền bạc lớn, sau còn phải chuẩn bị lương thảo, hoàng thượng cũng túng a. Hoàng thượng túng thì phải áp bức chúng ta, khổ a.”

Triệu Thanh Hà ngốc lăng, ” Thật sự? Đại Hữu không phải là giàu có đông đúc sao? Hơn nữa mấy năm nay không có chiến sự, làm sao mà quốc khố trống rỗng, một chút tiền ấy cũng phải chấp vá này nọ?”

Thường Đình Chiêu cười lạnh một tiếng, ” Chỉ là phong cảnh trên mặt thôi, đầu nước trong này sâu lắm, gây sức ép thì gây sức ép đi, sớm muộn gì cũng đem giang sơn này ép không còn gì.”

Triệu Thanh Hà vội vàng che cái miệng của hắn, ” Ngươi người này lại sao lại giống Nghiêm Hoảng nói chuyện không giữ cửa, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Những lời này người bên ngoài nói còn không ít, thật sự là không có thiên lý mà.

Thường Đình Chiêu vươn đầu lưỡi l**m l**m khiến cho Triệu Thanh Hà ngột ngạt thu hồi tay, trừng mắt liếc hắn một cái. Thường Đình Chiêu cười nói: ” Hai người chúng ta thì sợ cái gì, nếu thật sự có người không việc gì núp ở chân tường nghe được, không có máy ghi âm làm chứng cớ, sợ cái quái gì.”

Triệu Thanh Hà càng khó hiểu hắn, ” Ngươi càng ngày càng hiểu công dụng của mấy thứ này hơn ta, nếu ngày nào đó ngươi theo ta xuyên qua đi, cũng không sợ không thích ứng.”

Ánh mắt Thường Đình Chiêu sâu hút, nửa ngày mới lên tiếng: ” Ta muốn có thể chuẩn bị sẵn sàng hết thảy.”

Trong lòng Triệu Thanh Hà lộp bộp một chút, đáy lòng thở dài, gắt gao ôm Thường Đình Chiêu. Hắn ly kỳ xuyên qua như vậy vẫn luôn làm cho nam nhân này không thể an tâm. Luôn sợ hãi có một ngày hắn cũng giống như lúc đến, đột nhiên biến mất.

Trách không được hắn thích nghe nói chuyện ở thế giới bên kia, chắc là sợ hãi có một ngày mình rời đi, hắn cũng tìm cách đi cùng đến nơi đó. Tuy Thường Đình Chiêu biết rất rõ ràng ngay cả đường cũng không có, nào biết nơi đó ở đâu, nhưng không thể nào buông bỏ được.

Thật lâu sau Triệu Thanh Hà mới nói: ” Đừng nghĩ nhiều như vậy, từ trước giờ chuyện như vậy đã hiếm, chưa từng nghe nói có được bao nhiêu người xuyên về được. Ông trời là để ta ở thời đại này thi triển quyền cước, làm sao khi ta chưa kịp thi triển, hoặc là vừa mới có chút thành tựu lại bắt ta chạy về, cái này không khoa học.”

” Ân.” Thường Đình Chiêu ôm chặt lấy Triệu Thanh Hà, phảng phất lo âu sau đó liền biến mất.

Không khí như vậy khiến người ta hít thở không thông, Triệu Thanh Hà nói sang chuyện khác: ” Thập Tam Vương gia này tính tình thật cổ quái, nuôi một đống độc vật khiến người khác khiếp sợ. Nhưng mà thật là để ta nhặt được tiện nghi, vừa lúc mấy loại bệnh này ta có thể trị được.”

” Thập Tam Vương gia đúng là không đơn giản.” Nửa ngày, Thường Đình Chiêu mới âm u mở miệng. ” Năm đó, tiên hoàng rất là coi trọng hắn, thậm chí còn có tin vịt là tiên hoàng tính toán truyền ngôi cho hắn.”

Triệu Thanh Hà giật mình, ” Ta thấy hắn tuổi không lớn lắm a, lúc tiên hoàng còn sống chắc hắn không nhiều tuổi lắm?”

Thường Đình Chiêu chọn mi, ” Ngươi nghĩ hắn bao nhiêu?”

Bị hỏi như vậy, Triệu Thanh Hà không dám xác định, ” Không phải phải… Chắc cỡ khoảng tuổi ta?”

Thường Đình Chiêu thấp giọng nở nụ cười, ” Hắn làm cha ngươi cũng đủ rồi.”

Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt, ” Gì! Già như vậy?! Đánh chết ta cũng không tin hắn hơn năm mươi a.”

Thường Đỉnh Chiêu bật cười, ” Ai nói hắn hơn năm mươi? Năm nay ba mươi lăm đi.”

Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, hắn thiếu chút nữa quên thế giới này tảo hôn sinh đẻ sớm. Nhưng lại giơ ngón tay mình đếm đếm tuổi so, có thể xứng với tuổi mới lạ nha.

Triệu Thanh Hà than thở nói: ” Mặt hắn cũng nộn thật.”

” Ngươi không nộn?” Thường Đình Chiêu cười nhéo nhéo hai má hắn, khiến Triệu Thanh Hà hung hăng đá hắn một cước.

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Nhân vật như vậy, đương kim hoàng thượng phải kiêng kị đi?”

Mặc dù là huynh đệ cùng mẹ, nhưng ở trước quyền lực còn có thể quan tâm sao. Ở cổ đại kiếp trước rất nhiều ví dụ vì ngôi vị hoàng đế quyền lực mà giết cha sát huynh, hiện tại hoàng đế này xem ra không đoạn tuyệt như vậy, thậm chí còn để cho Thập Tam Vương gia quản lý Thái Bộc Tự, không để cho hắn làm Vương gia nhàn tản, xem ra là một người niệm tình huynh đệ.

Thường Đình Chiêu cười cười, hiếu kỳ nói: ” Nguyên thân đúng là không lưu cho ngươi đoạn trí nhớ này, ngay cả ta còn nhớ lại không nhớ Thập Tam Vương gia, xem ra mị lực của ta lớn vô cùng a.”

Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, ” Ngươi có thể bớt tự kỷ một chút không? A, ngươi nói như vậy, hay là Thập Tam Vương gia thú cũng là nam thê?”

Thường Đình Chiêu gật đầu, ” Năm đó cũng vì chuyện này, thái hậu thiếu chút nữa lấy cái chết ép hắn, nhưng cuối cùng cũng phải thoả hiệp.”

Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt: ” Thiệt hay giả?”

Thường Đình Chiêu môi hôn lên trán hắn, ” Nếu không có tiền lệ của Thập Tam Vương gia, ta sẽ không thể nào nghĩ ra chiêu này, hiện tại cũng sẽ không âm kém dương thịnh cùng ngươi bên nhau. Lại nói tiếp, ta có nên đi cám ơn hắn không?”

Triệu Thanh Hà cũng là tò mò, ” Vương phi hắn là người như thế nào?”

Thường Đình Chiêu cố gắng hồi tưởng, ” Người này lâu lắm rồi chưa xuất hiện trước mặt người khác, ta thiếu chút cũng quên. Là một thứ tử danh môn, nghe nói lúc còn ở nhà sống rất thê thảm, thân mình cũng không tốt lắm, từ lúc theo Thập Tam Vương gia mới có thể sống an nhàn sung sướng được. Bất quá cũng phải nói lại, chỉ có nam nhân mới có thể kiên nhẫn được với tính tỉnh cổ quái của Vương gia, nếu là nữ nhân nhìn thấy một đống độc vật như vậy có mà bị hù chết.”

Triệu Thanh Hà híp mắt, thấp giọng nói: ” Ngươi nói xem có phải giữa bọn họ có giao ước hiệp nghị gì không?”

Thường Đình Chiêu sờ cằm, ” Không phải là không có khả năng, nhưng mà Thập Tam Vương gia trừ hắn ra thì không có thị thiếp, cũng không đi những nơi hoa hoa, nếu mà ngay cả lão bà cũng chưa đụng vào thì đời này của hắn thật thảm a.”

Tay Triệu Thanh Hà tìm được nơi kia của hắn nhẹ nhàng nhéo một chút, ” Chỉ biết nghĩ ở trên này.”

Thường Đình Chiêu hít một hơi, cự vật nháy mắt cứng rắn lên, ” Hôm nay còn muốn buông tha ngươi, chỉ định cùng nhau tâm sự, hiện tại xem ra là không cần.”

Nói xong một cái xoay người đem Triệu Thanh Hà đặt dưới thân, trong phòng xuân sắc khôn cùng.