Edit: Hắc Phượng Hoàng

La Y gật đầu, cũng không muốn ép thật chặt. Loại chuyện để cho người khác chính tay đâm mẹ ruột, rất cầm thú. Dung Nghi thấy La Y hiếm có thông tình đạt lý như thế, lại thấy hai nữ nhân ầm ĩ đau đầu, không khỏi hét lớn một tiếng: “Đừng cãi nữa!”

Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại.

”Ngươi!” Dung Nghi chỉ vào Hướng ma ma nói: “Quăng nữ nhân này vào trong hậu viện nhốt lại, quay đầu lại thu thập.”

”Di nương về phòng trước đi, còn ầm ĩ nữa đừng trách con không nể mặt!” Dung Nghi cũng không là người khiêm tốn, cho dù là mẹ ruột, lúc cần phải cáu vẫn cáu. Trước kia khi còn là kẻ hư hỏng, không nên cáu hắn còn cáu mà.

Dung Nghi xoa xoa huyệt Thái Dương, uống rượu làm cho không thoải mái vẫn còn chưa khỏi: “Là ta sai lầm rồi, vốn không nên nhận bà ấy đi ra.”

La Y không khách khí gật đầu: “Bà ấy không quen cuộc sống tiểu môn tiểu hộ. Điều kiện cuộc sống không nói đến, ở Hầu phủ nhiều người, bà không nhàm chán như vậy. Hiện tại cả ngày nghẹn ở nhà, cái này gọi là chuyện gì?” Hơn nữa loại đạo lí này, nói sớm Dung Nghi còn sẽ cho rằng là nàng tìm lý do, hiện tại chính mình trải nghiệm, mới biết được hại thế nào. Đáng tiếc Hầu phủ không phải chợ, không phải do ngươi muốn nhận liền nhận, muốn đưa trở về liền đưa trở về, haiz... Đời người không như ý, quả nhiên là mười phần **.

Dung Nghi bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, ta nói đâu, trước đây mạnh mẽ chút, sẽ không đến nỗi như vậy.”

La Y trợn trắng: “Ta chưa từng thấy mẹ chồng tay dài đến trong phòng con.” Thứ xuất không có chỗ nói chuyện, mẹ chồng là tiểu thiếp, thuần túy dựa vào nam nhân mà sinh. Tranh thủ tình cảm đã trở thành bản năng, tranh giành trượng phu tranh giành con, chướng khí mù mịt.

Dung Nghi trêu chọc: “Còn không phải nàng rất lợi hại, nàng xem không vừa mắt.”

”Huynh có ý kiến?”

”Có!” Dung Nghi cố lấy can đảm nói.

La Y nheo hí mắt: “Có ý kiến giữ lại!”

Dung Nghi ngã!”Vậy nàng còn hỏi ta có ý kiến gì hay không?”

”Từ nay về sau, nhà chúng ta viết gia quy, con cháu Không! Được! Nạp! Thiếp!”

”A? Vậy nhỡ nàng dâu của Trùng không thể sinh thì làm thế nào?”

”A phi! Trùng còn chưa tròn một tuổi đấy, huynh đã nguyền rủa vợ nó không thể sinh?” Nàng hỏi.

”Ta chỉ nói vậy... Lấy phòng ngừa vạn nhất thôi mà.”

La Y tức giận nói: “Có thấy Phạm gia bị tuyệt hậu không?”

Dung Nghi ôm đầu ai thán: “Làm sao nàng lại muốn học Phạm gia“.

La Y không nhịn được cười nói: “Ta muốn con ta làm Thám hoa lang được không?”

”Được, nàng nói được là được.” Dung Nghi nhất quán đành chịu: “Nàng nghĩ giúp ta làm thế nào với di nương trước được không.”

”Có thể làm sao? Vớ vẩn! Ta chỉ có thể nhịn, nhịn đến chúng ta ngoại phóng chứ sao.” La Y lại nghĩ đến: “Cảnh cáo trước, lại ồn nữa ta đánh người đấy.”

Dung Nghi nuốt bốn chữ “Nàng uất ức rồi” xuống, nữ nhân bưu hãn không cần đồng tình! Đổi chủ đề: “Ngày mai ta có bữa tiệc.”

”Bữa tiệc gì?”

”Một ít huynh đệ trước kia tụ họp...” Nói xong thanh âm bắt đầu nhỏ đi. Quả nhiên thấy mặt La Y bắt đầu đen dần. Lập tức cam đoan: “Ta chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, tuyệt đối không uống rượu không gây chuyện!”

La Y vẻ mặt không tín nhiệm.

”Ta thề, hay là nàng phái Dương Thành Tài đi với ta.”

La Y gật đầu miễn cưỡng đồng ý, rồi nói: “Sơn Trúc thì làm thế nào đây?”

”Cái này đừng hỏi ta.”

La Y bực mình: “Uổng cho ta đặt một cái tên rất hay!”

“...”

Sơn Trúc không dễ xử lý, dù sao cũng là gia sinh tử, bán cũng phải thông báo Hầu phủ một tiếng. Nhưng nói cho Hầu phủ, đại thái thái sẽ bị mất mặt. Không biết còn tưởng rằng là đại thái thái thò tay đến phòng đệ muội. Nhà bọn họ lại nhỏ, càng không có biện pháp “Lưu đày”, thật sự là rất khổ ép.

Đang trong ngột ngạt, chợt nghe Tần tẩu tử đăng môn bái phỏng, đành phải tạm để qua một bên.

Vẫn ở trong cổng nghênh đón: “Chào Tần tẩu tử, mời vào phòng ngồi.”

Tần tẩu tử cười vào nhà ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: “Ta hôm nay là tới hỏi thăm ngài một việc, kính xin ngài đừng ngại phiền.”

La Y cười nói: “Tần tẩu tử khách khí, mời nói.”

”Đầu Hổ nhà ta, chính là tiểu tử thối hôm leo nên nóc nhà đấy, năm nay sáu tuổi. Ta muốn cho nó bái vị tiên sinh, nghĩ ngài là xuất thân nhân gia, đặc biệt tới hỏi thử.”

”Có biết chữ không?”

Tần tẩu tử lắc đầu: “Cha nó bận rộn lắm, ta lại không biết chữ, không có người dạy nó.”

La Y nghĩ vậy nói: “Nhà mẹ đẻ tẩu tử ta đúng là thư hương môn đệ, có quen người trong tộc dạy trẻ nhỏ đây, ta đến hỏi thử trước đã.”

Tần tẩu tử đứng lên vén áo thi lễ: “Thật sự cám ơn ngài.”

La Y vội vàng nâng dậy: “Ngươi còn nói lời khách sáo. Chỉ là phải nói trước...”

Tần tẩu tử vội hỏi: “Thỉnh giảng.”

La Y cười cười: “Không biết nhà ngươi làm nghề nghiệp gì? Cũng tại ta đây làm hàng xóm sơ sẩy, bây giờ còn không biết đây này.”

Sắc mặt Tần tẩu tử cứng đờ: “Việc này... Còn có chú ý sao?”

La Y bất đắc dĩ: “Nhà họ là Hàn lâm, lại thanh quý, nếu là thương gia...”

Tần tẩu tử nhẹ nhàng thở ra: “Chúng ta là dân hộ, chỉ là vị gia của ta kia ở trong cửa hàng làm chưởng quầy. Ngoại ô cũng có vài mẫu đất, đất cho người ta trồng.”

La Y gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta không dám bảo đảm, đành phải đi hỏi trước đã.”

”Đương nhiên, đương nhiên.” Tần tẩu tử gật đầu lia lịa, kỳ thực nàng mới đầu nghĩ nhờ cho theo tú tài Dung Nghi này học vài chữ, bọn họ tiểu môn tiểu hộ nhận thức mấy chữ cũng được rồi. Không ngờ La Y mới mở miệng chính là nhà Hàn lâm, tin tức này đập nàng choáng váng mắt hoa. Tiện đà lại lo lắng: “Đầu Hổ một chữ cũng không nhận ra, không biết tiên sinh có thu hay không?”

”Cái này thì không biết,“ La Y lắc đầu, nhà bọn họ cho tới bây giờ đều là thỉnh tiên sinh tới cửa, chưa từng trải qua việc đi tư thục, nhưng mà: “Nếu ngươi lo lắng, tạm để nó ở chỗ của ta, ta dạy nó vài câu Tam Tự kinh.”

Tần tẩu tử liên tục xua tay: “Không dám phiền toái ngài.” Dạy dỗ như thế, đưa tiền học phí thế nào?

La Y cười nói: “Có gì mà phiền toái hay không phiền toái? Đại tỷ nhi nhà chúng ta cũng đang học chữ, một đứa là dạy, hai đứa cũng là dạy. Chỉ tùy tiện mấy chữ thôi, hơn ta cũng không dám nhận, không có chậm trễ tiền đồ đứa nhỏ.”

”Sao dám làm thế này chứ?” Tần tẩu tử vẫn lo sợ, đây không chỉ là một nương tử tú tài, còn là con cháu nhà quan nữa.

Khi Tần tẩu tử tới cửa, La Y ẩn ẩn có ý nghĩ, nhưng lúc này nói ra thì có vẻ keo kiệt, người ta cầu ngươi chút chuyện cứ như nhất định lấy lại danh dự, không khỏi do dự. Tần tẩu tử lại nghĩ lầm La Y còn có việc, dù sao hôm nay tới cửa quấy rầy đã là không tốt, chẳng qua ngày hôm qua nghe trượng phu nói lên vài câu, chuyện liên quan tới tiền đồ của con tương đối để bụng, liền mặt dày tới cửa. Giờ phút này thấy sắc mặt La Y khác thường, vội vàng cáo từ. La Y đang mải nghĩ, không giữ nàng ta lại.

Đầu tiên phải giải quyết Tiết di nương. La Y trừng phạt bà ta là cho con bà ta ăn kim. Không phải ngươi nhàn rỗi sao? Ta thay ngươi tìm chút việc làm. Cũng không ngược đãi, cung cấp ăn uống. Về phần con trai của ngươi bị đâm thành dạng gì, chính ngươi làm chủ! Haiz, cũng không biết có tác dụng hay không.

Đây cũng là thực sự không có biện pháp, chung quy đó là mẹ ruột Dung Nghi, thật sự là đậu hủ trong hũ, không đánh được, mắng cũng không được. Dung Nghi thấy La Y không tìm Tiết di nương phiền toái, càng cảm kích. Người khi lớn lên, chuyện phiền lòng càng nhiều. Hắn trước kia không nghĩ được nhiều như thế, năm gần đây tựa hồ bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cuộc sống càng ngày càng buồn bực. Lần này hắn thật sự nổi giận, bị mẹ ruột mình tính kế, là ai cũng sẽ không thích. Thứ hai, dù thế nào hắn cũng là giai cấp đặc quyền, chuyện hắn coi trọng nha đầu kéo lên giường và bị nha đầu quét dọn chơi tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau, Dung Nghi lớn lên nhận giáo dục giai cấp đặc quyền không nhịn được. Bởi vậy ở nhà giận dữ, Tiết di nương vốn bị Thiệu Y dọa đã giật mình, lúc này lại bị con dọa sững sờ, cuối cùng đàng hoàng một trận. A di đà Phật!

La Y thầm than: cũng may đây không phải là mẹ cả, nếu mẹ cả biến thái như vậy... Thì chắc là không thể sống nổi! Ôi, giống như cô phu nhân... Hoa Chương chắc cũng cưới vợ rồi nhỉ? Che mặt, nàng dâu của Hoa Chương, người nhà mẹ đẻ nhất định mắt mù! À, không đúng, Hoa Chương cưới được nàng dâu chưa nhỉ?

Lại qua vài ngày, Tần tẩu tử lấy ra một đống đặc sản - - mộc nhĩ, cá khô, tôm khô, măng khô, vân vân… đóng gói cùng Đầu Hổ đưa lại đây vỡ lòng. Những thứ này không quý trọng, nhưng lại là đồ thực dụng, nhà nào cũng dùng, lại có vẻ thân thiết. Chung đụng vài lần, La Y dần dần thích người hàng xóm này. Đại danh Đầu Hổ là Tam Anh, lấy chữ trong “Tam Anh sán này” trong 《 Kinh Thi 》, nghe nói là mất năm trăm đồng tiền lớn, thỉnh thầy bói đầu đường đặt cho. Nhưng hàng ngày hay gọi nhũ danh hơn.

Đứa bé Đầu Hổ này từ ngày trèo tường xem náo nhiệt thì đã biết, đây là một hỗn tiểu tử nghịch ngợm gây sự. Nhưng không biết có phải người ta kính sợ người đọc sách là truyền thống hay không, tiểu tử này cực kì tôn trọng La Y. Thành thành thật thật đi theo La Y gằn từng tiếng đọc Tam Tự kinh. Tần tẩu tử xem càng sùng bái người đọc sách. Cùng lúc đó, Tần tẩu tử cũng xe chỉ luồn kim giới thiệu hàng xóm láng giềng cho La Y, La Y dần dần tiến vào kết giao khu cư trú này. Người ở đây không tính là hỗn tạp, ở đời sau được gọi là khu trung cư. Tần gia cách vách không nói, đại chưởng quầy tiệm trang sức, cũng hơi có chút của cải. Ngày ấy Tần tẩu tử nói dăm ba mẫu đất tuyệt đối là khiêm tốn, nếu thực sự chỉ có vài ba mẫu đất sẽ không cho con đi đọc sách. Chẳng qua trong mắt dân chúng bình thường khoa cử rất cao quý, không dám tưởng mà thôi.

Ngoài ra có tú tài, có chủ nhà dựa vào thu tô mà sống, có ông chủ cửa hàng nhỏ, còn có tiểu địa chủ. Từ chuyện tán dóc của hàng xóm, nhà nàng ở đây là có từ nhiều năm trước, là của hồi môn vị Hầu phu nhân nào đó dùng để thu tô, Hầu phủ nhân chưa từng tới ở dù chỉ một lần. La Y xem như biết vì sao phòng ở này ban đầu lại hỏng hóc nhiều vậy.

Đáng tiếc thời gian La Y bị giam lâu lắm, tạm thời chưa chịu được cảnh đi hết nhà này nhà kia buôn chuyện. Người đó, quả nhiên đều có tập tính tiểu M gào gào khóc khóc!

La Y không hay ra ngoài bát quái, đóng cổng cũng nghiêm, nhưng không ngăn được phổ thông dân chúng hiếu kì hầu môn. Khi thấy giường hai tầng Cố gia, không gian trữ vật bưu hãn, lại sinh ra một trận thân thiết, mọi người đều là người giống nhau. Sợ hãi giảm bớt, nhiệt tình tăng lên vọt vọt. Loại chuyện này có chỗ tốt là, Sơn Trúc thậm chí về sau nha đầu lại nhảy lên, có địa phương đuổi rồi.

Không phải sao, hôm nay mấy người phụ nữ đến cửa bát quái, nói tới một bà con xa của hàng xóm muốn tái giá. La Y thấy vậy liền hỏi: “Ta có người nha đầu muốn xuất giá, không biết đối phương có để ý nô tịch của nàng ấy không? Đương nhiên ta sẽ thả thành lương dân, cũng coi như tích âm đức.”

Mọi người ào ào khích lệ một phen, mọi người sớm biết nàng nói chính là người bò lên giường kia, đương nhiên không trực tiếp gọi môi giới người mang đi, cũng coi như phúc hậu. Cũng may vị bà con xa kia là tìm làm vợ kế, trước đó mất đứa nhỏ làm cho ** hại, lại muốn cầu nàng dâu bộ dạng xinh đẹp, Sơn Trúc thật ra rất phù hợp. Ở đây điều kiện cuộc sống tương đối gian khổ, người không phải làm việc rất ít, Tần tẩu tử cách vách còn phải mình làm cơm. Có thể dùng thượng phẩm bảo dưỡng, cơ bản phải là nhà quan lại có của cải. Bởi vậy nha đầu nhà giàu cũng được lợi, ở một góc độ nào đó cực kì được hoan nghênh, bởi vì thỉnh thoảng thường thả ra, khoe trân quý. Đây cũng là nguyên do không cưới nữ nhi nhà nghèo. Nam nhân đều là yêu bằng mắt!

Đương nhiên, đừng tưởng rằng thị trường nha đầu thật tốt. Nhà có quy củ sẽ không muốn. Có của cải sao phải đi cưới nha đầu? Cho dù biết quản gia, cô nương môn đăng hộ đối không biết quản gia hay sao? Không của cải, nha đầu làm việc nặng còn không bằng nông phụ đâu, tốt xấu người ta là gia đình trong sạch, sinh em bé ra sẽ không bị người khinh bỉ. Ngươi nói đại a đầu? Ai u, hình dáng thiên kim tiểu thư, lấy về nhà thờ à? Không phù hợp kinh tế học. Bằng không La Y cũng không buồn. Nhưng cũng may sự tình được giải quyết, xem như giải quyết xong một cọc tâm sự.

Đối với nha đầu mà nói, thế giới bên ngoài thật khủng bố. Không thấy trong Hồng Lâu Mộng, Bảo Ngọc nói muốn đuổi Tình Văn ra ngoài, Tình Văn khóc như mẹ ruột chết đấy sao? Sơn Trúc xuất giá, cho dù mang theo đồ cưới, nhưng vẫn làm mọi người run rẩy. Dung Nghi ngầm lắc đầu, thủ pháp vợ hắn là vạn năm không thay đổi, như cũ là ba chữ mau ngoan chuẩn, lúc này còn cho mang theo đồ cưới, tuy nói là đặc biệt thả làm lương dân, đương yên lành gả nha đầu ra ngoài, ôi được cái danh nhân từ khoan dung! Người đàn bà đanh đá ơi! Người đàn bà đanh đá à! So với Tiết di nương hung hãn, hắn chỉ có thể thán: “Người đàn bà đanh đá không đáng sợ, chỉ sợ người đàn bà đanh đá có văn hóa!”