Edit: Hắc Phượng Hoàng

Thoáng chốc Tiên Huyên Đường yên tĩnh giống như chết, Thái phu nhân choáng váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tào phu nhân đầu óc cũng phản ứng không kịp, biểu tình đờ đẫn.

Tùy tùng Hầu gia vừa khóc hô: “Lão thái thái, phu nhân mau tới đi ạ.”

Thái phu nhân mới giật mình, lập tức đứng lên, áo khoác ngoài cũng không mặc. Chạy một mạch ra ngoài. Mặt sau chạy theo một nhóm lớn nhân mã. Còn có mấy nha đầu cái mang áo choàng đuổi theo ra ngoài, nhưng sao có thể theo kịp?

Đoàn người đuổi tới Chu Dương Viện, Thái phu nhân bổ nhào đến bên giường, thấy Hầu gia sắc mặt đã xanh trắng, trên khóe miệng, quần áo còn tán lạc vết máu. Một hơi thở cũng không. Thái phu nhân hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh, thoáng chốc Chu Dương Viện rối loạn lên.

Đại nãi nãi phản ứng nhanh nhất, một loạt tiếng hô mời thái y. Ở nhà chồng, La Y chỉ có quan hệ tốt với Thái phu nhân nên chỉ trông chừng Thái phu nhân. Tào phu nhân vẫn đơ đơ, không buồn không vui.

Từ lúc Hầu gia hộc máu phải đi mời thái y, người bên này đi được một đoạn thì gặp. Thái y nghiệm xem một phen, Hầu gia đã tắt thở không thể nghi ngờ, nguyên nhân cái chết là ngộ độc rượu. La Y lại kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.

Thái phu nhân trúng gió, hơn nữa còn là trúng gió rất nghiêm trọng. La Y âm thầm thở dài, trúng gió à, chảy máu não thì phải? Chuyển mắt nhìn phương hướng thi thể Hầu gia, con không tốt, còn không bằng không sinh!

Cháu trai yêu nhất vừa đón dâu, tháng giêng pháo hoa còn chưa tan. Tiếng cười có vẻ như còn tràn ngập ở trong mỗi góc. Đột nhiên một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân. Chắc chắn người già kiêng kị nhất quá vui quá buồn. Cú sốc như thế, cho dù là y học hiện đại cũng chưa hẳn có thể cứu, huống chi hiện thời?

Không bao lâu sau, Thái phu nhân không khống chế được đại tiểu tiện. Thái y lắc đầu nói: “E là phải chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, đừng nói Tào phu nhân, chính là vài Nãi nãi đồng lứa nhỏ tuổi đều có một loại cảm giác mãnh liệt không chân thật. Chứng cớ chính là đến nơi này một lát, bây giờ lại không ai khóc lên. Căn bản chính là sợ đến u mê rồi. Phải biết rằng tuyệt học của các quý phụ chính là nước mắt nói rơi là rơi, cho dù đó là một người đi đường Giáp ngã sấp ven đường thôi, có lúc cần thiết có thể khóc như cha ruột mình chết. Nhưng lúc này cho dù là người giỏi nhất diễn trò Đại nãi nãi cũng dại ra. Đừng nói là những người khác.

Cuối cùng, vẫn là Nhị nãi nãi vừa mới về đây sợ khóc lớn lên. Nàng mới vào cửa, trang sức tân nương trên người còn chưa kịp cởi ra. Cha chồng chết rồi, thái bà bà bệnh tình nguy kịch. Trước khi xuất giá ông nội mất. Nếu người ta soi mói, chẳng phải là nói nàng là kẻ thiên sát cô tinh, bát tự cứng rắn khắc nhà mẹ đẻ khắc nhà chồng ư? Nhất thời cảm thấy tương lai vô vọng, càng nghĩ càng thương tâm, không khỏi khóc chết đi sống lại. Mọi người mới phản ứng được, một đám khóc lên.

Thái y cũng hết cách, đành phải mang theo đồ đệ tiếp tục cứu giúp Thái phu nhân. Chỉ là đến lúc này, cứu giúp còn có ý nghĩa gì đâu? Trời còn chưa tối hẳn, Thái phu nhân cũng đi theo hít vào hơi cuối. Thái y phản ứng cực nhanh, Thái phu nhân ở đây không cứu được, trực tiếp chạy tới chỗ Tào phu nhân. Đại nãi nãi mới chú ý tới hầu hạ mẹ chồng. Hàng loạt mệnh lệnh đâu vào đấy phát ra. Một mặt đuổi toàn bộ nam đinh ra ngoài đi báo tang các nơi, trình tấu chương; mặt khác dẫn theo đệ muội ruột thịt hầu hạ mẹ chồng; mặt khác nữa sai La Y và Vinh Trăn dẫn người chuyển Thái phu nhân trở về rửa mặt chải đầu thay quần áo; một mặt nữa sai người thu thập Hầu gia; lại sai người tới chuyển nhà kho lục đồ tang, quan tài linh tinh ra dùng. Vừa mới dặn dò xong, họ hàng gần năm đời đã tới, cộng thêm tôi tớ các nơi, tiếng khóc vang trời.

La Y cảm giác cực kì chết lặng, hoàn toàn không quen Hầu gia, tuy rằng cũng có chút cảm tình với Thái phu nhân, nhưng không khổ sở chuyện cùng Thái phu nhân hai phương cách biệt. Hoặc là nói nàng khổ sở ở điểm một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Hoàn toàn không có cảm thụ thương tâm lúc mẹ cả qua đời. Bởi vậy nước mắt nàng ba phần là thật, có bảy phần là giả bộ. Người thôi, quả nhiên đều ích kỷ đâu. Cư nhiên vào lúc này còn có tâm tư suy xét vấn đề ngày sau sinh kế. Ở riêng là tất nhiên rồi, cho dù không phân biệt nàng cũng không muốn ở cùng một chỗ. Nàng không muốn rõ ràng chẳng có chỗ tốt gì, lại giống như Nhị phòng ăn nhờ ở đậu nhiều năm. Tình nguyện cuộc sống khổ cực một chút, cũng muốn làm chủ nhà của mình. Chỉ là Dung Nghi làm thế nào đây...

Đại nãi nãi lúc này thật sự là muốn chết tâm đều có, nàng là khóc thực sự. Đồng thời hai trận tang sự, trên sổ sách lại không có nhiều tiền! Việc tang lễ khó chơi nhất, sai cái nhỏ tí tẹo, cũng sẽ bị người chỉ trích cả đời. Đặc biệt Thái phu nhân, xem như lão Phong quân, nếu có một chút sơ sẩy, cái mũ bất hiếu kia chụp xuống vài chục năm cũng không gỡ được. Cố tình Dung Chỉ mới đón dâu, sớm vét sạch của cải, tuy rằng bên kia chiết đồ cưới trở về còn có được lời, nhưng lúc này ai đi lấy đồ cưới của tân nương? An Dương Hầu phủ không cần làm người à! Tiêu phí mấy vạn lượng bạc! Cho dù nàng đại công vô tư bỏ đồ cưới của mình ra cũng không đủ dùng! Tào phu nhân bị bệnh liệt giường, trượng phu là người củi mục, không uống rượu tới chết như cha hắn đã không tệ rồi. Thật sự ngay cả người bàn bạc cũng không có. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nắm lấy La Y làm tráng đinh.

La Y một mặt bất đắc dĩ: “Đại tẩu tử, lúc này ta không sĩ diện cãi láo. Chuyện lớn như vậy, tìm ta cũng không có tác dụng gì. Muốn tìm chạy chân, cô chỉ cần sai một câu là được.”

Nhị nãi nãi cũng là người thông minh, tự động tiến đến hỗ trợ: “Đại tẩu, tứ thẩm thẩm, các cô vào cửa sớm, ta đi theo các cô. Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Đại nãi nãi thở dài: “Cô vẫn là tân nương tử đấy, uất ức cho cô rồi.”

Nhị nãi nãi khóe mắt rưng rưng: “Không uất ức, tẩu tử đừng ghét bỏ là tốt rồi.”

”Làm sao có thể chứ, cô đừng suy nghĩ nhiều. Cố gắng sống tốt là được rồi.” Đại nãi nãi lại nghĩ, khẽ cắn môi nói: “Nói hơi quá đáng một chút, hằng ngày ta quản gia đúng là đã quen rồi. Việc hiếu hỉ đều có chương trình, cho dù chỉ có một mình ta, ta vẫn chuẩn bị xấp xỉ. Nhưng mà bây giờ… Trong nhà không còn bạc. Các cô nói làm như thế nào cho phải đây!”

”A!?” La Y giật mình: “Không phải vừa thu địa tô sao?”

Đại nãi nãi chắc chắn sẽ không nói trước mặt Nhị nãi nãi là do mới đón dâu quét sạch, đành phải nói: “Trong nhà sớm đã có thiếu hụt, thầm nghĩ chậm rãi tích lũy, ai ngờ đến chuyện lại vội vã thế này?”

Nhị nãi nãi vội hỏi: “Ta có ba ngàn lượng bạc đáy hòm, đại tẩu tử cứ việc cầm đi.”

”Sao có thể vận dụng đồ cưới của cô?”

”Của ta không có nhiều lắm,“ La Y nói: “Không sợ đại tẩu chê cười, ta xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, hơn nữa bạc đáy hòm cũng chỉ xấp xỉ một nghìn lượng. Đại tẩu không chê ít, ta sai người đưa tới.”

”Như vậy sao được?” Đại nãi nãi cuống vã mồ hôi, nàng không đánh chủ ý lên đồ cưới của em dâu, oan uổng chết: “Ta gọi các cô đến thương nghị, không bảo các cô bỏ bạc. Người mới thành gia lập nghiệp, có thể có bao nhiêu chứ?”

La Y không nói, kỳ thực phòng ở, cửa hàng có thể cầm cố một trận. Nhưng lời này không phải nàng dâu con vợ lẽ có thể nói, nàng chỉ tỏ thái độ là được. Nhị nãi nãi là cô dâu, lại không dám ra chủ ý gì. Tỷ muội nàng dâu ba người thì hai người không nói thật, không tiện bàn bạc, đại nãi nãi đành phải đi quấy rối mẹ chồng mang bệnh.

Tào phu nhân than thở lấy ra một ngàn lượng vàng, bản thân Đại nãi nãi cũng có năm sáu ngàn, bạc từ Nhị nãi nãi và La Y, miễn cưỡng góp lại được hai vạn lượng. Qua tam thất tính toán sổ sách, thu thập ra tiền biếu, mới trả lại bạc cho hai vị đệ muội. Thật vất vả mới chịu qua chín chín tám mươi mốt ngày, Tào phu nhân cũng nghỉ ngơi. Người Hầu phủ bắt đầu tìm đường đi.

Điều thứ nhất đó là ở riêng, La Y bọn họ tạm thời chưa nói tới, Nhị phòng nhất định phải phân ra. Cha ruột sớm chết rồi, mẹ cả cũng treo, ở riêng là chuyện bình thường. Nhưng hiếu kỳ chưa qua, phân ra không xuôi tai, vì thế chọn biện pháp thông dụng, trước phân sau chuyển. Kỳ thực sổ sách Hầu phủ đã không có bạc, đồ cưới của Thái phu nhân con vợ lẽ không được mơ tưởng. Sản nghiệp tế điền của tổ tiên chưa phân được, ngay cả Dung Chỉ cũng chưa phân, đừng nói những người khác. Đành phải tùy tiện dọn ra một tòa nhà ở ngoại ô, ba trăm mẫu đất, coi như chia xong. Nhị phòng dựa vào đích tôn lâu như vậy, bọn họ may mắn hơn La Y chính là, tranh thủ thời gian tích lũy bạc vốn riêng. Về phần bao nhiêu thì phải xem thủ đoạn của Nhị thái thái. Nhìn đến tình huống của Nhị phòng, cũng tính được đại khái gia sản ngày sau của họ. Chỉ cần quản thúc Dung Nghi, cuộc sống sẽ không có vấn đề.

Quả nhiên chia nhị phòng xong thì bắt đầu chia bổn gia. La Y không biết là may mắn hay không may mắn. May mắn là sau này được đương gia tác chủ, không cần sáng chiều phụng dưỡng, đóng cửa lại mình là lớn nhất, đây cơ hồ là giấc mộng của mỗi người đàn bà thời đại này thậm chí đời sau. Không may là nàng không kịp tích lũy được bao nhiêu vốn riêng. Nhưng đây vốn không phải là tiền của nàng, nên không cái gì tiếc nuối.

Làm cháu trai của Thái phu nhân, Dung Nghi được chia một phần tài sản riêng. Di sản của Thái phu nhân đã được tính ra, tổng cộng hiện ngân là chín ngàn lượng, một số trang sức đồ cổ tơ lụa. Về phần tại sao Thái phu nhân cả đời mới tồn được “Chín ngàn lượng”, mọi người lòng dạ biết rõ là được rồi. Loại chuyện làm sổ sách giả này, cho dù không tinh thông, cũng biết đồ chơi này tồn tại.

Sắc mặt Tào phu nhân vẫn không tốt, mở ra sổ sách nói: “Hiện thời phụ thân các ngươi đã mất, trong nhà không có bạc, các ngươi cũng biết. Lão thái thái và Hầu gia không để lại một câu, ta liền làm chủ vậy.”

Mọi người đương nhiên xưng vâng

”Lão thái thái để lại chín ngàn lượng, bốn người huynh muội các ngươi chia cẩn thận, không giống nhau. Theo ta thì ba ca ca các ngươi một người hai ngàn lượng, còn lại Tam cô nương chưa lấy chồng, còn dư lại liền cho Tam cô nương.”

”Đồ trang sức, chúng ta không xem. Chia làm bốn phần rút thăm đi.” Tào phu nhân lại nói: “Tơ lụa vải vóc, thật ra nhóm nàng dâu các con chia là được rồi.”

Dung Nghi theo bản năng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết cụ thể, không khỏi nhìn phía biết tính sổ La Y. Đang định mở miệng, La Y nhấc chân giẫm lên, điên cuồng nháy mắt. Biểu tình rõ ràng như vậy, cho dù không làm vợ chồng cũng có thể hiểu, huống chi rốt cuộc sớm chiều tương đối lâu như vậy. Đại nãi nãi ngồi ở bên cạnh Tào phu nhân thẩm tra sổ sách, thấy thế hiểu rõ cười. Người biết chuyện tốt, người biết chuyện có phúc.

Tào phu nhân mở miệng chia đồ cưới của Thái phu nhân xong, mới nói đến bản thân mình: “Đồ cưới của ta, ấn quy củ là để cho con ruột của ta. Chỉ là Lão Tứ do ta nuôi ở trước mặt một thời gian, ta không có nhiều, cho ngươi một ngàn lượng làm kỉ niệm vậy.”

La Y lập tức đứng lên chối từ: “Phu nhân giữ lại để khen thưởng người đi ạ, chúng ta còn trẻ, không dùng đến nhiều như vậy.”

Tào phu nhân cười nói: “Không đáng giá gì, chỉ hận ta không có bản sự, không có nhiều tiền tài hơn nữa. Các con đừng ghét bỏ là tốt rồi. Trang sức đồ cổ, đều là của hồi môn nhà mẹ đẻ tặng, ta không tiện làm chủ, đành phải thiệt thòi các ngươi.”

La Y phúc thân: “Nàng dâu không dám.” Nhưng không từ chối nữa, chủ mẫu chuyển dời tài sản gia đình đến đồ cưới cũng là chuyện thông thường. Huống chi tài chính Hầu phủ thảm như vậy, số tiền đó nhất định là thể diện rồi. Bởi vậy một ngàn lượng này thật đúng không thể không muốn. Đây là kinh thành, không có tiền nửa bước khó đi, thanh cao không đảm đương nổi cơm ăn.