La Y vốn định trực tiếp trở về phòng nhưng suy nghĩ một hồi lại đi đến phòng của Hoàng thị trước.

Hoàng thị vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, Cẩm Tú ngồi ở trên ghế đọc sách. La Y chọc chọc vào người Cẩm Tú, hai tỷ muội liền cùng nhau đi ra chính phòng. La Y sai Tứ nhi mở bọc đồ ra bày lên trên giường La Hán nói: “Di nương nói, đây là đồ di nương mua ở trên đường đi để cho chúng ta chơi, hôm nay còn chưa có sắp xếp cẩn thận, đợi hôm nào lại mang đến cho tỷ tỷ xem.”

Cẩm Tú cười cười: “Đây là tâm ý của di nương, muội lại kéo cả ta tới làm gì?”

“Của muội cũng là của tỷ a!”

Thấy La Y nói như vậy Cẩm Tú cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa những thứ này tuy chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ nhưng rốt cuộc cũng không phải là những đồ thường thấy trong kinh thành, Cẩm Tú hiện thời bất quá cũng chỉ mới mười ba tuổi, đang độ tuổi chơi đùa nên cũng không hề khách sáo mà nhận một nửa nhưng trang sức bằng bạc thì một món nàng cũng không động tới.

La Y biết tính cách của Cẩm Tú luôn chu toàn mọi việc nên cũng không miễn cưỡng, dù sao Cẩm Tú là con chính thất cũng không thiếu một chút đồ này của nàng.

Lúc Tứ nhi trở về phục mệnh cũng vừa vặn đúng lúc Hoàng thị tỉnh giấc, La Y đành phải mở gói đồ ra cho Hoàng thị xem qua. Hoàng thị cũng chỉ liếc mắt nhìn qua một chút rồi cũng không để ý đến nữa, bà nhìn gương mặt hưng phấn của hai tỷ muội nở nụ cười nói: “Quả nhiên tính tình vẫn còn trẻ con, nhìn thấy đồ chơi là không dời chân đi được. Ta mới nhìn sổ sách, thấy những đồ như thế có khá nhiều, đợi thu xếp xong sẽ chia cho cả hai đứa.”

“Tạ ơn mẫu thân.”

“Ta cảm thấy hơi tức ngực. Nhị nha đầu, con theo ta đi dạo một chút. Tam nha đầu, con mang đồ đạc trở về trước đi, rửa lại mặt mũi rồi qua chỗ lão thái thái sớm một chút cũng tốt.”

La Y sửng sốt, giờ mới nhớ ra là mình vừa mới khóc chỉ sợ mặt mũi hiện giờ có chút khó coi nhất thời liền xấu hổ cáo lui.

*******

La Y trở về viện liền vội vàng chải đầu rửa sạch mặt mũi, thay một bộ y phục khác màu sắc tươi sáng hơn sau đó mới phân phó nha đầu mang đồ đưa sang phòng của Cẩm Tú ở Đông viện

Nàng vừa đi đến phòng của Cẩm Tú liền gặp phải Lý thị, La Y mỉm cười nói: “Ma ma cũng ở đây sao? Vừa rồi di nương mới tặng ta một ít đồ vật, những thứ này là của tỷ tỷ, làm phiền ma ma cất kỹ giùm.”

Lý ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Làm phiền di nương phải nhớ đến rồi.”

La Y cũng lười so đo với bà ta liền quay người rời đi nhưng lại nghe thấy bên trong Lý thị cố ý lớn tiếng nói: “Ta khinh! Ỷ vào cô nương tính tình hiền lành cho nên thứ dơ bẩn gì cũng dám đưa qua đây! Cũng không đi mà tự soi gương lại xem mình là loại người gì!”

La Y sắc mặt trắng nhợt, nàng nắm chặt tay đang cố nén lửa giận thì thình lình nghe thấy một tiếng quát to: “Câm miệng! Ở đâu ra loại nô tài càn rỡ như thế!”

La Y ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Cẩm Tú đang đỡ Hoàng thị tức giận đến phát run đứng ở cửa viện: “Giữa ban ngày ban mặt mà nô tài trong nhà lại dám nhục mạ cô nương! Ta còn chưa có chết đâu!”

Lý ma ma sợ đến run như cầy sấy quỳ trên mặt đất không dám nói câu nào

Cẩm Tú nhìn Lý ma ma tức đến muốn thổ huyết, Lý ma ma vốn là nhũ mẫu của nàng nay lại đi khi dễ thứ muội, nếu như giờ nàng mở miệng xin tha cho bà ta thì người khác sẽ nghĩ nàng như thế nào.

La Y tốt xấu gì cũng đã sớm chiều ở chung với Cẩm Tú được mấy tháng nay, vẫn có chút ăn ý: “Mẫu thân xin bớt giận, cần gì phải vì nô tài mà tức giận.”

“Người đâu!” Hoàng thị kêu lên: “Kêu nương tử của Ngô quản sự tới đưa Lý ma ma đi! Nô tài có mặt mũi lớn như vậy Nhị phòng chúng ta chứa không nổi!”

“Mẫu thân, hay là người tạm tha cho Lý ma ma lần này đi!”

La Y cũng không có ngu xuẩn, nàng đã xem qua Hồng Lâu Mộng cũng biết nhũ mẫu đối với các vị tiểu thư, thiếu gia có địa vị như thế nào. Nếu cứ như vậy mà đuổi Lý ma ma đi chẳng phải là sẽ thành đắc tội với tỷ tỷ sao?

“Không cần phải nói nữa, loại nô tài điêu ngoa như vậy không phải sẽ làm hư thanh danh của nhà chúng ta sao!”

Lý ma ma sợ đến ngây ngốc. Bà ta là nhũ mẫu của khuê nữ ruột thịt của Nhị phu nhân, tại sao Nhị phu nhân lại vì một thứ nữ do di nương sinh hạ mà không lưu lại chút mặt mũi nào cho khuê nữ ruột thịt của mình kia chứ?

“La Y!”

“Có nữ nhi!” La Y bị Hoàng thị làm cho hoảng sợ.

“Theo ta vào đây!” Dứt lời, Hoàng thị đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Lý ma ma liền mang theo hai nữ nhi đi vào chính phòng.

La Y ngoan ngoãn đi theo Hoàng thị vào chính phòng, Hoàng thị vừa ngồi xuống liền hỏi: “Lý ma ma chỉ dâu mắng hòe như vậy đã bao nhiêu lần rồi?”

La Y không lên tiếng, nàng không biết Hoàng thị muốn làm cái gì.

“Con sao lại yếu đuối như vậy!” Hoàng thị tức giận nói: “Bất quá chỉ là một nô tài lại dám nói năng như vậy, con nên nói lại với ta mới đúng nếu không thì cũng phải nói lại với tỷ tỷ của con! Đường đường là một cô nương gia bị nô tài bất kính cũng không dám nói ra, đây còn xứng là cô nương nhà chúng ta sao!”

La Y lòng đầy ủy khuất, nội tâm không khỏi oán trách mẹ cả nói dễ hơn làm.

Hoàng thị nhìn dáng vẻ của La Y, thở dài một tiếng: “Tam nha đầu, con lại đây!”

La Y đi đến bên cạnh Hoàng thị, bị bà kéo tay ngồi xuống bên cạnh, thấy Cẩm Tú vẫn còn đứng thần sắc nàng bắt đầu có chút bối rối.

“Tam nha đầu!” Hoàng thị vuốt ve thái dương La Y: “Ta biết những suy nghĩ ở trong lòng con, con chẳng qua là nghĩ thân sơ, đích thứ khác biệt nhưng con hãy tự hỏi lòng mình xem ta có từng bạc đãi con hay không?”

La Y lắc đầu.

“Lúc ấy con vừa mới tỉnh lại, mặc dù nói là không nhớ được bất kỳ điều gì nhưng lại trở nên ung dung hơn trước nhiều. Ta còn nói với tỷ tỷ con, kinh sợ lần này lại khiến cho con hoàn toàn mất đi dáng vẻ rụt rè nhút nhát trước kia, việc này cũng xem như là trong cái rủi có cái may, không nghĩ tới chưa được vài ngày đã trở về nguyên dạng. Lời nói thật xuất phát từ nội tâm, con mặc dù không phải do ta sinh ra nhưng cũng là lớn lên ở bên cạnh ta, cho dù ta có chút thiên vị tỷ tỷ con đi chăng nữa thì cũng chưa từng không hề quan tâm đến con, con nói có đúng hay không?”

Hoàng thị cũng không chờ La Y trả lời, tiếp tục nói: “Hôm nay mẹ con chúng ta cùng ngồi xuống thẳng thắn nói chuyện với nhau, có gì đều nói hết ra! Cốt nhục chí thân một nhà thì không nên để có một cây gai đâm ở trong lòng.”

Thấy La Y vẫn im lặng, Cẩm Tú liền nói: “Tam muội, nhưng suy nghĩ ở trong lòng muội nếu không nói ra thì chúng ta làm sao mà biết được?”

La Y vốn cũng không phải là người chịu được ủy khuất, ba tháng nay chịu đựng dày vò tra tấn đã sớm đến điểm giới hạn, nay bị dồn ép đến mức này liền bất chấp tất cả một hơi không ngừng nói ra: “Các người nhìn thấy ta thì sẽ nhớ đến di nương của ta, sẽ cảm thấy khó chịu không phải sao? Sau đó thì tìm ta gây phiền toái… Ờm, cái kia… Con không phải là nói mẫu thân… Con… con…là nghe người ta nói…!”

Trong đầu La Y oanh một tiếng, tiêu rồi, sao lại đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói hết ra chứ! Tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy! Nàng là heo, nàng là heo, tuyệt đối là heo mà!Chết chắc rồi! Đệch, quả nhiên không phải biến thái trong im lặng thì chính là não tàn trong im lặng mà! A a a a a!

“Nha đầu này! Như thế tức là con vẫn tin ta, ngốc nghếch…” Hoàng thị đỡ trán “Ở trước mặt hòa thượng lại đi trách móc lừa thì chỉ có thứ ngốc nghếch như con mà thôi! Sau này nếu như có va chạm với mẹ chồng làm sao tránh khỏi việc đi quỳ Từ đường a!”

Cẩm Tú phì cười thành tiếng: “Mẫu thân, người nói xem muội ấy là nghe ai nói a? Người khác nói cái gì thì muội tin cái đấy sao? Thực là ngốc đến đại phu cũng bó tay!”

“Còn ai nữa?” Hoàng thị cũng cười: “Nhất định là do nha hoàn thiếp thân của đại cô nãi nãi nói chứ sao!”

“Hả?” Là ai nói với ai cơ!

“Những tên con cháu thế gia đó chỉ biết trêu chó chọc mèo, túy sinh mộng tử, không có một chút ý chí tiến thủ suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào sản nghiệp tổ tiên không buông tha, đừng nói đến chuyện đích thứ ngay cả là cùng một mẹ cũng có thể tranh đến người chết ta sống. Bọn hạ nhân thì ỷ vào mặt mũi chủ nhân, nâng cao đạp thấp không từ bất cứ việc xấu xa nào lại càng khiến cho mọi việc thêm loạn. Nhà chúng ta há lại thành ra giống như bọn chúng ư?” Hoàng thị dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Không nói đến chuyện con chỉ là một cô nương, hồi môn đều là là lấy từ quỹ chung, tốt hay không tốt đến khi gả ra ngoài thì cũng coi như thôi.Cho dù con có là con trai có thể đỗ đạt công danh, người được phong cáo mệnh sau này há có thể đến lượt di nương hay sao? Huống chi nhà chúng ta cũng được coi là thư hương môn đệ nếu chỉ bởi vì chèn ép thứ tử khiến cho trong nhà chướng khí mù mịt, sản nghiệp lớn như vậy không phải là để cho người khác được lợi sao? Sau này các con cũng sẽ trở thành chủ mẫu một gia đình, lúc đó mới ngẫm lại được những lời ta nói bây giờ.”

“Vậy nếu trượng phu muốn sủng thiếp diệt thê?” La Y rốt cuộc cũng xem như thông suốt.

“Muội cho rằng quan sai đều là thứ bất tài sao? Huống hồ còn có tộc lão, tộc trưởng, chỉ là vài cái thiếp thân còn có thể tạo phản hay sao? An phận hay không an phận chỉ cần bán đi là xong, chỉ là một nô tài đáng giá để lãng phí tâm tư sao?” Cẩm Tú nhịn không được mở miệng nói.

La Y chấn động. Mẹ kiếp, đúng là lừa người mà! Cái… cái… cái này… cùng với tiểu thuyết xuyên qua hoàn toàn không giống nhau một chút nào!

Mãi cho đến khi ăn xong bữa cơm đoàn viên ở chỗ của lão thái thái, La Y vẫn còn hốt hoảng, hôm nay đúng quá kích thích rồi! Đến khi tất cả mọi người trở về Nhị phòng, La Y cũng không chú ý đến Cẩm Tú đang kề cận bên cạnh Hoàng thị mà chỉ mơ mơ màng màng trở về phòng của mình, mà giờ khắc này mẹ con Hoàng thị cũng đang nằm ở trên giường: “Chuyện hôm nay con lĩnh ngộ được mấy phần?”

Cẩm Tú cười nói: “Mẫu thân tha cho Lý ma ma đi, tốt xấu gì đó cũng là nhũ mẫu của con.”

“Con cảm thấy ta không lưu lại mặt mũi cho con?”

“Có một chút!”

“Nha đầu ngốc, loại ma ma cậy già mà lên mặt như thế không thể giữ lại!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà! Con cho rằng ta làm thế là chỉ vì muốn xả giận cho Tam nha đầu sao? Con mới là khuê nữ ruột thịt của ta!”

Hoàng thị xoay người đối mặt với nữ nhi nói: “Loại nô tài không biết tôn ti như vậy ngày sau cùng con xuất giá đến nhà chồng còn không khiên cho con đắc tội với người ta ư? Còn nữa, hiện giờ tuy con còn nhỏ nhưng đợi đến khi trưởng thành gả cho người ta, phu quân nạp thiếp, thiếp thất sinh con, chẳng phải bà ta sẽ càng quá phận hơn bây giờ? Nhục mạ đám thiếp thất chỉ là chuyện nhỏ nhưng khiến cho tính nết của con thay đổi mới là chuyện lớn. Nếu thanh danh bị truyền ra ngoài rằng con thích ganh ghét, không hiền tuệ thì nữ nhi của con còn có thể gả cho người tốt được không?”

“Nương! Lý ma ma bất quá chỉ là có chút chấp nhặt, tốt xấu gì cũng nên để cho bà ấy chút thể diện.”

“Con à, khi con làm mẫu thân thì phải xử lý mọi việc công bằng…! Con nói xem vì sao Lý ma ma lại gây sự với Tam nha đầu? Đó là bởi vì trước kia không thể đối phó với Trương di nương nên mới muốn chèn ép, nhục mạ Tam nha đầu, nhiều năm như vậy tưởng rằng ta không biết sao? Đó là thứ nhất, thứ hai là sau ngày hôm nay Tam nha đầu nhất định đối với mẫu tử chúng ta một lòng một dạ, tuy rằng nó chỉ là một cô nương cũng không làm nên được việc lớn gì. Ta cũng đã nuôi con bé nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, huống chi dưới gối phụ thân con chỉ có ba huynh muội các con, ai biết được ngày sau con bé có thể “thê bằng phu quý” hay không? Ai biết được tạo hóa của huynh muội các con sau này như thế nào? Làm việc phải lưu lại một con đường, ngày sau có thể sẽ cần dùng tới…!”

“Nương, trong lòng người thật sự không cảm thấy khổ sở một chút nào sao?”

“Làm sao có thể không khổ sở! Nhưng từ lúc phụ thân con bắt đầu nạp thông phòng, người đã vô tình ta liền thôi! Bất quá cũng chỉ là phàm phu tục tử cũng đáng để ta vì hắn mà tranh giành, ghen tuông ư?”

“Nương, chẳng lẽ trên đời không có nam nhân tốt sao?”

“Có, nhưng cho dù là có thì cũng phải nhìn xem con sống như thế nào. Nữ nhân cần dịu dàng nhưng không thể một chút khí phách cũng không có. Ta dạy cho con một biện pháp ngốc nghếch, biện pháp này cũng chính là do bà ngoại của con dạy ta đó là lấy một tờ giấy đem toàn bộ những chuyện bản thân chịu đựng được lẫn không chịu đựng được đều viết ra. Chuyện gì chịu được thì nhịn, không chịu được thì đóng cửa náo, cho dù là dùng lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo hay là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, biện pháp nào hữu dụng thì dùng biện pháp đó nhưng nhớ kĩ không được để lộ ra dấu vết, không thể náo loạn trước mặt người ngoài, càng không thể để lộ ra trước mặt cha mẹ chồng.”

“Nếu như vậy chẳng lẽ không sợ hắn nói với người ngoài? Chuyện nếu như truyền ra ngoài thì thanh danh của con chẳng phải cũng bị hủy sao?”

“Nam nhân chết vì sĩ diện, ở nhà bị thê tử hàng phục thì làm sao dám lớn tiếng ở bên ngoài!”

“Nương, người chính là hàng phục phụ thân như vậy sao?” Cẩm Tú cười rộ lên.

“Phụ thân con không cần phải hàng phục, ông ấy là một con mọt sách chính hiệu làm chuyện gì cũng dựa vào tứ thư ngũ kinh, cho nên… mới đắc tội với người ta bị đày tới cái nơi làm ruộng đó!”

“Vậy nam nhân như thế nào mới được coi là tốt?”

“Cái đó còn phải xem số mạng, ai có thể biết được chứ!” Hoàng thị xê dịch đổi lại tư thế thoải mái hơn: “Sau này a, vợ chồng có thể ân ái là tốt nhất còn nếu như trượng phu có con với người đàn bà khác thì con hãy giống như ta nuôi dưỡng Tam muội muội của con vậy. Cần phải biết nhìn người nhìn việc, không phải là nhìn xem người ta chống đối cái gì mà phải nhìn xem người ta làm tốt những việc gì. Con chỉ cần đối nhân xử thế rộng lượng, hào phóng thì chính là con thắng rồi.”

“Vậy nếu như gặp phải loại nuôi ong tay áo thì phải làm sao?”

“Nén giận, dạy dỗ tốt khuê nữ của mình. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

“Nếu như thực sự gặp phải trượng phu muốn sủng thiếp diệt thê?”

“Người như thế không cần phải nuối tiếc, trực tiếp hòa ly*(ly hôn)!”

“Nhưng trong sách nói nữ nhân không thể viết thư hòa ly.”

“Nha đầu ngốc! Thư là do nam nhân viết.”

“Không thể nói là do nữ nhân viết sao?”

“Thiên hạ này là của nam nhân đánh đông dẹp bắc, tin bọn họ, hừ, bản thân chết như thế nào cũng không hiểu rõ…”