Khưu Thiên ở Thành Đô ngắm hoa đào ba ngày, sáng sớm tối muộn gì cũng chạy đến rừng đào hít một bụng hương hoa mới cảm thấy mỹ mãn. Giả sử Đào Hoa Tiên có thật, chắc cũng đã bị anh làm phiền đến phát điên rồi, nghĩ vậy, Khưu Thiên bèn lên kế hoạch rời khỏi Thành Đô một thời gian.

“Có nơi nào cách thành phố không quá xa, phong cảnh đẹp, giao thông tốt, đồ ăn ngon, mà không phải thôn quê hoang dã không?” Khưu Thiên hỏi Thái hậu.

“… Cậu bay về Đài Bắc luôn đi cho lẹ!” Thái hậu tức đến bứt gân. “Đi Khang Định đi, nơi đó là thị trấn ven sườn núi, đúng yêu cầu cậu đó.”

Khang Định? Là nơi A Phát nói đến ngày hôm kia. Khưu Thiên lập tức mở máy tính lên tra cứu, và hài lòng với kết quả tìm được. “Tốt tốt, đi Khang Định thôi.”

“Biến lẹ đi!” Thái hậu hạ chỉ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khưu Thiên tạm biệt Thái hậu, vác xác lên xe đi Khang Định. Xe buýt đường dài chạy qua non nước trùng trùng, quang cảnh hai bên đường đẹp đến nỗi Khưu Thiên không một phút giây nào rời được máy ảnh trên tay. Đến nơi đã là ba giờ chiều, vừa bước xuống xe, đập vào mặt là không khí lạnh đến cắt da cắt thịt, Khưu Thiên co ro đứng trước trạm dừng, kéo áo khoác lên trùm kín đầu, hai tay ôm vai run cầm cập mà vẫn không chống chọi nổi với những luồng gió đang thét gào.

“Mẹ nó, Thái hậu nhà chị, lạnh như thế này chị còn kêu tôi đến.” Khưu Thiên chính xác là sinh vật sợ lạnh.

Gọi một chiếc taxi đến khách sạn, mong muốn mau mau tìm được một chỗ ấm áp trú chân, đến lúc đăng ký phòng, lại đắn đo suy nghĩ giữa một bên là phòng tập thể mang lại nhiều trải nghiệm, một bên là phòng riêng tha hồ thoải mái tận hưởng, giằng co một hồi, Khưu Thiên quyết định ở phòng tập thể.

Nhân viên tiếp tân bị thái độ của Khưu Thiên chọc cười, bèn nói. “Khách sạn hiện nay đang có một người Đài Loan khác thuê phòng, cũng là phòng tập thể nhưng giờ chỉ có một mình anh ấy thôi, anh ở phòng đó nhé? Những phòng khác đều có từ ba đến bốn người cả rồi, vì là người Đài Loan nên tôi đặc biệt ưu đãi.”

“Cám ơn!” Khưu Thiên vui vẻ nói, rồi chợt nhớ ra một chuyện. “Em gái, cho tôi hỏi cái này được không, em đã từng nhìn thấy biển chưa?”

“Tôi có xem trên TV, rất đẹp,” nhân viên tiếp tân cười nói, “Còn thì ngay cả vỏ sò tôi cũng chưa nhìn thấy…”

“… Khi nào về Đài Loan tôi sẽ gửi một ít vỏ sò cho em.” Khưu Thiên thành tâm thành ý đề nghị, nhìn nụ cười dịu dàng của cô gái, bao nhiêu lạnh lẽo bên ngoài đều tan biến cả.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh chỉ cần gửi đến địa chỉ khách sạn là được rồi. Em tên là Chi Mã.” Cô gái lấy một mảnh giấy viết tên cho Khưu Thiên, anh xem xong, cẩn thận cất đi.

Lúc Khưu Thiên vào cất ba lô, người khách Đài Loan cùng phòng không có ở đó, chỉ có một chiếc ba lô rất lớn đặt trên giường. Khưu Thiên xuống lầu hỏi Chi Mã địa chỉ quán cà phê gần đấy, anh định ăn uống gì đó rồi mới đi thăm thú xung quanh. Ngồi xe suốt sáu giờ, dù cảnh có đẹp đến đâu cũng không cứu được xương cốt anh đang rệu rã.

Run lên trong gió lạnh, Khưu Thiên theo lời chỉ của Chi Mã tìm đến quán trà dọc bờ sông, trên đường ghé vào mua một quyển kiếm hiệp “Thiên Sơn Thất Kiếm” rồi tự thán “Mình thật là vĩ đại, đội gió rét từ ngàn dặm xa xôi đến đây uống trà đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.”

Anh đi bộ rất chậm rãi, dọc theo bờ sông nghe nước chảy rầm rì, tìm mãi vẫn không thấy hàng thức ăn nào, đành đi thẳng đến quán trà Chi Mã đã chỉ. Không gian trong quán mờ ảo, phía bên hông, một khung cửa sổ lớn đang mở, rọi vào trong một mảng sáng dịu dàng, những hạt nắng ánh lên màu sắc như bảy sắc cầu vồng.

Khưu Thiên bị không khí bên trong quán hấp dẫn, dán mắt nhìn về phía vạt sáng bảy màu đang nhảy múa trên không như hàng ngàn cánh hoa đào li ti rơi rụng. Bỗng từ đâu truyền đến tiếng người gọi, giật mình nhìn lại, A Phát đang ngồi giữa mảng sáng dịu dàng đó, mỉm cười vẫy tay với anh, hai mảnh trăng non lấp lánh sáng ngời, thốt nhiên làm trái tim Khưu Thiên ngừng đập.

“A Phát?” Thân thể dường như phản ứng trước đầu óc, cái tên A Phát vừa thốt ra, trên mặt đã xuất hiện ý cười tự lúc nào.

A Phát chỉ chỉ về phía cửa, ý bảo Khưu Thiên đi vào. Cánh cửa vừa mở đã nghe một mùi hương thơm lừng tràn ngập trong không khí, cuốn lấy mọi giác quan của Khưu Thiên. A Phát đang ngồi trên chiếc ghế sơn son phai màu, trên mặt bàn bày hai tách trà thoang thoảng khói, một trước mặt A Phát, một ở chiếc ghế trống bên cạnh, xung quanh là đĩa bánh điểm tâm bảy màu ngon mắt.

“Thật khéo, không ngờ lại gặp anh.” Khưu Thiên vui vẻ nói, đặt quyển tiểu thuyết võ hiệp lên mặt bàn.

“Nhân sinh hà xử bất tương phùng, nào, cùng uống trà với tôi, một ấm trà lớn thế này mình tôi uống không hết.” A Phát mỉm cười.

“Chỗ này không có người ngồi sao?” Khưu Thiên ngồi xuống, một nữ phục vụ mang cho anh cốc nước và cốc uống trà.

“À, không có ai đâu, tách trà đó là rót cho em gái tôi.” A Phát rót một tách khác cho Khưu Thiên.

Khưu Thiên cảm thấy kỳ quái, bảo là rót cho em gái, sao lại không có ai? “Em gái anh cũng đến sao?”

“Không phải thế,” A Phát suy nghĩ một chút mới trả lời: “Nói sao nhỉ, tôi có một đứa em gái song sinh, mà sinh đôi thì… anh biết đấy, đôi khi có cảm giác mình chỉ còn một nửa.”

“Tôi biết, hai người chị họ tôi cũng sinh đôi, cái gì cũng phải phân thành hai nửa, kể cả khi đá tôi cũng mỗi người đá một chân.” Khưu Thiên gật đầu cảm khái.

A Phát bật cười, đẩy đĩa bánh trên bàn đến trước mặt anh. “Tôi với nó có một thói quen, cũng không biết là từ khi nào, mỗi khi chúng tôi nghĩ đến người kia hoặc muốn tìm người kia nói chuyện mà đối phương lại không ở, thì rót một ly trà, đặt một chiếc ghế, làm như người kia đang ở cạnh… À mà bánh này rất ngon, anh thử một miếng đi.”

Khưu Thiên nhón lấy một miếng bánh, thật sự anh đang rất đói, chợt nghe A Phát nói tiếp. “Tôi vừa đi qua một khu chợ, thấy rất nhiều nhẫn và vòng tay linh tinh, có cả mấy món đồ trang sức khá phong cách, thế là mua cho nó”, vừa nói vừa chỉ chiếc túi plastic đặt trên bàn, “Nó mà nhìn thấy thể nào cũng bảo tôi giống y như mẹ, nên tôi rót cho nó tách trà, ngồi đây nhâm nhi.”

“Làm anh trai như anh thật tốt, thật ra tôi cũng muốn có một đứa em gái lắm”, Khưu Thiên nhớ đến ông anh vô lương tâm và tên em trai kết nghĩa xấu xa kia, đau khổ rớt nước mắt.

“Vậy cho anh đó, đứa em gái làm trời làm đất của tôi xin cho anh đó, cứ nhận đi.” A Phát hào phóng nói.

“Tôi chỉ muốn em gái thôi, đừng đưa em gái mà về sau thành chị gái là tôi khóc đó.” Khưu Thiên đã tiêu diệt xong miếng bánh.

“Tôi 29, nên em gái tôi cũng 29… Anh chưa ăn trưa sao?”

“Ừ, tôi vừa đến nơi nửa giờ trước, đang tính tìm hàng ăn nào đó thì vô tình gặp được anh. Tôi 30 rồi, có điều cô em gái làm trời làm đất thì chịu thôi, tôi xin đầu hàng.” Khưu Thiên cảm tạ lòng tốt của A Phát.

“Tôi cũng chưa ăn. Chúng ta uống xong ấm trà này thì tìm chỗ nào ăn đi. Nghe em gái tiếp tân nói phía bên kia có một quán bánh chẻo rất ngon.” A Phát chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Em gái tiếp tân? Có phải Chi Mã không?” Khưu Thiên chợt phát hiện ra A Phát chính là người khách Đài Loan mà cô nói. “Chúng ta lại cùng phòng rồi, mong cậu giúp đỡ.” Anh chạm nhẹ tách trà với A Phát, nâng lên uống cạn. “Uống nào, xong rồi đi ăn bánh chẻo.”

Lần thứ hai Khưu Thiên sóng vai cùng A Phát, hai người vừa đi dọc bờ sông vừa nhẹ nhàng tán gẫu, Khưu Thiên để A Phát đi vào bên trong, còn anh hướng ra đường lớn, bước chân hai người vô thức nhịp nhàng, với cùng một tiết tấu và tốc độ. Cảm giác có người sóng vai thật mới lạ, Khưu Thiên nghĩ, anh nhớ đến Lý Dĩ Thành luôn chậm hơn mình vài bước, đến Thái hậu luôn nhanh hơn vài bước, và mười sáu người bạn trai trong quá khứ…

Ăn bánh xong, hai mắt Khưu Thiên bắt đầu díp lại, buồn ngủ không trụ được. Sáu giờ ngồi xe đối với một thiếu gia ăn sung mặc sướng như anh mà nói, dường như đã là cố hết sức. Họ chia tay nhau ở quán bánh chẻo, Khưu Thiên trở lại khách sạn đánh một giấc, còn A Phát đi mua quà lưu niệm.

Về đến cửa khách sạn, Khưu Thiên mới sực nhớ ra mình đã quên hỏi A Phát mấy ngày nay đi đâu, Tháp Công nơi ấy có đẹp không…