Trước khi Thái hậu rời Đài Loan, ba người hẹn nhau ăn một bữa cơm, Thái hậu hôm ấy tâm tình thoải mái, bữa ăn diễn ra suôn sẻ, hai tiếng đồng hồ sau, chị tuyên bố bãi triều.

“Chơi chán rồi thì vứt.” Trước khi chia tay, Thái hậu lưu lại một câu cho Lâm Nhược Thần, cũng không quên trêu cợt Khưu Thiên, “Còn cậu, chấp nhận số phận đi.”

“Tôi đã hoàn toàn chấp nhận rồi, tôi là M mà,” Khưu Thiên hay còn gọi tiểu M, gật đầu quy phục, “Thái hậu, rất cảm ơn chị, kiếp này không thể hồi báo, nhưng kiếp sau tôi lại không muốn làm trâu làm ngựa, nên thôi từ giờ chị cứ ra sức mà S tôi đi.”

“Hầy, chẳng qua chị sợ cậu bỏ xác trên đảo cô độc, chả còn ai cho chị chơi.” Thái hậu vỗ vỗ cánh tay anh, “Giờ đã biết tại sao thời gian lại không ngừng trôi chưa?”

“Hả? Vì khi hoa khoe sắc hãy bẻ ngay?”

“Sai, là để người đi trước trồng cây gây quả,” Thái hậu làm mặt nghiêm túc, “Cậu bây giờ đang ở dưới bóng râm của chị, đối xử với người ta cho tử tế vào, léng phéng coi chừng chị cho quả rụng bể đầu cậu.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ dùng kỹ xảo cao siêu trên giường khiến em ấy…” Khưu Thiên chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Nhược Thần đập thẳng ba lô lên đầu.

Lại nói, hai ngày sau khi Lâm Nhược Thần quyết định dọn về với anh, trong lúc đợi cậu tan tầm, Khưu Thiên bèn ghé cà phê “Chưa đặt chân”, chủ quán Mặc Mặc thấy anh đã biến mất hơn một tháng nay lại xuất hiện, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, đưa mắt quan sát anh từ đầu đến chân, “Đến đợi A Phát?”

“Ừ, lâu không gặp,” Khưu Thiên cười cười, lại ngồi bên cửa sổ. “Như cũ.”

“Hôm nay quán mời khách,” lúc Mặc Mặc mang cà phê ra cho Khưu Thiên, vẫn chưa thể tin được, “Tôi cứ tưởng anh nhất định sẽ chết trong hố lửa, ngờ đâu còn có thể chuyển bại thành thắng.”

Hố lửa… rất nóng… chuyển bại thành thắng…

“A! Từ đầu anh đã biết tôi…” Khưu Thiên giật mình bừng tỉnh, run run chỉ vào Mặc Mặc.

“Lúc anh gọi tên cậu ấy, bản mặt mê trai kia không lẫn đi đâu được, đến người ngu cũng biết tỏng anh nghĩ gì.” Mặc Mặc cười khẩy, ung dung bước vào trong quầy.

Khưu Thiên vừa nâng cốc, đã nghe âm thanh cố gắng đè nén của Mặc Mặc vang lên từ phía sau rèm cửa, “Ai mà ngờ băng sơn fafa lại bị tên kia cưa đổ, thiệt là hại đời mà…”

“Ăn nói có đức tí,” một giọng khác thì thầm trả lời, “với cả tính cách của fafa như thế, còn chưa biết là ai làm hại ai…”

Băng sơn fafa… Hư, không nghe không nghe. Khưu Thiên câm lặng, uống cà phê mà như uống thuốc đắng, anh không muốn biết những chuyện thâm cung bí sử của Mộng Cầu Vồng, càng không muốn biết bên cạnh mình có bao nhiêu ví dụ cẩu huyết ly kỳ a a a.

Hơn nữa, cưa đổ fafa thì có gì khó chứ, đừng quên năm đó ông đây được mệnh danh “trăm trận trăm thắng” nhớ, hừ hừ, ông đây vui sướng để cho người ta làm hại mình đấy, rồi sao, rồi sao? Khưu Thiên mắng thầm trong lòng.

Lại cách vài ngày, lúc anh vừa tắm xong đi ra, đã thấy Lâm Nhược Thần ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, cười nói với anh. “Điện thoại anh vừa reo, là, bé, cưng, đang, gọi.”

Khưu Thiên run bắn nhìn nụ cười của cậu, lập tức nhào qua túm lấy di động còn đang nhấp nháy, “Ê, Lý Dĩ Thành, có gì phun lẹ,” rồi len lén nhìn vẻ mặt cậu, đưa điện thoại qua, “Nè, Võ Đại Lang muốn gặp em…”

Lâm Nhược Thần cúp máy xong, quê độ không chịu nổi, bèn ra oai phủ đầu, nhào đến cắn Khưu Thiên. “Tiểu Thành thì để Tiểu Thành đi, ai cho lưu cái tên gây hiểu lầm thế hả.”

“Lúc trước đồng nghiệp cứ quấn lấy anh đòi mai mối cho em gái hắn, anh bực mình quá mới sửa lại tên của Tiểu Thành rồi bảo nó gọi đến, cố tình để tên kia thấy, sau cũng lười đổi lại.” Khưu Thiên ngoan ngoãn để cậu cắn, được rồi được rồi, trăm sai ngàn sai, cũng đều là anh sai.

“Hừ, anh bị Thái hậu dạy dỗ 12 năm, chỉ có thể nghĩ ra được phương pháp rách nát như vậy à?” Lâm Nhược Thần nhanh chóng chuyển đề tài.

“Nói cũng phải, làm vậy tức là đang bôi nhọ Thái hậu, anh sẽ kiểm điểm.” Khưu Thiên ôm lấy cậu, tay ấn ấn điện thoại, sau đưa đến trước mặt người yêu, “Đổi vầy được chưa, A Phát đại nhân?”

“Không có ruột?”

“Em không thấy Tiểu Thành rất giống tượng binh đất sét à, ruột của tượng binh đất sét lúc nào chả rỗng không.” Khưu Thiên rất đắc ý với tên gọi này, “không có ruột”, ha ha ha.

Lý Dĩ Thành sau khi biết chuyện, chỉ nói một câu, “trò mèo cũ rích”, xong lập tức đổi tên Khưu Thiên trong điện thoại từ “Tình yêu” thành “Không có não”.

“Cậu ấy hả, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, gọi ‘không có não’ là đúng rồi.” Lý Dĩ Thành khinh bỉ nhắn tin cho Khưu Thiên, thế là hai người ôm lấy điện thoại vận dụng 72 phép thần thông, nhắn tin cười nhạo mắng mỏ nhau suốt đêm.

Lại một cuối tuần, sau khi bệnh của Lâm Nhược Thần đã khỏi hẳn, hai người cùng nhau quay về Đài Trung, Khưu Thiên giữ đúng lời hứa, mời Tiểu Nhược ăn lẩu cung đình, đồng thời được như ý nguyện nghe cô gọi anh một tiếng “anh trai”.

“Cảm giác có em gái thật tốt,” Khưu Thiên hài lòng gật đầu, rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng mà em ăn cũng nhiều lắm, lẩu cung đình rất mắc đó…”

“Hừ, lấy Tiểu Thần ra đổi cho anh được mỗi cái lẩu cung đình, tui mới là người chịu thiệt đây, anh không ưng tui không đổi nữa!” Tiểu Nhược vừa nói vừa kéo Lâm Nhược Thần về phía mình.

“A a a trả Thần Thần của anh lại cho anh!” Khưu Thiên lập tức tranh cướp Lâm Nhược Thần trở về.

“Ặc, Thần Thần cơ đấy, ác gì mà ác dữ,” Tiểu Nhược xoa xoa bụng, “Tui vừa mới ăn no, hai ông anh làm ơn tha tui đi.”

“Hầy, em không hiểu rồi, bọn anh là một cặp trời sinh đó, anh gọi Thiên Thiên, em ấy gọi Thần Thần, tụi anh hợp lại chính là…” Khưu Thiên cúi xuống ôm lấy cậu từ phía sau lưng, tựa đầu trên vai cậu, “Hồn nhiên Thiên Thần!”

“Tui đi ói.” Tiểu Nhược xoay người bỏ chạy.

“Này, lẩu cung đình mắc lắm, không được lãng phí, em nuốt lại cho anh…”

Khưu Thiên gục đầu trên vai Lâm Nhược Thần cười đắc ý, Tiểu Nhược đã nói, anh yêu cậu bằng chính bản thân anh, chứ không phải đem tình yêu ra để trao đổi với cậu, hiện giờ, anh đã hiểu.

Tình yêu cũng như một nồi lẩu, đun hoài đun mãi rồi sẽ đến lúc cạn đi, nếu để quá lửa… sẽ mất vị ngon, những nguyên liệu bên trong cũng dần dà biến chất, không còn ăn được, nếu dùng tình yêu để duy trì tình yêu sẽ chẳng thể dài lâu; ngược lại, anh yêu cậu bằng chính bản thân mình, chỉ cần anh còn sống, sẽ vẫn còn yêu, như năm nay, như sang năm, như ngày dài tháng rộng về sau.

Cuộc đời này, anh và cậu, nắm lấy tay nhau, đi đến bạc đầu.

“Thần Thần, bao giờ em mới định đi xăm?” Khưu Thiên lôi lôi kéo kéo Lâm Nhược Thần, cùng với Tiểu Nhược đã sắp nôn ọe ở đằng sau, nhàn nhã tản bộ.

“Thật ra xăm đau lắm, dù sao cũng chỉ là hình thức, không quan trọng,” Lâm Nhược Thần vừa đi vừa ngắm cảnh, trả lời cho có chuyện, rồi đột nhiên quay sang nhìn Khưu Thiên, “Mình về Đài Trung đi, bánh nướng ở đây vừa to vừa ngon.”

“Ừ, nhưng để qua năm nhé? Anh lĩnh thưởng cuối năm xong đã, với cả bây giờ mà nghỉ việc thì có lỗi với anh Cường…” Khưu Thiên đồng ý ngay, lại tiếp, “Nhưng mà hình xăm… Thôi để anh đi xăm cũng được, mỗi người một nửa, tình cảm không phai mờ.”

“Tốt, nhưng anh cao hơn em, nếu muốn hai nửa khớp với nhau thì anh phải xăm vào mông đấy…”

“…”

Cứ như vậy, họ dùng cách riêng của mình, chầm chậm bước đi, thu qua đông tới, dường như không có gì ảnh hưởng đến hai người.

Căn nhà chung của họ, Khưu Thiên mỗi ngày bảy rưỡi rời giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo chuẩn bị đi làm, đợi Lâm Nhược Thần tám giờ thức dậy, ôm hôn anh chào tạm biệt, rồi anh sẽ hòa vào dòng người tất tả ở Đài Bắc, tám rưỡi có mặt ở công ty, onl MSN, đợi Lâm Nhược Thần chín giờ đăng nhập.

Buối tối tan làm, hai người chiếm cứ lãnh địa trên sô pha, Lâm Nhược Thần có khi sẽ ngồi trong lòng Khưu Thiên trò chuyện xem TV, có khi một mình đọc sách, có khi ngẩn người quên hết xung quanh, những lúc ấy, Khưu Thiên sẽ pha một ly chocolate nóng đặt bên cạnh cậu, rồi cứ thế lẳng lặng làm chuyện của mình, không ai quấy rầy ai.

“Mùa đông nằm nhà uống một ly chocolate nóng, ấm áp ngọt ngào,” có lần Lâm Nhược Thần nhận tách chocolate từ Khưu Thiên, hôn anh một cái, “Cảm giác cũng giống như đang nắm tay anh.”

Vậy là mấy ngày sau đó, Khưu Thiên vẫn hệt như lúc trước, cười ngu ngơ mua một núi chocolate nhét đầy ngăn bếp.

Hai người thường đến Chưa Đặt Chân uống cà phê, ăn cơm tại quán quen đầu ngõ, thi thoảng lượn qua siêu thị mua một ít vật dụng hàng ngày, cuối tuần đi xem triển lãm, dạo thư quán, cũng có khi làm ổ trong nhà, cậu đọc sách, anh đan khăn quàng cổ, nhưng vì tốc độ của anh quá chậm, đan cả tuần chẳng được lấy một hàng, giữa chừng lại ngừng mũi đan, ngẩng lên nhìn gò má người yêu ẩn hiện bên trang giấy, cảm nhận thời gian lẳng lặng trôi bên ngoài cửa sổ.

Anh đã không còn kéo rèm che khắp nơi như trước nữa, anh bây giờ có cả một căn nhà đầy nắng, và người yêu đang đọc sách dưới ánh mặt trời.

Sự ổn định trong tình cảm khiến con người Khưu Thiên ngày càng tỏa sáng, đồng nghiệp nhiều chuyện lại lân la dò hỏi, rằng có phải anh sắp có chuyện vui, rằng anh bao giờ kết hôn, sinh con đẻ cái, Khưu Thiên chỉ cười bảo vì tôi mới cắt tóc nên trông như thế đó, sau lại nhiệt tình lôi kéo đồng nghiệp kể lể thâm tình, lấy ra một đống bài viết cắt dán từ đủ loại tạp chí, bắt đầu thao thao bất tuyệt nào là tỉ lệ ly hôn bây giờ cao thế nào, rồi chi phí phụng dưỡng vợ con lớn ra sao, rồi nền chính trị thế giới đang bắt đầu rung chuyển, nhân loại sắp diệt vong ôi thôi đủ thứ trên trời dưới đất, nói đến mức đồng nghiệp sợ quá bỏ chạy mà anh vẫn còn níu kéo không tha, vài lần như thế, chẳng còn ai dám chui đầu vào rọ nữa.

“Em thấy chiêu này sao, Thái hậu chấm 65 điểm đó.” Khưu Thiên đắc ý bảo với cậu.

“Cũng còn được,” Lâm Nhược Thần mang báo ra cho anh, “Nhưng 65 thấp quá, Thái hậu chấm điểm thật nghiêm.”

“Lấy tiêu chuẩn của Thái hậu, 60 điểm là đủ chinh phục thế giới rồi.” Khưu Thiên ngửa mặt lên trời cười ha há, lại cúi đầu cắt cắt dán dán.

Đến đầu xuân năm sau, hai người bắt đầu xếp đông xếp tây, vali lớn ba lô nhỏ, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng trong phòng khách.

Khưu Thiên cất ghế nhỏ và cây nhỏ trong hộp, cẩn thận đặt vào vali, lòng bỗng nhiên cảm khái, năm ngoái, cũng vào thời điểm này, anh đang đứng trước rừng đào cầu xin một vận số đào hoa, nhân sinh và ái tình trước mắt chỉ là một màn sương hư ảo, vậy mà giờ đây, anh đã có cậu, cùng nắm tay nhau chuẩn bị quay về thành phố anh yêu…

“Anh nghĩ, chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?” Lâm Nhược Thần đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Khưu Thiên, nhìn cây nhỏ và ghế nhỏ trong hộp, nghiêng đầu hỏi anh.

“Em hỏi vậy là sai rồi, em không thể đoán trước tương lai, cũng không thể cưỡng ép tìm một đáp án.” Khưu Thiên gật đầu ra vẻ thông thái, lắc lắc ngón tay trước mặt cậu.

Đối với những vấn đề không có đáp án, thì đừng miễn cưỡng truy cầu.

“Vậy phải hỏi sao?” Lâm Nhược Thần hơi bất ngờ.

“Em còn nhớ lần đầu gặp nhau, em hỏi anh điều gì không? Rằng phải miêu tả biển cho một người chưa bao giờ nhìn thấy như thế nào,” Khưu Thiên cười ha hả, nhào đến ôm cậu, hai tay không yên phận sờ trên sờ dưới, “Thật ra anh đã có đáp án lâu rồi, đó chính là, không miêu tả được, chỉ có thể dẫn người đó đi nhìn ngắm đại dương, giờ anh hỏi em, em nói xem phải giải thích tình yêu cho người chưa biết yêu như thế nào?”

“Để người đó thấy được tình yêu?” Lâm Nhược Thần khéo léo tránh khỏi bản mặt đòi hôn của Khưu Thiên.

“Đúng đúng đúng, để người đó nhìn thấy tình yêu, tốt nhất là yêu đương với người ta luôn,” Khưu Thiên liều chết không tha, mặt càng xáp tới hơn, hai tay ngang nhiên thò vào trong quần áo cậu, thuần thục xoa nắn, “Vấn đề em hỏi, hiện tại anh không có cách nào trả lời, nhưng anh sẽ cho em thấy, chỉ cần em mãi đi theo anh, đợi đến ngày chúng ta già chết, lúc đó, em sẽ tự biết đáp án.”

Lâm Nhược Thần lặng người nhìn anh, chỉ một lát sau, nhào qua ôm lấy Khưu Thiên.

“Được,” cậu chủ động hôn anh, “Nhưng đừng mua chocolate vị thảo dược nữa, mùi nồng quá, em thấy mà ghê.”

“Ok ok, tuần sau về Đài Trung rồi mình đi mua kẹo đường…”

Tình yêu của họ, là giữa những sinh hoạt vụn vặt thường ngày, nương tựa vào nhau, chia bùi sẻ ngọt, ngày qua ngày bình đạm an nhiên, tưởng như nhàm chán, lại là cách riêng họ dùng để yêu nhau, tĩnh lặng, nhiệm màu, không lửa nóng, cũng chẳng băng lạnh.

Họ chẳng cần mơ chi đến sông cạn đá mòn, chẳng hứa hẹn dài lâu như trời sâu bể rộng, họ chỉ bình thản bên nhau, chậm rãi từng ngày, đến khi sinh mệnh và con người đều già đi theo năm tháng, khoảnh khắc nắm lấy tay nhau, tình yêu của họ, như cơn mưa thu vừa chớm, lặng lẽ phủ vào lòng, rửa trôi đi những khổ đau mệt nhoài, để tất cả vẫn trong lành vẹn nguyên như thuở trước.

Nắng mai ấm áp, mưa thu chớm lạnh, dịu dàng bên nhau, dài lâu, tĩnh tại.

————

Lời tác giả:

Câu chuyện cũ này, tạm thời sẽ chỉ viết đến đây, còn lại, hai người ấy vẫn đang nắm tay nhau, ở bên nhau bằng cách của riêng họ. Vậy nên, câu chuyện sẽ mãi còn tiếp, mà chẳng hề chấm dứt.

Tôi thừa nhận đã không biểu đạt rõ ràng tính cách của Lâm Nhược Thần, sự mập mờ này khiến bạn đọc rất dễ hiểu lầm, rằng cậu là kẻ kiêu ngạo hoặc ích kỷ.

Lâm Nhược Thần có triết lý sống của mình, cậu hiểu rất rõ bản thân hợp nhất với điều gì, cậu thích tự do tự tại, một mình đến đi, dù Khưu Thiên khiến con tim cậu chao đảo, cậu vẫn không mảy may muốn quay đầu, bởi cậu biết rằng, ở bên anh, vốn không phải là cách sống thích hợp với cậu nhất.

Trên đời này có vài tỉ người, sẽ có vài tỉ cách sống, và không phải ai cũng một mực theo đuổi cuộc sống lứa đôi, tay trong tay trọn đời.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn hạ quyết tâm ở cạnh Khưu Thiên, vì Khưu Thiên bằng lòng tôn trọng lối sống của cậu, mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ mãi mãi không thể trở thành người yêu của cậu, anh vẫn không oán không hối, không nghĩ đến việc sẽ thay đổi cậu. Cuối cùng, chính sự tôn trọng nhất mực đó, lại là nguyên nhân khiến cậu đồng ý bên anh.

Kể cả bây giờ, cậu vẫn như lúc trước, đôi khi một mình dạo phố, xem phim, lên Đài Bắc nghe nhạc, nửa đêm đi ăn khuya. Không gọi Khưu Thiên đi cùng, Khưu Thiên vẫn tuyệt nhiên không ý kiến.

Không đi cùng cậu, chính là cách mà anh yêu cậu.