Khưu Thiên tắt máy, nằm dài trên sô pha, tưởng như trong không khí còn nghe được tiếng hít thở của Lâm Nhược Thần, anh nhắm mắt lại, để hình ảnh đôi mắt nhòa lệ của cậu đêm qua chiếm đầy tâm trí, khiến anh nhớ đến bức ảnh chụp cùng cậu ở thành phố núi, lúc cậu nói rằng, muốn “dùng góc độ đơn giản nhất để nhìn nhận sự việc”.

Đơn giản, đơn giản coi anh là ảo ảnh vụt lướt qua trong mộng, mộng tan rồi, về sau sẽ chẳng còn ai biết đến ai.

Bỗng nhiên Khưu Thiên chợt hiểu ra mọi việc. Lâm Nhược Thần nhất định đã biết anh hẹn đồng hồ báo thức, nên mới cố tình ra đi trước khi anh tỉnh lại, bởi cậu không muốn đối diện với lời chia tay vốn luôn luôn phức tạp. Mà một đêm kia cậu đồng ý ở lại bên anh, cũng đơn giản chỉ vì muốn lưu lại một kỷ niệm, ngày sau tạm biệt, còn có thể nhớ đến nhau dài lâu.

Lâm Nhược Thần hiểu rõ con người Khưu Thiên, rằng anh sẽ chẳng thể chịu được nỗi hờ hững khi yêu, rằng anh sẽ sụp đổ chóng vánh, sẽ buông tay đầu hàng trước cuộc tình không có lời hồi đáp, như khi Tôn Ngộ Không để tiên nữ Tử Hà ra đi đã chẳng thể dằn lòng mà động đến thất tình lục dục. Nghĩ đến đoạn này, sống mũi anh lại cay cay.

Trước khi bay đi, Tử Hà đã nói gì? Thiếp có thể nhìn thấy trước mọi việc, nhưng thiếp không lường được kết cục này, ừ, tựa như Lâm Nhược Thần đọc được suy nghĩ của Khưu Thiên, lại chẳng hay anh chính là men ủ, bất tri bất giác đã ăn sâu vào cơ thể cậu tự lúc nào, ha ha, mình cũng thật giỏi quá, mình là men ủ đấy. Khưu Thiên đang từ cay sống mũi bỗng biến thành kẻ ngốc há mồm cười hềnh hệch, thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.

Hơn ba giờ, anh thay quần áo ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa mới nhìn vào bản thân mình trong gương, quả nhiên vẫn là đồng chí Khưu Thiên đẹp trai lai láng phong độ ngời ngời, ngoại trừ Lý Dĩ Thành và sư phụ, không một ai hay biết kẻ đang cười trong gương kia, ngoại trừ gương mặt có gầy đi một ít, đã từng kinh qua khổ đau sầu muộn như thế nào.

Mà mẹ nó chứ. Khưu Thiên rủa thầm. Tại sao chuyện của Lý Dĩ Thành khi chuyển ngoặt có hẳn một trận động đất và một ngày ngao du Thượng Hải, còn chuyện của anh chỉ có một cơn sốt, một trận cảm mạo tặng kèm một osin trung thành? Bất quá, được làm người hầu kẻ hạ cho Lâm Nhược Thần quả thật là sung sướng, đằng nào thì mình cũng M lắm rồi, chỉ hy vọng sẽ được mãi mãi chăm sóc cho cậu, cùng nhau cả một đời…

Anh đột nhiên biết mình nên nói gì với cậu, từ ví dụ của Lý Dĩ Thành đến lời chỉ điểm của Thái hậu và Tiểu Nhược, tất cả đều cùng hướng về một việc. Bèn phất tay tạm biệt bản thân trong gương, hớn hở chạy ra ngoài mua bánh mì và bơ đậu phộng.

Trong lúc Lâm Nhược Thần còn đang ngủ, Khưu Thiên hết sức bận rộn, nào rón rén dọn dẹp quét tước căn phòng nguyên bản vốn thuộc về Lý Dĩ Thành, nào đi mua ga trải giường, lau bàn ghế, dọn nhà, xong xuôi lại chạy xuống bếp nướng bánh mì phết bơ.

Ngoài cửa sổ, mưa lất phất rơi tự bao giờ, Khưu Thiên ngửi mùi hương bánh mì trong không khí, lẩm nhẩm diễn lại một lần những lời sẽ nói với Lâm Nhược Thần, bất tri bất giác lại cầm lấy bánh mì vừa nướng xong lên gặm, hết miếng này đến miếng khác.

“A,” Lâm Nhược Thần đột nhiên xuất hiện, nhìn trừng trừng Khưu Thiên, “Anh ăn hết rồi.”

“…” Khưu Thiên vẫn còn ngậm bánh mì trong miệng, ngơ ngác quay đầu, trên mặt là vẻ hoảng hốt đáng thương như cô vợ nhỏ bị chồng phát hiện đang ăn vụng trong bếp.

“Sao lại dậy rồi? Để anh nướng cái khác cho em.” Anh vội vàng nuốt xuống, mau lẹ phết bơ lên một miếng bánh khác.

“Nghe mùi thơm nên tỉnh,” Lâm Nhược Thần kéo ghế ngồi, “Vừa hay đang thèm.”

“Tiểu Nhược bảo em sinh bệnh sẽ thèm ăn cái này, nhưng sao lại không được cắt ra?” Khưu Thiên phết bơ xong, cho bánh vào lò nướng, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo hai bàn tay cậu đặt vào tay mình.

Này thì tranh thủ ăn đậu hũ, hà hà. Khưu Thiên cười tít mắt.

“Lúc còn nhỏ mẹ em dẫn đến tiệm trà sữa, gọi một phần bánh mì phết bơ cho em và Tiểu Nhược,” Lâm Nhược Thần nhìn chăm chú vào lò nướng, hoàn toàn quên mất hai bàn tay mình đang bị nắn tới nắn lui, “Nhưng vì bánh cắt làm chín nên bị lẻ, cuối cùng dư ra một miếng, thế là mẹ quyết định chia đôi, mỗi đứa một nửa.”

“Có nửa miếng thôi mà? Dù sao thì miếng lớn hình vuông, cắt ra cũng đều vậy.”

“Nửa miếng cũng là nhiều lắm đó, hồi bé mẹ em kiểm soát quà vặt của hai đứa rất kỹ, không cho ăn nhiều,” Lâm Nhược Thần kháng nghị, “Em và Tiểu Nhược đều ghét kiểu cắt bánh đó, hơn nữa nó hình tam giác, không đẹp…”

Lò nướng “Ding” lên một tiếng.

“Nướng xong rồi kìa!” Lâm Nhược Thần rút tay ra, đẩy Khưu Thiên đi lấy.

“Ăn một cái thôi, em đang đau họng, ăn nhiều không tốt.” Khưu Thiên bưng đĩa bánh, kéo Lâm Nhược Thần vào phòng khách.

“Ừ, ăn xong em về.” Lâm Nhược Thần cắn bánh.

“Cũng đang định nói với em chuyện này.” Khưu Thiên nhanh chóng sắp xếp từ ngữ lại một chút, mới mở miệng. “Mấy ngày tới em ở chỗ anh đi.”

Lâm Nhược Thần gặm từng miếng bánh nhỏ, hai mắt nghi ngờ liếc nhìn Khưu Thiên.

“Em còn đang bệnh, ban ngày đi làm mệt, ở chỗ anh, tan tầm về anh có thể chăm sóc em, giúp em nghỉ ngơi, phòng trống anh đã quét dọn xong rồi, em hoàn toàn có không gian riêng của mình, anh không quấy rầy em đâu, ừm,” Khưu Thiên tranh thủ nói thêm một câu ngoài kịch bản, “Nếu em muốn sang chỗ anh ôm anh cùng ngủ với anh thì hiển nhiên là quá hoan nghênh rồi.”

“Ừm…” Lâm Nhược Thần như đang suy nghĩ, vẫn tiếp tục gặm bánh.

“Em đã quyết định sẽ suy nghĩ tương lai lâu dài với anh, thì chúng ta cũng nên bàn bạc thẳng thắn, em không thích phiền phức, anh có thể đảm bảo em là ở với anh sẽ không có bao nhiêu phiền phức, nhà anh rất đơn giản, chỉ có mẹ và anh trai, năm đó khi anh come out bọn họ còn cực kỳ vui vẻ, vì không phải lo anh đi làm hại đời con gái nhà người ta nữa… Ậy, cái này không phải trọng điểm.” Khưu Thiên đập đầu bình bịch lên thành sô pha, nói cái gì vậy hả, làm hại đời con trai nhà người ta chẳng lẽ lại tốt đẹp hơn sao.

“Bạn bè anh chỉ có mỗi Tiểu Mã là em chưa thấy, cứ coi hắn như NPC chủ quán rượu là được, Thái hậu thì cuối tuần này em sẽ gặp, đồng nghiệp thân thiết chỉ có mỗi sư phụ anh là anh Cường, còn thì anh không hút thuốc thỉnh thoảng có uống chút rượu, đang dự định năm sau về Đài Trung.” Khưu Thiên nói, thuận tiện rút khăn giấy cho Lâm Nhược Thần đã ăn xong lau tay, lại tiếp tục múa lưỡi.

“Khi ở chung thì sinh hoạt của chúng ta đều có phần không gian riêng, anh sẽ không bám dính lấy em, sẽ không can thiệp vào chuyện của em, cho dù em hai giờ sáng muốn dậy một mình đi ngắm biển, anh cũng sẽ không theo,” Khưu Thiên tích cực vận dụng khả năng quảng cáo dự án chuyên nghiệp của mình, “Thực ra những cái đấy đều không có vấn đề gì, quan trọng nhất chính là cuộc sống chung của hai người, tình yêu dù to lớn đến đâu cũng sẽ có lúc bị những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng, nên giờ nhân tiện em đến đây dưỡng bệnh, anh sẽ cho em thấy những mặt khác nhau mà em chưa thấy, coi như để em từ từ khảo sát.”

“Mọi sự trên đời đều có duyên phận, em bỏ mất ba năm để theo đuổi ngành thiết kế, lại nhờ đó mà gặp gỡ anh, biết đâu khi khảo sát xong rồi, em lại nhận ra anh thực sự xứng đáng để em thay đổi cách sống, dùng ba năm mà đổi được từ anh một đời, em đang lời vô cùng lớn đó, vị thí chủ này, ngài thấy sao?”

Khưu Thiên lưu loát nói một tràng, thật ra chỉ muốn biểu đạt một thứ, đó là anh sẽ không cưỡng ép, không hy vọng xa vời, được thì anh vui, không được anh cũng sẽ không hối tiếc, anh sẽ chỉ cố gắng hết mình, mọi chuyện hãy cứ để thời gian phân xử.

“Khảo sát cái gì… Đây gọi là sống thử.” Lâm Nhược Thần hiếm khi gặp được biểu hiện nghiêm túc của Khưu Thiên, cũng thẳng thắn trả lời.

“Không, sống thử là hai chiều, khảo sát chỉ có một chiều thôi,” Khưu Thiên xích lại nắm lấy bàn tay đã lau sạch sẽ của cậu, siết thật chặt, “Bên phía anh hoàn toàn kiên định, không cần thử.”

“Để em nghĩ.” Đôi mắt Lâm Nhược Thần ngừng lại trên gương mặt Khưu Thiên, chăm chú nhìn thật sâu.

“Ừ, vậy mình ngoéo tay nhé,” Khưu Thiên móc ngón út với cậu, “Anh cam đoan, dù sau đó em quyết định ở một mình, anh cũng sẽ không trách em, càng không rời xa em, chúng ta vẫn làm bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống bên trong của em không có anh cũng không sao, sinh hoạt bên ngoài vẫn có anh là được, đừng nghĩ cho anh, hãy quyết định theo mong muốn thật sự của em thôi.”

“Anh không thấy như vậy thì em quá ích kỷ sao?” Lâm Nhược Thần nhìn ngón tay út đang bị Khưu Thiên nắm chặt.

“Sao có thể, cái này cũng giống như bảo em hãy đến StormWind, nơi đó có vị vua Varian Wrynn vô cùng đẹp trai dũng mãnh, trong khi trái tim em đã lỡ thuần phục trước ác quỷ Soul rồi…”

“Em không chơi Warcraft, nghe không hiểu.” Lâm Nhược Thần liếc anh, ra chiều kháng nghị.

“Không sao, anh đã được huấn luyện nêu ví dụ một cách chuyện nghiệp rồi,” Khưu Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng đem bản cũ ra xài, “Vậy đi, giống như giờ bảo em bỏ thiết kế, quay lại với tài chính, người không biết sẽ cho rằng vì làm tài chính đem lại thu nhập cao, em dạo động trước sức hấp dẫn của nó, nhưng bản thân em biết rõ, quyết định của em vốn chẳng liên quan đến những thứ tiền bạc lợi ích phù phiếm đó.”

“Dù vậy, vẫn rất không công bằng với anh.” Lâm Nhược Thần cúi xuống, lắc đầu.

“Là không công bằng với em mới đúng,” Khưu Thiên bật cười, “Em đã cho anh nhìn thấy điều anh mong được thấy nhất đời này, anh rất biết ơn em, giờ em còn phải lo lắng suy nghĩ cho ước nguyện của anh, có thiệt thì cũng là em thiệt.”

Thái hậu nói rất đúng, kẻ yêu càng sâu chính là kẻ thua cuộc. Nhưng, thua thì có sao, trong tình yêu vốn có bao giờ nói đến công bằng.

“Ờ, nói cũng phải, hóa ra là em chịu thiệt…” Ngữ điệu của Lâm Nhược Thần bắt đầu thả lỏng.

“Dù có thế nào, em cũng đừng lo cho anh.” Khưu Thiên siết tay cậu, nhẹ nhàng lắc lắc. “Anh thực sự muốn bên em, nhưng em đừng cảm thấy áp lực, lần này anh có thể xử lý tốt.”

“Sao có một đêm mà anh trở nên già dặn thế.” Lâm Nhược Thần hơi ngẩn người.

“Anh vừa nâng cấp đó, giờ anh là phiên bản 3D rồi.” Khưu Thiên không giấu được đắc ý trong lòng, “Thấy sao? Giờ cứ ở lại chỗ anh vài ngày trước đã, có TV lớn sô pha rộng, à em biết không, trong tủ lạnh còn một phần thịt bò đấy.”

“Ừ.” Lâm Nhược Thần nhìn Khưu Thiên, bỗng nhiên nhoài người sang ôm lấy anh. “Cảm ơn anh, đã vì em.”

“Anh bây giờ đang lừa bán mình cho em đó, có cảm ơn cũng là anh nói mới đúng,” Khưu Thiên cũng ôm chặt lấy cậu, đầu dựa trên vai cậu, “Giờ về chỗ em lấy hành lý nhé.”

Khưu Thiên biết quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn, tình cảm của anh bây giờ đã không cần hồi báo, cho dù bị từ chối lần nữa cũng chẳng sao, thay vì lo lắng hốt hoảng, hãy cứ làm như Thái hậu nói, kéo một chiếc ghế, nhàn nhã ngồi xuống ngắm phong cảnh, chờ đợi việc gì đến sẽ đến.

Lâm Nhược Thần là màn hình lớn chiếu nên tình yêu của đời anh, nhưng cái anh đang xem, là câu chuyện Khưu Thiên và tình yêu của Khưu Thiên, chứ không phải chuyện tình Khưu Thiên và Lâm Nhược Thần, đã đi qua một chặng đường dài, những gì muốn lĩnh ngộ đã được lĩnh ngộ, sẽ mãi mãi nằm lại trong lòng, giờ đây dẫu Lâm Nhược Thần quyết định như thế nào, cũng không còn quá quan trọng như trước nữa.

Dù sao, nếu không phải tình nhân, thì hãy là bằng hữu, nếu đã không thể nằm yên trong mộng, vậy thì hãy đem thực thể, đem sinh mệnh chẳng đủ đầy này ra bồi thường cho cậu. Nương tựa lẫn nhau, cùng chia hoạn nạn. Khưu Thiên thì thầm với lòng mình.

Đồng tâm đồng mệnh, mãi không xa rời.

Chạng vạng chiều chủ nhật, Khưu Thiên và Lâm Nhược Thần bắt đầu chặng đường dưỡng bệnh kiêm khảo sát cuộc sống hai người. Cậu muốn ở riêng một phòng, nguyên nhân chính là sợ lây bệnh, nguyên nhân thứ hai là Khưu Thiên đi làm sớm hơn cậu nửa tiếng.

“Vậy khỏi bệnh rồi cuối tuần anh ôm em ngủ được không?” Khưu Thiên cười hì hì dụ dỗ.

“Khỏi bệnh em về.” Lâm Nhược Thần cũng cười đáp trả.

“Nhưng mà ngoài thói quen sinh hoạt ra, em cũng phải xem cả kỹ năng trên giường chứ, như vậy mới có kết quả khảo sát toàn diện được.” Khưu Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định chào hàng, dù sao anh vẫn là người thực tế, tình yêu trên tinh thần có thể không cần hồi báo, nhưng đậu hũ thì vẫn phải ăn, hơn nữa Thái hậu có nói, tâm lý và sinh lý là hai việc khác nhau.

“Đợi khỏi rồi tính, nhưng em cảm mạo là lâu khỏi lắm…” Lâm Nhược Thần tươi cười nhìn Khưu Thiên nhỏ lệ chạy đến một góc vẽ vòng tròn