Đầu giờ chiều chủ nhật, trời vẫn nắng gắt, Khưu Thiên theo địa chỉ của Lâm Nhược Thần tìm đến ngõ nhỏ bên cạnh khu chợ đêm, đứng dưới lầu gọi điện, chưa đến vài phút đã thấy cậu mặc áo trắng quần xanh chạy xuống đón.

“Đợi chút xíu tôi đi mua băng cá nhân, vừa bị cắt vào tay.” Lâm Nhược Thần sượt qua Khưu Thiên chạy đến cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh.

“Chưa gì mà đã bị cắt rồi à?” Khưu Thiên mang theo một túi bánh đậu đỏ vừa mới ra lò, cầm trên tay hãy còn ấm nóng, lúc Lâm Nhược Thần nhận lấy, trên ngón út tay trái đã dán một miếng băng, đâm vào mắt Khưu Thiên có chút đau.

“Nào, để tôi hát một đoạn từ cho cậu nghe nhé.” Khưu Thiên chuyển mắt, bắt đầu chọc cho Lâm Nhược Thần cười lăn lộn.

Phòng của cậu trên lầu ba, một chiếc giá sách lớn ngăn không gian ra làm hai phần, bên ngoài là khu vực sinh hoạt, một bộ sô pha, một tủ lạnh, một lò vi sóng, giữa phòng bày một mô hình lớn vừa dựng xong phần khung, phía sau giá sách treo một tấm rèm mỏng, hẳn là giường ngủ của cậu đặt trong đó.

“Cậu thích những thứ đơn giản đúng không, bày biện trong phòng đều thế cả.”

Khưu Thiên nhận xét sau khi nhìn quanh một vòng. Căn phòng này rất có phong cách của Lâm Nhược Thần, đơn giản, nhẹ nhàng, lại có gì đó kín đáo và nội tâm, trong không gian của cậu không hề có dấu vết của kẻ khác, một mình một người, mỗi ngày bình thản đi về.

“Ừ, tôi không thích khoa trương rườm rà, con người, sự vật, tình cảm, càng đơn giản càng tốt, bảo tôi vào nhà hàng Tây sang trọng, không bằng ra vỉa hè ăn đồ nướng.”

“Vậy hôm nào đi ăn đồ nướng!” Khưu Thiên cố gắng áp chế cảm xúc đang dâng trào, nắm chặt tay, hai mắt sáng lấp lánh.

“Hay đấy, tôi cũng đang thèm ốc xào và ếch nướng bơ.” Lâm Nhược Thần mãn nguyện nở nụ cười, mở tủ lạnh ra lấy nước.

Khưu Thiên nhìn nhìn giá sách một chút, tầng trên là tổng hợp từ sách du lịch đến văn hóa, ẩm thực, văn học, khoa học thường thức vân vân, tầng dưới là sách chuyên ngành, có cả giấy tờ vật liệu. Cách bày trí này rất giống với Lý Dĩ Thành, Khưu Thiên nghĩ, hóa ra những người thiết kế đều có cùng guu sách, chỉ là Tiểu Thành thích những màu sắc rực rỡ, Nhược Thần lại ưa những màu giản đơn, dù có khác biệt vẫn rất tương đồng.

Đột nhiên Khưu Thiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, lẽ nào… Anh từng nói Lâm Nhược Thần giống Tiểu Thành, cũng giống Thái hậu, lại chẳng biết rốt cuộc giống ở đâu, hóa ra… Chẳng phải cậu chính là một Lý Dĩ Thành dịu dàng cộng thêm một Thái hậu hiền lương đó sao?

Thì ra là thế, thì ra là thế! Khưu Thiên kêu gào trong lòng. Trách sao tôi vừa gặp đã quen! Rốt cuộc tôi đã gây tội nghiệt gì mà ông trời chỉnh tôi thê thảm thế! Có phải kiếp trước mắc nợ hai người, nên kiếp này bọn họ mới gây họa cho tôi!

Không! Khưu Thiên trấn tĩnh lại. Lâm Nhược Thần nhất định không phải họ! Lâm Nhược Thần chính là Lâm Nhược Thần! Bởi Thái hậu sẽ không thể khiến tim anh đập hoảng hốt, Lý Dĩ Thành sẽ không thể khiến ngực anh nghẹn lại, sẽ không có nụ cười nào nở ra muôn vàn hoa trắng nhỏ. Lâm Nhược Thần không giống bọn họ!

Khưu Thiên còn đang trong trạng thái xuất thần, Lâm Nhược Thần đã mang trà lạnh đến, anh vội hoàn hồn nhận lấy ly thủy tinh xanh biếc in hình lập phương trên tay cậu.

“Trưởng bối và anh em kết nghĩa của tôi nhất định sẽ rất thích cậu, có cơ hội sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Khưu Thiên muốn nhìn xem, ba người ở cùng một chỗ sẽ liệu có phải sẽ đẩy anh đến ngày diệt vong hay không.

“Thật không? Họ cũng thú vị như anh phải không?” Lâm Nhược Thần lấy bánh đậu đỏ ra, thoải mái ngồi trên sô pha vừa ăn vừa uống trà.

“Sao được! Tôi là độc nhất vô nhị một người trong vạn người!” Khưu Thiên múa may tự sướng, kéo ghế nhỏ ra ngồi ăn cạnh cậu, ngực tràn đầy thỏa mãn. “Tôi mua loại không nhân, đoán cậu cũng không thích ăn nhân.”

Lâm Nhược Thần kinh ngạc gật đầu. “Đúng thế, tôi không thích.” Ăn xong bèn vỗ vỗ tay. “Bắt đầu nào.”

Khưu Thiên chỉ làm trợ thủ cho Lâm Nhược Thần, nhưng đúng như đã nói, anh làm thủ công rất khéo, cắt giấy thẳng băng đến không gợn một sóng nhỏ, Lâm Nhược Thần cười bảo nhìn cách anh cắt giấy có thể thấy con người anh thực sự phóng khoáng lạc quan.

Hai người vừa làm vừa trò chuyện câu được câu mất, Khưu Thiên thi thoảng lén nhìn sang, thấy gương mặt cậu chăm chú, nụ cười mỉm dịu dàng, mái tóc hơi dài buộc vội sau đầu, đôi môi vô thức mím chặt mỗi khi chuyên tâm, đột nhiên một kẻ không hề biết đến vẻ đẹp chúng sinh như Khưu Thiên lại cảm thấy đối phương quá đỗi ưa nhìn, chân tay luống cuống không biết đặt vào đâu.

“Cậu rất thích công việc hiện tại sao?” Khưu Thiên hỏi, có chút ao ước.

“Ừ, nhưng mà trước khi làm việc này, tôi từng có một câu chuyện cũ.”

“Chuyện cũ?”

“Tôi vốn học tài chính, còn là đại học tài chính quốc gia,” Lâm Nhược Thần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khưu Thiên, cười nói. “Lúc thi đại học vẫn không có cảm giác gì, đến năm ba mới phát hiện ra mình thích việc khác, lúc đó chuyển ngành thì đã muộn, thành ra tôi học đại học đến bảy năm.”

Quét xong một bên mặt giấy, chờ cho khô màu, Lâm Nhược Thần đứng dậy lại chỗ sô pha nghỉ tay.

“Lúc đó tôi đã nghĩ, ‘thật may mà mình nhận ra’, dù lãng phí mất ba năm đại học, rời bỏ ngôi trường người người ao ước, tôi vẫn cho rằng điều đó đáng giá, ít nhất không phải đến khi già sắp chết mới phát hiện, lúc ấy có muốn làm gì cũng đã muộn.”

“Người nhà cậu có phản đối không?” Khưu Thiên kéo ghế nhỏ lại bên cạnh ngồi theo.

“Đương nhiên là có, nhưng tôi rất kiên trì, thêm em gái tôi cũng nói vun vào, cuối cùng họ mặc tôi muốn làm gì thì làm, những bạn đại học năm ấy của tôi bây giờ tốt nghiệp trường hàng đầu, làm tài chính, lương cao nhà đẹp xe sang, chỉ mình tôi vẫn chỉ là nhà thuê xe buýt, nhưng đây chính là cuộc sống tôi đã chọn, chưa bao giờ hối hận.”

Khưu Thiên muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì, đột nhiên tưởng tượng đến tượng Phật bà quan âm trong điện thờ, phát ra ánh sáng lấp lánh, gương mặt hiền hậu thục lương.

Con không dám so sánh nữa, con không phải kẻ điên tình bất kính với Bồ Tát! Khưu Thiên cắn khăn.

“Lúc đó thật ra tôi rất hoang mang.” Lâm Nhược Thần tiếp tục nói, gương mặt thoáng ưu tư. “Rất nhiều người không thể chuyển ngành, hoặc là vì không có dũng khí, hoặc là không kịp chuyển, anh đã từng xem qua vở kịch ‘Tình nhân’ chưa?”

Khưu Thiên lắc đầu.

“Thật ra tôi cũng chỉ mới xem đoạn cuối, lúc đó đang do dự có nên chuyển ngành hay không, bởi chỉ còn một năm nữa là tôi tốt nghiệp, thành tích cũng rất tốt, đang ngồi bấm kênh loạn xạ trên TV thì thấy vở kịch này, nữ diễn viên đã nói một câu khiến tôi giật mình ‘em hối hận vì đã không đủ dũng khí’, xem đến cuối thì cô ấy chết, vừa tròn 29 tuổi, bằng tuổi tôi bây giờ.”

“Lúc ấy tôi đã nghĩ, giả sử mình cố gắng vượt qua một năm này, tốt nghiệp đi làm, rồi cứ như vậy mơ hồ một đời, đến lúc chết mới phát hiện ra mình thích thứ khác, vậy thì việc chỉ lãng phí ba năm có còn gì đáng sợ.” Lâm Nhược Thần chống má thở dài. “May mắn, may mắn đã nhận ra sớm.”

Khưu Thiên xúc động đến không nói nên lời, chẳng biết phải đáp lại như thế nào, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặng lẽ về tây, chạng vạng phủ xuống, hai chiếc bóng kéo dài từ bậu cửa xuống nền nhà, lặng im mà hữu ý.

Không đợi Khưu Thiên đáp, Lâm Nhược Thần đã nói tiếp. “Có bao giờ anh đột nhiên gặp phải một hình ảnh hay một câu chuyện nào đó, cuối cùng lại vì nó mà rẽ một bước thật lớn của cuộc đời?”

Khưu Thiên gật đầu. Cũng như Cầu Vồng đêm hôm đó đã dẫn đường cho tôi tìm đến cậu.

“Anh xem, nếu năm đó không coi đoạn kịch kia, có lẽ tôi đã không chuyển ngành, không lãng phí ba năm, không đi làm thiết kế, không đến triển lãm ảnh của công ty, càng không thể nhìn thấy bức ảnh Tháp Công, như vậy cũng sẽ không gặp anh.”

“Kết luận là, vở kịch khiến tôi bỏ mất ba năm lại giúp tôi gặp được anh.” Lâm Nhược Thần vươn ngón trỏ trêu đùa chỉ chỉ vào Khưu Thiên.

“Ha ha, đúng, lỗi đều tại vở kịch đó, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, người ta sẽ cùng cậu ăn lẩu nè, xem phim nè, dịch tiếng Tây Ban Nha nè, đi Khẩn Đinh nè, là cỗ máy đa năng tùy cậu sử dụng nha ~” Khưu Thiên dùng hết sức lực toàn thân để giữ lấy nét cười trên gương mặt.

“Đúng đúng, nào, hát một đoạn từ cho tôi nghe đi.” Lâm Nhược Thần điểm điểm ngón trỏ lên trán Khưu Thiên.

“À a í a~” Khưu Thiên rất phối hợp mà đùa theo, hát xong hai câu liền đứng lên. “Tôi đi WC.”

Đóng cửa nhà vệ sinh lại, anh vội vàng ôm lấy trái tim đang đập muốn vỡ tung ***g ngực, đầu óc choáng váng, hơi thở đứt đoạn, “Sao thế này, sao thế này…” Khưu Thiên thì thào tự nói, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại. Lâm Nhược Thần là một người khi yêu thích điều gì đó sẽ quyết tâm theo đuổi, nỗ lực không oán không hận, lòng kiên định của cậu khiến Khưu Thiên cảm thấy mình thua kém, dù Lâm Nhược Thần thật sự đồng tính cũng sẽ không thích anh, một kẻ sống đến bây giờ chưa từng thực sự đam mê điều gì, tính cách cả thèm chóng chán, chỉ biết chạy theo những tình yêu qua đường được chăng hay chớ.

Ôm tâm tình ảo não ra khỏi WC, đột nhiên Khưu Thiên nhìn thấy một ít tạp chí các loại để gần bệ rửa mặt, đập vào mắt là một góc tạp chí dành cho người đồng tính.

Giống như sét đánh giữa trời quang.

Lảo đảo bước ra ngoài, nhìn Lâm Nhược Thần đang ngồi làm mô hình, ba hồn bảy vía vẫn không có cách nào quay về mặt đất, đột nhiên nghe thấy cậu kêu lên.

“Cắt phải tay sao?” Khưu Thiên thấy cậu nắm chặt ngón trỏ tay trái, đôi mày thanh nhíu lại.

Vội vàng chạy đến xé một miếng băng cá nhân, kéo ngón tay bị thương sang nhìn, đau lòng thấy vết cắt đang không ngừng chảy máu, ngực dâng trào cảm xúc không tên. Lúc đó, Khưu Thiên đã đặt toàn bộ tâm trí vào ngón tay kia, lau sạch máu, dán băng, mà quên không nhìn biểu cảm trên gương mặt Lâm Nhược Thần.