Thủ Vệ Cuối Cùng

Quyển 2 - Chương 10: Sói vực thẳm 1

"Lõi kết giới vỡ ra ta có thể tu bổ." Ardo đại giáo chủ nói, hắn tựa hồ như đang nói chuyện phiếm, không nhìn ra một chút nôn nóng, trong mộ thất nhẹ giọng nói. "Việc này không khó, việc khó thật sự là phần năng lượng kết giới bị mất, ta cũng không có cách nào."

Shogler ho khan một tiếng, cơ thể lão hóa của ông đã khó mà chịu được năng lượng lõi kết giới: "Xin hỏi... năng lượng chống đỡ kết giới là gì?"

"Là năng lượng hắc ám." Ardo đại giáo chủ mang theo ba người rời khỏi mộ thất, cánh cổng lớn phía sau họ từ từ khép lại.

"Cái gì?"

"Các ngươi không nghe lầm, là năng lượng hắc ám." Ardo nói, "Lợi dụng đám địch hủ cấp cao bị giết trong cuộc chiến Hắc Bào, tập hợp thành năng lượng hắc ám không gì địch nổi, chống đỡ mặt ngoài kết giới, bên trong là 770 trận pháp phòng ngự như thiên la địa võng, tổng cộng hơn 10 năm, mới bước đầu xây dựng xong, chống đỡ trận pháp trung tâm chính là lõi kết giới."

"Làm sao có khả năng? Điều này là không thể!" Louis nhíu mày lại, "Làm sao có thể dùng năng lượng hắc ám để đánh đuổi sinh vật hắc ám chứ?"

"Địch hủ cấp thấp chỉ là quái thú bình thường, mà địch hủ cấp càng cao thì trí thông minh càng cao. Đối với chúng nó mà nói, cái chết của đồng loại mang đến khí tức dơ bẩn tràn ngập oán niệm là cực kì kinh khủng." Ngài Gudrun trả lời vấn đề của anh, "Ta nghĩ đây là lí do mà ngần ấy năm qua, địch hủ cấp bậc càng cao càng khó xuyên qua kết giới, trí thông minh cao tạo cho chúng bản năng tránh né nguy hiểm."

"Nhưng chúng ta làm sao mới tìm đủ năng lượng hắc ám?" Louis hỏi.

"Bắt giữ đám địch hủ lọt vào kết giới." Ardo nói, " Sau đó đem bộ phận mạnh nhất trên người chúng cho ta, càng mạnh càng tốt."

Tất cả họ đều biết, trên người địch hủ có một bộ phận mạnh nhất, không phải bộ phận dùng để tấn công, mà là bộ phận chúng thích ăn nhất, ví dụ như sói Vực Thẳm là tim, ám tinh linh là yết hầu.

"Mặc khác," Nam nhân tóc vàng mặc áo choàng trắng xoay người lại, "Ta đã chết một ngàn năm rồi, không muốn thường xuyên gặp người ngoài, nếu có thể..."

Ngài Gudrun hiểu ý: "Xin ngài yên tâm, bất kể là du khách hay là người của Thánh điện, cũng sẽ không vô cớ quấy rầy ngài."

Ardo khẽ khom người, gợn sóng bất kinh* mà nói: "Rất cảm ơn."

(Gợn sóng bất kinh: ý không ngạc nhiên, không bất ngờ.)

Gaer đột nhiên nhớ đến cái người hận không thể đem đầu nhét vào máy móc ở nhà mình, không nhịn được hỏi: "Ngài... không muốn đi nhìn thế giới bên ngoài một chút sao?"

Ardo cong cong khóe miệng, nụ cười kiểu này giống như vĩnh viễn khó có thể xuất hiện trên mặt hắn, cho dù là tình cờ xuất hiện, cũng chỉ là chớp nhoáng mà thôi.

"Cảm ơn, không cần." Hắn nói, "Các người cứ đi thẳng về phía trước là có thể ra khỏi nơi này."

"Ardo đại giáo chủ, ta còn một vấn đề muốn hỏi," Ngài Gudrun đột nhiên mở miệng, "Phía dưới pho tượng của ngài có một hàng chữ 'Mười năm tức vĩnh viễn' là ngài viết sao? Nó là gợi ý hay di huấn cho hậu nhân chúng ta?"

Ardo sửng sốt một chút, một khắc đó, khuôn mặt bình tĩnh của hắn xuất hiện một chút biến hóa, đuôi lông mày khẽ run, ánh mắt nhìn nơi xa xăm.

"Không." Một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói, "Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là có một người yêu ta mười năm, ta lại phụ lòng hắn, sau đó cũng vĩnh viễn mất đi hắn."

Đó là lần duy nhất trong đời, ta chân chính được chiếm hữu một người, nhưng...

Câu nói này Ardo không hề nói ra, hắn chỉ khoát tay một cái, vách tường bên trái đột nhiên xuất hiện một mật đạo, hắn lễ phép gật đầu với họ, đẩy cửa đi vào, sau đó cùng mật đạo đột nhiên xuất hiện kia biến mất như chưa từng tồn tại.

Trái tim sói Vực Thẳm mà hắn cần, lại được một tên thương tật và một tên newbie*, chạy xe băng băng trên đường tìm kiếm.

(Newbie: người mới, tay mơ đại loại vậy.)

Ivan muốn tiếp thêm can đảm, đưa tay vặn mở radio, một bản giao hưởng mãnh liệt ngay lập tức được phát lên, đem hai người ngồi trên xe đồng thời dọa đến run rẩy một trận, suýt nữa gây ra tai nạn giao thông — cậu thật không biết thầy Gaer còn có sở thích... tao nhã như thế.

Johan nhìn chằm chằm cái vật nho nhỏ trong hộp màu đen một hồi, hỏi: "Bên trong có người?"

"Không không không, chỉ là cái CD thôi."

Trên con đường đuổi bắt đầy căng thẳng, bài giảng nhỏ một lần nữa lại bắt đầu, Johan nhìn vào cái CD lấy ra từ hộp đen với một sự kinh ngạc: "Không thể chạm vào nơi phản quang này sao? Nếu như tôi chạm vào, có phải sẽ đem âm thanh bên trong xóa đi?"

"... Chỉ cần không dùng vật nhọn hoặc móng tay."

"Oa... Còn có thể đem âm thanh cất vào đồ vật nữa sao." Mặc kệ lời giải thích của Ivan, Johan vẫn cẩn thận dùng hai ngón tay cầm CD lên, lật qua lật lại một hồi, sau đó cậu hắng giọng nói với cái đĩa: "Ta là Johan, Johan Smith..."

"..." Ivan hỏi, "Cậu làm gì vậy?"

"Thử ghi âm." Johan vô tội nói.

Ivan đờ đẫn quay mặt đi, nhìn về phía trước chuyên chú lái xe —— vừa nghĩ đến phải cùng cái tên này đi bắt sói Vực Thẳm, cậu cảm thấy tiền đồ là một mảnh tăm tối, quả thực là đưa tay không thấy năm ngón.

"Có lẽ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình." Ivan bi quan nghĩ, "Thợ săn thực tập ngày đầu tiên liền ngỏm củ tỏi, mình chắc có thể được lưu danh sử sách."

Johan vỗ bả vai cậu một cái: "Này, tôi thấy cô gái kia rồi, ở trong cái 'bánh mì' to lớn kia."

"Không phải 'bánh mì'," Ivan vẻ mặt đưa đám nói, "Chúng tôi gọi nó là xe buýt."

"Quản nó là cái gì." Johan nhẹ nhàng niệm một chú văn mà Ivan chưa từng nghe qua, không khí xung quanh lập tức thay đổi, nổi lên một đám sương mù màu xanh đậm như tảo.

"Oa!" Ivan sợ hết hồn.

"Tôi khiến khí tức của sói Vực Thẳm hiện hình, sương mù màu xanh lục chính là mùi thối do nó lưu lại, đi theo nó." Johan nheo mắt nhìn hướng sương mù dày đặc nhất, mạn bất kinh tâm* hỏi: "Làm sao vậy, tôi nhớ đây là một trong 16 chú văn cơ bản nhất."

(Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý)

"Không... Không, chúng tôi không học cái đó." Ivan nói, "Chúng tôi bây giờ có máy dò, chỉ cần ấn vào là có thể biết được thông tin và vị trí của địch hủ."

Johan dời ánh mắt khỏi cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ trên xe buýt, hai mắt sáng lên hỏi: "Thật sao? Nó ở đâu?"

"Tôi làm sao có thể sở hữu nó chứ?" Sương mù dày đặc mà chỉ hai người bọn họ mới nhìn thấy đã bao quanh chiếc xe của họ, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, đằng sau sương mù dường như có những bóng xám quỷ dị lóe lên, Ivan sắc mặt tái nhợt như ma, bị hù sợ muốn chết, đột nhiên cậu không nói lắp một cách thần kì: "Thực tập sinh không được phép chiến đấu đơn độc, tôi không được phép sở hữu nó."

"Nga, thật tiếc." Johan có hơi thất vọng, bất quá sau đó cậu an ủi nói, "Cậu có thể tôi như máy dò, dùng tạm cũng được."

"Vậy tôi chắc cần phải có trí tưởng tượng thật phong phú mới được, bất quá cảm ơn cậu an ủi tôi." Ivan trầm mặc một hồi, giọng hơi run rẩy nói, "Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Xe buýt đến trạm, cô gái dựa ngồi cạnh cửa sổ cùng mọi người xuống xe, trạm xe buýt gần một công viên, Ivan đem xe đậu ở bãi đỗ xe của công viên, cô gái đó vừa vặn lướt qua cậu giống như một con rối, không chút cảm giác đi về phía trước, đôi mắt vô hồn như tử thi.

"Cô ấy làm sao vậy?" Ivan nhỏ giọng hỏi.

"Di chứng của con mắt vực thẳm để lại." Johan ngồi trên xe không nhúc nhích, trơ mắt nhìn cô gái đi ngang qua xe của họ, vài tia màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong làn sương mù màu xanh đậm gần như đen, giống như Moses tách biển mà tách màn sương mù ra, quấn lấy tay cô bé, dẫn cô đi vào công viên.

"Đó... đó... đó là cái gì vậy?"

"Bộ đồ ăn của sói vực thẳm." Johan không quay đầu lại mà trả lời, "Cậu có thể tưởng tượng nó giống như là dao và nĩa."

Ivan phát ra một tiếng kêu quỷ dị.

"Xuống xe, đuổi theo." Johan hạ thấp giọng, ngắn gọn ra lệnh, sau đó dùng một động tác hết sức ngầu lòi đẩy cửa xe...

Đẩy không ra.

Ivan: "..."

Johan: "Thứ đồ chơi này sao đẩy không ra thế?"

Ivan kéo ra một cái cờ lê, giúp cậu mở cửa xe, trong lòng thầm nghĩ chính mình không thể thấy được mặt trời ngày mai.

"A, đúng rồi, đợi đã." Johan lấy từ chỗ ngồi phía sau một cái áo khoác mới mua, mở một chai nước khoáng, lấy ngón tay chấm một ít, vẽ lên đó cái huy hiệu một cách nhanh chóng.

Trận pháp học cực kì cao thâm, hầu hết các trận pháp cổ xưa đều đã bị thất truyền, trận pháp học đương thời kỳ thực chỉ là truyền thụ một ít nguyên lí cơ bản và ứng dụng đơn giản, Ivan mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm những ngón tay linh hoạt của Johan, mê mẫn nói, "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trận pháp này."

"Đừng lo, cậu sẽ không dùng tới cái này, nó chỉ dùng để dấu thứ gì đó." Johan nói, đem cái áo vẽ trận pháp mặc vào, nói một cách ngắn gọn, "Đuổi theo."

Ở công viên không đông người, chỉ có một ít ông bà cụ tản bộ, một vài nhóm học sinh thực hành vẽ phác thảo và một vài đôi tình nhân, bên trong ngoại trừ mấy cây thường xanh* mọc thành rừng, còn lại thoạt nhìn có chút tiêu điều.

(Cây thường xanh hay thực vật thường xanh là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính.)

Gần tới tháng 12, các công nhân đã bắt đầu bày cây Noel ở ven đường, cô gái nhắm mắt làm ngơ mà đi qua bọn họ, một chàng trai đang trang trí cây thông huýt sáo với cô.

"Em gái," Hắn nói, "Tôi mà là em, tôi sẽ không đến gần hồ nước đó, gió thổi trên mặt hồ sẽ làm em chảy nước mũi."

Cô gái mắt điếc tai ngơ, chàng trai vô vị nhún vai một cái.

Nhưng mà ngày nay bệnh nhân thần kinh không chỉ có một người, không quá 3 phút, hai người đàn ông cũng đi đến bên hồ... Một trong hai người khẩn trương đến cùng tay cùng chân.

"Cái tên chết tiệt này chắc là lần đầu tiên ra ngoài," Chàng trai lẩm bẩm leo lên cái thang gỗ, bắt đầu quấn đèn màu lên cây thông Noel, "Nhìn bộ dáng thật ngu xuẩn, đến mông cũng không biết xoay hướng nào..."

Hai người đàn ông đã đi rất xa, người đàn ông đi cùng cái vị cùng tay cùng chân kia đột nhiên quay đầu lại, trên đầu cậu ta đội một cái mũ tối màu, đè mái tóc dài mềm mại tránh bị gió thổi loạn, vành mũ hạ xuống lộ ra con ngươi màu xanh lá sẫm như hồ nước, vừa vặn đối mắt với chàng trai.

Không biết tại sao, tay cầm đèn của chàng trai nọ đột nhiên cứng lại.

Sau đó người đàn ông có đôi mắt xanh sẫm lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn còn chưa phản ứng chuyện gì đang xảy ra, chợt nghe thấy dưới chân phát ra tiếng vang giòn giã, bốn phía vang lên tiếng kinh hô, chàng trai cứ thế té thẳng xuống, cái giá dưới chân cứ thế vỡ thành hai nửa.

Chàng trai nằm trên đất hét lên một tiếng, rên rỉ: "Răng của tôi, răng của tôi!"

Vài người xông tới, tất cả đều trợn mắt há mồm —— răng của hắn thế mà lại biến thành từng khối từng khối sô cô la được sắp xếp chỉnh tề, bị nhiệt độ của khoang miệng chậm rãi nóng chảy... Thậm chí bên trong còn có nhân bạc hà!

-----------------

Comment đi!! Mình lần đầu edit truyện, có chỗ nào không ổn mong mọi người góp ý. Truyện mình edit không có mùi nhang, vui lòng không đọc chùa.