“Hai mươi năm không gặp, hắn lại tiến bộ rồi. Ta cho rằng với tính tình của hắn, sau khi phát hiện hành thương có vấn đề, thì ngày hôm sau sẽ tẩy trừ vương thành luôn chứ.” Kinh Sở thở dài, công bố đóa Uyên Tùng trầm mặc đứng bên.

Kinh Sở chìa tay, một con chim được huấn luyện bay lên ngoan ngoãn đậu trên cánh tay hắn, đấy lại là một con cốt sí đại bàng, cốt sí đại bàng tầm thường còn to hơn cự thú, nhưng con này cả đầu lẫn đuôi chưa đầy một thước, không hề có lệ khí, nếu không phải một bên cánh chỉ có xương thì nó nghe lời hệt như một con gia cầm vậy.

Uyên Tùng cung kính nói: “Hắn là người đứng đầu mấy thành, thiết nghĩ bên cạnh có cao nhân riêng, cũng bình thường thôi mà.”

Kinh Sở cười nói: “Sợ rằng vị kia không phải cao nhân bình thường, kích động hành thương, mua bán tin tức, buôn bán không vốn như vậy chỉ lời không lỗ. Ta thấy hắn có ý tốc chiến tốc thắng với ta, tin tức của A Thù chưa đến nhưng ta đoán trong thành Hải Châu hiện tại sợ là đề phòng nghiêm ngặt, chuẩn bị chiến một trận.”

Uyên Tùng ngẩn ra, sau đó nói như thăm dò: “Thủ lĩnh binh cường mã tráng, bọn họ vội vã xuất kích cũng chẳng được kết quả tốt.”

Kinh Sở liếc hắn: “Lấy lòng ta”

Uyên Tùng vội cúi đầu nhìn mũi chân, cẩn trọng nói: “Không dám, ta chỉ đang nói thật.”

Kinh Sở gảy xương cánh cốt sí đại bàng, thò ngón tay vào trong khe xương cốt không biết vì sao mà hơi biến hình kia, cốt sí đại bàng hoành hành một phương dưới tay hắn lại run rẩy như chim cút.

Kinh Sở nửa cười nửa không nhìn hắn một cái, lập tức nghiêm mặt nói: “Cũng không hẳn vậy, hắn hùng cứ một phương, tiến có thể công, lui có thể thủ, tường thành san sát, đại quan tầng tầng, Đông Hải vững chãi như thiết bản, nếu đánh nhau thật, quả thực có ưu thế hơn chúng ta thảo nguyên sau lưng, không gì che chắn. Mấy năm nay hắn cũng bỏ không ít công sức, làm khó hắn còn biết dục tốc bất đạt… Bằng không với danh vọng lật đổ Hắc Phong cùng sự giàu có của Đông Hải, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở trong tay, hắn không nên chỉ chiếm một số địa phương nhỏ. Đệ đệ ta tuy không có đại tài quét sạch thiên hạ, lại biết đóng vững đánh chắc, cũng coi như khó được.”

Uyên Tùng vội theo đuôi nói phải.

Kinh Sở khoát tay nói: “Hắn nhìn như ngoại loạn nhưng nội bộ lại đâu vào đấy, chúng ta phải khiến hắn thật sự loạn lên mới được. Ngươi đi đi, để ta nghĩ lại… xem làm sao ăn trước hắn một ván.”

Uyên Tùng khom người lui ra.

Uyên Tùng vừa đi tới cửa liền nghe thấy Kinh Sở vuốt ve con chim trong tay, ôn nhu nói: “Nghe nói ngày hôm qua ngươi mổ Tiểu Mi một cái, còn dọa nó sợ phát khóc”

Đại bàng dưới bàn tay ôn nhu của hắn run rẩy càng dữ dội, Kinh Sở như buồn phiền nói: “Ta thích ngươi cưng ngươi, nuôi cho ăn uống ngon lành bảy tám năm, ngươi lại cắn con trai ta Ôi… Quả nhiên dã tính khó thuần, thật sự khiến người ta phải lạnh lòng.”

Khi hắn nói lời này, ngón tay thon dài đã để trên cổ đại điểu, cốt sí đại bàng như là biến dị, bảy tám năm không bằng đại bàng tầm thường đột nhiên cố sức giãy giụa khỏi tay hắn, cắm đầu bay ra ngoài lều.

Kinh Sở mặt không biểu cảm nhìn bóng con chim, đôi mắt như giả lộ ra sự lạnh lùng tựa đá.

Cốt sí đại bàng còn chưa bay đến cửa thì tên nhọn xé gió “vút” một tiếng, đại điểu bỗng rơi bịch xuống đất, cổ họng thủng một lỗ, một thị vệ im lặng xuất hiện ngay cửa, đứng bên cạnh cái xác nọ.

Kinh Sở chẳng thèm nhìn con chim hắn cưng chiều suốt bảy tám năm, thuận miệng phân phó: “Thu dọn đi.”

Rồi chẳng thèm để ý nữa.

Uyên Tùng cúi đầu rời khỏi vương trướng, nhìn thị vệ biểu cảm luôn đờ đẫn, xuống tay độc ác trong lều của Kinh Sở nhanh nhẹn thu dọn xác chim rồi không biết lại ẩn nấp vào đâu, cứ có cảm giác sống lưng hơi lạnh… Luôn cảm thấy trong lều này từ thủ lĩnh đến thị vệ ngoại trừ mình thì đều không phải là người.

Trong thành Hải Châu bên Đông Hải, Đông Hải vương còn chưa ý thức được địch nhân thoạt nhìn như quỷ thần khó lường kia thì ra là người quen cũ, cả thành Hải Châu đều cảnh giới nghiêm ngặt, sự lộn xộn ban đầu qua đi, Hoa Nghi không hề giấu giếm chiêu cáo toàn thành, nói rõ có kẻ địch đến xâm phạm.

Trong thành biên chế nghiêm chỉnh lạ thường, phân công minh xác, thành quy Sách Lai Mộc và Hoa Nghi quy chỉnh từ sớm phát huy tác dụng – chí ít theo Trường An thấy thì người trong vương thành tự có chức vụ, sau tết Thu thú bắt đầu dự trữ thức ăn và da lông cho mùa đông cùng với khả năng chiến sự, thương khố đầy dần, càng lúc càng nhiều vũ khí theo hành thương như nước chảy vào thành, cơ hồ chất đầy tế đài của Sách Lai Mộc.

Dù mọi người đều có trật tự như thế thì vẫn có kẻ mất hồn mất vía.

Tỷ như Lộ Đạt.

Hắn hiện tại đã biết nữ nhân được hắn đưa về che giấu tên là A Thù. Lộ Đạt bình nhật là người tương đối quái gở, đánh giá cao bản thân, lại có phần không để mắt đến ai, sau khi xuống thành không hề đi lêu lổng với đồng liêu. Trường An tuy không nói rõ hắn đã xuất sư, nhưng từ khi lên làm đốc kỵ, Lộ Đạt tự cho là thành người lớn rồi, không thường đi quấy rầy Trường An nữa.

Trường An sư thừa Bắc Thích, dạy đồ đệ cũng giống Bắc Thích, luôn luôn thả rông, có người tới hỏi y liền chỉ điểm, người không hỏi y cũng tuyệt không thúc giục. Bởi vậy Lộ Đạt bình nhật sau khi rời thành phòng càng ít người lui tới, dường như chỉ có mình Thanh Lương rỗi rãi là sẽ mặt dày mày dạn đến nhà tìm.

Nhưng mà trong lúc chuẩn bị chiến tranh y sư càng quan trọng hơn, Thanh Lương theo A Diệp tích trữ thảo dược, nghiền chế thuốc trị thương, bận như con quay, chẳng có thời gian đến làm phiền, cho nên chuyện Lộ Đạt giấu người trong nhà vẫn chưa ai hay biết.

Từ khi có A Thù, mỗi ngày về nhà, Lộ Đạt đều thấy dưới ngọn đèn có một nữ nhân đẹp đến mức khiến hắn muốn véo mình một cái để xem thật hay giả ngồi ở đó, mở ***g bàn bằng gỗ là có thể nhìn thấy bên dưới đầy một bàn thức ăn độ ấm vừa phải. Mỗi ngày thức dậy đều phát hiện quần áo hôm trước thay ra được giặt sạch sẽ treo trong sân, mà quần áo mặc hôm đó cũng đặt chỉnh tề bên gối.

Cuộc sống như vậy có phần khó tin, Lộ Đạt cảm thấy trong phòng mình giấu một tiểu thê tử, nàng đẹp như thế, nhưng trừ mình ra thì chẳng ai được thưởng thức, bởi vì nàng nhất định phải bị giấu đi. Điều này làm cho Lộ Đạt có khoái cảm bội đức cấm kỵ.

Rồi dần dà, Lộ Đạt ngay cả ban ngày ban mặt cũng như lạc vào cõi tiên, thường xuyên nghĩ đến A Thù, mỗi lần đều phải cực lực kiềm chế không cười ngây ngô ra tiếng.

A Thù khẽ gõ bàn, hỏi nhỏ: “Chàng nghĩ gì thế, tự nhiên lại bật cười một mình.”

“Chuyện sư phụ ta và vương.” Lộ Đạt định thần lại, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng nói, “Nàng biết, sư phụ ta chính là thành chủ, trước kia khi thành Hải Châu còn chưa xây dựng, ta vẫn đi theo ông ấy, khi đó vương vẫn chỉ là thủ lĩnh, ta thấy sự mờ ám giữa hai người họ, kỳ thật không hề chấp nhận… Luôn cảm thấy sư phụ là người mạnh như vậy, sao có thể bị trói buộc trong lòng một nam nhân Chỉ là cường giả làm tôn, chuyện của bọn họ không có chỗ cho ta nghi ngờ. Nhưng hiện tại ta đã hiểu rồi.”

A Thù chớp đôi mắt cực thanh tú, trên mặt ửng hồng một tầng như sa, biết rõ còn hỏi: “Chàng hiểu cái gì”

Lộ Đạt nhìn sâu vào mắt nàng.

A Thù không nhịn được quay đầu đi, bị hắn cứng rắn nắm cằm vặn quay lại: “Nếu là ta vì nàng, vô luận thế nào đều có thể.”

A Thù nghe thế, dường như là muốn nói còn thôi, định nhoẻn miệng cười, nụ cười chưa thành hình, thì nước mắt lại rơi xuống trước.

Lộ Đạt lập tức hoảng hốt, luống cuống đưa tay đón lấy nước mắt của nàng, vội hỏi: “Nàng khóc cái gì Ta nói sai rồi sao”

A Thù dường như muốn miễn cưỡng đè nén nhưng nước mắt càng lúc càng rơi nhanh: “Thiếp… Thiếp chỉ là một vũ nương thân phận thấp hèn, còn dính phải bao nhiêu phiền toái… Ăn bữa hôm lo bữa mai, lo lắng hãi hùng… Toàn nhờ đốc kỵ che chở, sợ đốc kỵ ghét bỏ thiếp, không cần thiếp nữa…”

Lời này đâm trúng tim Lộ Đạt, khiến một bầu nhiệt huyết chực tuôn ra.

Từ thời thiếu niên, hắn luôn không cầm được lòng mà băn khoăn về xuất thân của mình, cứ cảm thấy người khác không coi trọng hắn, khinh thường hắn, dù nằm mơ cũng muốn nhất ngôn cửu đỉnh, nổi bật xuất chúng. Bỗng nhiên lại có một người dựa hết vào hắn, ỷ lại hắn, không có hắn là không thể sống…

Hắn càng nghe càng lâng lâng, càng nghe càng tràn trề yêu thương.

Mà A Thù vẫn tự oán tự trách: “Nếu như thiếp già đi xấu đi, đốc kỵ sẽ không còn để ý nữa Nếu như… A!”

Nàng hoảng sợ hô lên một tiếng, Lộ Đạt đã bế thốc cả người nàng lên, A Thù chỉ có thể ôm chặt cổ hắn: “Đốc kỵ!”

Lộ Đạt nghiêm mặt nói: “Ta đã nói được ra miệng thì thiên trường địa cửu, nam nhân trong thành Hải Châu chúng ta không có thói nói một đằng làm một nẻo, nàng đã ở trong lòng ta, dẫu già đi thì thế nào, xấu đi thì thế nào Cho dù nàng biến thành nam nhân, ta đến chết cũng không thay lòng!”

A Thù nghe mà sững sờ, ngây người nhìn hắn.

Lộ Đạt ôn nhu đặt nàng lên giường, nhìn nhau rất lâu, sau đó dường như sợ dọa nàng, liền kề mình đến cực khẽ cực chậm…

Đúng lúc này, cửa nhà hắn bị gõ vang, có người ở bên ngoài gọi: “Lộ Đạt đốc kỵ! Vương cấp triệu tất cả đốc kỵ trở lên vào vương trướng nghị sự!”

Lộ Đạt dừng động tác, vẻ mặt ảo não rõ ràng.

A Thù giơ tay chỉnh cổ áo cho hắn, lại đột nhiên nở nụ cười, trong mắt còn ngấn lệ, nàng nín khóc mà cười, có vẻ đẹp vừa giảo hoạt vừa nhu nhược, Lộ Đạt nắm lấy tay nàng, ra sức hôn đủ mới chịu buông, xách thanh đao nhọn chỉnh lại trang phục, miệng than phiền: “Lại là Tạp Tá truyền về việc khỉ gió gì, tên đó trừ gây chuyện thị phi thì còn làm được gì, thật không hiểu vương vì sao lại coi trọng hắn, trọng dụng hết lần này đến lần khác.”

A Thù vội đưa tay che miệng hắn, nhỏ giọng nói: “Đốc kỵ, thiếp lúc trước cùng bọn với những hành thương đó, chàng không nên… không nên nói với thiếp quá nhiều, thiếp…”

Nàng lại còn biết ôn nhu quan tâm tránh hiềm nghi như vậy.

Lộ Đạt thở dài, trong lòng đối với nữ nhân cẩn thận dè dặt này quả thực mềm nhũn thành một vũng nước, không biết nên cưng chiều nàng thế nào mới được, hai người quấn lấy nhau rất lâu, thậm chí binh truyền lệnh lại thúc giục lần nữa, Lộ Đạt mới lưu luyến ra khỏi nhà đi đến hướng vương trướng.

Hắn đi rồi, khuôn mặt thiên kiều bá mị của A Thù lập tức hóa lạnh lùng, nàng lục bộ quần áo vũ nương đặc biệt cất dưới đáy hòm, cẩn thận lấy bút và da dưới ống tay áo hai lớp.

Nàng bấm tay tính toán chuẩn xác, Lộ Đạt nói Tạp Tá rời thành đã hai mươi ba ngày, Đông Hải vương lần đầu tiên nửa đêm triệu người, mà còn thúc giục hai lần trong sự kéo dài cố ý của nàng.

Đốc kỵ cũng bị triệu đi, cho thấy không phải mưu lược cao tầng, mà là phải đánh trực diện… Gián điệp kia rốt cuộc nhìn thấy gì rồi

A Thù nắm được chủ nhân nhà mình ở vị trí nào, nàng cực giỏi suy tính, đi theo hành thương, lại thêm thấy qua là không quên địa hình xung quanh, lập tức suy ra thám báo hẳn đã đi một vòng bên ngoài chỗ chủ nhân.

A Thù chuyên tâm cân nhắc một lúc lâu, rốt cuộc nương ngọn đèn lờ mờ, đặt bút viết: “Do thám đã thăm dò chính xác về thủ lĩnh, nô chỉ sợ hắn đã nhìn thấy chủ trướng rồi.”