Hoa Nghi nắm chặt vai Trường An, bất ngờ kéo y vào lòng, khéo là Trường An chẳng biết làm sao mà không hề trốn tránh, người mềm nhũn vừa bị kéo là ngã luôn, mũi đập ngay vào vai Hoa Nghi.
Hoa Nghi: “…”
Bấy giờ y mới phát hiện, vị nhìn như sẽ lập tức thành tiên cưỡi gió bay đi này, thì ra ban nãy chỉ ngủ gật thôi.
Nhưng dù là ngủ như chết, bị va chạm như vậy cũng có thể sống lại.
Trường An bị y đụng suýt nữa chảy cả nước mắt, ngay sau đó mũi nóng lên, theo bản năng đưa tay bịt lấy, tức khắc nước mắt lưng tròng, trừng Hoa Nghi đầy oán niệm.
Đến lúc này hồn phách của Hoa Nghi mới quay về nguyên vị.
Y cảm thấy dường như mình vừa rồi đã làm một việc không thể ngu ngốc hơn, cùng Trường An hai mắt nhòe lệ trừng nhau giây lát, Hoa Nghi rốt cuộc hơi xấu hổ quẹt mũi, kéo tay Trường An nhỏ nhẹ nói: “Cái đó… Đừng bịt, cho ta xem nào.”
Trường An đập văng móng vuốt của y, máu mũi chảy xuôi theo cổ tay đang bịt mũi, rơi lên vạt trước, thảm thiết nở ra một đóa hoa đỏ rực.
Hoa Nghi cười gượng một tiếng, quay đầu phất tay đuổi đám nô lệ vừa chạy đến, lệnh cho họ đi múc nước, lại mặt dày mày dạn cười xòa nói: “Ta không tốt, ta không tốt, đừng bịt nữa… Đừng động đừng động, để ta lau cho ngươi.”
Trường An ồm ồm chỉ trích: “Ngươi ăn no rảnh hơi à”
Hoa Nghi cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt y, biết nghe lời phải mà gật đầu nói: “Không phải sao, buổi trưa ngươi vắng mặt, ta một mình gặm cả cái chân hươu, vốn định buổi tối phải húp cháo với ngươi, cần lót dạ trước mới được…”
Trường An: “Vì sao ta lại phải húp cháo!”
Hoa Nghi lo lắng nói: “Ngươi nở hoa đào đầy mặt, đủ thấy là thượng hỏa rồi, ăn cháo trắng cho hạ hỏa.”
Trường An giơ tay cho y ngay một đấm, muốn để y cũng “thượng hỏa” chung.
Hai người ba chân bốn cẳng, khó khăn lắm mới cầm được máu, Hoa Nghi vừa nhúng nước lau nốt vết máu trên mặt Trường An vừa nói: “Hiện giờ Sách Lai Mộc không thắp hương cả ngày nữa, lại tới phiên ngươi thay ca à Chỉ vì trốn tránh ta sao”
Trường An tự dưng chảy không ít máu, chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà Hoa Nghi chỉ cảm thấy sắc mặt y dường như nhợt nhạt hơn vài phần, cau mày trưng ra biểu cảm như thể người ta nợ tiền mình, dựa gốc đại thụ vừa nãy bị y hành hạ, chẳng hề mở mắt, nói: “Ta trốn ngươi làm gì Ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng.”
Hoa Nghi nghe vậy trầm mặc giây lát, sau đó dịch mông đến bên cạnh, cắn tai Trường An hỏi: “Nghĩ đến ngủ gục luôn”
Trường An mở mắt, mặt không biểu cảm nhìn y.
Hoa Nghi vội sửa lời: “Thế nghĩ ra cái gì rồi”
Trường An định mở miệng, rồi lại nuốt về, thần sắc cổ quái nhìn Hoa Nghi mà nói: “… Ngươi làm gì thế”
Hoa Nghi chẳng biết từ khi nào đã luồn tay vào áo y, động tác không rõ rệt, lại không ngừng giở trò trên hông cực kỳ khó chịu.
“Không làm lỡ ngươi nói chuyện đâu, ngươi cứ nói đi.” Hoa Nghi đê tiện liếm cổ y một cái.
Trường An: “…”
“Kỳ thật là ta buổi trưa ngủ gật, bỗng nhiên nằm mơ.” Không nhận được câu trả lời của Trường An, Hoa Nghi lại tự mình nói.
Y vùi mặt vào vai Trường An, chẳng ai thấy rõ vẻ mặt y, giọng điệu bình bình đạm đạm, bàn tay hơi thô cọ khẽ sống lưng Trường An, làn da ấm áp, nhưng chẳng biết có phải do ngồi lâu dưới tàng cây hay không, giữa hè cũng khô ráo chẳng hề có mồ hôi, tựa như miếng noãn ngọc y từng tặng Trường An vậy, sau đó Hoa Nghi nửa thật nửa giả nói: “Mơ thấy ngươi không cần ta nữa.”
Trường An sững sờ.
“Khiến ngực ta đau nhói, lúc tỉnh dậy cũng ngẩn ra, hồi lâu chưa định thần lại, lúc ấy ta liền nghĩ, một ngày kia nếu ngươi không cần ta nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.” Hoa Nghi nói xong nghiêng đầu, khẽ cắn cổ Trường An một cái, đúng ngay chỗ động mạch, vừa thân mật vừa hiểm ác.
Trường An nghe thế trầm mặc một hồi lâu, thậm chí khi Hoa Nghi đã thiếu kiên nhẫn, định ngẩng đầu xem phản ứng của y, Trường An lại bỗng nhiên vòng tay qua hông, ôm đối phương như ôm một đứa trẻ vậy.
Cổ áo y thoang thoảng mùi hoa từ trên cây rơi xuống, nghe mà chếnh choáng.
Trường An bỗng nhiên cảm thấy, trong thể xác cường tráng của Hoa Nghi dường như có một đứa trẻ yếu ớt, luôn muốn ra vẻ huyền bí, khiến người ta sợ nó, kính nể nó, không dò được hư thực, thế thì sẽ không có ai lật tấm da dọa người kia lên mà nhìn vào trong.
Y luôn lo lắng có người hại mình, luôn lo lắng người khác không cần mình.
Trường An liền mềm lòng, ngay cả Hoa Nghi vừa nãy không biết nặng nhẹ đập vào mũi mình cũng tính toán bỏ qua.
“Không cần sợ.” Trường An vắt hết óc mới tìm được trong đầu một so sánh vụng về, “Dẫu một ngày kia, chung quanh sói vây kín từng tầng, mài răng chờ ăn thịt ngươi, cũng không có gì đáng sợ cả, dù sao chăng nữa ta sẽ luôn ở đây, ta xử lý bọn chúng là được.”
Dẫu cả đàn sói rình rập, ta một thân một mình, cũng có thể mở đường máu cho ngươi.
Sống đã không thẹn, lại có gì phải sợ
Hoa Nghi nói nhỏ: “Ta cho là ngươi đang trách ta.”
Trường An thản nhiên nói: “Ngươi cũng làm rồi, trách móc thì ích gì Ta chỉ cảm thấy ngươi làm không đúng thôi.”
Hoa Nghi nhướng mày nhìn y hỏi: “Vậy nếu là ngươi thì ngươi muốn làm thế nào”
Trường An chần chừ giây lát, vẫn hết sức thản nhiên nói: “Chuyện của nam nhân, dù không thương lượng được, cuối cùng cũng có thể dùng đao kiếm để giải quyết.”
Hoa Nghi nghe thế lắc đầu cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy”
Một lát sau y lại lắc đầu, trong lòng trống rỗng, dường như tảng đá nghẹn trong họng bỗng nhiên bị người ta cử trọng nhược khinh mà đập nát.
Mùa hạ lắm trái cây quả nhiên qua nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tết Thu thú, rất nhiều lương thực thu hoạch được, hành thương đi lại càng thường xuyên hơn, người thủ thành và tuần thành cơ hồ không lo xuể; để mời chào khách, chưa đến ngày mà hành thương đã ra khỏi chỗ ở, bày bán ven phố, có kẻ lưỡi như lò xo mà bán hàng hóa, cũng có kẻ thu mua, đâu đâu cũng là tiếng cò kè mặc cả.
Mà hôn lễ của Sách Lai Mộc cử hành chính trong hoàn cảnh thế này.
Tiểu nữ nhi của Bố Đông quả nhiên văn tĩnh, lúc nói chuyện giống y như một chú chim nhỏ chưa trưởng thành, đầu nhỏ mặt nhỏ thân thể nhỏ, toàn thân trên dưới dường như không chỗ nào không nhỏ, không mạo mỹ lắm, song dáng vẻ lại thông minh lanh lợi, hết sức đáng yêu.
Tết Thu thú thêm hôn lễ, khiến toàn vương thành sục sôi, Trường An sáng sớm theo thường lệ muốn đi tuần tra lại bị Hoa Nghi ngăn cản, đầu tiên kiểm tra dây buộc tóc đang dùng có phải sợi đặc biệt kia không, rồi lại chẳng biết kiếm ở đâu ra một cái đai lưng quấn từ tơ mảnh, chính giữa lại kẹp mấy sợi tóc người – tóc ai thì khỏi cần nói cũng biết, cố gắng để cả người Trường An từ trên xuống dưới toàn là thứ của mình, sợ trên tiệc tối tết Thu thú quần ma loạn vũ có kẻ nhắm đến người của y.
Trường An duỗi hai tay, không hề nhúc nhích mặc y quấn người mình hết vòng này đến vòng khác, nói: “Kỳ thật á thú không có gì là không tốt cả.”
Hoa Nghi: “Hửm”
“Chỉ hơi ít lông thôi.” Trường An nói, “Dù trụi lủi nhưng mặc thêm quần áo cũng sẽ không sợ lạnh, không hề gì… Ngươi khỏi cần phải quấn hết lông của mình lên người ta.”
Hoa Nghi: “…”
Y cột xong đai lưng cho Trường An, liền vỗ mông người ta hai phát: “Ngươi còn học được trêu ghẹo người khác rồi, về sau hãy bớt chung chạ với Sách Lai Mộc đi, không chịu học theo gương tốt gì cả, cút đi!”
Trường An cười xách đao, quay người đi ra ngoài, thuận tiện còn dắt cả giao nhân “A A A” đi.
Giao nhân vẫn ở dưới cái ao trong viện của vương trướng, được Hoa Nghi nuôi như cá, cứ đến mùa này là động dục. Đáng tiếc hắn dù mũi là mũi mắt là mắt nhưng cả ngày kéo một cái đuôi cá khóc giả cười ngu, súc sinh hơi thông minh dường như cũng có linh tính hơn hắn, bởi vậy trước nay chẳng ai thật sự coi hắn là người cả.
Ngay cả chó săn cũng không vừa mắt với hắn, quả thật là chó cũng chẳng thèm.
Đêm hôm trước, “A A A” ở bên ngoài rầm rì cả đêm, làn điệu trong miệng “a” ra đều có thể khiến người ta ngứa ran da đầu, sầu triền miên, nhớt nhợt như thể lửa chạy lên xương sống vậy.
Hoa Nghi nghe mà tâm phiền ý loạn, cơ hồ thú tính đại phát, bởi vậy Trường An quyết định dắt A A A đi, ném xuống dòng sông quanh thành ngâm vài ngày, mắt không thấy lòng không phiền.
Giao nhân vừa xuất hiện thì đám hành thương hệt như ruồi bọ nghe mùi thịt, dọc đường luôn có kẻ lớn gan đuổi theo Trường An, hỏi y món này bán thế nào.
Trường An một mực từ chối: “Không bán.”
Hành thương vội nói: “Giá cả có thể thương lượng!”
Giao nhân bị Trường An buộc xích dắt đi, lại vẫn không bỏ tà tâm ý đồ thò móng vuốt sàm sỡ Trường An, Trường An đưa chân ngáng hắn ngã sấp, dường như vô tình nhấc chân giẫm lên ngón tay giao nhân, miệng nói với hành thương: “Đem cho cũng sợ ngươi lỗ vốn.”
Đến chỗ cổng thành, Trường An kêu người ném giao nhân xuống dòng sông ngoại thành, lờ tít tiếng “a a” buồn miên man kia, vẫy tay kêu Lộ Đạt hôm nay trực dẫn người phụ trách hướng khác.
Lộ Đạt chẳng biết kiếm từ đâu một con đại mã cưỡi lên, hắn và Trường An tách đi theo hai hướng.
Hắn mang đao nhọn, một hàng dũng sĩ mặc giáp theo sau, khỏi phải nói thần khí cỡ nào.
Bởi tiết mục bảo lưu buổi tối tết Thu thú, rất nhiều nữ hài đều lưu tâm đến những thành thủ ban ngày không tùy tiện nói cười tuần tra trong thành này, dăm ba cô một tốp bình luận về họ, nhất là Lộ Đạt, đương thanh xuân trẻ tuổi chưa vợ, mỗi một lần đi qua đều dẫn đến các cô nương nhỏ giọng bàn tán.
Có người nói: “Mau nhìn, Lộ Đạt đô úy kìa.”
“Các ngươi xem, y không cao không thấp, không mập không ốm, trẻ tuổi có bản lĩnh, khó kiếm biết mấy, tối nay không biết phải nhận được bao nhiêu hoa.”
“Là hoa ngươi tự mình chuẩn bị cho y chứ gì…”
Lộ Đạt dù sao cũng còn trẻ, nghe thấy vài câu thì ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, vốn định tăng tốc độ mau chóng đi qua.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm lanh lảnh truyền vào tai, một cô nương trẻ tuổi khinh thường ra tiếng: “Hắn Ta nghe nói trước kia hắn là xuất thân nô lệ, sau đó không biết vì sao mà được ân của thành chủ, tự dưng thành một đô úy, có buồn cười không Các ngươi chẳng lẽ có mắt không tròng Tranh nhau muốn gả cho một tên nô lệ”
Tiếng cô nương nói chuyện không hề lớn tiếng, song Lộ Đạt lại chuẩn xác nhận ra từ trong vô số thanh âm líu ríu, đồng thời nghe không sót một chữ nào.
Mỗi một chữ đó như là một cây búa, đập mạnh vào lòng hắn.
Nét đỏ ửng hiện lên trên tai dần rút khỏi mặt Lộ Đạt, nhiệt khí trong ngực bỗng tan mất giữa sương trắng.