Bắt đầu từ thuở hồng hoang, con người đã có hàng ngàn hàng vạn cách ghi năm, phương pháp và tên đều vô cùng kỳ lạ, song đều không thể lưu truyền lại.

Cách làm lịch cũng giống như phong tục, nếu muốn truyền lưu thì nhất định phải đại nhất thống.

Trăm năm sau, một vị tuyệt đại anh hùng hoành không xuất thế, kế thừa con đường tổ phụ và phụ thân trải sẵn, rốt cuộc đạt được thù vinh này. Y liền gọi năm tổ phụ dựng thành ở Đông Hải khi địa hỏa tắt là năm Thiên Tuyển thứ nhất.

Bàn tay trong minh minh thúc đẩy các vì sao vận hành còn ẩn nấp dưới đại địa bình ổn sau chấn động, kẻ nhu nhược bị thanh tẩy sạch trong thiên tai, người lưu lại giống như rửa sạch cát đá giữa sóng lớn, cát cứ hai đại lục nam bắc thành cục diện mới.

Đã qua năm mùa xuân thu kể từ năm ấy Hoa Nghi diệt sạch Hắc Phong Phác Á, tạm giữ thương đội, khống chế lộ tuyến hành thương dọc Đông Hải.

Năm năm có thể cho tiểu thú nhân học bước trở thành một tiểu tử choai choai, có thể cho thiếu niên ngây thơ tự lập thành nhân, có thể cho Hoa Nghi thâu tóm cả tuyến Đông Hải sáu trăm dặm đường ven biển. Cuộc sống mấy trăm người tay cầm đuốc đánh nhau trước kia không còn nữa, thiên tai khiến mọi người hoang mang lo sợ, không nơi nương tựa, lại thành toàn cả cho y.

Hiện giờ, nhìn từ dưới tường thành, sớm là thiên quân vạn mã.

Năm đó, nam đại lục thành quách san sát, ngựa xe như nước từng khiến họ ngưỡng mộ không thôi, hiện giờ tính ra y lại nghiễm nhiên có gần một nửa lãnh thổ nam đại lục rồi.

Tường thành nối liền tường thành, thành quách nối liền thành quách, mỗi một quan khẩu đều có người gác, quy củ càng cẩn thận nghiêm minh hơn nam đại lục năm đó khắc trên mỗi một thành lâu, tất cả ruộng đồng đều có chủ.

Hành thương đi qua quan khẩu phải nộp phí, có thể được sự bảo hộ của thành thủ và thành phòng, cả gan trốn tránh giao tiền, một khi bị phát hiện thì tất cả hàng hóa đều bị giữ, đầu cũng phải bị treo lên thị chúng.

Song điều này không hề khiến hành thương dừng bước, ngược lại ngày càng phồn hoa hơn.

Chỗ cơ trí của Sách Lai Mộc một lần nữa thể hiện ra. Năm đó hắn cố ý muốn đưa tàn quân bộ lạc Cự Sơn đến bên bờ biển, hiện giờ họ không chỉ lợi dụng ưu thế sản vật và khí hậu của biển rộng dễ dàng vượt qua đợt đại tai nạn kia, còn phát hiện đây mới là nơi chân chính dồi dào đến mức khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bình nguyên sản vật phong phú, hải châu, san hô cùng với sò ốc quý giá dưới biển càng đáng ngưỡng mộ hơn.

Tám năm trước, họ chạy đến nơi này, nỗ lực dựng một tòa cô thành dựa Hải Lâm sơn, mọi người lều trại đơn sơ, một vị thủ lĩnh cùng bảy trưởng lão mỗi ngày đích thân thay ca ban đêm thủ thành, ban ngày tuần tra.

Đến bây giờ, thủ lĩnh không còn là thủ lĩnh. Lúc này trong tay Hoa Nghi có mười một đại quan, mười tám thành trì duyên hải, gọi “thủ lĩnh” thật sự quá câu nệ, vì thế y tự phong là Đông Hải vương, trái lại cũng chẳng tính là khoác lác trâng tráo, ở trong vương thành kẹp chính giữa hai đại quan – thành Hải Châu.

Chập tối, một đội hành thương buôn ngựa quát tháo xua hàng hóa đi qua đường phố từ chạng vạng đã yên tĩnh. Hai thành thủ cho họ vào thành mặc khôi giáp nguyên bộ sáng như tuyết, tay cầm trường kiếm cùng trường thương mở đường, hai thành thủ khác hóa cự thú, mỗi kẻ một bên hộ vệ thương đội, muốn đưa họ đến lều khách chuyên môn cho hành thương cư trú.

Trên đường vừa vặn gặp gỡ một nhóm thành thủ thay ca trở về trên ngã rẽ.

Đầu lĩnh nhìn thấy họ liền giơ tay ra hiệu cho người phía sau ngừng bước để hành thương qua trước.

Thành thủ tuần thành đều không tùy tiện nói cười, nhất tề dừng ở đây, lại như thể một đám người giả, lặng ngắt như tờ vậy.

Năm năm qua mở mang bờ cõi, tự nhiên không thể thiếu tranh đấu. Từ lâu đã không còn là thời gian mỗi một nam nhân có thể chiến đấu đều kéo đi thủ thành, những nam nhân này được tuyển chọn cẩn thận, bình nhật không sản xuất, chỉ chuyên tâm làm một việc, đó là chống ngoại địch và huấn luyện bản thân, sức chiến đấu sớm không thể so sánh với những thú nhân từng được xưng là “dũng sĩ” nhưng săn thú trồng trọt việc gì cũng làm.

Hành thương vào nam ra bắc, cách rất xa đã ngửi được mùi máu lắng đọng giữa xương cốt những nam nhân này, tản phát ra từ trong áo giáp, trong vũ khí lau sạch sẽ trên tay, mang theo cảm giác uy hiếp vô cùng túc sát, khiến người ta khó cầm nổi lòng phải cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Một thiếu niên trong đội ngũ hành thương lại không nhịn được ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn nam nhân đầu lĩnh nọ. Gã mới mười bốn tuổi, từ nhỏ được lão hành thương nhặt về sai vặt, luôn không nhịn nổi hâm mộ những anh hùng sát phạt quyết đoán trên cao đầu đại mã.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của gã, nam nhân đầu lĩnh nọ không mặc khôi giáp, cũng chẳng hề cao lớn hùng tráng, vóc dáng không thấp song có vẻ khá ốm yếu, cuối xuân đầu hạ giao mùa, đám tiểu tử khỏe mạnh sớm mất kiên nhẫn với việc thay quần áo rườm rà, một số thậm chí đã cởi trần dưới khôi giáp, y lại tựa như người bệnh lâu ngày mới khỏi, vẫn là áo vải tay dài hai lớp, ngay cả cổ áo bằng da thú cũng kín bưng.

Ánh mắt y quét qua hàng hóa, trong lúc vô ý tầm nhìn tiếp xúc với thiếu niên hành thương, thiếu niên bối rối dời mắt, nam nhân nọ lại không để tâm, nhanh chóng quay sang hướng khác, rất kiên nhẫn chờ họ đi qua.

Thiếu niên hành thương đi rất xa rồi rốt cuộc vẫn không nhịn được ngoảnh lại, thấy tốp thành thủ đã đi theo phương hướng khác, trong lòng ẩn ẩn thất vọng, không nhịn được thầm nghĩ, người kia thật là đẹp mà. Thiếu niên không nghĩ ra lời gì để hình dung, chỉ hồi vị trong lòng rất lâu, sinh ra một loại khát khao muốn nhìn người nọ lần nữa.

Thiếu niên không nhịn được lại gần lão hành thương, hạ giọng hỏi: “Sư phụ, người vừa rồi là ai”

“Câm miệng.” Lão hành thương trừng mắt nhìn gã một cái. Đứa hầu này là á thú, luôn quên mất chuyện tai mắt của thú nhân linh mẫn hơn mình nhiều.

Lão hành thương nghe nói san hô Đông Hải giá cả cực cao, lần đầu tiên dẫn thương đội đến góp vui, còn chưa biết nặng nhẹ, lại bị từng trạm gác cùng thủ vệ mặc giáp cầm binh khí làm cho nơm nớp lo sợ, đâu dám nói lung tung.

Lại là một thành thủ dẫn đường phía trước quay đầu, trên mặt không hề có vẻ gì là không vui, hết sức hòa nhã giải thích: “Chúng ta có vương cùng bảy vị đại trưởng lão trong vương thành, ngoài ra còn có mười tám thành chủ, vị đó là người đứng đầu mười tám thành chủ, thành chủ vương thành Hải Châu chúng ta.”

Thiếu niên lấy làm kinh hãi, hỏi: “Thành chủ mà lại đích thân tuần thành sao”

Thành thủ cười cười như có phần bất đắc dĩ: “Ngài sẵn lòng đi cùng các huynh đệ.”

Một thành thủ khác nghe tiếng quay đầu lại. Chỉ thấy đó là một người cực trẻ, dường như vừa trưởng thành chưa lâu, kiểu khôi giáp đang mặc lại bất đồng với vị bên cạnh, hoa văn trên vai rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều, hiển nhiên địa vị khá cao. Quả nhiên, hắn nhìn lướt qua một cái, thành thủ hơi lớn tuổi vừa nói chuyện liền tự động ngậm miệng.

Thành thủ trẻ tuổi trầm mặc giây lát, lão hành thương không chắc hắn có ý gì, kéo thiếu niên bên cạnh bảo gã câm miệng không được hỏi nhiều, bản thân cũng dè dặt hẳn.

Qua một hồi lâu, lão hành thương mới nghe thấy vị thành thủ trẻ tuổi mang đao nhọn này nói: “Đó là sư phụ của ta, tính tình tốt lắm, chỉ cần các ngươi không vi phạm thành quy, thì ngài sẽ không làm khó đâu.”

Lão hành thương nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói bình bình đạm đạm này, vội gật đầu vâng dạ luôn miệng, không dám nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân vội vã truyền đến, chỉ thấy một cự thú rảo bước qua đội ngũ hành thương, chạy tới trước mặt hai thành thủ đầu lĩnh, hóa thành hình người ngay tại chỗ, trán vã mồ hôi, nhanh chóng nói: “Lộ Đạt đốc kỵ, thành chủ qua rồi sao”

Thành thủ mang đao nhọn tùy thân kia chính là Lộ Đạt, hắn hỏi: “Sao thế”

Thú nhân nọ tiến lên một bước, ghé tai hắn nói đôi câu, Lộ Đạt nghe vậy chau mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không che giấu, nói thầm một câu: “Sao lại là phế vật kia”

Sau đó hắn chỉ tay nói: “Vừa mới đi qua bên kia, lúc này hẳn là về rồi, ngươi đến chỗ vương tìm ngài đi.”

Hoa Nghi phất tay bảo mọi người trong lều trở về, nô lệ bên cạnh lập tức nhanh nhẹn dọn sạch bàn, giây lát sau lại bưng lên một cái bếp lò nhỏ, trên bếp đặt một nồi cháo be bé, từng hạt lúa tròn mẩy, thịt sò cùng rau quả thái nhuyễn nhấp nhô lên xuống bên trong, nhanh chóng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Mỗi khi đến giao mùa là Trường An sẽ uống thuốc một thời gian, A Diệp nói y ăn uống tốt nhất là thanh đạm một chút, không được quá nhiều mỡ, Hoa Nghi lo y không vui, đành phải cả ngày húp cháo cùng.

Hoa Nghi nói với tâm tình rất tốt: “Đi kêu người hỏi thử xem khi nào Trường An trở về.”

Mới dứt lời Trường An đã bước vào. Nhưng vừa thấy trên bàn toàn là canh rau suông, chẳng có lấy một mẩu thịt nào, y tức khắc cảm thấy dạ dày vốn réo ùng ục bỗng đầy ứ, cảm giác thèm ăn như có thể nuốt cả một con trâu cũng không cánh mà bay một cách thần kỳ.

Trường An phẫn nộ nói thầm, A Diệp bịp bợm này, cả ngày kêu người ta ăn rau ăn cỏ, sắp thành thỏ luôn rồi.

Cứ thế, ngay cả bước chân y cũng nặng nề hơn.

Hoa Nghi vừa thấy sắc mặt là biết ngay trong lòng y nghĩ gì, liền cười nói: “Là ai cả ngày uống thuốc liên lụy ta cũng phải ăn rau thỏ theo Ta còn chưa nói gì đây này, mau lăn qua đây, muốn cởi quần áo thì để đến tối vào ổ chăn rồi cởi, bây giờ không được.”

Trường An than phiền: “Người toàn mồ hôi.”

“Mùa xuân phải mặc nhiều vào, ai kêu ngươi cả ngày rảnh rỗi theo đội tuần tra chạy khắp thành làm gì” Hoa Nghi vừa nói vừa múc cháo cho y, “Được rồi, hôm nay có thịt đây, đừng xụ mặt nữa.”

Trường An nghe vậy lập tức ngồi thẳng hơn.

Hoa Nghi: “Trong cháo có thêm sò, lát nữa ta sẽ múc cho ngươi mấy con.”

Trường An thở dài, lưng lại uể oải cong xuống.

Hoa Nghi buồn cười, mới định nói chuyện thì một nô lệ lại bước nhanh đến, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tuần đêm có việc gấp, kêu người đến tìm thành chủ ạ.”

Hoa Nghi chẳng hề ngước lên: “Chuyện gì mà ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn”

Nô lệ trả lời: “Tiểu nhi tử của Bố Đông thành chủ ở lại vương thành quá chén, nảy sinh xung đột với Tạp Tá trưởng lão, gây ra mất mạng, hiện tại Tạp Tá trưởng lão đã bắt người, nói phải đánh chết nhi tử của Bố Đông thành chủ.”

Trường An phút chốc liền nhíu mày: “Kêu người vào đây.”

Hoa Nghi nghe vậy lại ngẩn ra, ngón cái vuốt nhẹ mép bát, dường như bị hơi nóng khiến cho phải nheo mắt, nhất thời trầm mặc không nói gì.