Nữ nhân dâng rượu đội bầu rượu còn to hơn đầu mình run rẩy đi tới, quỳ hai gối xuống đất, để mọi người đang cuồng hoan lấy bầu rượu trên đầu nàng mà tự rót. Hoa Nghi cầm bầu rượu rót hai bát to, nghiêng người giơ bát rượu tỏ ý với trưởng lão Cự Sơn vẫn lấm la lấm lét nhìn bên này, hết sức dũng cảm uống một hơi cạn sạch bát rượu thứ nhất, xem như kính lão, sau đó lại bưng bát thứ hai.
Trường An ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, lập tức nhớ tới đám cây y chém suốt mấy năm, liền giơ tay ngăn động tác đưa rượu vào tay y, lắc đầu nói với nữ nhân: “Đa tạ, ta không cần.”
Nữ nhân hầu rượu nâng cái khay chứa bầu rượu lên, hơi khom người lui sang bên, chờ những người khác gọi, Hoa Nghi nghe hương rượu, sảng khoái thở dài, cảm thấy một hơi nằm trong ***g ngực mấy tháng qua quả thật đã buông xuống không ít – lão mù muốn nhân lúc này giết y, thật sự có chút đạo lý.
Y liếc nhìn Trường An dáng vẻ thờ ơ, không nhịn được nói: “Nam nhân sao có thể không uống rượu Nam nhân không uống rượu không lớn được đâu.”
Trường An hờ hững cúi mắt, bàn tay xuyên thấu qua gói hành lý vuốt ve mã đao, chẳng buồn đấu võ mồm với y, coi lời Hoa Nghi nói thành một phát rắm thoảng qua.
Hoa Nghi uống hai ngụm rượu vào bụng, còn nói nhảm hơn cả bình thường – điểm này y và Bắc Thích thật sự giống như cùng một mẹ sinh ra.
Y bưng bát rượu lắc lư, cảm thấy hơi thở trong lỗ mũi dường như cũng nóng hơn bình thường một chút, liền nói khẽ với Trường An: “Cũng phải, ngươi còn nhỏ mà… Người trưởng thành rồi, máu sẽ dễ nguội lạnh, máu của nữ nhân có thể lạnh, nhưng máu của nam nhân không thể lạnh, lạnh rồi thì không động đao được nữa, không giết được người, cũng không thể thấy máu nữa, phải dựa vào ngụm rượu này, mới có thể làm cho máu của người ta một lần nữa nóng lên.”
Trường An muốn nói rồi lại thôi.
Hoa Nghi tốt tính nói: “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”
Trường An buột miệng nói: “Sao ngươi lắm chuyện như vậy”
Hoa Nghi sửng sốt một chút rồi cười rộ lên, y thò tay nắm bả vai Trường An, thô lỗ kéo vào lòng, ra sức vỗ lưng hai phát, đáp một nẻo: “Ta thấy ngươi rất thuận mắt, làm xong việc này, chúng ta sẽ có một nơi dừng chân, nếu ngươi không có việc gì khác, chi bằng đi theo chúng ta đi”
Nhưng mà Trường An còn chưa kịp trả lời, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai cùng tiếng đám đông kêu la ầm ĩ.
Nhạc sư bắt đầu đánh nhịp trống dã tính, mọi người nhao nhao tụ đến chính giữa, Trường An và Hoa Nghi hai người liền bị dồn trong đám đông, bị đẩy vào trung tâm, chỉ thấy giữa vòng vây đống lửa, ba nam nhân vây quanh một nữ nhân nhảy múa theo nhịp trống.
Một nam nhân trong đó phát ra tiếng hú quái lạ, đỏ mặt tía tai, cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn, chỉ chốc lát, hắn bắt đầu xé quần áo của nữ nhân.
Nữ nhân như một con rắn không xương, dưới ánh lửa da nàng như mật, quang hoa nhàn nhạt chảy xuôi bên trên, đôi mắt to híp lại, cả người quấn lên nam nhân, eo và tay đều mềm đến khó tin.
Mọi người vây thành một vòng, bọn họ giậm chân, cổ họng phát ra tiếng hú hòa theo nhịp trống dồn dập, chỉ thấy đôi nam nữ kia không hề cố kỵ quấn lấy nhau trước mặt mọi người, hai nam nhân khác bên trong vừa hưng phấn theo mà kêu la, vừa sán đến vuốt ve đùi và ngực nữ nhân.
Nhạc sư đánh nhịp trống càng lộn xộn hơn, xung quanh cuồng hoan, giống như đám dã thú đến kỳ động dục tập thể, bốc lên không trung toàn là sự xao động và mùi dục vọng.
Một thú nhân cởi trần nhảy vào chính giữa, hắt một bát rượu lên người mình, toàn thân chỉ còn một tấm da thú trên hông, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn khắp người, trên da thịt sáng loáng không biết là rượu hay mồ hôi, hắn đấm ngực như tinh tinh, sau đó keng một tiếng, nhận một thanh đao nhọn từ tay người bên cạnh mà cầm chơi trên tay.
Một con hươu hoảng hốt lo sợ bị cột chặt khiêng vào, nam nhân cầm đao nhọn kêu to, một đao kết liễu con hươu nọ, kế đó cực có kỹ xảo xả máu nó, quỳ hai gối xuống đất, bưng cái bát to chứa đầy máu nóng, uống một hớp lớn, sau đó họng được làm trơn, thế là thú nhân mở cái miệng đầy máu, hát khúc ca không rõ lời.
Vài người khác trong sân cũng tiến lại, xối máu hươu lên người mình, khoa chân múa tay, quả thực như là một đám quái vật.
Đám đông một lần nữa xôn xao lên, Hoa Nghi đột nhiên ôm eo Trường An không hề báo trước, kéo y vào lòng, né tránh một thú nhân nhìn chằm chằm Trường An dường như cố ý đụng trúng, đồng thời căn dặn: “Đừng nhúc nhích, lão kia đang nhìn bên này.”
Trường An bất ngờ không kịp phòng, toàn thân run run một chút, y sợ nhất là người khác đụng vào eo y, nhột chết được, nhưng nhất thời lại không còn phương pháp, chỉ đành dùng biện pháp ứng đối khi bị đánh, kéo căng cơ trên eo đến cực hạn, cứng ngắc thành một cái cột.
Cùng tay cùng chân, sắc mặt căng thẳng, trong bối cảnh mọi người cuồng hoan nghiêm túc đến mức buồn cười.
Phản ứng của y thật sự quá thú vị, Hoa Nghi cảm thấy mặt mình sắp không nhịn nổi nữa, song y vẫn hơi buông tay, để tránh cản trở động tác của Trường An.
Nhưng mà thân thể hai người dù sao cũng cực gần nhau, giữa bầu không khí *** mỹ, Hoa Nghi chợt ngửi được mùi trong lành sạch sẽ trên người thiếu niên, y không biết duyên cớ là do bầu không khí xung quanh, hay là uống nhiều, miệng lại hơi khô, trong lòng xao động kỳ dị, cơ hồ thoáng chốc đã rung động.
Hoặc nguyên do là đối lập rõ ràng quá mức, Hoa Nghi bảo với mình như vậy, y nhanh chóng khống chế được tâm thần, làm bộ quá chén, đeo lên người Trường An, lặng lẽ lưu tâm mười mấy thú nhân đang tiếp cận mình từ bốn phương tám hướng.
Thật sự coi trọng ta – khuôn mặt y vùi trên vai Trường An lộ ra nụ cười.
Nhịp trống của nhạc sư càng nhanh hơn, nữ nhân bị vây bên trong dưới động tác của thú nhân phát ra thanh âm cao vút, sát thủ ẩn nấp trong tối hình thành một vòng vây, càng lúc càng tới gần.
Nam nữ nhảy múa và *** trong sân dường như đẩy cả bầu không khí về hướng cao trào, đao nhọn trên tay thú nhân đang múa phản xạ ánh sáng đâm nhói mắt người ta.
Hoa Nghi lắc lư, dường như đứng không vững, đột nhiên lách mình, chẳng biết là hữu ý hay vô ý mà va vào người nữ nhân dâng rượu.
Nữ nhân dâng rượu bưng bầu rượu, vốn đi rất dè dặt, không vững vàng lắm, bị Hoa Nghi va chạm thật mạnh, trực tiếp “chao ôi” một tiếng ngã sấp xuống, bầu rượu to đập lên chân nàng, rượu hắt ra khắp nơi, một á thú bị mua đến bên cạnh bất ngờ bị hắt ướt nửa người, nhảy dựng lên, một thú nhân say khướt cười ha ha, ôm ngang eo hắn.
Đúng lúc này, Hoa Nghi liếc thấy hàn quang.
Chỉ nghe á thú kia đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi mà thảm thiết, cả người giãy giụa kịch liệt một chút, nhưng mà tiếng la hoảng và tiếng xương ngực gãy, giữa nhịp trống dồn dập cùng đám đông om sòm có vẻ nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.
Trên ngực á thú đột nhiên chìa ra một cái vuốt thú, thoáng chốc xuyên qua cả người hắn, đánh nát tất cả nội tạng, sau đó không hề dừng lại, mượn thân thể á thú che đậy trảo về hướng Hoa Nghi.
Hoa Nghi hơi ngả ra sau, bát rượu tuột tay đập lên vuốt thú kia, rượu tung tóe tứ xứ, nhất thời làm người ta phải híp mắt, y trở tay rút thanh đao chín tấc, theo động tác của bản thân mà ném từ dưới lên trên, thoạt nhìn giống như là đứng không vững.
Như tửu quỷ ngọ nguậy cố đứng vững, nhưng đao vừa chuẩn vừa ác, vuốt thú kia bị cắt một nửa, máu bắn cao cả thước.
Nhưng đúng lúc này, phía sau Hoa Nghi đột nhiên lộ ra một thanh loan đao, một thú nhân không biết lẻn tới từ khi nào thình lình lao đến, ý đồ đánh lén từ sau lưng.
Song trước mắt kẻ đánh lén kia đột nhiên xuất hiện bóng đen, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một thanh mã đao cự đại từ trên đỉnh đầu Hoa Nghi lao ra, chống dưới loan đao, chuôi đao lại nằm trong tay thiếu niên á thú như bị thần ăn ngủ nhập.
Hắn còn chưa kinh ngạc xong, Trường An đột nhiên đè hai tay xuống, bẩy cả mã đao lên, “keng” một tiếng đè ngược trên loan đao, lưỡi đao sáng như tuyết lăn xuống theo loan đao, tiếng kim loại ma sát vang lên chói tai, loan đao trong tay thú nhân bị đại mã đao kia đè từ trên xuống dưới không thể nhúc nhích.
Nếu là kéo tay, chiến sĩ thú nhân biết đối phương tuyệt không phải là đối thủ của mình, nhưng mà mã đao nặng hơn trăm cân, mượn loại đại binh này, lực kia đè xuống, tuyệt không phải bằng một thanh loan đao mà chống đỡ được. Trong nháy mắt ấy, trực giác chiến sĩ cho chiến sĩ thú nhân này biết, hắn nên lập tức buông tay vứt đao.
Nhưng mà hắn không hề.
Vứt đao trước mặt một thiếu niên á thú ốm yếu thanh tú, hắn không làm được.
Chiến sĩ thú nhân nọ gầm lên giận dữ, chợt triệt lực cổ tay, lắc lư nửa người, định giở trò, một bên vai nâng lên, quay loan đao sang bên, mã đao là thứ tốt, từ trên sức nặng có thể ngăn chặn vũ khí của hắn, nhưng không phải là không có nhược điểm – dù sao thì nó cồng kềnh, chỉ cần kẹp được lưỡi đao, thiếu niên á thú kia bất kể là quái vật gì, nhất định đều phải tuột tay.
Lưỡi đao cùng lưỡi đao đánh vào nhau, cơ hồ tóe lửa, nhưng chiến sĩ thú nhân trong nháy mắt động thủ đột nhiên dựng thẳng lông tơ, hắn vừa nâng vai liền cảm giác được thanh trảm mã đao yêu dị này phảng phất thành một phần của thân thể đối phương, như có sinh mệnh, sát ý lạnh lẽo xẹt qua lưỡi đao.
Sát ý kia giống như con kiến không đâu không vào, bao trùm cả cánh tay hắn.
Chiến sĩ thú nhân cầm loan đao rốt cuộc bị ép buông tay.
Nhưng cũng chẳng trốn được xa, ngay khi hắn buông tay, trảm mã đao vốn nên cồng kềnh kia đuổi theo như bóng với hình, bắt được sơ hở trong tích tắc, một đao chém đứt tay hắn.
Thú nhân gầm lên, nữ nhân và á thú bỏ chạy tứ tán.
Cuộc cuồng hoan triệt để bị máu người tô thành màu đỏ thắm.
Hoa Nghi lau vết máu trên mặt, lại nhặt bầu rượu dưới đất, trực tiếp uống một ngụm từ miệng cái bầu rượu to kia, đôi mắt sáng rõ trông phương hướng trưởng lão Cự Sơn, lại nhìn lướt qua lão mù nọ, ánh mắt nặng nề, mang theo sự tàn nhẫn của riêng hạng liều mạng, sau đó y đột nhiên cười nói: “Ôi, rốt cuộc chịu trở mặt rồi Thất tín bội nghĩa, diễn được vở kịch hai mặt ba đao này, đại trưởng lão các hạ thật đúng là lô hỏa thuần thanh.”
Trưởng lão Cự Sơn vẫy tay một cái, đám chiến sĩ thú nhân tập thể bao vây hai người, lạnh lùng nói: “Giao dịch là của ngươi và Lạc Đồng, không phải của ta, ta thất tín gì, bội nghĩa gì Hạng đàn ông vì một người đàn bà đã chết mà làm bẩn vinh dự bản thân như vậy, cũng xứng làm thủ lĩnh sao”
Hoa Nghi hỏi: “Nói như thế, đã có người khác xứng làm thủ lĩnh rồi”
Trưởng lão Cự Sơn nói: “Ta ở trong bộ lạc làm đại trưởng lão hai mươi năm, bắt đầu từ thời điểm phụ thân Lạc Đồng làm thủ lĩnh cho đến hiện giờ, cống hiến đối với bộ lạc xưa nay lớn hơn thủ lĩnh, tự nhiên việc nhân đức không nhường ai.”
Hoa Nghi cười lắc đầu, chỉ lão nói với Trường An: “Thêm kiến thức chưa Ta đảm bảo ngươi sống đến tuổi này, chắc chắn còn chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy.”
Trường An cắm mã đao xuống đất, cảm thấy vị đại trưởng lão này ngần ấy tuổi còn làm chuyện như thế, quả thực ăn no rửng mỡ.
Làm một thủ lĩnh quèn mà thôi, có gì hơn người một bậc Đáng để mất công như vậy
Hoa Nghi lại đột nhiên đứng dậy, y vừa cử động, thú nhân gần nhất lập tức gặp nạn – đám thú nhân chiến đấu chưa bao giờ đại khai đại hợp, đao kiếm đa phần đến từ kinh nghiệm đi săn, đâu từng thấy thuật ám sát như quỷ mị của vong khách
Hoa Nghi cơ hồ là một bước giết một người, nơi đến quả thực không ai có thể ngăn cản, Trường An tuy rằng không hề có hứng thú với việc tranh quyền đoạt thế như vậy, nhưng mà y cảm thấy mình đã đồng ý với một tiếng “quan tâm nhiều” của Hoa Nghi, thì nên tận trung chức thủ.
Y theo sát đằng sau, bảo vệ chặt chẽ sau lưng Hoa Nghi.
Người bên ngoài vốn tưởng rằng trảm mã đao trong tay thiếu niên này là để bù lại vóc dáng không đủ, thứ cồng kềnh dùng để đối phó cự thú dã ngoại, giữa đám đông tất nhiên không thi triển được, nhưng Trường An lại coi chuôi trảm mã đao thành một cây gậy linh hoạt.
Xoay tròn có thể đánh xa, nắm hai tay sát lưỡi đao thì có thể cận chiến.
Đao chính là người, mà cả người y, cũng chính là thanh đao đó.
Lúc này, giữa hỗn chiến, trên mặt Hoa Nghi lộ ra nụ cười quỷ dị, sâu trong đại địa truyền đến chấn động, nơi xa có tiếng người ùa tới.
Chẳng qua giây lát, thanh âm kia đã gần đến mức mỗi người đều có thể nghe thấy.