Tấm chiếu cỏ ba lá ở cửa nhà đón khách trong rừng đã rơi xuống, thi thể hai nam nhân nằm ngang ngay đó, một là hình thú, người còn lại vẫn chưa kịp biến hóa, dường như là bị giết chết từ phía sau trong lúc chạy trốn, thi thể nọ thiếu một bộ phận, theo dấu vết mà nhìn thì khả năng là bị dã thú qua lại tha mất rồi.

Hoa Nghi nhìn thi thể kia cân nhắc giây lát, vừa quay đầu lại, liền trông thấy trong khu rừng không xa không gần có mấy đôi mắt xanh lục đang lom lom mắt hổ với nơi này, y không chút do dự hóa thành cự thú, quay người gầm nhẹ một tiếng với mấy con sói nọ.

Trường An thấy đám súc sinh thèm nhỏ dãi thịt chết luẩn quẩn bên cạnh không chịu đi lập tức co rúm lại, sau đó chầm chậm lui đi. Y không khỏi hâm mộ ngẩng đầu nhìn tên kia một cái, cảm thấy chiêu này thật sự rất hữu dụng.

Trường An lập tức khom lưng, y cũng chẳng chê bẩn, dùng tay lật thi thể, cẩn thận đánh giá vết thương trên thân người chết một chút, nhận xét: “Có cung tên, hai thanh trường kiếm, một thanh loan đao, hắn cuối cùng là bị thanh loan đao kia giết chết.”

Kỳ thật trường kiếm và loan đao mới là thứ hàng đầu phần lớn thợ săn thú nhân lựa chọn.

Loan đao rất thường thấy trong chiến tranh bộ lạc, có thể dùng trên ngựa, phạm vi công kích cực rộng.

Mà trường kiếm thông thường dài ba đến năm thước, rộng chừng hai bàn tay nam tử trưởng thành, kiếm nhẹ nhất cho hài tử choai choai dùng nặng hơn ba mươi cân, trong truyền thuyết cũng có thanh nặng đến trăm cân, thú nhân trời sinh lực mạnh thân cao, vũ khí quá ngắn sử dụng phần lớn không thuận tay, đoản đao mang trên người bình thường là công cụ, không hề dùng trong chiến đấu và săn thú… Đương nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt, tỷ như thanh đoản đao chín tấc của Hoa Nghi, không phải để xiên thịt nướng ăn, nó bình thường dùng vào ám sát.

Mà thật sự như Trường An, một mình một cờ mỗi ngày vác mã đao lên đường cũng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì trong thực chiến chân chính, kiếm lưỡi đôi luôn dễ thao tác hơn đao lưỡi đơn.

Trường An lại thò tay vào trong quần áo của thi thể sờ soạng một chút, lấy từ trong ngực người chết ra một cái thẻ bài bằng sắt màu đen, y xách tấm thẻ bài đẫm máu, lật qua lật lại quan sát một hồi, chẳng rõ thứ này là dùng làm gì, hỏi Hoa Nghi: “Ngươi biết cái này không”

“Là thẻ bài cầu cứu,” Hoa Nghi biến thành hình người, nhìn lướt qua nói ngay, “Hắn là sứ giả, được phái đi cầu cứu bộ lạc lân cận, khả năng là chiến tranh bộ lạc.”

Trường An nhìn y một cái, biết Hoa Nghi chưa nói thật, trực giác bảo rằng Hoa Nghi nhất định biết một số việc mình không biết, nhưng mà Trường An không nói gì, có phải chiến tranh bộ lạc hay chăng cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Lúc này chính là thời điểm cuối hạ đầu thu, vô luận lúa mạch mọi người trồng hay mọc hoang đều nên thu hoạch rồi, rất nhiều rau quả đều đã hái được, thời tiết không lạnh không nóng, động vật trong rừng cũng chưa chạy hết, săn thú không thành vấn đề, chính là mùa tốt nhất trong năm, chưa đến mức không sống nổi, bình thường thời điểm thế này, mọi người đều ở trong bộ lạc của mình chuẩn bị thức ăn qua mùa đông, ai lại ngàn dặm xa xôi chạy đến bộ lạc khác đánh nhau

Trừ phi là gặp bộ lạc u linh trong truyền thuyết

Có một số “bộ lạc u linh”, trong những bộ lạc này cơ hồ không có á thú, nữ nhân phần lớn cũng là bọn họ cướp đến, bọn họ không sản xuất, không ở nơi cố định, loanh quanh tứ xứ, vòng qua bộ lạc lớn mạnh, chuyên môn nhắm đến những bộ lạc nhỏ yếu, quanh năm suốt tháng lấy cướp bóc mà sống.

Hoa Nghi hơi suy tư – nơi đây… cách bộ lạc của người thuê y không xa, xem phương hướng sứ giả kia chạy, không chừng những tiểu bộ lạc này còn vừa vặn được vị kia che chở.

Hoa Nghi khẽ đẩy vai Trường An một phen, đứng dậy nói: “Chuyện không liên quan đến chúng ta, đi thôi.”

Trường An nhìn thoáng qua nhà đón khách trống rỗng, hỏi: “Không nghỉ chân sao”

Hoa Nghi thuận miệng nói: “Nghỉ cái rắm, bên ngoài đánh náo nhiệt như vậy, ngươi ngủ được Không sợ một cái đầu người từ ngoài cửa sổ bay vào đập ngươi tỉnh dậy”

Trường An “a” một tiếng, hiển nhiên chẳng xúc động gì. Hoa Nghi lập tức nhớ tới ngón nghề tùy thời tùy nơi nằm xuống là ngủ của y, răng hơi đau – được rồi, mình suýt nữa quên mất, vị này vô luận thế nào đều ngủ được.

Cước trình của hai người đều không chậm, lại đi gấp trong bóng đêm. Ở nơi sâu trong khu rừng rậm xa lạ, cho dù là lão thợ săn cũng chỉ có thể phán đoán một phương hướng đại khái, trừ phi là dân bản địa, bằng không khó lòng không sai chút nào. Cho nên Hoa Nghi mặc dù có ý vòng qua đối phương, lại vẫn không cẩn thận đụng phải cuộc chiến đấu kia.

Nói là cuộc chiến đấu, kỳ thật cũng không thích đáng – chiến tranh dường như đã kết thúc.

Tai Hoa Nghi hơi động, trong gió truyền đến tiếng người khóc thê lương cùng tiếng quát tháo, thậm chí có giọng trẻ nhỏ khóc đến khản đặc.

Nhưng mà trừ lần này sự tình phát sinh không đúng mùa, chiến tranh như thế này, trên cả phương bắc cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.

Mỗi một bộ lạc đều chiếm dụng địa bàn nhất định, hưởng thụ chim bay cá nhảy, thực vật lương thực xung quanh, nơi cằn cỗi đói rét khổ cực, nơi giàu có ăn uống no đủ, cho nên không có đạo lý bộ lạc này yếu, còn chiếm dụng địa phương tốt.

Hoặc là rửa cổ chờ người ta đến cứa, hoặc là sớm thức thời cút cho mau.

Về phần vận mệnh của bên chiến bại, phải xem tâm tình của kẻ thắng lợi, nếu họ nhân từ thì để lại dân bản địa, nhét vào bộ lạc mình, cho dù họ không nhân từ muốn giết sạch toàn bộ tù binh thì cũng chẳng có lỗi gì. Có điều vô luận nhân từ hay không, thủ lĩnh và trưởng lão bên chiến bại không thể để lại, phải nhổ cỏ tận gốc, ấu tử cũng bị gác lên lửa quay khô, lưu lại mỡ để tế linh hồn các dũng sĩ chết trận.

Huống chi đây rõ ràng là một bộ lạc u linh đánh lén, vốn ác ý đến cướp bóc, trông chờ bọn họ nhân từ chi bằng trông chờ sự phù hộ của các vị thần linh chẳng biết sớm đã rơi xuống con sông nào mà chết đuối rồi.

Hoa Nghi nghe tiếng kêu thảm thiết chói tai mà điên cuồng của đứa trẻ kia, biết đó là thanh âm phát ra khi bị quay chết tươi thành xương khô, nhưng y không hề dừng bước, sắc mặt bình tĩnh đến gần như lãnh khốc – y không biết bản thân bắt đầu từ khi nào đã biến thành người như vậy.

Trường An vẫn im lặng đi theo sau lại là lần đầu gặp phải cảnh thế này, năm lần bảy lượt dừng bước, thấy Hoa Nghi nhắm mắt bịt tai, đành phải tiếp tục đuổi theo.

Chính vào lúc này, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: “Triết Ngôn nói ngươi khi đó còn rất nhỏ, một mình trên đường, vì sao phải dùng thức ăn của mình cứu ông ấy, còn săn cho ông ấy một con hươu”

Ban đầu Hoa Nghi cho rằng Trường An đang ám chỉ điều gì, hoặc là chỉ trích cái gì, nhưng đến khi nhìn thấy nét mặt thiếu niên kia, lại phát hiện có lẽ người nọ thật sự chỉ đơn thuần biểu đạt nghi vấn thôi. Y gạt bụi cây đâm ra trước mặt, trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu, thở dài hết sức khoa trương, giọng nói lại hạ xuống cực nhẹ.

Hoa Nghi dùng vẻ mặt đăm chiêu ủ dột nói với Trường An: “Ngươi xem, kẻ văn không thành võ không tựu, không biết nói chuyện đầu óc lại không tốt như ta, cũng chỉ có bổn sự săn một con hươu, khi đó chỉ nhấc tay nhấc chân, giúp thì giúp thôi.”

“À…” Y thuận miệng nói vớ vẩn, Trường An cũng chẳng hề truy cứu, chỉ gật đầu, đáp một tiếng ngắn gọn, khiến người ta không thấy rõ trong lòng thiếu niên này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hoa Nghi lại cảm thấy bị tiếng “à” này đâm một phát, y không nói gì nữa, chuyên tâm mà đi, rồi lại không nhịn được tự hỏi lòng mình, nếu là y lúc mười bốn mười lăm tuổi, nhìn thấy một đứa bé mặt bẩn cũng không nhịn được bế ra bờ sông rửa ráy, liệu có thật sự nóng đầu, xông đến cướp lấy tiểu hài tử bị thiêu trên lửa kia mà đào tẩu

Nhưng mà y lại không nhớ nổi… Cách đã nhiều năm, y không còn nhớ nổi, mình lúc ấy là người như thế nào.

Đúng lúc này, một nữ nhân đột nhiên nhảy ra trước mặt hai người… Cô còn quá trẻ, có lẽ chỉ có thể nói là một nữ hài, quần áo đã không thể che thân, trên làn da trần trụi có đủ các vết thương, bím tóc đen nhánh xõa ra, ngọn tóc dính đầy máu, nhếch nhác bết lại, trực tiếp vấp ngã dưới chân Hoa Nghi.

Hoa Nghi theo bản năng lui một bước, ngay sau đó, một cự thú do thú nhân hóa thành nối gót từ trong rừng nhảy ra, vốn là muốn bổ đến cô bé kia, nhưng mà hắn nhìn thấy Hoa Nghi, lập tức dừng bước, không rõ nam nhân đột nhiên chui ra rốt cuộc là địch hay bạn.

Hoa Nghi bình tĩnh đứng lại, giằng co với cự thú nọ.

Cô bé dưới chân y vươn một bàn tay dính đầy máu, nắm lấy chéo áo y như cầu xin.

Tay cô cực đẹp, da rất mềm, trừ những vết thương mới thì chẳng hề thấy một nốt chai cũ, chắc chắn bình thường không phải làm việc, trông cũng không tệ, thậm chí có thể nói là mỹ lệ, trên chiếc váy bị xé rách có viền hoa phức tạp tinh xảo, cần phải là nữ nhân khéo tay nhất đan mấy tháng ròng mới có thể thành đường viền tỉ mỉ phức tạp như vậy, xem ra nếu không phải con gái nhà thủ lĩnh bộ lạc thì cũng là nhà trưởng lão nào đó.

Hoa Nghi thương hại nhìn cô một cái – đám quý tộc trong bộ lạc như các cô, bình nhật hưởng thụ đồ tốt nhất cùng sự tâng bốc của người khác, đến lúc này phải ra gánh tội thay toàn tộc, kỳ thật cũng rất công bằng.

Cự thú ngoác miệng, nhe hàm răng xấu xí dính máu, vẻ mặt dữ tợn nhìn Hoa Nghi, bày ra dáng điệu uy hiếp.

Giây lát sau, Hoa Nghi hơi cúi đầu trước, tránh tầm mắt của thú nhân nọ, tỏ ra yếu đuối, y có vẻ hết sức dè dặt, thậm chí cười lấy lòng, khom người khép nép nói: “Ta và huynh đệ ta chỉ là kẻ qua đường, không muốn gây chuyện.”

Y nói xong câu này, dường như để biểu đạt thành ý, liền khom lưng, nhẹ nhàng kéo áo khỏi tay nữ hài, gặp ánh mắt càng lúc càng tuyệt vọng, thở dài, dùng đôi mắt phức tạp nhìn cô mà nói khẽ: “Nữ nhân, đây là mạng của ngươi, không oán được người khác.”

Nữ hài phát ra một tiếng khóc ngắn ngủi mà tuyệt vọng.

Trường An phút chốc lại nhíu mày, bàn tay ấn trên chuôi mã đao giấu trong hành lý.

Nhưng y còn chưa kịp có động tác, Hoa Nghi đã cúi đầu đi đến bên cạnh cự thú nọ, vừa đi vừa nói: “Chúng ta là người xứ khác, không quen nơi này, xông vào đây, thật sự không phải là cố ý.”

Cự thú khinh thường nhìn y một cái, kiêu căng nghiêng người, thả cho nam nhân thoạt nhìn hèn nhát này đi qua, đến lúc sượt vai nhau, hắn nghe thấy nam nhân yếu đuối cao to này vẫn nói mãi không dứt: “Đánh nhau mỗi ngày, ôi… đám người phương bắc các ngươi, thật đúng là…”

Nháy mắt nói ra ba chữ “thật đúng là” này, Hoa Nghi nghiêng người, thoạt nhìn như là hoảng sợ đụng trúng đối phương, trong tích tắc ấy cánh tay giấu bên người đột nhiên rút ra, không hề có dấu hiệu báo trước, thậm chí ngay cả Trường An cũng chẳng thể thấy rõ y động bả vai, cứ thế chính xác vô cùng mà đẩy thanh đao chín tấc vào yết hầu cự thú nọ.

“… Dã man quá.” Tay Hoa Nghi cầm chuôi đoản đao, chạm đến dòng máu nóng phun ra từ cổ thú nhân, mặt không đổi sắc nói hết lời.

Tiểu đao nọ màu cực tối, trong bóng đêm không nhìn thấy mảy may manh mối, cắm vào máu thịt dễ dàng như thái dưa, tay Hoa Nghi nhẹ nhàng kéo xuống, yết hầu cự thú lẫn mạch máu nhất tịnh bị cắt đứt, cự thú không rên được tiếng nào, ngã rầm xuống.

Hoa Nghi chẳng chút hoang mang đưa tay đón thân hình vĩ đại của cự thú này, lúc y lấy tay nhân loại đón một tên tứ chi chạm đất cơ hồ cũng cao xấp xỉ y, thoạt nhìn lại không mất sức chút nào, sau đó y khom người, lau qua máu trên tay và đao lên lông cự thú nọ, nhẹ nhàng thả thi thể xuống đất.

Hết thảy động tác, chẳng qua trong khoảng thời gian chớp mắt, Hoa Nghi giết kẻ này quả thực hệt như lông ngỗng rơi xuống cát, im ắng đến cảnh giới kinh người.

Sau đó Hoa Nghi xách nữ hài dưới đất dậy, huyết châu từ ấn đường lăn xuống theo sống mũi thẳng, y tiện tay lau qua, tùy ý lấy một miếng thịt khô trong thức ăn mang theo cho cô, nói: “Chạy đi.”

Nữ hài nhìn y một cái thâm sâu, cầm chỗ thịt khô cắm đầu chui vào khu rừng rậm rạp.