Sau khi tranh cãi với Bắc Thích, Trường An cảm thấy tốt hơn nhiều, ngay cả sự ngột ngạt trong ngực dường như cũng tiêu trừ một chút.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời nó cãi nhau với người khác, đối với đám ranh con trong bộ lạc Ngốc Ưng, Trường An trước nay hết sức khinh thường, toàn mất đứa chuyên kêu gào khoe khoang, vừa đánh là sợ, thật sự chẳng đáng cãi cọ với chúng.
Mà người giám hộ của nó trước kia toàn là loại người như Triết Ngôn A Nghiên, Triết Ngôn không nổi giận được, tức giận sẽ khó chịu đến mức cả đêm ngủ không yên, ngày hôm sau ho như chực tắt thở, gió thổi qua cũng phải lảo đảo vài phen.
A Nghiên thì càng không thể va chạm – Trường An chưa bao giờ trông thấy mẹ mình ra sao, nhận biết duy nhất đối với phụ nữ chính là như A Nghiên, vòng tay cực kỳ ấm áp, ngay cả tiếng nói cũng nhẹ nhàng, nghe mà có thể mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. A Nghiên yếu đuối như vậy, rỗi việc còn chưa đủ để tự mình đa sầu đa cảm, nghĩ đến thương tâm sẽ chảy nước mắt không ngừng, Trường An luôn sợ nước trong thân thể A Nghiên bị tiết hết, đâu còn dám đi chọc
Ừm… Còn có tay thợ mộc, cái đó không nhắc cũng được.
Bắc Thích à… Thoạt nhìn rất khỏe khoắn, thân thể cường tráng, Trường An không hề lo lắng sẽ làm ông ta tức chết.
Trường An biết Bắc Thích lợi hại, lợi hại đến trình độ nào thì không thể tưởng tượng. Đứa trẻ đã phát hiện, tất cả quái vật chưa thấy bao giờ trên ngọn núi này đều trốn tránh Bắc Thích. Nhưng mà xuất phát từ bản năng, Trường An không sợ ông ta, ngược lại có cảm giác tín nhiệm lạ lùng.
Nó cứ biết, người đàn ông này sẽ không hại mình.
Trường An gặp phải thất bại đầu tiên, nhưng không từ bỏ.
Sau khi nghỉ một hơi, nó tiếp tục cầm đao lên, một lần nữa tập trung vào luyện tập không nhìn thấy cuối, lần này tần suất tiểu đao ra tay giảm bớt, mỗi một đao nó đều đang nghiền ngẫm, điều chỉnh, không một đao nào qua loa, cả người dường như sinh trên thanh đao nọ, bất cứ thứ gì xung quanh đều không thể quấy rầy, quả thực đã đến nông nỗi mất ăn mất ngủ.
Mãi đến lúc đêm đã khuya, Bắc Thích đến xách cổ nó, tính toán sai đi nhóm lửa, Trường An mới đột nhiên kêu khẽ một tiếng, như vừa tỉnh mộng mà phát hiện, làn da non mềm giữa hai bàn tay mình đều đã bị chuôi đao mài rách.
Nhưng Trường An cũng chẳng thèm để tâm, tự mình méo mặt một hồi, sau đó không chú ý chút nào, lau qua loa máu trên người như chùi mũi, rồi nhảy nhót đi nhóm lửa.
Câu “Có đau hay không” Bắc Thích vốn định hỏi nó, cứ thế mắc kẹt nơi khóe miệng dưới bóng lưng mang theo vết máu đầy mình mà chạy chầm chậm.
Người đàn ông ngớ ra một lúc lâu, rốt cuộc bật cười nói: “Đồ trâu bò.”
Trâu bò ngày ngày chăm chỉ học tập không ngừng, không hề nghỉ ngơi giây lát, mỗi tối tự mình trèo lên nóc nhà ngủ – Bắc Thích thuận miệng nói mà nó còn coi là thật.
Nội dung sinh hoạt mỗi ngày của Bắc Thích, cơ bản chính là săn thú, hái thuốc, chăm sóc lúa mạch trồng trong vườn hoặc là rèn đao – rèn đao phải xem tâm tình, có đôi khi mười bữa nửa tháng cũng chẳng thấy động một chút, có đôi khi dăm ba hôm không nghỉ ngơi.
Ngoài ra, ông ta kỳ thật cũng rất buồn chán, được rỗi rãi là chỉ điểm Trường An một chút, hoặc ngồi bên cạnh rỗi hơi trêu chọc nó vài câu.
Trường An ban đầu còn có thể bị chọc đến thở hồng hộc muốn cắn người, lâu dần cũng thành thói quen, từ từ luyện được tuyệt học hỉ nộ không ra hình sắc. Nó đối với đao thuật, vốn vừa chỉ là thấu, được Bắc Thích chỉ điểm càng học một biết mười, một ngày… đáng tiếc, không thể ngàn dặm.
Đao chỉ có thể dựa vào luyện, dù hiểu hơn nữa thì nó vẫn không bắt được văn lộ trên cây quỳnh tương, không thể vung đao nhanh như vậy.
Có điều nó cũng không hề nhụt chí.
Trường An biết thứ Bắc Thích dạy cho nó là bản lĩnh cực kỳ giỏi, càng giỏi thì càng không phải là mọi người đều có thể luyện thành, đã như vậy, tất nhiên là cực cực khó.
Nó mặc dù còn nhỏ, trong lòng lại hiểu được đạo lý như thế này: thứ độc nhất vô nhị trên đời, cần phải dùng sự gian khổ độc nhất vô nhị trên đời, mới có thể đổi lấy.
Ba tháng qua đi, Trường An sống những ngày quả thực là màn trời chiếu đất, chưa bao giờ đề cập với Bắc Thích một câu về chuyện muốn vào nhà.
Đáng tiếc cây quỳnh tương vẫn tinh thần quắc thước đứng ở đó, ngày qua ngày nhận sự khiêu chiến của tên nhóc không biết tự lượng sức này, Trường An lại đã luyện cong thanh tiểu đao đầu tiên.
Nó ngày một gầy hơn, quả thực là dáng vẻ mắc bệnh tương tư – cơm nước không lo, vóc người gầy gò. Nhưng đôi mắt nó lại trong veo cực kỳ, không hề dao động, không chút mù mờ.
Bắc Thích lãnh nhãn bàng quan, cảm thấy con sói nhỏ này quả thực không giống một đứa trẻ, mà giống một người khổ hạnh nghĩa vô phản cố.
Người đàn ông chậm rãi bắt đầu động dung, nhớ tới một câu lão sư từng nói với mình: một người, nếu có thể chân chính không nghĩ lung tung, mỗi ngày từ sớm đến khuya chỉ nghĩ một việc, chỉ làm một việc này, không quá ba năm là có thể tiểu thành, mười năm là có thể đại thành, ba mươi năm… y có thể thiên hạ vô song.
Bắc Thích từng không minh bạch, thật sự có người có thể từ sáng đến tối, ngoại trừ ăn uống tiểu tiện, trong lòng chỉ nghĩ một việc sao
Hiện tại, ông ta gặp được Trường An.
Nửa năm qua đi, mùa đông đến, tuyết trắng từ trên đỉnh Vũ Phong sơn gào rít rơi xuống, lấy thế bẻ gãy nghiền nát mà bao phủ cả đại lục phương bắc. Hôm ấy trời vẫn âm u, qua buổi chiều liền có đại tuyết như lông ngỗng.
Bắc Thích đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả thức ăn cho mùa đông, hâm một chén rượu trong cây quỳnh tương, trầm mặc ngồi bên giường, nhìn Trường An ở hậu viện.
Gió táp không thể lay chuyển nó, mưa rào cũng chẳng cách nào lay chuyển nó, Bắc Thích nhìn thấy hết, cảm thấy đừng nói là tuyết rơi, dù là đao rơi, tên nhóc trâu bò kia cũng có thể mặt không đổi sắc đứng ở trong viện chặt cây như thường.
Chỉ thấy Trường An hai tay cầm chuôi đao, nhìn chằm chằm thân cây quỳnh tương, lần này, nó vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, nắm thanh tiểu đao dài bằng cánh tay, trong mắt nó ngoại trừ cái cây đó thì dường như không dung được ai khác nữa.
Tuyết càng lúc càng lớn, từng bông tuyết to đập lên người Trường An, sắp sửa chôn vùi cả đứa trẻ vóc dáng thấp bé kia.
Bắc Thích kinh ngạc phát hiện, độ dài trong hô hấp của Trường An đang thay đổi theo quy luật nào đó, với nhãn lực của ông ta, có thể nhìn ra tiểu gia hỏa kia như phải hòa thành một thể với cây, giữa vân cây nhanh chóng lướt qua và hô hấp kéo dài của đứa trẻ có một sự dính dáng kỳ dị.
Bắc Thích không cầm được lòng mà đứng dậy.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy tiểu gia hỏa kia hành động, Trường An hiện tại vẫn chỉ biết một chiêu – chiêu nó từng giết chết điêu lang, khoảnh khắc mũi đao đưa đến nghiêng người chém ngang, mượn dùng cả thân thể xoay tròn cùng với sức mạnh của đại địa, sau đó lưỡi đao “vút” một tiếng, chém những bông tuyết to kia ngay trên không, cùng vỏ cây cứng rắn đánh vào nhau, đồng tử của Bắc Thích không nhịn được co lại theo.
Ông ta thấy rõ, đứa trẻ kia kỳ thật đã bắt được vân của cây quỳnh tương, chỉ là mũi đao chưa đến đã kiệt lực, không thể đẩy đao vào, lần đầu tiên để lại một dấu vết rõ ràng màu trắng nhạt trên vỏ cây.
Lưỡi đao tức khắc vẹo đi, tuột khỏi tay Trường An, bay ra mấy trượng, Trường An bổ lên trước hai bước, lảo đảo một chút, cắm đầu ngã nhào, không còn dậy nữa.
Bắc Thích vội ném chén rượu, rảo bước tiến lên xách Trường An dậy, lại phát hiện sắc mặt đứa trẻ này xanh mét, ngay cả môi cũng tím tái, dáng vẻ như là ngạt thở, đưa tay sờ thử ngực, không cảm giác được nhịp tim!
Trường An bị ông ta nắm trong tay, vô thức túm chặt ngực, liều mạng muốn cuộn mình lại, nhưng không động đậy được.
Nó chẳng nhìn thấy gì, chẳng cảm giác được gì, trừ một chút ở ngực, trong tê lặng lộ ra một loại đau đớn không nói nên lời, chầm chậm từ trong ngực khuếch tán ra trước ngực sau lưng.
Bắc Thích ấn ngực nó vài cái, thấy đứa trẻ không hề phản ứng, dưới tình thế cấp bách, liền nện một quyền lên ngực nó, Trường An tựa như một con cá nhỏ sắp chết, thình lình ưỡn người, thân thể cứng đờ như một cây cung kéo căng.
Có một khoảnh khắc như vậy, Bắc Thích suýt nữa cho là nó chết rồi.
Nhưng mà dường như qua rất lâu, lại giống như chỉ giây lát, Trường An run rẩy, rốt cuộc khe khẽ thở dài một hơi, chầm chậm nhắm mắt, mềm nhũn ngã vào lòng ông ta, bàn tay Bắc Thích đặt trên ngực nó, lúc này mới cảm giác được nhịp tim lộn xộn xuyên thấu qua xương cốt yếu ớt truyền đến.
Bắc Thích ngây ra giây lát, cẩn thận ôm Trường An lên, cởi ngoại bào quấn lấy nó, lau khô bọt nước không biết là mồ hôi lạnh hay là tuyết ướt sũng trên đầu nó, bế Trường An vào nhà.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giống như chính mình cũng đã trải qua một phen sinh tử theo.
Hôm nay Trường An nửa đêm tỉnh lại, Bắc Thích biết, ông ta nghe thấy đứa trẻ ho đôi tiếng, sau đó nhanh chóng bò dậy, vì thế giả vờ chưa tỉnh, định chờ xem nó muốn làm gì.
Trường An ôm ngực ngồi bên giường một hồi – một quyền của Bắc Thích sức lực không nhẹ, suýt nữa làm nó gãy xương, ngực bầm một khoảng, không thể không sưng mười ngày nửa tháng, sau đó nó nghỉ ngơi một lúc, rồi lặng lẽ ôm lấy cái gối cao bằng một nửa mình, kéo tấm chăn mỏng may bằng da thú rách bươm đi ra ngoài, lôi theo những thứ này trèo lên nóc nhà.
Cứ thế ngủ giữa đại tuyết.
Nó bình nhật tranh cãi om sòm với Bắc Thích, rất không biết tôn sư trọng đạo, lại luôn nhớ rõ hứa hẹn “Không chặt đủ cây dựng một căn lều thì không vào nhà”, đồng thời quán triệt đến cùng, không hề cẩu thả.
Nhưng đêm lạnh như thế, tên nhóc toàn thân chẳng được hai lạng thịt kia làm sao chịu nổi lạnh
Quả nhiên, chỉ chốc lát, trong khu rừng ở hậu viện truyền đến tiếng chặt cây, Bắc Thích đứng bên cửa sổ, nương tuyết quang sáng trong lạnh băng, nhìn Trường An luyện đao với động tác có chút không xuôi.
Xem ra tên nhóc dường như đã nghĩ được một phương pháp xua lạnh thực dụng và tuyệt diệu.
Trong lòng Bắc Thích đột nhiên ẩn ẩn cảm thấy… Tiểu đồ đệ này, không thu không được.
Người cầm đao, thiên phú quan trọng nhất không phải sự thông minh gặp rồi là không quên, cũng không phải thân thể sức mạnh vô cùng, mà là dũng khí tin tưởng mình không gì phá nổi, cùng với nghị lực người bình thường chẳng cách nào tưởng tượng.
Bắc Thích chần chừ một hồi, ông ta cả đời cũng hiếm thấy vài lần chần chừ, lần này lại đột nhiên do dự.
Một người trông thấy nhiều chuyện rồi, phán đoán cũng sẽ tương đối tinh chuẩn, nhưng mà sinh mệnh một người hữu hạn, ông ta không có khả năng tiếp xúc với mọi chuyện, không có khả năng mỗi một lần đều là đúng.
Chính bản thân Bắc Thích cũng không biết, một đứa trẻ như vậy, tương lai rốt cuộc sẽ thế nào.
Ông ta không thể nào phán đoán, thậm chí không nghĩ ra, khi mình lớn bằng Trường An, là ôm tâm tư như thế nào để đối đãi thanh đao trong tay.
Gió đêm cuốn cây quỳnh tương thành dải, thổi nhánh cây không còn lá kia vang xào xạc, tuyết rào rào rơi xuống.