Trường An treo ở đó đầy nguy ngập, nó thò một chân dò xét trên vách đá trơn tuột xung quanh. Giày cỏ lập tức bị xuyên thủng, dịch tiêu hóa của thứ nóng rực đã nuốt nó rất nhanh chóng ăn mòn một lớp da trên ngón chân, Trường An cấp tốc rụt chân lại, khổ não treo ở đó, không dám động đậy.

Tay nhanh chóng tê rần, bắt đầu không tự chủ được mà run lẩy bẩy. Trường An biết mình vô luận thế nào cũng không thể ngã xuống, ngã rồi sẽ mau chóng biến thành một bộ xương, mà nó khó khăn lắm mới trốn khỏi quái vật đầu to, chim khổng lồ và rắn hai đầu.

Nếu cứ như thế, ngay cả thứ ăn mình là thần thánh phương nào cũng chưa thấy rõ, đã biến thành một đống xương, thật sự khiến nó không tiếp nhận nổi.

Hơn nữa nó còn có đao kia mà, nghĩ như vậy Trường An liền an tâm.

Đứa trẻ này vừa an tâm liền dễ làm ra chuyện to gan lớn mật.

Trường An cắn chặt răng, bỗng nhiên hít một hơi mang theo mùi hôi thối, sau đó lại thò bàn tay bé teo máu thịt lẫn lộn, túm chặt lấy đường tiêu hóa đang chảy dịch tiêu hóa xung quanh!

Thứ nọ không cứng lắm, ngược lại hơi mềm, bên trên có một ít lông tơ nhỏ, Trường An túm chặt lấy những sợi lông tơ đó, lại hy sinh một chân leo lên trên.

Bàn tay nó nhanh chóng dính lên đó, thoạt tiên tựa như bị quay trên lửa, đau buốt tim, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen. Trường An nương theo sự đau đớn này, rút thanh đao cắm trên vách tiêu hóa, sau đó đâm một nơi, mỗi lần nó đâm, thứ nọ liền run rẩy kịch liệt một chút, dịch tiêu hóa nguy hiểm dưới chân cũng theo đó mà gợn những bọt sóng li ti, xương cốt phiêu dao không yên.

Dần dần, Trường An không thở nổi, ngực đau như nứt ra, trong đầu có một dây nảy lên không thôi, tay chân kề sát trên đường tiêu hóa của thứ nọ bị ăn mòn mất một lớp da bắt đầu tê lặng.

Nhưng trong mắt nó không có chuyện gì khác – ngoại trừ đâm xuyên nơi đó.

Cuối cùng nó đau đến không thể nhịn được nữa, kêu ầm lên, một mặt kêu đến tê tâm liệt phế, một mặt không để lỡ việc động đao, rỉ sét trên đao bị dịch tiêu hóa ăn mòn không ít, ngược lại càng sắc bén hơn, đứa trẻ xinh xắn này như một tiểu quỷ lấy mạng, đáng sợ hẳn lên.

Nó vừa mệt vừa đau, một cánh tay bé tí teo có thể có bao nhiêu sức lực

Mỗi một lần đao đâm ra, Trường An đều cảm thấy mình không nhấc nổi tay nữa, nó chảy rất nhiều máu, giống như máu toàn thân đều sắp chảy sạch, run rẩy từng đợt, nhưng Trường An nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: còn chưa xong.

Bọn nó hai kẻ – nó và thứ ăn nó, còn chưa xong, trừ phi thứ nọ tiêu hóa nó thành một đống xương, khiến nó triệt để tắt thở, hoặc là bị nó đâm chết, bằng không cả hai không xong được.

Rốt cuộc, thứ nọ sợ trước, đại khái là chưa bao giờ ăn con mồi vào bụng mình rồi mà còn quậy một trận như vậy, nôn Trường An ra ngoài trong cơn đau dạ dày cực độ.

Xung quanh Trường An chấn động kịch liệt, sau đó nó thình lình bị lật lại, không khí trong lành lập tức ùa vào phổi, nó ngã sấp xuống đất một cái rõ mạnh… Nhưng trên cánh tay bé teo máu thịt lẫn lộn, còn nắm thanh đao nhỏ sau khi được cọ rửa một phen trở nên sáng như tuyết.

Nó đã thấy rõ thứ ăn mình – thì ra là một đóa hoa.

Chỉ nụ hoa đã cao to bằng hai thú nhân trưởng thành, càng khỏi cần nói đến cuống hoa, nhưng chính là thứ này từ trên cao nhìn xuống mà giằng co một hồi với Trường An, phảng phất nhớ tới cảm giác như sông cuộn biển gầm vừa rồi, liền chầm chậm rụt lại, Trường An tinh mắt, nhìn thấy bên trong nụ hoa có một lỗ nhỏ không gây chú ý, đang chảy chất lỏng ồ ồ ra ngoài.

“Ta đâm thủng nó rồi.” Trường An toàn thân đau đớn mà cao hứng hẳn, cảm giác thành tựu tràn đầy.

Uổng cho vóc dáng lớn như vậy, thật là nhìn được không dùng được – nó đánh giá đối thủ cửu tử nhất sinh như thế, sau đó méo mặt khập khiễng chống lưỡi đao, tiếp tục đi về phía trước.

Đêm dài đằng đẵng rốt cuộc qua đi, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu vào nơi sâu tít trong rừng rậm, mạ một tầng ánh kim lên cả đỉnh Vũ Phong sơn thường niên đóng băng, đẹp đẽ như vậy.

Chỉ tiếc không phải mỗi người đều có thể thưởng thức được phong cảnh trong tuyệt cảnh.

Khi nhặt được đứa trẻ kỳ lạ lần trước từng gặp dưới chân núi, Bắc Thích suýt nữa không nhận ra nổi.

Trường An lúc này đã lòng vòng trên núi không biết bao nhiêu ngày, khát thì tìm suối uống nước, đói thì ăn thi thể động vật và quả dại.

Nó đang nằm thoi thóp bên dưới một con điêu lang đã chết.

Bắc Thích thăm dò ngực nó, còn một chút sức sống, nhưng thoạt nhìn cũng chẳng kém mấy.

Người đàn ông trung niên hơi suy tư lật thi thể con điêu lang kia, phát hiện một thanh phế đao đã bị cong trên yết hầu.

Chiêu này ông ta nhận được, là ông ta tự tay dạy. Chỉ là một đao này đẩy ra lực vạn quân, sau đó lại phải triệt về, đao của tiểu gia hỏa cong vòng kẹt bên trong, có lẽ là không rút ra được, tiểu quỷ này thời điểm này lại làm chuyện ngu ngốc, không nhổ ra được còn nắm chặt chuôi đao không buông, kết quả là bị thi thể điêu lang đập ngất.

May mà vận khí của nó coi như không tồi, điêu lang chỉ là răng nhọn vuốt bén, không phải thứ gì nghiêm trọng lắm, tốt xấu gì cũng chưa đương trường đè chết nó.

Bắc Thích dùng mũi chân nhẹ nhàng đá thi thể điêu lang sang bên, sau đó bẻ tay đứa trẻ – không bẻ ra được, nắm rất chặt, ông ta cũng không dám dùng sức, tay tiểu gia hỏa kia cho dù xòe hết năm ngón cũng chưa bỏ vừa lòng bàn tay ông ta, bên trên đầy những vết thương lớn bé, Bắc Thích sợ không cẩn thận làm gãy tay nó, đành dùng hai ngón tay kẹp chính giữa thanh đồng nát này, “tạch” một tiếng, dễ dàng bẻ thanh đao thành hai đoạn từ chỗ chuôi đao một cách dứt khoát.

Sau đó ông ta cúi xuống, bế đứa trẻ lên, đi đến thâm sơn.

Đứa nhóc bóp một cái là chết như vậy, rốt cuộc làm sao cầm cự được từng ấy ngày Không ai biết.

Bắc Thích đi cực bình ổn, cơ hồ không có thanh âm, vác một cái gùi nho nhỏ, bên trong đựng đầy thảo dược.

Thân hình ông ta trong thú nhân trưởng thành dường như còn khá gầy gò, nếu không phải bởi vì thú văn không rõ lắm trên mu bàn tay, cơ hồ giống như một á thú y sư ôn hòa. Khóe mắt có nếp nhăn không rõ nét, quần áo vải thô tùy ý xắn cổ tay và ống quần, mái tóc dài buộc chỉnh tề buông sau lưng, thoạt nhìn trừ một chút nghèo túng thì không có bất cứ chỗ nào đặc biệt hơn.

Nhưng trên Vũ Phong sơn mỗi bước đi đều là nguy cơ, ông ta lại giống như dạo chơi sân vắng, mắt không nhìn nghiêng mà đi đến một căn nhà gỗ nhỏ ở lưng chừng núi, đám quái vật và cự thú ùn ùn trong rừng đều giống như tiểu quỷ tránh né thần thú trừ tà, dọc đường ngoại trừ tiếng động vật chạy trốn truyền đến từ những bụi cây thấp thì chẳng còn vật gì dám ló đầu.

Bao quát con rắn hai đầu xưng vương xưng bá trên núi.

Chờ khi Trường An tỉnh lại, đã là chuyện mười ngày sau.

Nó còn chưa chịu tỉnh lại, Bắc Thích đã định phải ném ra ngoài rồi. Người đàn ông chưa từng gặp đứa trẻ phiền toái như vậy, sốt cao từng đợt, vất vả lắm mới hạ sốt được, chưa đến một lúc đã sốt tiếp.

Lúc sốt, Trường An vô ý thức lăn qua lăn lại cuộn tròn trên giường, túm chặt ngực như không thở nổi, miệng vô thức phát ra tiếng nức nở yếu ớt, chẳng biết là hôn mê hay gặp ác mộng.

Thậm chí có đôi khi, Trường An sẽ chảy nước mắt mà không hề có dấu hiệu báo trước, nó chảy nước mắt cũng rất kỳ lạ, chẳng rên tiếng nào, người khác đều không phát hiện, chỉ khi dùng tay sờ mới thấy khuôn mặt bé teo trắng bệch kia ươn ướt.

Thoạt nhìn hết sức đáng thương.

Điều này khiến Bắc Thích hiếm khi cảm thấy hiếu kỳ, rồi lại sinh ra một chút thương hại.

Trường An vừa mở mắt, liền biết mình đã không còn trong rừng, bản thân nó đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, người trung niên thần bí nó muốn tìm ngồi ngay bên cạnh, người nọ đang đưa lưng về phía nó, dường như dựa cửa sổ ngủ gật.

Bây giờ thì… tìm được rồi

Trường An ngỡ ngàng chớp mắt, quả thực có phần không dám tin.

Bắc Thích không quay đầu, nhưng nháy mắt đứa trẻ mở mắt liền cảm giác được, lẩm bẩm một tiếng: “Nhóc con, căn cốt không được, lại có chút vận khí.”

Ông ta đứng dậy vươn vai, liếc Trường An, đi ra ngoài một hồi, bưng vào một cái bát to, bên trong là cháo nấu bằng mầm lúa mạch, không biết bỏ cái gì mà đen thui.

“Ăn đi.” Bắc Thích bỏ bát xuống bên cạnh.

Trường An không hề nghĩ ngợi bưng bát lên, suýt nữa không bưng được – cổ tay còn mềm nhũn chưa có sức, vội dùng hai tay bưng, lúc này mới run rẩy húp từng ngụm to, trong cháo kia có mùi lạ hơi tanh hôi, cẩn thận nếm thử lại thấy dường như không phải tanh hôi, mà giống như loại thảo dược nào đó vị cực nặng, nhưng đây tốt xấu cũng là cháo, vẫn ngon hơn thịt thối và trái cây dở sống dở chín ở trong rừng.

Bắc Thích biết mùi của thảo dược nọ, đã chuẩn bị sẵn sàng làm mặt nghiêm túc, muốn ép nó ăn, ai biết nhóc con này giống như được linh chi tiên thảo sơn trân hải vị gì, chỉ chốc lát đã dốc ngược bát.

Trường An buông bát, thống khổ ấn dạ dày ngồi một hồi – ăn nhiều quá.

Nhưng nó không nỡ phun ra, chuẩn bị sẵn sàng nếu thức ăn ộc ngược lên cũng phải nuốt xuống. Ăn rồi thì là của nó, người khác đừng hòng nhìn thấy nữa.

Kỳ lạ, trẻ con không phải đều thích ăn kẹo làm nũng sao Bắc Thích nhìn tên nhóc này thầm nghĩ: thì ra là một tiểu quái thai.

Ông ta không hề có được thời gian trao đổi với tiểu quái thai, hai người trừng nhau một lúc, dược hiệu của thảo dược liền phát tác, Trường An nằm xuống ngủ luôn, lần này xem như ngoan ngoãn, ăn no rồi trên mặt hiếm thấy thêm một chút hồng hào.

Bắc Thích hiếu kỳ thò tay, cẩn thận chọc chọc mặt Trường An, da mỏng thịt mềm, cảm giác rất kỳ diệu, giống như nhóc con này không hề là đồng loại với mình.

Có điều sự hiếu kỳ của Bắc Thích sau khi Trường An chạy được nhảy được đã triệt để mất tăm, quả thực sắp bị tên nhóc này làm phiền chết luôn, vô luận ăn cơm uống nước hay giải quyết vấn đề khác, đều có thể nhìn thấy nó hí hửng bám riết không tha.

Hơn nữa nó hệt như con vẹt, qua lại chỉ biết nói đúng một câu: “Ta muốn học đao.”

Rốt cuộc Bắc Thích không thể nhịn được nữa, giậm chân quát: “Học đao học đao! Ngươi có thể nói gì khác không Tại sao ta phải dạy ngươi Ngươi học có được đâu!”

“Ta học được.” Trường An ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to như quả nho nhìn chằm chằm Bắc Thích, gân cổ quát như ông ta, “Ta muốn học đao!”

Bắc Thích kiềm chế nói: “Ngươi là một á thú, vì sao không đi học làm một thợ mộc như thế nào, tính toán sổ sách cho người ta như thế nào Thật sự không được thì đi làm một y sư cũng…”

Trường An: “Ta muốn học đao.”

Bắc Thích tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Học đao có ích lợi gì Ngươi xem ta học rồi mỗi ngày vẫn phải ăn uống tiểu tiện, không tiền không quyền, ngay cả một người vợ đẹp cũng chẳng có, nhóc con à, ngươi mới bằng này, cố chấp như vậy làm gì”

Trường An: “Ta muốn học đao.”

Bắc Thích đau khổ gãi đầu, hỏi: “Ngươi cầm được đao sao”

Trường An “soạt” một cái, lấy ra một thanh tiểu đao to bằng bàn tay người trưởng thành cho Bắc Thích xem.

Bắc Thích: “…”

Ông ta nghẹn lời giây lát, hỏi: “Ngươi lấy từ đâu đấy”

Trường An thản nhiên nói: “Trong gian phòng nhỏ bên cạnh viện của ông, ta hiện tại chỉ có thể cầm được cái này, nhưng ta sẽ lớn lên, chờ ta trưởng thành rồi là có thể cầm thanh to nhất kia.”

Bắc Thích cười nhạo, nhướng mày nhìn nó nói: “Mã đao Ngươi còn muốn chơi mã đao Ngươi thật đúng là… Nghĩ quá nhiều không cao được đâu.”

Trường An tức giận trừng mắt, quai hàm nho nhỏ cũng phồng lên, rất thú vị, Bắc Thích không nhịn được xấu xa chọc vài cái.

Sau đó ngồi xổm xuống, cố hết sức co người lại, gian nan hạ thấp tầm mắt xuống một độ cao với Trường An, thô lỗ xoa đầu Trường An một phen, thành công xoa đầu tiểu hài tử thành một cái tổ quạ.

Người đàn ông tươi cười ôn hòa vui vẻ, lời nói ra lại hết sức lãnh khốc, ông ta hỏi: “Tên ngốc, ngươi nói xem, ta sống một mình đang tốt, phải thu lưu gánh nặng như ngươi làm gì Trên Vũ Phong sơn này điêu lang chính là thứ yếu nhất mà cũng có thể hại ngươi suýt chết, ngươi chẻ củi còn không nổi thì có thể làm gì đây”

Trường An đôi mắt đăm đăm nhìn ông ta một hồi, tự hỏi vấn đề này một chút, nó coi đây là khảo đề nhập môn, cho nên cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó nói với Bắc Thích: “Ông dạy ta học đao, ta có thể cầm đao đi chặt củi cho ông, còn có thể săn thú, kiếm thịt cho ông ăn.”

“Đúng vậy, ngươi còn chưa ngốc nhỉ.” Bắc Thích đứng thẳng dậy, quả thực bị nó chọc cười, “Còn biết ăn cơm trước trả tiền sau.”

Trường An lăng lăng nhìn ông ta một hồi, hơi thấp thỏm, không biết câu trả lời của mình có qua cửa hay không.

“Ngươi mới lớn bằng ấy, sống yên lành không tốt à, tại sao phải có ý với những hung khí này” Bắc Thích nói như vậy, nhìn Trường An lắc đầu, dường như chuẩn bị bỏ đi.

Trường An quýnh lên, nó há miệng, nhưng thủy chung ăn nói vụng về, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng mà lúc này, một điệu hát sâu trong ký ức đột nhiên ùa lên – nó không biết mình từng nghe khúc ca ấy từ đâu, cũng chẳng nhớ là ai hát, chỉ là điệu hát ấy giống như khắc trong linh hồn, mãi ở nơi đó, thoảng mùi máu tanh, hôi thối và mênh mang.

“Chân thần rơi xuống, luân thường mục nát, hỡi ôi thiên đạo, con người thành thú.”

Thanh âm trẻ con non nớt ấy hát khúc ca dở dở ương ương, đứa trẻ đang hát dường như cũng không hiểu đây là ý tứ gì, chỉ máy móc từng chữ, hơi buồn cười, thế nhưng Bắc Thích lại đột nhiên dừng bước.

“Kẻ cầm đao gào thét, kẻ gặm cỏ bỏ chạy, bỏ chạy bỏ chạy, run run rẩy rẩy…”

“Đây là ai dạy ngươi” Bắc Thích quay người lại, vẻ cợt nhả trên mặt không còn, mặt mày hiền lành cũng không thấy nữa, lộ ra một chút sát khí âm trầm như đao, nhưng mà thanh âm lại rất dịu dàng, “Tiểu hài, đây là ai dạy ngươi”

Trường An mù mờ lắc đầu, nó không nhớ.

Bắc Thích đánh giá nó một hồi, chú ý tới sợi dây màu đỏ trên cổ, vì thế dùng ngón tay nâng lên, trông thấy thẻ xương lúc trước lão nhân kia đeo trên người đứa trẻ, rất rất cũ, mặt sau viết hai chữ “trường an”, chính diện khắc một cái răng nanh khổng lồ.

Người đàn ông trầm ngâm một hồi, lại hỏi: “Nói vậy ngươi là người của bộ lạc Thanh Long Vì sao lại chạy đến nơi này”

Trường An vẫn mù mờ nhìn ông ta, hiển nhiên không biết “bộ lạc Thanh Long” là gì, nó nói: “Là Triết Ngôn dẫn ta đến… những chuyện khác ta không biết.”

“Triết Ngôn Triết Ngôn kia đang ở đâu”

Lần này Trường An cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn mũi giày, qua một hồi lâu mới nói khẽ: “Triết Ngôn chết rồi.”

Bắc Thích sửng sốt một lúc – đứa trẻ kêu người nọ là Triết Ngôn, mà không phải cha, đủ thấy không hề là thân tộc, một người không thân chẳng quen, đưa một đứa trẻ rời khỏi bộ lạc, gia nhập bộ lạc khác, mà đứa trẻ này hiển nhiên không phải tiểu gia hỏa nào lai lịch không rõ, nó thậm chí được đại trưởng lão của bộ lạc chúc phúc, được tín vật duy nhất của lão nhân.

Bắc Thích có thể nghĩ đến, chỉ có bộ lạc ban đầu của bọn họ…

Ông ta đột nhiên thở dài nặng nề, ánh mắt vượt qua rừng cây rậm rạp trên Vũ Phong sơn, nét mặt khó mà tả được. Trên ngọn núi này, sớm tối nhật nguyệt đều không phân biệt được, trong nháy mắt, thế giới bên ngoài đã đổi một vòng luân hồi mất rồi.

Bắc Thích giống như vỗ về trêu đùa một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng bóp gáy đứa trẻ, ôn nhu hỏi: “Vậy ngươi tên là gì”

“Ta tên là Trường An.”