Vì chuyện của Thu Tư mà Vương Lạc bận rộn suốt cả một đêm, anh ôm một chồng tài liệu cao quá đỉnh đầu mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc ra. Vừa mới buông đống đồ siêu nặng trong tay, chưa cả thở xong thì đã bị thân ảnh cao lớn che chắn trước mặt làm hoảng sợ, đến khi đối phương xoay người lại thì Vương Lạc mới thở phào vỗ ngực. “Mặc Ngôn, thiếu chút nữa thì bị cậu dọa chết.” Không phải là anh nhát gan mà chẳng chuẩn bị gì tự nhiên một người bất ngờ xuất hiện trước mặt, là ai thì cũng sẽ phản ứng như anh thôi.

Không để ý đến vẻ mặt khoa trương của Vương Lạc, Tang Mặc Ngôn nói với thanh âm mang hàn ý. “Lâm Triết Hãn là ai?”

“Đó là cậu tôi.” Dụi dụi đôi mắt sắp không mở nổi của mình, Vương Lạc ngáp một hơi. “Tri thức về y của cậu ấy phong phú hơn tôi nên tôi cố ý mời cậu ấy đến giúp nghiên cứu tình trạng của Thu Tư.” Đột nhiên nghĩ đến độc chiếm dục của Tang Mặc Ngôn, Vương Lạc ngẩng đầu nhíu mày. Không phải là cũng ăn giấm chua luôn chứ? Anh vội ho một tiếng giúp cậu giải vây. “Đừng nhìn cậu tôi bộ dáng trẻ tuổi như thế, thật ra là người sắp 50 tuổi rồi.”

Không muốn dây dưa ở vấn đề này, Tang Mặc Ngôn đứng lên đi đến bên cạnh Vương Lạc. “Có kết quả kiểm tra thân thể Thu Tư chưa?”

“Ừ có rồi.” Lấy tờ báo cáo vừa được đưa tới cho Tang Mặc Ngôn, Vương Lạc thở dài. “Tình trạng hiện giờ của Thu Tư không tốt nhưng chỉ có thể dựa vào thời gian để bồi dưỡng thôi.”

Trong đầu hiện lên bộ dáng suy yếu của Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn nhíu lại. “Không có loại thuốc nào có thể giảm bớt cơn đau cho Thu Tư à?”

Nhìn về phía Tang Mặc Ngôn, trong nháy mắt Vương Lạc có hơi do dự nhưng vẫn lựa chọn nói đúng sự thật. “Có một loại có thể giảm bớt.”

Nhìn ra nét khó xử trên gương mặt anh, Tang Mặc Ngôn nhíu mày. “Sẽ ảnh hưởng đến thân thể Thu Tư?”

“Không, nhưng người mang thai vốn không thích hợp dùng thuốc vì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đứa trẻ trong bụng.”

Cắt ngang lời nói của Vương Lạc, ánh mắt Tang Mặc Ngôn không dao động chút nào nhưng trong giọng nói đã có một loại hờ hững lạnh lùng. “Chuẩn bị thuốc cho Thu Tư đi.”

Thở dài một hơi, tuy đã sớm dự đoán được Tang Mặc Ngôn sẽ nói như vậy nhưng Vương Lạc vẫn không nhẫn tâm được. “Mặc Ngôn, cậu suy nghĩ cho kĩ đi. Đó cũng là cốt nhục của cậu cơ mà.”

“Tôi không cần.”

Không muốn trơ mắt nhìn Tang Mặc Ngôn tự tay làm hại một sinh mệnh chưa ra đời, Vương Lạc vẫn tiếp tục khuyên bảo. “Kỳ thật Thu Tư không dùng thuốc thì sẽ chỉ khó chịu một thời gian thôi nhưng đứa bé trong bụng cậu ấy có thể biến thành nhược trí. Mặc Ngôn, đó chính là chuyện cả đời.”

Thanh âm không chút cảm xúc lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. “Tôi có thể nuôi nó.”

“Cậu…” Vương Lạc bị Tang Mặc Ngôn làm tức điên không biết nên nói cái gì, anh thở dài và bắt đầu thấy hối hận vì mình đã lắm chuyện. “Mặc Ngôn, nếu Thu Tư biết cậu làm như vậy, cậu ấy sẽ không hận cậu nhưng sẽ tự trách mình.”

Hai chữ ‘Thu Tư’ này làm thái độ kiên quyết của Tang Mặc Ngôn trở nên hơi lưỡng lự, hắn nâng mắt nhìn về phía Vương Lạc nhìn chăm chú hồi lâu rồi không nói câu gì xoay người đi.

Mà Vương Lạc đứng tại chỗ lắc đầu cười, anh biết Tang Mặc Ngôn đã chấp nhận rồi, trong đầu bất giác hiện lên một câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn.’