Tĩnh dưỡng nửa tháng, Thu Tư đã có thể tự do đi lại, bàn chân cũng không đau nữa, Tang Mặc Ngôn đành phải gật đầu đồng ý cho cậu đi làm. Sự chờ mong được thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này khiến trên gương mặt Thu Tư tràn đầy ý cười vui vẻ.

Khi Thu Tư bước vào tầng riêng của phòng công văn, mọi người đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn cậu, rồi vội vàng bỏ dở công việc, quan tâm vây quanh người Thu Tư hỏi thăm.

“Tiểu Triệu, thằng bé này, sao lại khiến chân bị thương hả? Xin nghỉ mà không nói cho chúng ta một tiếng, muốn đi xem cháu thế nào mà không biết cháu sống ở đâu.”

“Đúng vậy! Đều là đồng nghiệp mà cháu lại không nói cho chúng ta biết cháu ở đâu, làm chúng ta muốn đi thăm cũng không biết tìm nơi nào.”

Thu Tư cười trừ. Tuy rằng mọi người đều anh một lời, tôi một câu làm cậu hơi choáng váng đầu nhưng được chân thành quan tâm thế này khiến cậu có một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời: “Dì Lưu, chú Hác, bây giờ cháu khỏe lắm, chân cũng có thể đi lại bình thường rồi. Chẳng qua chỉ là sái chân thôi, không bị thương nặng gì đâu.”

Nghe câu trả lời của Thu Tư, chú Văn không đồng tình lắc đầu: “Nghe chú đi, đừng có tưởng rằng sái chân bong gân là chuyện nhỏ.”

Chú Hác gật đầu: “Đúng đúng, tuổi trẻ như mấy đứa cứ nghĩ mình là thanh niên thì chẳng coi mấy vết thương kiểu kia ra gì, chờ đến khi già rồi thì sẽ biết chúng cũng là một vấn đề lớn đấy.”

Trên gương mặt Thu Tư thấp thoáng một nụ cười nhẹ, cậu gật đầu đáp ứng: “Vâng. Cháu biết rồi, lần sau cháu sẽ cẩn thận.”

Dì Lưu nghe thấy lời cam đoan của Thu Tư vẫn không yên tâm, dù sao Thu Tư cũng là cô nhi, ở có một thân một mình, sinh bệnh cũng không ai chăm sóc, vậy thì sao được: “Tiểu Triệu, cho chúng ta địa chỉ của cháu đi. Lần sau có chuyện gì thì mọi người có thể đến chăm sóc cháu…”

Không để dì Lưu nói xong, chú Văn đã cắt ngang: “Này! Bà già kia, Tiểu Triệu vừa mới khỏe lại, bà đã đi nguyền rủa nó.”

Dì Lưu và ông Văn hai người họ đã làm việc với nhau hơn 30 năm, bình thường đấu võ mồm đã thành thói quen rồi. Nhưng lần này dì Lưu không cãi lại, chỉ vội cúi xuống giả như nhổ nước bọt trên mặt đất: “Phi phi phi, già rồi cũng dần hồ đồ đi.”

Biết người già rất quan tâm đến những chuyện này, Thu Tư cười trấn an dì Lưu: “Ha ha, dì Lưu, không sao đâu.”

Dì Lưu cũng cười theo, nhưng vẫn không quên chuyện bà đã yêu cầu lúc trước: “Tiểu Triệu, rốt cuộc nhà cháu ở đâu? Chúng ta muốn xem địa chỉ trên hồ sơ của cháu nhưng chủ quản Lâm lại nói hồ sơ của cháu không ở đây, hỏi thăm nhiều nơi cũng không tìm được.”

“Cháu, cháu ở…cháu…” Phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ muốn cậu nói cậu với chủ tịch là vợ chồng hợp pháp, cho nên cùng ở một nhà? Trời ạ, phải trả lời thế nào bây giờ?

Đang trong lúc Thu Tư khó xử, chủ quản Lâm vừa vặn đi tới: “Phó chủ quản Triệu, bây giờ ngài đi đến văn phòng với tôi. Tôi có chuyện muốn nói với ngài.” Ông nói xong xoay người trở lại văn phòng của mình.

Thu Tư nhìn theo chủ quản Lâm, trong lòng thầm thở phào, cậu liền theo ‘lối thoát’ mà chủ quản Lâm đã bày sẵn, vội vàng đồng ý: “Vâng.”

“Cháu đi trước, khi cháu về rồi nói sau.” Vẫy tay với các chú các dì xung quanh, Thu Tư nhanh chóng đi về phía văn phòng của chủ quản Lâm.

Phù! Nguy hiểm thật. Thu Tư ổn định tâm trạng, phấn chấn tinh thần lại một chút, cậu giơ tay lên, các ngón tay chạm lên cửa phát ra một thanh âm đều đặn.

Tiếng người trong phòng còn chưa vang lên, cánh cửa đã được mở ra.

“Triệu tiên sinh, mời vào.”

Vẫn không quen chủ quản Lâm đa lễ thế này, Thu Tư cười gượng bước vào trong phòng, lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Chủ quản Lâm đóng cửa xong, làm một tư thế mời hướng về sofa: “Chúc mừng ngài đã bình phục, mời ngồi.”

Thu Tư thuận theo ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn chủ quản Lâm đang đối diện với cậu: “Cảm ơn chủ quản Lâm, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì? Là trong công việc của tôi có xuất hiện vấn đề gì sao?”

“Công việc của ngài không có vấn đề gì cả. Tôi thấy họ đang hỏi địa chỉ của ngài, sợ ngài khó xử thôi.”

“May mà có ngài, nếu không thật sự tôi không biết nên trả lời thế nào nữa.”

Trên gương mặt hiền lành của chủ quân Lâm nở một nụ cười thân thiết: “Là lúc trước chủ tịch đã gọi điện cho tôi, nói ngày đầu tiên ngài đi làm lại nhất định sẽ có đồng nghiệp hỏi ngài một số chuyện ngài không muốn trả lời, cho nên bảo tôi để ý kỹ hơn.”

Nghe lời nói của ông Lâm, Thu Tư ngẩn người một lúc. Cậu không nghĩ Tang Mặc Ngôn lại lo lắng cho cậu nhiều đến vậy…

“Thật ra tôi là người ngoài, không nên nói gì cả nhưng chủ tịch thật sự rất coi trọng cậu. Tôi làm việc ở công ty này từ đời cha cậu ấy, tuy rằng lúc đó chỉ là một nhân viên nho nhỏ không ai biết đến nhưng cũng coi như là nhìn thấy chủ tịch lớn lên. Lúc cậu ấy còn nhỏ, đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cậu ấy bị ép phải trưởng thành. Đứng ở địa vị cao và phải đối mặt với những trớ trêu bấp bênh trong cuộc sống làm cho cậu ấy không giao tiếp với ai, vả lại khí thế bây giờ của tổng tài khiến cho ông già sắp xuống mồ như tôi đây cũng phải e ngại ba phần. Cho nên nếu cậu ấy đối xử tốt với người khác cũng sẽ khiến cho đối phương không phát hiện ra.”

Chủ quản Lâm tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt trầm lại của Thu Tư, tiếp tục nói: “Tôi mạo muội hỏi một câu, cậu không muốn người khác biết mối quan hệ giữa cậu và chủ tịch là vì tình cảm của cậu không cho phép hay là vì cậu quan tâm đến ánh mắt thế tục? Kỳ thật ông già sống hơn nửa đời người như tôi đây cho rằng, thứ con người khi còn sống theo đuổi chính là hạnh phúc và vui vẻ. Cậu luôn để ý đến cái nhìn của người khác chẳng những sẽ khiến cậu mất đi thứ cậu muốn, còn có thể làm cho hạnh phúc của cậu càng ngày càng xa. Đời người rất ngắn ngủi, sẽ trôi qua đi trong chớp mắt. Đồng tính mến nhau thì có làm sao, tình yêu không phân biệt giới tính. Tôi cũng từng trải những việc như thế, mới có thể từng bước mà đi đến đích được.” Chủ quản Lâm chìm vào trong hồi ức, trên gương mặt ông mang một nụ cười hạnh phúc, nụ cười đơn giản này lại khuấy động trái tim Thu Tư.

Cậu nhớ tới lời Âu Dương Hằng Ngữ đã nói: “Mặc Ngôn dù có nhà, có người thân nhưng sống không hề hạnh phúc. Sự giáo dục mà anh ấy phải chịu đựng từ nhỏ là rất tàn khốc. Rất nhiều sự thật khiến anh ấy càng thêm lạnh lùng hà khắc. Cho nên khi đối mặt với cậu là người duy nhất làm cho anh ấy động tâm, Mặc Ngôn không biết phải bày tỏ như thế nào. Tôi hy vọng cậu có thể cố gắng hiểu cho anh ấy.”

“…Tôi hiểu, cảm ơn ngài. Chủ quản Lâm, tôi có việc phải đi ra ngoài một chút.” Thu Tư gật đầu, đôi mắt đen láy như ngọc hiện lên một ánh sáng kì lạ khiến cho cả người cậu lóe lên một hào quang khác biệt.

Chủ quản Lâm vui mừng gật đầu: “Cậu vội thì đi đi.”

Rời văn phòng, Thu Tư vội vàng vào thang máy lên tầng đỉnh của tòa nhà. Cậu chưa từng có loại xúc động muốn gặp Tang Mặc Ngôn ngay như thế này. Chủ quản Lâm nói đúng, quý trọng hạnh phúc trước mắt mới có thể sống yên vui sung sướng, cứ cố chấp quá khứ thì sẽ làm cả hai người đều đau khổ mà thôi.

Khi cửa thang máy tích một tiếng mở ra, Thu Tư lại ngây người đứng im tại chỗ. Những gì hiện lên trong đôi mắt cậu chính là hình ảnh Tang Mặc Ngôn đang đưa lưng về phía cậu, đứng ở nơi cách thang máy không xa ôm một người phụ nữ đang mang thai. Bàn tay bình thường thích vuốt ve mái tóc cậu hiện giờ đang đặt lên trên bụng mang theo một sinh mệnh của người phụ nữ đó. Cậu chưa bao giờ nghĩ vị trí trong lòng Tang Mặc Ngôn sẽ tồn tại một người khác, cứ như là một loại thói quen, luôn tin rằng đó là vị trí của riêng cậu, hóa ra không phải…

Trong lúc Tang Mặc Ngôn chưa phát hiện ra cậu, Thu Tư vội vàng ấn nút. Đến khi đầu óc tỉnh táo lại, cậu đã vừa thở hổn hển vừa chạy ra khỏi công ty.

Bước vô thức trên đường giữa dòng người nườm nượp, cậu không biết nên đi đâu, chỗ nào mới là nơi cậu có thể dung thân. Hóa ra trong khoảng thời gian cậu mê muội, trái tim đã tìm được đáp án. Cậu có quan tâm đến Tang Mặc Ngôn. Vào lúc nào cậu cũng không biết, trái tim đã lặng lẽ mở cửa để cho tình yêu và sự dịu dàng của Tang Mặc Ngôn bước vào ở trong căn phòng đó rồi.

Thu Tư đứng ở ngã tư đường người đến kẻ đi, đỡ lấy vầng trán đang đau nhức của mình. Cậu là đàn ông, không xinh đẹp mềm mại, không có gia thế vững vàng, sớm muộn gì thì Tang Mặc Ngôn cũng chọn người khác mà chán ghét cậu. Lắc lắc đầu phiền loạn không thôi, cậu làm sao vậy… Tang Mặc Ngôn chỉ là ôm người khác, tại sao cậu phải ghen tị như thế. Đây không phải là tính cách của cậu. Trời ạ, tại sao từ lúc gặp Tang Mặc Ngôn, mọi việc lại không chịu theo tầm kiểm soát của cậu nữa…

Trong lúc cậu đang mê loạn, một chiếc Bugatti EB 16.4 Veyron dừng lại trước mặt cậu. Đối phương kéo cửa kính xuống, thanh âm lạnh lùng hòa với sự quan tâm nhàn nhạt: “Muốn lên xe không?”

Minh Nhược Phong xuất hiện bất ngờ thế này làm Thu Tư ngẩn người một chút, cậu đang không biết nên đi đâu nên khẽ gật đầu: “…Có.”

Thu Tư trầm mặc lên xe, Minh Nhược Phong hờ hững nhìn thoáng qua khuôn mặt u sầu của Thu Tư, trong tim có một loại cảm giác đau lòng thoáng qua. Để che giấu cảm xúc lỡ thể hiện ra bên ngoài, Minh Nhược Phong mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe. Thu Tư có phần mệt mỏi dựa vào ghế, tâm tình vô cùng buồn phiền rối loạn. Vẻ mặt vô lực theo kính chiếu hậu phản chiếu vào mắt Minh Nhược Phong làm hiện lên một tia lo lắng trong đó: “Đi uống thứ gì nhé?”

Nhìn Thu Tư vẫn không có phản ứng gì, Minh Nhược Phong vươn bàn tay đặt lên vầng trán nhẵn mịn của Thu Tư: “Khó chịu à?”

Thu Tư đang suy nghĩ mọi chuyện đến xuất thần, đối với bàn tay đột nhiên đặt lên trán mình, cậu theo phản xạ “A?” lên một tiếng. Sau đó phát hiện ra mình hét có chút thất lễ, hai gò má của cậu đỏ ửng lên: “Không, không sao.”

“Muốn đi uống thứ gì không?”

“A…Được.” Nhớ người ta hay nói rượu là loại thuốc tốt nhất để gây tê bản thân, cậu cũng nên thử một lần xem sao.

Rời bàn tay khỏi trán Thu Tư, Minh Nhược Phong quay đầu xe, đi về phía pub mình hay đến…

Quán bar này nằm ở ngoại ô, không có mùi thuốc lá nồng nặc, cũng không có không khí điên cuồng náo nhiệt, chỉ có giai điệu thanh nhã bao phủ bên trong. Những điều này với hình ảnh một pub trong ấn tượng của Thu Tư thật khác nhau: “Không phải các quán bar đều mở trong thành phố ư? Tại sao quán bar này lại ở nơi xa như vậy?”

“Vì ông chủ thích yên tĩnh.” Gọi giúp Thu Tư một loại rượu ngọt số độ không cao: “Rượu này vị ngọt, có tác dụng thư giãn nhân tâm.”

“Cảm ơn anh.” Khẽ nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào tan trong miệng nhưng lại không ổn định được tâm trạng phiền loạn của cậu. Cậu không nên đến đây, Tang Mặc Ngôn nhất định sẽ lo lắng. Nhưng nhớ đến người phụ nữ mang thai kia, trong lòng Thu Tư lại càng thêm buồn phiền. Với những gì cậu biết về Tang Mặc Ngôn, nếu là người hắn không thích, hắn sẽ không chạm vào huống chi là ôm. Phiền quá, tại sao lại như vậy? Con người bình tĩnh trước kia của mình đã chạy đâu rồi?

Nhìn ra sự bất an và ưu sầu trong dáng vẻ Thu Tư, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Minh Nhược Phong vang lên bên tai cậu: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Thu Tư mệt mỏi lắc đầu: “…Không có gì.” Cầm ly rượu trong tay đưa lên môi, chậm rãi uống. Hai người cứ lẳng lặng ngồi uống như vậy, không nói lời nào. Bầu không khí như thế này lại khiến Thu Tư an tâm, âm nhạc tao nhã lịch sự cũng dần dần ổn định tâm trạng phiền não của cậu.

Thu Tư bất giác đã uống ba ly, nhiệt độ trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Cảm giác được ánh mắt Thu Tư đã bắt đầu mơ màng, thân thể nghiêng trái nghiêng phải bất ổn, Minh Nhược Phong có phần lo lắng đến bên cạnh cậu: “Làm sao vậy?”

“Không…không biết, rất chóng mặt…” Thu Tư vô lực dựa vào người Minh Nhược Phong, sau đó cọ cọ trên âu phục của hắn, giống y như một con cún đang làm nũng vậy.

Hành động ngây thơ này khiến Minh Nhược Phong nở nụ cười, dáng tươi cười như gió xuân thoảng qua khiến Otto đang định qua đây chào hỏi ngây người một lúc: “Xin hỏi ngài họ Minh sao? Ngài rất giống một người bạn của tôi, nói không chừng hai người là họ hàng đấy.”

Thu hồi vẻ tươi cười, Minh Nhược Phong lạnh lùng quét mắt về phía Otto: “Tính tiền.”

“Hả? Thật là cậu nha! Nhược Phong, quen cậu đã được mười năm, đến hôm nay tôi mới biết được cậu có hai nhân cách…”

Minh Nhược Phong lạnh lùng không kiên nhẫn lấy một tờ tiền giá trị lớn trong ví ra đặt trên bàn, sau đó không thèm để ý đến Otto ở phía sau anh, dịu dàng ôm lấy Thu Tư vào trong lòng ra khỏi quán bar, bỏ lại Otto đang trợn mắt há hốc miệng…