Thứ Tử Quy Lai

Chương 88: Cuộc hẹn bí mật.

088. Cuộc hẹn bí mật.

Chẳng mấy chốc, Hô Diên Nguyên Thần đã phi đến tường viện Ninh phủ, rồi đi thẳng về hướng Trúc Tuyên đường.

Dưới ánh trăng mờ mờ, trong viện lặng như tờ, chỉ lấp lóe sáng mấy ngọn đèn lồng dưới mái hiên. Trực đêm ngoài cửa phòng Ninh Uyên không phải là Chu Thạch, cũng không phải tỷ muội Bạch thị, mà là Nô Huyền. Nhưng thằng bé cũng đang mơ màng ngủ, đầu nghiêng hẳn sang một bên, thỉnh thoảng còn chép chép miệng, nom đáng yêu vô cùng.

Hô Diên Nguyên Thần ngồi xổm trên nóc nhà, mãi mà không làm gì thêm - vào giờ phút này, đột nhiên hắn lại do dự. Đêm hôm khuya khoắt thế này, kể cả hắn có dựng Ninh Uyên dậy được đi nữa... thì biết nói gì đây? Chất vấn y sao lại tìm mua thứ sách đó à?

Hắn hỏi vậy thì khác gì đang nói thẳng ra là hắn đang theo dõi nhất cử nhất động của y? Mà lỡ y hỏi sao hắn lại biết nội dung trong sách, thì hắn biết đáp sao? Thừa nhận là hắn đã đọc rồi chắc?

Hắn nhíu mày thật chặt, thấy tiến không được mà lùi cũng không xong - xuống dưới gọi y ra thì ngại hết sức, mà cứ về thế này thì hắn lại không cam lòng. Đang lúc suy đi tính lại, thì hắn chợt nghe tiếng cửa phòng bên dưới cọt kẹt vang lên. Hắn lập tức cảnh giác, quỳ rạp người xuống, rồi thấy một người mặc đồ dạ hành đi ra từ trong phòng.

Có thích khách ư?

Đấy là phản ứng đầu tiên của hắn. Đang muốn nhảy lên bắt người kia lại, thì hắn chợt nhận ra --- sao trông bóng dáng y quen mắt thế? Nhìn kỹ một lúc thì thấy --- đó không phải là ai khác, mà chính là Ninh Uyên.

Nhưng đã muộn thế này rồi, y ăn mặc như thế là để đi đâu?

Ninh Uyên đằng kia đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường viện, nhìn theo hướng đó thì hẳn là muốn ra ngoài phủ. Hô Diên Nguyên Thần không dám chần chừ nữa, vội lẳng lặng bám theo sau. Trình độ khinh công của hắn rõ ràng là giỏi hơn y, một khi đã cố tình che giấu thì y khó mà nhận ra được.

Cứ như thế, hai người một trước một sau rời khỏi Ninh phủ. Ninh Uyên đi thẳng một mạch về phía Đông Nam thành Giang Châu.

Lúc này, các nơi khác trong thành đã yên lặng từ lâu, trên đường cũng có ít người qua lại. Chỉ có phía Đông Nam này là đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo nhạc liên tục văng vẳng. Trên đường không chỉ có tốp năm tốp ba công tử áo gấm đi với nhau, mà ven đường cũng có rất nhiều cô nương vận đồ mỏng tang, trang điểm rực rỡ, liếc mắt đưa tình với nhóm công tử đi ngang qua.

Phải --- Đây chính là chốn ăn chơi nức tiếng Giang Châu, là nơi buôn da bán thịt mà các quan lớn quý nhân rất thích ra vào. Mỗi khi đêm xuống, khi các nơi khác đã vắng tiếng sinh hoạt, thì cuộc sống về đêm ở nơi này mới bắt đầu.

Hô Diên Nguyên Thần đứng trong bóng tối dưới một tòa lâu, u ám nhìn Ninh Uyên linh hoạt di chuyển, rồi biến mất ở một tiểu viện bình thường gần đó.

Tiểu viện này nom sạch sẽ hơn mấy câu lan viện quanh đó nhiều, thậm chí còn toát ra vẻ thanh tao văn nhã. Trên tấm bảng khắc hoa văn mai lan trúc cúc trước cửa viện có ghi ba chữ lớn --- "Trích Tinh lâu".

Nhìn cái tên này, vẻ mặt Hô Diên Nguyên Thần càng thêm u ám.

Trích Tinh lâu rất nổi tiếng ở Giang Châu, thậm chí người chưa từng đến chốn liễu hoa như hắn cũng từng nghe danh, vì đây không phải là thanh lâu bình thường, mà là --- chốn có nam quan. Người đón khách trong đây không phải là nữ tử, mà hoàn toàn là nam tử - những nam tử bán da thịt để đổi lấy tiền tài.

Đêm hôm Ninh Uyên một mình chạy đến đây, cộng thêm "quyển sách" mà y xếp hàng mua trước đó nữa... Hô Diên Nguyên Thần có là kẻ ngu thật đi nữa thì cũng nhận ra rồi. Hẳn là nội dung trong sách kia đã làm y khó nén nổi mình, không kiềm chế được, nên mới đến đây tìm nam quan hòng vui vẻ một đêm.

Nhận ra điều đó, hắn vừa thẹn vừa giận, chỉ hận không thể quay đầu đi ngay. Nhưng dù thế, chân hắn lại vẫn dính chặt xuống đất như đóng đinh, hàng loạt suy nghĩ túa ra trong đầu, khó mà dừng được.

Ninh Uyên đến chốn nam quan để tìm vui, thì chắc là y thích nam tử thật rồi? Người y chọn sẽ là kiểu nam tử cơ bắp lực lưỡng, hay là thiếu niên mềm mại đáng yêu? Nhìn dáng vẻ y thon gầy thế kia, càng nghĩ càng thấy, kiểu y thích có vẻ sẽ là kiểu đàn ông ngời ngời như hắn nhỉ... Lúc nam tử làm với nhau thì sẽ như những gì sách kia miêu tả đúng không? Vậy Ninh Uyên sẽ là người bị ôm, hay là người ôm người khác đây...?

Nghĩ đến đó, một loạt hình ảnh kiều diễm nóng bỏng trong sách lại hiện lên trong đầu hắn. Thậm chí, gương mặt xa lạ mà quyến rũ của nam tử trong tranh cũng dần dần mờ đi, rồi biến thành mặt của Ninh Uyên.

Cả người hắn run lên, ngực thở hổn hển, bèn vội vàng vận nội công, áp luồng khí nóng rực trong người xuống.

Tự hắn cũng ý thức được - cứ như thế này thì thật không ổn. Thế mà hắn lại bắt đầu mơ màng đến chuyện đó với Ninh Uyên! Nhưng trước đó hắn chẳng hề có đam mê gì về phương diện này, vậy nên hắn liếc qua tấm biển rồng bay phượng múa kia của Trích Tinh lâu, mím mím môi rồi quyết định không đi nữa, lặng lẽ vào theo y.

Bất kể thế nào thì, trăm nghe vẫn không bằng một thấy. Tự mình suy đoán lung tung thì dù có lý đến mấy cũng không phải là thật, hắn phải tận mắt thấy y đến đây để làm gì mới được.

Nhưng hắn dừng lại ở ngoài đã lâu, giờ vào đã chẳng thấy bóng dáng Ninh Uyên đâu nữa, chỉ có thể tìm khắp nơi. Tuy Trích Tinh lâu có tên là "lâu" (tầng), nhưng thực ra khá là rộng. Cấu trúc nơi đây bao gồm những biệt viện nhỏ, xen kẽ là sông nước cầu nhỏ hoa lá, nhìn qua khá là tình thơ ý họa. Nhưng chỉ cần đến gần một chút, nhìn vào trong qua khe hở cửa sổ, thì sự thật trần tục sẽ bày ra hết --- hoặc là tiểu quan đang quằn quại rêи ɾỉ dưới thân khách quan, hoặc là đang hổn hển nhấp nhô trên người công tử nào đó. Tóm lại vẫn là... một nơi buôn da bán thịt, ăn chơi sa đọa mà thôi.

Trong quá trình tìm kiếm này, kẻ vẫn tự cho mình là người bình tĩnh như Hô Diên Nguyên Thần cũng phải đỏ mặt đến tận mang tai, suýt nữa đã chạy trối chết. Hắn tự thấy mình đã gặp nhiều cảnh giật gân rồi, dù có đối diện với chiến trường mười triệu người, hắn vẫn có thể bình thản như không. Nhưng cảnh tượng trước mắt thật khó mà tưởng tượng nổi, làm nhận thức mười bảy năm nay của hắn bị đẩy đến cực hạn.

Nhất là khi hắn thấy vài gương mặt quen thuộc --- có rất nhiều quý công tử chốn danh môn mà hắn từng gặp mấy lần, bình thường thì trông rất thanh cao, thế mà giờ khi ở trong những căn phòng kín cửa đó, thì lại say mê ôm chặt lấy tiểu quan vạm vỡ nọ, mặc cho người ta hổn hển nhấp nhô trên người mình. Dáng vẻ đê mê suиɠ sướиɠ đó... thật làm hắn líu lưỡi mà.

Những cảnh tượng ấy càng làm lòng hắn nặng nề hơn. Cứ nghĩ đến cảnh Ninh Uyên cũng đang ở trong một căn phòng thế này, cũng mặc cho một tiểu quan vạm vỡ nào đó ra ra vào vào trong người mình, vẻ mặt say sưa mê đắm.... Lòng hắn căng thẳng tột độ, nhất thời không nghĩ ra được gì khác nữa, tiếp tục đi kiểm tra từng phòng một, nhìn thật kỹ khuôn mặt của người bên trong.

Mãi đến căn phòng cuối cùng.

Tiểu viện này khác hẳn các tiểu viện trước đó - nó không chỉ nằm ở nơi sâu nhất, bí mật nhất, thậm chí cấu trúc và nội thất bên trong viện cũng đầy đủ hơn hẳn: không chỉ có bộ tiểu cảnh và hòn non bộ, mà còn có nhà trúc trang trí và guồng nước nhỏ đang chuyển động liên tục trên đó.

Hô Diên Nguyên Thần ngồi xổm trong bụi cỏ, chăm chú nhìn vào trong sân --- cuối cùng hắn cũng tìm được người rồi.

Bên bàn đá trong sân là hai người đang ngồi đối diện - một người trong đó chính là Ninh Uyên. Thấy quần áo y vẫn chỉnh tề, hắn thầm thở phào một hơi, đoạn tiếp tục quan sát.

Đối diện y là một thanh niên anh tuấn, giữa mắt mày ẩn giấu ý cười. Hô Diên nhíu mày lại - sao lại là gã ta?

---

Ninh Uyên bình thản nhìn chén sứ men xanh trước mặt, không nói gì.

Tư Không Húc ăn mặc rất tùy ý, đến tóc cũng không vấn lại, vạt áo mở rộng ra; phối với khuôn mặt tươi cười hiền hòa kia, thì khó ai mà có ác cảm với gã được. Gã nhìn y, nhẹ nhàng nói: "Ninh công tử hiểu sâu biết rộng, hẳn là lá trà bình thường không lọt được vào mắt xanh của ngươi. Hôm nay ta đã chuẩn bị Mầm Tuyết Vân Châu, có thể coi là trân phẩm quý giá, mời Ninh công tử nếm thử xem."

Theo lời gã nói, một thiếu niên xinh đẹp đứng bên cung kính rót đầy chén trà trước mặt Ninh Uyên. Cậu ta rót đến khi trà đầy miệng chén mới dừng lại, đầy đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ một cái, là nước trà có thể tràn ra ngay được.

Y thản nhiên liếc nhìn cậu ta, thấy cậu ta tuy tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại không thể giấu đi nét hả hê dưới đáy mắt được.

Y không nhìn cậu ta lâu, nhìn lại vào chén trà rồi vươn tay cầm nó lên. Mắt thiếu niên kia như sáng rỡ lên, chỉ chực chờ cảnh y đổ trà ra tay mà bẽ mặt. Ai dè y lại bình tĩnh uống cạn chén trà, chẳng rớt ra một giọt nào, mà động tác cũng lưu loát ổn định vô cùng; làm cậu thất vọng ra mặt.

Tất nhiên là Tư Không Húc chẳng để ý đến chút trò vặt này của cậu ta, chỉ cười nói với Ninh Uyên: "Ninh công tử yên tâm uống trà của ta như thế, chẳng lẽ không sợ ta hạ độc trong trà sao?"

"Tứ điện hạ thật biết đùa." Y khẽ nhếch miệng: "Trước khi biết rõ mọi điều về ta, hẳn là Tứ điện hạ vẫn mong ta bình yên chứ."

"Ninh công tử thẳng thắn như thế, thật làm Tư Không mỗ khó xử mà." Tư Không Húc quan sát Ninh Uyên từ đầu đến chân. Hôm nay y không mặc đồ rộng rãi như ngày thường, mà mặc đồ dạ hành vừa vặn với người, vừa khéo ôm trọn lấy thân hình đặc trưng của thiếu niên. Dáng người y thon gầy, nhưng không phải kiểu mỏng manh, mà là kiểu ẩn giấu sức bật dưới từng bắp thịt. Lại thêm gương mặt tuấn tú và ánh mắt có phần lạnh lùng, thật sự là khác hẳn đám tiểu quan nũng nịu với vòng eo mềm mại mà gã thường chơi đùa..

Không biết lột đám quần áo kia xuống thì y sẽ thế nào nhỉ...

Mới nghĩ đến thế, gã đã thấy chỗ nào đó trên người mình nổi lên phản ứng, ánh mắt nhìn y cũng càng thêm sâu xa.

Lúc này, thiếu niên đứng bên rót thêm trà cho Tư Không Húc rồi tự tay bưng lên, cẩn thận đưa đến bên môi gã. Nhưng gã lại chẳng buồn nhìn cậu, thậm chí còn đẩy cậu ra. Cậu sửng sốt, lập tức biết điều lùi ra sau hai bước, nhìn về phía Ninh Uyên, mắt rực lửa đố kỵ.

---

Ngã: Hô Diên đáng thương, không những vỡ lòng bằng truyện sếch kèm minh họa, giờ lại thêm cả GV sống nữa...