Editor: Yuu
Khi Tư Tần tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, cửa sổ hơi mở, có một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi tới. Cánh cửa phòng được khép hờ lại, xung quanh thật yên tĩnh.
Cô có chút hoảng hốt, cổ họng và mắt đều khô khốc, chợt thoáng nhìn thấy có một cốc nước trên tủ ở đầu giường, cô vội cầm cốc lên uống vài ngụm, lúc này giọng nói mới trở lại.
Ngồi trên giường một lát, Tư Tần xốc chăn lên xuống giường, đi về phía cửa phòng.
Vừa ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô chậm rãi đi tới gần, bóng dáng người trong bếp càng ngày càng rõ ràng.
Lúc Thượng Vân Xuyên quay đầu lại lấy thìa thì thấy Tư Tần đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình chằm chằm. Bộ dạng cô lúc này có chút lộn xộn, đầu tóc rối bù.
Anh đặt cái thìa xuống, vừa đi tới trước mặt cô vừa nói: “Tỉnh rồi sao? Đã thấy khỏe hơn chưa?”
Tư Tần nhìn Thượng Vân Xuyên dừng ở trước mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ký ức dần dần rõ ràng. Hình như trước lúc cô ngất đi có nhìn thấy anh.
Cô nâng tay trái lên nhìn mu bàn tay, trên đó có một lỗ tiêm, băng y tế trên đó cũng vừa bị cô xé ra.
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Giọng nói của cô hơi khàn, bởi vậy nghe đặc biệt mềm nhẹ hơn nhiều. Cô buông tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thượng Vân Xuyên: “Cảm ơn anh.”
Thượng Vân Xuyên nhìn sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, nói: “Không có gì. Em nằm thêm một lát nữa đi, anh đang nấu cháo, sắp được ăn rồi. Khi nào chuẩn bị xong anh sẽ gọi em.”
Tư Tần xoay người đi đến phòng khách, cô ngồi xuống ghế sofa, chống cằm ôm đầu gối. Cô thích nhất là cái động tác này, rất thoải mái.
Vào giữa mùa hè, trong nhà thường đóng cửa sổ lại và bật điều hòa. Bây giờ điều hòa đã tắt, cửa sổ ở phòng khách, cửa sổ ở trong phòng ngủ và cửa ra vào của phòng ngủ đều đang mở. Từng cơn gió đêm mùa hè xuyên qua hành lang, mang đến sự mát mẻ nhè nhẹ của tự nhiên, không khí trong lành và sạch sẽ hơn nhiều so với trước đây.
Tư Tần túm lấy cái gối trên ghế sofa rồi ôm vào lòng, cô sờ vào lỗ tiêm nhỏ xíu trên tay do truyền dịch để lại.
Xem ra cô đã đến bệnh viện. Tư Tần có chút buồn bực, cô cũng ngủ say quá mà, đến bệnh viện rồi lại trở về nhà, vậy mà cô chả có một chút tỉnh táo nào. Cũng may là Thượng Vân Xuyên, nhỡ đâu gặp phải người lạ thì sao? Làm sao có thể không có chút ý thức nguy hiểm nào chứ, cô cũng tự phục bản thân mình thật.
Thượng Vân Xuyên bê hai bát cháo tới đặt lên trên bàn, sau đó nhìn Tư Tần đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, nói: “Em ăn đi.”
Tư Tần nói “Vâng”, sau đó đứng dậy đi tới, ngồi xuống.
Là cháo trắng rất đơn giản, kèm thêm một đĩa rau của ít dầu mỡ và kimchi chua đã được làm sẵn. Nhìn có vẻ không khiến người khác ăn ngon miệng, nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị với những người bị bệnh. Tư Tần cầm thìa lên, lặng lẽ ăn.
Thượng Vân Xuyên cũng cúi đầu ăn. Không ai trong hai người bọn họ lên tiếng.
Đèn chùm trong phòng ăn tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt màu vàng ấm áp. Bàn ăn nằm ngay gần cửa sổ, thỉnh thoảng bên ngoài cửa sổ lại vang lên những tiếng vui đùa ầm ĩ từ rất xa, mà trong phòng cũng chỉ có tiếng va chạm rất nhỏ của bát và thìa, thật sự rất yên tĩnh.
Ăn được nửa bát, Tư Tần liền đặt thìa xuống. Thượng Vân Xuyên ngước mắt lên nhìn, hỏi: “Không ăn nữa sao?”
Tư Tần nhìn anh: “Ăn no rồi ạ.”
Thượng Vân Xuyên gật đầu, sau đó cúi đầu ăn thêm mấy thìa nữa. Cháo vừa múc vẫn còn ở trong thìa, những cuối cùng anh vẫn không ăn nữa mà đặt thìa xuống.
Tư Tần nhìn động tác của anh, nói: “Anh cứ tiếp tục ăn đi, chỉ là tôi không muốn ăn nữa thôi.”
Thượng Vân Xuyên không đáp lại, ngược lại nói: “Trong nồi vẫn còn rất nhiều, nếu tối em đói bụng muốn ăn thì đun lên là được. Nhưng bây giờ cũng rất muộn rồi, em uống thuốc xong thì đi ngủ sớm một chút đi.”
Tư Tần chớp mắt rồi gật đầu.
Nói xong, Thượng Vân Xuyên liền đứng dậy, thu dọn bát đũa của hai người bọn họ, sau đó đặt vào trong bồn rửa bát. Tư Tần ngồi nhìn dòng nước chảy xuống tay anh, trong đầu có chút mơ màng, cũng không biết mình đang nhìn cái gì nữa.
Sau khi rửa bát xong, Thượng Vân Xuyên đi ra, lấy túi giấy đựng thuốc trên nóc tủ lạnh xuống, ngồi trở lại vị trí ban đầu, sau đó lấy thuốc bên trong ra, vừa lấy vừa nói: “Thuốc hạ sốt này hiệu quả rất tốt, ăn xong một lúc mới được uống, một lần uống hai viên, nhưng sau khi truyền nước xong em cũng gần như hết sốt rồi, chỉ cần uống một lần thôi. Đây là thuốc chống viêm, ngày uống hai lần, mỗi lần một gói, sáng mai ngủ dậy thì uống luôn. Không nên cho quá nhiều nước vào, có thể sẽ hơi đắng, anh đã mua kẹo rồi, cũng để ở trong này luôn, uống thuốc xong thì ăn một viên kẹo vào. Nhớ là buổi tối cũng phải uống thêm một lần nữa. Em còn bị cảm, đây là thuốc cảm, ngày uống hai lần, mỗi lần ba viên.”
Nói xong, Thượng Vân Xuyên dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Những việc này anh cũng đã ghi chú lại trong một tờ giấy đặt ở bên trong rồi, nếu quên thì có thể lấy ra xem.”
Tư Tần nhìn đống thuốc, yên lặng lắng nghe. Thấy anh dừng lại mới ngước lên nhìn, sau đó gật đầu: “Vâng. Cảm ơn anh.”
Thượng Vân Xuyên cất lại thuốc vào trong túi, gấp mép túi giấy lại hai lần rồi đẩy tới trước mắt Tư Tần.
Tư Tần thuận tay cầm lấy, sau đó nhìn anh đứng dậy đi tới phòng khách, cầm lấy áo khoác đặt ở lưng ghế sofa lên, nhìn cô, nói: “Anh đi trước đây.”
Tư Tần gật đầu. Tiếng đóng mở cửa vang lên, xung quanh lại trở lại im lặng.
***
Ngày trước khi Lục Ương đi là thứ sáu, anh ta và Tư Tần đã mấy ngày không gặp nhau. Nhưng vào phút cuối cùng, anh ta vẫn thấy ngại ngùng hẹn cô gặp mặt.
Tại sao lại ngại ngùng ư, bởi vì Tư Tần luôn từ chối ăn tối với anh ta, lại luôn cúp điện thoại mà không báo trước với anh ta. Cuối cùng, anh ta tức giận đến nỗi đi thẳng tới cửa công ty cô, chặn cô lại. 8 giờ tối, anh ta chặn cô lại nhét vào trong xe, sau đó lái thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.
Tư Tần ngoại trừ kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Ương đột nhiên xuất hiện, còn đâu suốt quãng đường đi, cô không hề giãy giụa, chỉ yên lặng ngồi ở ghế phụ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lục Ương mím môi nắm chặt lấy vô lăng, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào phía trước, cũng không nói lời nào.
Chờ đến cái đèn đỏ thứ ba, cuối cùng anh ta cũng làm tốt công tác xây dựng tinh thần, đè nén cơn giận dữ sâu kín lẫn lộn trong lòng, quay đầu nhìn Tư Tần đang bất động.
Anh ta mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: “Tần Tần, em làm sao vậy, anh đã làm gì khiến em không vui sao?”
Tư Tần vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng giọng nói lại rất bình thản: “Lại làm sao vậy?”
Lục Ương thật sự tức giận. Làm sao? Lại làm sao vậy?
“Em bận rộn như vậy sao? Em có còn nhớ mình có bạn trai không vậy?” Lục Ương cố gắng kiềm chế lại giọng điệu tức giận của mình, để mình không giống người vợ bé nhỏ đang yêu cầu lời giải thích.
Cuối cùng Tư Tần cũng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh ta một hồi, đột nhiên không kìm lòng được mà bật cười.
Người trước mặt cô lại hỏi một cách rõ ràng và tự nhiên đến nỗi cô còn phải tự hỏi rốt cuộc ai mới là người đã quên mình mới là hoa đã có chủ. Nếu cô vẫn chưa hay biết chuyện gì, có lẽ cô đã tự xem xét lại bản thân mình cả trăm lần liệu có phải mình đã quá thiếu quan tâm anh ta không.
Nhìn thấy Tư Tần bật cười, trong lòng Lục Ương không hề trở nên nhẹ nhàng hơn, ngược lại có chút bất an mơ hồ. Anh ta cau mày nhìn cô chằm chằm, cho đến khi tiếng còi xe thúc giục vang lên từ phía sau, anh ta mới quay đầu lại khởi động xe.
Từ đó về sau, bọn họ đều không nói gì suốt cả quãng đường. Lục Ương có hơi tức giận, Tư Tần cũng mặc kệ anh ta.
Lục Ương vẫn luôn nghĩ rằng anh ta thật sự rất ít khi cãi nhau với Tư Tần, anh ta cũng đã quên mất mình phải tức giận với cô như thế nào.
Không phải bởi vì tính cách của anh ta tốt, mà ngược lại, sự nhẫn nại với người khác của anh ta rất thấp. Bởi vì đối phương là Tư Tần, anh ta thật sự rất yêu cô, sự thỏa mãn trong lòng khi được ở bên cô giống như là đang tiêu tiền mà không phải là tiêu tiền vậy, làm sao có thể vì cãi nhau mà tức giận với cô được chứ? Ngay cả khi thỉnh thoảng có xảy ra mâu thuẫn và khó xử, anh ta cũng có thể nhanh chóng giải quyết nó, anh ta có thể tới gần cô cầu xin sự yêu thương của cô. Tư Tần cũng sẽ không gay gắt với anh ta, cô luôn dịu dàng, cô rất thích anh ta… Phải không?
Tư Tần… Thật sự thích anh ta phải không?
Câu hỏi kéo dài nhiều năm nay giờ lại hiện lên trong đầu anh ta.
Khi đến nhà hàng Trung Quốc đã được đặt trước, Lục Ương kéo Tư Tần ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, trong lòng cũng đã bình tĩnh hơn một chút.
Tư Tần rót một cốc trà, chậm rãi uống từng ngụm, đôi mắt nhìn ra khung cảnh buổi tối sắc màu ở bên cạnh đường ngoài cửa sổ.
“Tần Tần.” Lục Ương vươn tay ra nắm lấy tay của Tư Tần đang đặt trên bàn: “Gần đây em bận rộn công việc, anh có thể hiểu được, không phải anh vẫn luôn hiểu rõ sao? Nếu em có chuyện gì phiền lòng, em có thể nói cho anh biết. Nếu không bạn trai của em còn có cái lợi ích gì nữa chứ, em thấy có phải không?”
Thấy Tư Tần không đáp lại, Lục Ương dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng, em đừng giận cá chém thớt với anh, anh thật sự vô tội mà.”
Tư Tần quay đầu nhìn anh ta, thấy anh ta khẽ cau mày lại, bộ dạng có chút tủi thân. Trong lòng cô không biết là đang giễu cợt hay là đang buồn bã nữa.
Thấy Tư Tần cuối cùng cũng nhìn về phía mình, Lục Ương siết chặt tay cô, vuốt ve vài cái trấn an, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không? Ngày mai anh phải đi công tác rồi, với lại đã lâu rồi không được gặp nhau, em cũng không muốn chúng ta nói lời tạm biệt trong lúc cãi nhau đúng không?”
Tư Tần vẫn luôn nhìn đôi mắt của anh ta, cố gắng nhìn ra sự chột dạ và hoảng sợ từ bên trong đó, nhưng đáng tiếc, năng lực của cô vẫn không đủ.
Lúc này, đồ ăn lần lượt được mang tới. Tư Tần nhân cơ hội mà rút tay về, nhắm mắt lại bình ổn nỗi lòng mình.
Lục Ương múc cho Tư Tần một bát canh, lúc đặt xuống, anh ta nói: “Ngày mai anh bay lúc 11 giờ, em sẽ đến tiễn anh chứ?”
Tư Tần đang nhìn mâm thức ăn, nghe vậy thì ngước măt lên. Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Ương, cô im lặng vài giây, sau đó nhếch khóe miệng lên: “Được.”
Lục Ương có chút kinh ngạc, sau đó tâm tình cũng tốt lên một chút. Trong lòng anh ta hưng phấn một hồi, sau đó mới ngập ngừng nói: “Hay là, đêm nay em tới chỗ anh đi? Ngày mai trực tiếp ra sân bay luôn.”
Sắc mặt Tư Tần không chút dao động: “Thôi bỏ đi, những thứ trước đây em để ở nhà anh lúc chuyển nhà đều đã mang đi, không tiện lắm. Hẹn gặp trực tiếp ở sân bay là được.”
Lục Ương cũng đã dự kiến trước trong lòng, anh ta gật đầu, cũng không chút hoang mang. Đang chuẩn bị cầm đũa lên, lúc cúi đầu liền thoáng nhìn thấy Tư Tần vẫn để hai bàn tay chồng lên nhau, không có ý muốn ăn. Anh ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao em không ăn?”
Tư Tần mỉm cười, vươn tay ra chỉ vào một đĩa đồ ăn: “Đây là cái gì vậy?”
Lục Ương nhìn nó, nói: “Củ mài xào.”
Tư Tần vẫn giữ nguyên nụ cười tươi trên môi: “Em bị dị ứng với củ mài, anh không nhớ sao?”
Lục Ương sửng sốt, trái tim lập tức đập thình thịch mấy cái. Đúng rồi, Tư Tần bị dị ứng với củ mài, chưa bao giờ ăn củ mài cả. Trước kia anh ta đã từng rất cẩn thận không gọi bất cứ món ăn nào có củ mài.
Nhưng, La Thư thật sự rất thích ăn. Bọn họ cũng đã ăn cơm với nhau vài lần, cô ta luôn yêu cầu anh gọi món này… Nên anh ta cũng quên mất.
Sự hoảng loạn lóe lên trong mắt Lục Ương, sau đó anh ta liền cụp mắt xuống giấu nó đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Tần. Cô vẫn đang cười.
“Xin lỗi, món này là món ngon nhất của nhà hàng này, anh không thấy nên đã gọi nó. Để anh gọi người đem nó xuống.” Nói xong, Lục Ương liền giơ tay lên vẫy người phục vụ.
Tư Tần ngăn anh ta lại: “Không cần, cứ để lại đi, anh thích ăn mà.”
Lục Ương vẫn kiên trì gọi phục vụ tới, món ăn có củ mài rất nhanh liền biến mất trên bàn ăn.
Chỉ là dường như hai người đều có tâm sự, từ đó về sau không ai nói câu nào nữa. Tư Tần hầu như không động đũa, Lục Ương cũng chỉ ăn hai miếng liền mất hứng ăn uống, lại giả vờ như đang nhấm nháp đồ ăn trong miệng.
Ăn tối xong, Lục Ương muốn dẫn Tư Tần đi dạo, nhưng Tư Tần lại lắc đầu từ chối. Trong suốt đoạn đường đi, cô đều nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện đã từng trải qua với Lục Ương.
Lục Ương có chút chột dạ và bối rối, nhưng anh ta cảm thấy mình vẫn chưa để lộ ra bất cứ dấu vết nào. Chắc Tư Tần cũng không kết nối sai lầm của anh ta với những thứ kỳ lạ khác đâu.