Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 5: Lục Ương cảm thấy mấy ngày nay Tư Tần có chút kỳ quái

Editor: Yuu
Tư Tần đương nhiên sẽ không đi xem lễ hội bắn pháo hoa với Lục Ương.

Sau khi rời khỏi nhà, cô bắt taxi đến hộp đêm ngày hôm qua để lấy xe, sau đó lái xe đến một quán cà phê yên tĩnh gần nhà để làm việc. Đến 6 giờ chiều, cô mới trở về nhà, trong nhà đã không còn có người, cũng không còn dấu vết của đêm hôm qua.

Cũng không biết anh đã tìm ga trải giường và vỏ chăn mới trong bao lâu, tóm lại chúng đã được bày biện gọn gàng.

Tư Tần đi đến ban công xem xét, tấm khăn trải giường sạch sẽ được treo trên giá treo quần áo, được ánh hoàng hôn vàng óng bao phủ, nhẹ bay trong làn gió chiều, mang theo mùi nước giặt quần áo tươi mát.

Cô đưa tay lên sờ, vẫn còn hơi nóng của mùa hè.

Xem ra sau này sẽ còn phải dây dưa nhiều với Thượng Vân Xuyên, nhưng cũng đỡ được không ít phiền toái.

Chỉ hy vọng anh sẽ không đột nhiên nghĩ đến việc nói cho Lục Ương biết, nếu không kế hoạch của cô xem như là ném xuống sống xuống biển.

***

Lục Ương cảm thấy mấy ngày nay Tư Tần có chút kỳ quái, dù cô có cố gắng che giấu như thế nào thì anh ta vẫn có thể nhìn ra được sự im lặng cùng một chút thiếu kiên nhẫn của cô.

Làm anh ta nhớ tới lúc mới bắt đầu theo đuổi cô.

Trong mắt Lục Ương, Tư Tần rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi khiến cho người luôn chủ động như anh ta cũng có phần nao núng.

Bởi vì anh ta có thể nhìn ra, cô không phải người dùng phương thức “Lạt mềm buộc chặt”, mà là thật sự không có hứng thú với người khác.

Cô có cuộc sống riêng, sở thích riêng và quy tắc xử lý công việc của riêng mình. Không có bạn ở bên cạnh, cuộc sống của cô càng thêm phong phú hơn. Bạn thậm chí không phải là sự điều chỉnh trong cuộc sống của cô, mà là rắc rối khiến cô phải thoải hiệp và thích ứng.

Lục Ương đã bị tổn thương bởi sự nhận thức như vậy, nhưng anh ta vẫn mê luyến nụ cười của cô, khiến cô cũng bất giác mềm lòng.

Có lẽ chính Tư Tần cũng không nhận ra, ngày thường tuy cô bình tĩnh và lý trí như vậy, nhưng cô cũng không đành lòng khiến người khác phải xấu hổ, mà Lục Ương đã lợi dụng chính điểm này của cô, làm cô không thể từ chối anh ta được.

Nhưng khi ở trước mặt cô, anh ta cũng khó tránh khỏi mà có chút tự ti. Tuy sự tự ti này đặc biệt rất nhỏ, nhưng dường như nó vẫn có chút phá hỏng niềm tự hào mà anh ta đã gây dựng.

Anh ta có một gia đình hạnh phúc và hòa thuận, gia cảnh giàu có, ngoại hình xuất chúng, thành tích luôn đứng đầu, thật xứng danh với cái danh đứa con do ông trời sinh ra.

Vì vậy từ khi còn là một đứa trẻ cho đến lúc lớn lên, anh ta liên tục nhận được lời tỏ tình và thư tình, lúc học cấp ba cũng đã bắt đầu có bạn gái. Mặc dù đôi khi cảm thấy khá phiền phức, nhưng anh ta cũng rất thích hưởng thụ sự chú ý của mọi người, hơn nữa còn coi đó là điều đương nhiên.

Anh ta ham chơi và không muốn ổn định cuộc sống. Mặc dù các mối quan hệ của anh ta từ lúc học cấp ba đến đại học luôn không rõ ràng và cũng có không ít, nhưng cho đến khi gặp Tư Tần, anh ta mới biết cảm giác rung động là như thế nào.

Anh ta nhìn thấy cô lần đầu tiên vào ngày hôm đó trong văn phòng của câu lạc bộ Tuyên truyền chính sách của trường.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bao phủ lấy cô, khiến cả người cô như trong suốt. Đôi mắt long lanh sóng nước, lông mi như đang nhảy múa cùng với những tên yêu tinh bụi bặm. Lúc cô đi đến trước mặt anh ta, độ cong mái tóc của cô cũng khiến anh ta dường như mất đi không khí trong một giây.

Mặc dù cô không cười, mặc dù cô vô cảm trong suốt buổi diễn tập, nhưng anh ta vẫn cảm thấy cô thật ngọt ngào.

Anh ta đương nhiên thích cô, cũng theo đuổi cô như cao thuốc được bôi lên da chó. Mặc dù bị ghét bỏ nhưng anh ta cũng không từ bỏ, bởi vì mỗi buổi sáng thức dậy đều muốn tới gặp cô.

Lúc đó anh ta mới nhận ra theo đuổi một ai đó là một điều thật sự rất khó khăn, đặc biệt nếu người kia không thích bạn.

Sau khi theo đuổi được cô, anh ta lại có chút phiền muộn. Mặc dù Tư Tần đã đồng ý hẹn hò với anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Anh ta đã mất tự tin vào sức hấp dẫn của mình với Tư Tần.

Tư Tần dường như rất nỗ lực để trở thành một người bạn gái tốt, và cô thật sự là một người bạn gái tốt. Nhưng Lục Ương không thể nhìn thấy được sự nhiệt tình trong mắt cô, cũng không nhìn ra sự mê đắm trong đó.

Cô là vậy, lý trí và độc lập, cô trông giống như cô không cần anh ta, thậm chí còn nói với anh ta là nước rồi cũng chảy thành sông (*). Tình yêu không hề có sức hấp dẫn với cô. Anh ta đã nghĩ rằng cô cũng sẽ hạnh phúc như anh ta.

(*) Nước chảy thành sông (Thủy đáo cừ thành): là câu thành ngữ Tiếng Hán ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.

Anh ta rất thích, rất thích cô. Anh ta yêu cô, muốn được ở bên cô mãi mãi.

Nhưng anh ta phải thừa nhận rằng có đôi khi anh ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Anh ta cũng muốn được say mê, được ám ảnh, được yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng, Tư Tần lại không thể cho anh ta loại trải nghiệm này.

Đó là lý do tại sao anh ta mới hôn đàn em cuồng nhiệt như bị ma xui quỷ khiến sau khi nhận được lời tỏ tình của người đó, lên giường, cảm nhận trái tim người đó đập cuồng nhiệt vì anh ta trong đêm tối.

Anh ta luôn tưởng tượng rằng đây là Tư Tần của anh ta, là Tư Tần sẽ không bao giờ để lộ vẻ mặt này ra.

Sau đó khi đối mặt với Tư Tần, ban đầu anh ta có chút lo lắng, nhưng sự thấp thỏm đó dần mất đi và biến mất khi cô không nhận ra được sự khác thường của anh ta.

Kiểu sống này đã được duy trì trong vài tháng, và anh ta dường như đã quen với nó.

Đôi khi anh ta nghĩ, khi nào Tư Tần mới phát hiện ra?

***

Thượng Vân Xuyên ngồi ở bàn làm việc, ngón cái và ngón giữa của một bên tay đang giữ điện thoại, xoay chuyển nhịp nhàng.

Đôi mắt anh có chút trống rỗng, như đang nhìn chằm chằm vào những dòng mật mã trên máy tính, lại như chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Cho đến khi trợ lý Quách Trữ gõ cửa bước vào, đưa hợp đồng cho anh ký thì anh mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Quách Trữ nhân lúc Thượng Vân Xuyên đang không chú ý mà lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh một cách tò mò, cố gắng tìm ra những câu chuyện phiếm hiếm có.

Ông chủ của anh ta hai ngày nay có gì đó không đúng. Tuy rằng bình thường ít khi nói cười nhưng cũng không đến mức quá xấu tính. Nhưng hai ngày nay, anh dường như có gì khác lạ, khiến toàn bộ công ty lên xuống như đang đi trên một tảng băng mỏng.

Công ty của bọn họ là một công ty về game mới nổi lên trong những năm gần đây. Ông chủ trẻ tuổi của bọn họ không chỉ có kỹ năng vững vàng mà còn có tầm nhìn đặc biệt hiểm ác, hiệu quả hoạt động khá bắt mắt trong ngành.

Tuổi tác của mọi người trong công ty cũng không quá chênh lệch, không khí làm việc ngày thường rất tốt, đại boss tuy rất nghiêm túc trong công việc, nhưng lúc riêng tư lại rất thân thiện. Ngoài ra còn có khuôn mặt xuất chúng và thân hình tuyệt mỹ, là uớc mơ của biết bao nhiêu cô gái trong công ty.

Tuy nhiên, người tình trong mộng của bọn họ gần đây thật khó động vào.

Quách Trữ báo cáo về hành trình của anh trong vài ngày tới khi Thượng Vân Xuyên ký hợp đồng. Ban đầu, Thượng Vân Xuyên chỉ nghe cho có lệ, nhưng khi nghe anh ta nhắc đến ngày khai giảng của Đại học Tinh Châu, anh lại dừng lại.

“Ngày khai giảng và lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sao?”

Quách Trữ có chút khó hiểu trước giọng điệu của ông chủ, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng trả lời lại: “Đúng vậy, Tinh Châu đã gửi thư mời tới dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường như mấy năm trước, nhưng nghe nói bởi vì năm nay là kỷ niệm 100 năm thành lập nên trường quyết định khai giảng vào cùng ngày.”

Quách Trữ dừng lại, thấy Thượng Vân Xuyên dường như đang suy nghĩ điều gì đó, liền nói thêm: “Mấy năm trước chúng ta đều từ chối tham gia lễ kỷ niệm của trường, lần này ông chủ có đi không ạ?”

Thượng Vân Xuyên ký chữ ký cuối cùng, sau đó đưa tập tài liệu cho Quách Trữ, nói: “Đi.”

***

Tư Tần gần đây rất bận rộn với công việc, Lục Ương cảm thấy mấy ngày nay cô đã không nói chuyện điện thoại nghiêm túc với anh ta được hơn 5 phút. Hôm nay cuối cùng cô cũng rảnh rỗi được một chút, nhưng trông cô vẫn vô cùng uể oải, cho đến khi nghe đến ngày Đại học Tinh Châu khai giảng mới có chút hứng thú.

“Ngày khai giảng?” Tư Tần bước tới phòng bếp rót một ly nước, sau đó dựa vào bàn hỏi người ở đầu dây bên kia.

“Ừ, đúng vậy. Em không đọc mail sao, bởi vì năm nay là kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường cho nên ngày khai giảng cũng diễn ra vào ngày hôm đó.” Lục Ương thấy vô cùng vui mừng vì cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cô.

Hoạt động yêu thích nhất của Tư Tần trong bốn năm học đại học chính là ngày khai giảng của trường. Cô thích đến các viện khác nhau trong trường học để chơi các trò chơi nhỏ, sau đó đổi các món quà thú vị.

Những món quà này đều do sinh viện đặc biệt thiết kế, có rất nhiều sự khéo léo bên trong đó, nói chung là không tặng cũng không bán, nên Tư Tần cảm thấy rất thú vị.

Vì cô tốt nghiệp đại học chính quy trước một năm sau đó sang nước ngoài học thạc sĩ hai năm nên thời sinh viên chỉ trải qua có ba ngày khai giảng. Năm ngoái cô được nghỉ nửa ngày và đã tới tham gia sau khi đi công tác về.

Bởi vì Lục Ương ở lại dạy học sau khi học xong tiến sĩ, cũng thuận tiện tham gia ngày khai giảng nên đã đi cùng cô. Trải qua bao nhiêu năm kinh nghiệm như vậy, anh ta biết rõ cô thích nhất chính là ngày khai giảng của Tinh Châu.

“Mấy ngày nay em không kiểm tra hộp thư, lát nữa em sẽ kiểm tra sau.” Tư Tần nghe nói đã có mail gửi tới nên cũng không muốn hỏi thêm Lục Ương nhiều. Cô nói thêm vài câu liền muốn cúp điện thoại, nhưng người ở đầu dây bên kia có vẻ không muốn cúp máy.

“Tần Tần, đến hôm đó anh tới đón em nhé, rồi chúng ta cùng nhau đến đó đi?”

Tư Tần dường như suy nghĩ một chút, cô im lặng một hồi rồi mới nói: “Anh không phải ở trường học làm thí nghiệm sao?”

Lục Dương cười nói: “Sau đó anh sẽ tới đón em, dù sao cũng không xa lắm.”

“Nếu vậy thì không cần phiền anh đâu.” Tư Tần đặt cốc nước xuống rồi đi về phía phòng ngủ, ngồi xuống mép giường rồi mới nói thêm: “Em tới đó rồi sẽ đi tìm anh.”

“Phiền gì chứ? Anh đến đón em không phải là lẽ đương nhiên sao?” Lục Dương không thể nói ra được là có chỗ nào kỳ quái, nhưng anh ta cảm giác được giọng điệu của Tư Tần có gì đó không đúng.

Anh ta thậm chí còn không biết mình đã cau mày khi hỏi điều này, dường như có vẻ rất lo lắng.

Tư Tần khẽ cười một tiếng, lười biếng nói: “Anh muốn thế nào cũng được.” Nói xong cô cũng không đợi Lục Ương trả lời lại, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Khóe miệng của Lục Ương còn chưa mở ra đã đông cứng lại. Anh ta đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn màn hình dừng lại trên giao diện danh bạ, trong lòng có một sự oán trách không thể giải thích được dần tích tụ lại.

Lúc này, trên cùng của cửa sổ Wechat hiện lên một hộp thoại của Không làm phiền. Hộp thoại này đang tích lũy tin nhắn nhanh chóng, đã lên tới hơn một chục cái. Hình đại diện không có chú thích vẫn luôn hiện lên không biết mệt mỏi.

Người đó gửi tin nhắn tới không biết mệt mỏi, chỉ thỉnh thoảng anh ta mới trả lời một hai câu, nhưng cô ta vẫn không hề tức giận.

Mặc dù cô ta luôn nhìn thấy anh ta trong phòng thí nghiệm và văn phòng, nhưng cô ta luôn thích dùng nhiều lý do khác nhau để đến gần anh ta, dường như cực kỳ không muốn tách rời và bao dung anh ta.

Mặc dù quan hệ thể xác của bọn họ là mối quan hệ thân mật tới cực hạn đối với những người khác, nhưng anh ta lại không thích cô ta quấy rầy anh ta khi anh ta ở cùng với Tư Tần. Bởi vì sau tất cả, cô mới là bạn gái thật sự của anh ta.

Vừa rồi Tư Tần cúp điện thoại với giọng điệu tệ như vậy, Lục Ương cười giễu cợt, nhưng nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất.

Anh ta trực tiếp bấm vào hộp thoại của Không làm phiền, sau khi gõ xong thì ấn tắt màn hình, cầm áo khoác vừa cởi ra rồi đi ra ngoài.

***

La Thư nghiêng người dựa vào ngực Lục Ương, hai cơ thể trần truồng dán chặt vào nhau dưới lớp chăn bông. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Lục Ương đã hút được một nửa điếu thuốc. Khuôn mặt anh ta không rõ ràng dưới ánh đèn mờ ảo ở đầu giường, đầu ngón tay thoắt ẩn thoắt hiện.

“A Ương.” La Thư nhỏ giọng nói: “Anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe…”

Lục Ương im lặng không nói gì, anh ta nhìn lên bầu trời bên ngoài qua tấm rèm cửa khẽ mở.

La Thư không đợi được câu trả lời lại của anh ta mãi rồi cũng thành thói quen. Cô ta đưa tay lên sờ sờ ngực anh ta, hơi ngẩng mặt lên hôn lên cằm anh ta.

Lục Ương không nhúc nhích, chờ cô ta xoay người nằm sấp xuống, anh ta mới ném mẩu thuốc lá vào gạt tàn trên tủ đầu giường. Hai tay anh ta nhéo eo cô ta, nheo mắt lại, mở miệng nói: “Còn chưa đủ sao?”

La Thư lại gần, õng ẹo ôm lấy bờ vai của anh ta: “Em muốn anh, làm sao có thể…”

Dưới động tác của La Thư, ánh mắt Lục Ương nhanh chóng nhiễm dục vọng đen tối một lần nữa. Anh ta lật người cô ta lại rồi đè lên người cô ta, hôn lên cổ, lên mặt cô ta, bàn tay không ngừng ngao du.

Lục Ương cũng không dịu dàng, mà La Thư lại vui vẻ chịu đựng.

Khi Lục Ương vùi đầu hôn lên cổ cô ta, hai tay La Thư chuyển từ quấn quanh cổ anh ta sang cào cấu lên vai anh ta.

Lục Ương đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay cô ta, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Đã nói đừng để lại dấu vết trên người tôi, cô bị điếc à?”

La Thư bị động tác đột ngột của anh ta làm cho hoảng sợ, cô ta mở to hai mắt ướt át, ngẩn người ra rồi lập tức nhẹ giọng nói: “Em quên mất, em xin lỗi…” Nói xong, cô ta liền đổi sang dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng anh ta, dán chặt cả người mình vào người anh ta.

Lục Ương chán ghét đẩy cô ta ra, đi về phía phòng tắm.

La Thư ngã ở trên giường, nhìn về phía phòng tắm, hai tay nắm chặt lại bên dưới chăn bông.