Editor: Yuu
Tư Tần vốn đã rất bận rộn với công việc nên không có nhiều thời gian đến bệnh viện. Nhưng Thượng Vân Xuyên cũng không thúc giục cô, mỗi buổi trưa đều chụp ảnh đồ ăn trong bệnh viện gửi cho cô.

Tư Tần càng nhìn càng thấy quái dị. Tại sao mấy bức ảnh này càng ngày càng xấu đi vậy? Thật ra không thể nói là xấu xí, chỉ là nhìn đen đen khiến người ta không có cảm giác muốn ăn lắm. Tư Tần nghĩ, người bệnh như Thượng Vân Xuyên ngày nào cũng phải ăn những món này, mà trợ lý của anh cũng thật buồn cười, tại sao lại không nghĩ đến những chuyện như này chứ.

Đương nhiên, nếu buổi tối cô tan làm sớm, cô đều đến bệnh viên trò chuyện với Thượng Vân Xuyên một hồi, nhưng trong lòng vẫn canh cánh món “cơm heo” mà anh phải ăn mỗi ngày. Vì vậy, một buổi tối nọ trước khi đi ngủ, cô đã nấu một nồi canh cá, sáng sớm hôm sau dậy sớm một chút cho canh vào trong bình giữ nhiệt, buổi trưa tranh thủ chút thời gian đến bệnh viện.

Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần mang canh tới còn có chút sững sờ. Nước canh cá đặc quánh và trắng trong, vị tươi bên trong cá hòa lẫn cùng với hương vị của một số loại thảo mộc tốt cho sức khỏe, có mùi rất thơm.

Tư Tần đặt bình giữ nhiệt lên chiếc bàn di động bên cạnh giường, nói: “Em cũng không biết làm gì lớn lao lắm, chỉ làm theo công thức thôi, anh nếm thử đi.”

Tay của Thượng Vân Xuyên vẫn chưa thể cử động linh hoạt được, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay ra. Tư Tần đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn liền vội vàng ngăn động tác của anh lại, sau đó cầm lấy thìa múc một thìa canh lên đưa đến bên miệng anh.

Thượng Vân Xuyên nhìn động tác của cô, nhất thời không biết nên phản ứng lại như thế nào. Bình thường anh cũng không tiện trong việc cử động tay lắm, đều là Quách Trữ hoặc là y tá tới hỗ trợ cho anh, anh cũng không cảm thấy có gì đặc biệt lắm. Giờ đổi thành Tư Tần, anh lại thấy có chút bối rối.

Nhưng anh không để cô nhìn thấy, cụp mắt xuống mở miệng ra, uống một ngụm canh theo động tác của Tư Tần.

Vừa uống một ngụm canh xong, Tư Tần liền hỏi: “Thế nào?”

Anh nhìn ánh mắt có chút mong đợi của cô, đánh giá rất đúng trọng tâm: “Rất ngon.”

“Thật sao?” Tư Tần có chút không tin, cô cầm bình giữ nhiệt lên ngửi thử: “Buổi sáng em đi vội quá nên chưa kịp nếm thử, anh đừng gạt em đó.”

Thượng Vân Xuyên cười: “Vậy em nếm thử xem.”

Tay của Tư Tần vừa nâng lên liền ý thức được dùng chung một cái thìa không được ổn lắm. Cô đặt nó trở lại, tỏ ra không có chuyện gì mà nói: “Bỏ đi, dù thế nào thì anh cứ uống đi.”

Thượng Vân Xuyên mím môi cười. Tư Tần lại bắt đầu cho anh ăn, anh tiếp tục cúi đầu uống canh.

Hành động đút canh sau đó của Tư Tần có chút máy móc, cô phân tâm nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên tủ đầu giường.

Đó là bữa trưa của Thượng Vân Xuyên sao? Thoạt nhìn trông cũng không quá ghê, tại sao chụp lên lại có thể xấu xí như vậy chứ?

Cô nhanh chóng phát hiện ra, chẳng phải là kỹ thuật chụp ảnh của Thượng Vân Xuyên có vấn đề sao? Những bức ảnh chụp được bổ sung bộ lọc mà anh gửi cho cô lần trước cũng rất ô nhiễm mắt.

Thời gian nghỉ trưa của Tư Tần trở nên eo hẹp hơn bởi vì cô phải đi tới đi lui trong bệnh viện. Sau khi đút cho Thượng Vân Xuyên một bát canh xong, cô phải rời đi. Thượng Vân Xuyên biết cô chưa ăn nên anh muốn giữa cô ở lại bệnh viện để ăn. Tư Tần liếc nhìn suất cơm trưa không ngon hơn trong ảnh của anh là mấy, dùng lời lẽ chính đáng để từ chối, nói trên đường trở về sẽ mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi ăn sau.

Sau khi Tư Tần rời đi, Thượng Vân Xuyên vươn cánh tay phải bị thương nhẹ của mình ra, cẩn thận đặt bình giữ nhiệt lên trên tủ đầu giường, để dành cho buổi tối.

Chị gái ở giường bên cạnh nhìn động tác của anh, cầm chén trà trên tay bày ra bộ dạng của người từng trải: “Chàng trai, bạn gái cậu đối xử với cậu rất tốt.”

Thượng Vân Xuyên quay sang nhìn chị gái đó, mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Cậu cũng phải đối xử với cô ấy tốt vào.”

Thượng Vân Xuyên rũ mắt: “Tôi cũng muốn như vậy.”

Nhưng anh có thể dùng tư cách gì để nói đến chuyện này chứ?

“Những cô gái trẻ rất dễ dàng rung động, nếu gặp phải người xấu thì sẽ khổ lắm.” Chị gái kia thổi chén trà đang bốc khói, giọng điệu nhàn nhạt mà xa xăm.

Thượng Vân Xuyên im lặng, nghiêng đầu nhìn cây lan chi trên bệ cửa sổ.

***

Sau 5 ngày nằm ở bệnh viện, bác sĩ nói Thượng Vân Xuyên gần như đã bình phục và có thể xuất viện. Vì vậy, bọn họ phải tạm biệt chị gái vẫn đang phải bó bột bắp chân ở giường bên cạnh. Lúc rời đi, chị gái đó còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt ái muội, khiến Tư Tần đến một cái liếc mắt cũng không dám.

Ngày anh xuất viện, Quách Trữ đã đến đón bọn họ, còn có cả một trợ lý trẻ tuổi hình như vừa mới tốt nghiệp đến lấy hành lý. Trợ lý Tiểu Thái tò mò nhìn Tư Tần liên tục, Quách Trữ thấy vậy vội vàng chạy tới túm cổ áo kéo anh ta đi. Thật ngu ngốc, không nhìn thấy ánh mắt của ông chủ bọn họ sao?

Tư Tần cùng Thượng Vân Xuyên ngồi ở ghế sau, sau đó vùi đầu nhìn đơn thuốc mà bác sĩ kê, hết lần này đến lần khác cầm tờ hướng dẫn trong hộp thuốc lên so sánh.

Thượng Vân Xuyên vươn tay ra lén lút nắm lấy cổ tay cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh, liền nghe thấy anh nói: “Không phải những loại thuốc đó, có gì thú vị đâu.”

“Mở mang đầu óc.” Tư Tần không vừa ý nhìn anh, sau đó cầm một lọ thuốc mỡ lên, lắc lắc trước mặt anh: “Bác sĩ Trương nói rằng loại thuốc này có tác dụng xóa sẹo rất tốt, nhưng anh vẫn đừng để bị dính nước vào.”

Thượng Vân Xuyên siết chặt cổ tay cô, thầm mừng vì cô không né tránh anh, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn: “Anh biết rồi.”

Sắc mặt Tiểu Thái ngồi ở ghế phụ đầy kinh hãi, anh ta vẫn không dám nhúc nhích mà lén nhìn qua gương chiếu hậu, lỗ tai vểnh lên cao hết mức, chỉ thiếu không dán luôn lên lưng ghế.

Quách Trữ khinh thường liếc nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi chưa trải sự đời bên cạnh mình. Ha ha, anh ta đã sớm nhìn thấy bộ dạng ngọt ngấy này của ông chủ rồi.

Quách Trữ lái xe về nơi ở của Thượng Vân Xuyên.

Tư Tần nhanh chóng xuống xe trước Thượng Vân Xuyên một bước, cho nên Thượng Vân Xuyên cũng không có cơ hội giả vờ vô tình dắt cô đi. Điều này khiến anh có chút hụt hẫng.

Tiểu Thái xách vali của anh đi thẳng vào trong thang máy cùng với ba người kia, vừa định mang vali của ông chủ vào trong nhà liền bị Quách Trữ kéo lại.

Quách Trữ đặt vali ở trước cửa, nở nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Ông chủ, cô Từ, chúng tôi về trước đây.”

Thượng Vân Xuyên gật đầu. Quách Trữ liếc mắt ra hiệu với Tiểu Thái, Tiểu Thái lập tức tiếp nhận ánh mắt đó, đi theo anh ta trở lại thang máy.

Tư Tần đang định cúi xuống cầm hành lý lên thì Thượng Vân Xuyên đã nhẹ nhàng nhấc nó lên trước cô. Cô lo lắng nói: “Anh làm gì vậy, không được nhấc vật nặng lên đâu, miệng vết thương sẽ rách ra mất.”

Thượng Vân Xuyên dịu dàng cười: “Không sao, không nặng, hơn nữa cũng chỉ trong chốc lát thôi mà.” Sau đó, anh mở cửa bước vào nhà, sau đó khẽ đẩy Tư Tần vào bên trong, thuận tay đặt hành lý lên trên tủ ở hành lang trước cửa nhà.

Tư Tần vốn định sẽ mắng anh vài câu, kết quả không hiểu sao lại bị anh đẩy vào trong nhà, hơn nữa còn bị anh kéo tới ngồi xuống sofa.

Thượng Vân Xuyên hỏi cô: “Bữa trưa em muốn ăn gì?”

Tư Tần liếc nhìn điện thoại, đã 11 giờ rưỡi. Cô lấy làm lạ mà hỏi anh: “Ý anh là gì? Không phải định đi nấu cơm đấy chứ?”

Thượng Vân Xuyên cười, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Tư Tần cảm thấy anh đúng là rất khó hiểu: “Đã bảo không được đụng vào nước rồi, cũng không được hoạt động mạnh, anh ngồi yên một chỗ khó như vậy sao?”

Thượng Vân Xuyên chớp mắt, sau lại lén lút nắm lấy ngón tay cô: “Không đụng vào vết thương là được chứ gì? Cũng sắp bình phục rồi mà.”

Sự tập trung của Tư Tần đều dừng ở lời anh đang nói, cho nên không nhận ra anh đang nắm tay mình. Cô nghiêm túc nói: “Đã nói không được là không được. Bộ dạng anh như thế này thì làm được gì chứ hả?”

Thượng Vân Xuyên khẽ mở miệng, cuối cùng đành phải nuốt lại những lý do để giữ cô ở lại xuống, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, vậy anh không làm nữa. Em đừng tức giận.”

Tư Tần lặng lẽ liếc nhìn anh. Chợt nhận ra tay mình đang bị anh nắm lấy, cô cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh rụt tay lại.

Thượng Vân Xuyên ngẩn người nhìn bàn tay trống rỗng của mình, im lặng.

Mấy ngày nay anh sống như một tên trộm vậy.

Rõ ràng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại trầm mê bởi cuộc sống hàng ngày trong tầm tay. Có Tư Tần ở bên cạnh anh, cho dù anh biết những ngày tháng tốt đẹp của mình không còn nhiều lắm, nhưng anh vẫn giả ngu.

Theo những gì anh đã biết được trước đó, có lẽ Lục Ương đã về rồi. Nhưng lại không thấy anh ta nói đang trên đường về trên trang cá nhân, hơn nữa Tư Tần cũng không có gì kỳ lạ cả, mỗi lần cô trả lời điện thoại trước mặt anh đều không phải là của Lục Ương.

Ngoài sự nghi ngờ ra thì Thượng Vân Xuyên còn cảm thấy may mắn, nhưng thấy may mắn rồi lại không cam lòng.

Chị gái ở phòng bệnh cũng cho rằng Tư Tần là bạn gái của anh, anh cũng chưa từng giải thích, mà Tư Tần cũng chưa từng bác bỏ điều đó.

Bọn họ trông rất giống một cặp đôi, đúng không? Thật ra nhìn bọn họ rất xứng đôi, đúng không?

Có lẽ… Còn xứng đôi hơn cả cô và Lục Ương.

Anh phải thừa nhận rằng nửa tháng trở lại đây dũng khí của anh càng ngày càng lớn, cái gì cũng nghĩ ra được.

Một lúc sau, Tư Tần đứng dậy nói: “Em đi nấu cơm.”

Thượng Vân Xuyên ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Tư Tần.

Tư Tần mím môi không nói gì, xoay người đi về phía phòng bếp.

Khi trong phòng bếp vang lên tiếng đồ dùng nhà bếp va vào nhau, Thượng Vân Xuyên mới do dự đi tới cửa phòng bếp.

Tư Tần liếc nhìn anh, nói: “Em không biết nấu gì cả, chỉ biết nấu mỳ thôi. Anh không có ý kiến gì chứ?”

“Không.”

Thượng Vân Xuyên ở bên cạnh nhìn cô rửa rau rồi thái rau. Đúng như lời cô nói, tay chân của cô luống cuống thật, nhưng đối với Thượng Vân Xuyên mà nói, anh không yêu cầu quá nhiều.

Món canh cá lúc trước khiến anh phải mất vài ngày mới quên được, giờ anh lại có thể được ăn mì do chính tay cô nấu, lần tai nạn giao thông này khiến anh được trải nghiệm rất nhiều thứ.

Nhưng không lâu sau đó, Thượng Vân Xuyên không còn cười nổi nữa. Ăn cơm trưa xong, Tư Tần nói cô phải về nhà.

Tay cầm đũa của Thượng Vân Xuyên dừng lại một lúc lâu, sau đó mới nói: “… Vẫn còn sớm mà.”

Tư Tần đang thu dọn lại túi xách và điện thoại, giọng điệu của cô cũng không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Em còn có việc.”

Thượng Vân Xuyên buông đũa xuống đi tới sau lưng cô: “Có chuyện gì vậy?”

Tư Tần không trả lời, cô đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.

Gọi xe taxi rồi yêu cầu tài xế lái vòng quanh bờ sông hai lần, Tư Tần mới trở về nhà. Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô từ từ ngồi xổm xuống dựa vào cánh cửa lạnh lẽo.

Cô nghĩ, có lẽ cô thực sự phải bình tĩnh lại một lúc.

***

Nhưng Thượng Vân Xuyên không cho cô thời gian.

Ngày hôm sau là thứ hai, Tư Tần không phải tăng ca, 6 rưỡi đã rời khỏi công ty, khoảng 7 giờ là về đến tiểu khu cô ở.

Cô nhìn Thượng Vân Xuyên đứng trước cửa tòa nhà, nhất thời không thể tiến bước về phía trước.

Thượng Vân Xuyên do dự một lúc rồi đi về phía cô, dừng ở trước mặt cô.

“Tư Tần.”

Tư Tần điềm tĩnh nói “Vâng”.

Không nghe ra bất cứ cảm xúc chán ghét gì quá mức, Thượng Vân Xuyên do dự nói ra lý do mình tới đây: “Anh cũng không muốn quấy rầy em, nhưng anh bôi thuốc này xong thấy có gì đó không ổn.” Anh xòe tay ra, một lọ thuốc mỡ đang nằm trong lòng bàn tay anh.

Có mấy đứa trẻ bên cạnh đang đá bóng, tiếng cười giòn tan vang lên, cách đó không xa có một vài đôi cụ già đang đi tản bộ, ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu xuống quần thể tiểu khu cao tầng.

“Có gì đó không ổn?” Giọng điệu của Tư Tần không hề dao động, nghe có chút giống như đang hỏi cung.

Tròng mắt của Thượng Vân Xuyên khẽ động: “Là… Sau khi bôi xong rất ngứa, còn hơi đau nữa.”

Một lúc sau, Tư Tần rũ mắt, giơ tay cầm lấy lọ thuốc mỡ trong tay anh.

Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mỡ, hỏi Thượng Vân Xuyên: “Anh muốn em bôi lại cho anh sao?”

Thượng Vân Xuyên cong ngón tay đang đặt ở bên cạnh người lại, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Anh thật sự không bôi được.”

Tư Tần ngước nhìn anh, vẻ mặt anh vô cùng thành khẩn lại rất nghiêm túc, nhưng cô biết đây chỉ là cái cớ của anh.

Nhưng lấy cớ thì sao chứ, cô cũng rất nhớ anh.

Phải, cô nhớ anh.

Dường như muốn không thừa nhận cũng không được.

Tư Tần khẽ thở dài, xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Đi lên đi.”

Thượng Vân Xuyên mắt nhắm mắt mở đi theo Tư Tần vào trong thang máy. Khi thang máy đi lên, anh muốn lại gần cô nhưng lại có chút lo lắng, vì vậy chỉ dám đứng sát bên kia, nhìn chằm chằm vào con số không ngừng thay đổi, lại lén liếc nhìn từng động thái của cô.

Cô sẽ nghĩ như thế nào?

Có phải sẽ cảm thấy anh rất phiền đúng không? Rõ ràng đã tới bệnh viện chăm sóc cho anh rồi, nhưng sau khi xuất viện rồi vẫn tới quấy rầy cô, hơn nữa còn như kẻ ngốc lấy cái cớ không thể bôi được thuốc này nữa.

Cô… Có nhìn ra đây chỉ là một cái cớ không?

Nếu cô không nhận ra thì anh nên thấy may mắn hay là hụt hẫng đây? Dù sao bây giờ anh vẫn có chút thấp thỏm, chỉ hy vọng cô sẽ không lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Cửa thang máy mở ra, Tư Tần bước ra ngoài trước.

Đây là lần thứ tư Thượng Vân Xuyên tới nhà Tư Tần. Lần đầu tiên là đưa cô trở về khi cô say rượu, lần thứ hai là tới tìm cô để giải thích cho sự tọc mạch của mình, còn mặt dày nói không ngại trở thành công cụ của cô, lần thứ ba là đưa cô về khi cô ngất xỉu vì bị sốt. Đây là lần đầu tiên anh đặt chân tới đây mà có sự đồng ý của Tư Tần.

Tư Tần mở cửa đi vào nhà, sau đó xoay người nhìn Thượng Vân Xuyên đang thay giày ở hành lang trước cửa nhà. Hình như lần trước anh cũng đi đôi dép lê này, đây là đôi dép cô đã chuẩn bị cho Lục Ương, chúng vẫn luôn được đặt trong tủ đựng giày. Tất nhiên, cô vẫn để chúng ở đây để đề phòng Lục Ương muốn tới đây tính sổ, nhưng cuối cùng lại không dùng tới.

Khi Thượng Vân Xuyên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Tần đang chăm chú nhìn mình. Trái tim anh bất giác nhảy dựng lên, không biết có phải mình đã làm gì sai không, chỉ chắp tay đứng tại chỗ.

Tư Tần hoàn hồn khi thấy anh vẫn còn đang đứng ở bên cạnh tủ đựng giày, lấy làm lạ mà hỏi: “Sao anh vẫn còn đứng ở đó vậy? Vào đi.”

Lúc này Thượng Vân Xuyên mới đi vào.

Tư Tần đi vào phòng tắm rửa sạch tay, sau khi lau khô rồi mới trở lại phòng khác ngồi xuống ghế sofa, mở nắp lọ thuốc mở vừa đặt ở trên bàn trà ra, nói với Thượng Vân Xuyên đang ngồi ở một bên: “Cuộn tay áo lên đi.”

Thượng Vân Xuyên cởi khuy áo trên măng sét ra, xắn tay áo lên, để lộ một vết sẹo màu đỏ dài khoảng 5cm phía sau cánh tay trái. Tư Tần bóp thuốc mỡ lên ngón tay cái bên phải, hơi nghiêng người, cẩn thận bôi thuốc mỡ quanh miệng vết thương, sau đó nhẹ nhàng xoa đi.

Thượng Vân Xuyên cúi đầu nhìn cô, anh chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cùng chiếc mũi nhỏ xinh xắn của cô. Cô rất chuyên chú, rất cẩn thận, giống như là sợ anh bị đau, thỉnh thoảng còn khẽ thổi vào miệng vết thương.

Đột nhiên Thượng Vân Xuyên có chút buồn tủi.

Rõ ràng anh nên hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, có thể mềm lòng vì một khoảnh khắc dịu dàng này như một món quà trời ban cho, nhưng không hiểu tại sao anh lại thấy rất ghen tỵ với Lục Ương.

Có phải Tư Tần cũng dịu dàng như vậy với Lục Ương đúng không?

Anh lập tức cảm thấy chính mình có chút buồn cười.

Làm thế nào lại có thể hỏi một câu như vậy chứ? Đó là sự thật mà, bởi vì sự dịu dàng của cô có lẽ đã dành hết cho anh. Những gì anh nhận được trong những ngày này chẳng qua chỉ sự cảm thông và thương hại giống như lúc cô say rượu mà thôi.

Lục Ương không giống anh. Lục Ương có thể danh chính ngôn thuận mà ôm cô, hôn cô, làm nũng với cô, nhận được rất nhiều sự quan tâm có thể bị lãng phí của Tư Tần.

Anh thì không thể, anh phải hao tổn rất nhiều tâm tư mới có thể gặp được cô, chứ đừng nói là những tâm tư không thể nói ra với người khác.

Tư Tần bôi thuốc xong ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt có phần trống rỗng của Thượng Vân Xuyên. Cô nhăn mũi, hỏi anh: “Anh sao vậy? Trông dữ tợn quá.”

Thượng Vân Xuyên sững sờ khi nghe được lời này. Anh chớp chớp mắt thu lại một chút cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng nói: “… Đâu có.”

Tư Tần liếc nhìn anh: “Tay kia.”

Thượng Vân Xuyên vội vàng xắn tay áo phải lên, vươn tay qua.

Vết thương trên tay phải nhẹ hơn, Tư Tần nhanh chóng bôi thuốc rồi ngồi thẳng lại, cúi đầu vặn nắp lọ thuốc.

Thượng Vân Xuyên chậm rãi cài nút tay áo lại, lén lút nhìn Tư Tần. Thấy cô đột nhiên nhìn qua, anh lập tức cau mày giả bộ khó cài cúc áo.

Tư Tần thờ ơ nhìn anh diễn kịch.

Thượng Vân Xuyên cài một cúc áo mất một phút, Tư Tần nhìn thấy vậy cũng mệt mỏi vì anh.

Thượng Vân Xuyên vốn định giả vờ để kéo dài thời gian, nhưng lúc cài cúc áo lại, một sự yếu đuối trào dâng từ tận đáy lòng anh.

Anh có chút thừa nhận rằng hành động của mình trước mặt Tư Tần vụng về như một vai hề vậy.

Vì vậy, anh buông tay xuống, lặng lẽ ngồi thêm trong chốc lát, sau đó đứng lên.

Tư Tần ngẩng đầu nhìn anh, cô nghe thấy anh nói: “Cảm ơn, anh… Đi trước đây.”

Thượng Vân Xuyên đợi thêm một lúc, thấy Tư Tần không có chút phản ứng nào, trong lòng tự giễu cợt chính mình, sau đó xoay người đi về phía cửa.

“Thượng Vân Xuyên.”

Khi đi tới hành lang trước cửa, giọng nói phía sau vang lên rất rõ ràng. Thượng Vân Xuyên sững sờ một lúc mới quay đầu lại.

Tư Tần đứng dậy khỏi sofa, cân nhắc một chút rồi mới nói: “Không phải mỗi ngày anh đều phải bôi thuốc sao?”

“… Ừ.”

Cô nghĩ có thể do mình nói quá lắt léo, nên đã thẳng thừng hơn một chút: “Anh… Anh định bôi thuốc như thế nào? Không phải không làm được sao?”

Thượng Vân Xuyên có chút buồn rầu mà rũ mắt xuống, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: “Không sao, anh sẽ thử lại lần nữa.”

Tư Tần trừng mắt nhìn anh, nhìn kỹ sắc mặt của anh mới phát hiện ra anh rất nghiêm túc.

Cô có chút tức giận, đi vài bước về phía cửa: “Vậy sao hôm nay anh không thử?”

Thượng Vân Xuyên hoảng sợ. Anh cho rằng cô đang muốn hỏi tội anh, ngón tay bất giác cuộn lại.

Một lúc sau, anh nói: “Anh xin lỗi.”

Tư Tần thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.

Cô lặng lẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Thượng Vân Xuyên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một chút, nghẹn giọng một hồi lâu.

Tư Tần nhớ chuyện này cũng đã xảy ra rất nhiều lần trước đây. Một khi Thượng Vân Xuyên cảm thấy cô đang tức giận liền lập tức nói xin lỗi, cũng không hỏi nguyên nhân là tại sao. Cô đột nhiên cảm thấy so đo với anh chuyện này thật sự giống như là đang bắt nạt anh vậy.

Cô hít thở đều đều, chậm rãi chớp mắt: “Nơi này cách công ty của anh không xa đúng không?”

Thượng Vân Xuyên khó hiểu mà ngẩng đầu, nhìn cô.

Nhìn vào đôi mắt lộ rõ ​​vẻ khó hiểu của anh, Tư Tần thật sự muốn nôn ra ba lít máu.

Trong nháy mắt cô có cái suy nghĩ, có lẽ cô không nói thì hơn.

Phiền phức.

Tại sao trên đời lại có người ngốc nghếch như vậy chứ? Rõ ràng hai người đã có đủ loại thân mật rồi, vậy mà anh vẫn như một khúc gỗ vậy.

Thượng Vân Xuyên thấy Tư Tần tức giận, hơn nữa càng ngày càng có xu thế gia tăng hơn. Anh rất muốn mở miệng giải thích cho chính mình, nhưng đã mở miệng rồi lại không biết nên biểu đạt như thế nào.

Tư Tần hít một hơi thật sâu, nhìn đi nơi khác, uyển chuyển nói: “Anh có thể ở lại đây, em bôi thuốc giúp anh.”

Đợi vài giây nhưng vẫn không nhận được phản hồi, Tư Tần quay lại nhìn Thượng Vân Xuyên.

Anh vẫn ngây ngốc như cũ. Cuối cùng Tư Tần cũng không thể tức giận được nữa mà bật cười: “Nếu anh không tiện thì thôi.”

Nói xong xoay người rời đi.

Động tác của Thượng Vân Xuyên còn nhanh hơn phản ứng của não anh. Anh tiến lên hai bước để ngăn Tư Tần lại. Bước chân của Tư Tần dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau.

“Tiện…” Thượng Vân Xuyên chớp mắt , mấy giây sau mới bừng tỉnh: “Tiện, tiện, anh rất tiện.”