Đám người trầm mặc.

Trước đó là một đối chín, cô thắng được dễ trở bàn tay, hiện tại một đối một đôi, như thường thắng vô cùng dễ dàng.

Lâm Thiển đắc ý nhướn mày nhìn chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp trừng cô một chút, giọng điệu giáo huấn "Cẩn thận."

Nhưng Lâm Thiển thấy được nụ cười của cô chủ nhiệm, cô ngoan ngoãn gật đầu "Vâng."

Một trận sóng gió đã qua, Lâm Thiển cũng không muốn tiếp tục truy cứu, bởi vì cô sợ phiền phức, đánh cái đỡ thôi mà, thế nào nhận được nhiều sự quan tâm như vậy.

Tuy nhiên, chuyện kế tiếp mặc dù Lâm Thiển không quan tâm, nhưng phụ huynh của những học sinh kia không thể nào bỏ qua cho Nam Âm, mà trường học cũng tiến hành xử phạt Nam Âm.

Từ văn phòng đi ra, Lâm Thiển đi đường tư thế đều là nghênh ngang, cô thật muốn cảm tạ những người đi đường thấy cô đánh nhau mà quay video.

Mà ở bên ngoài chờ Lâm Du hưng phấn đến cực điểm "Ha ha ha, Lâm Thiển, mày vừa rồi đẹp trai đến ngây người."

Lâm Thiển hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, nâng cằm lên, ngữ khí bảy phần ngạo mạn ba phần lỗ mãng, cô hỏi "Gọi tao là cái gì?"

"Thiển gia, người thật giỏi."

Chương 37: Cô ta là một chuyện cười (1)

Lâm Thiển nắm lấy bả vai của Lâm Du, miệng hơi cười.

"Ha ha ha, tao cũng cảm thấy tao rất đẹp trai, sao tao có thể đẹp trai đến thế? Ha ha ha."

Lâm Du miệng cười run rẩy "Hừ, vừa rồi Nam Âm giận đến đen mặt, quá sung sướng, tiện nhân này ngày thường cùng tao ganh đua so sánh đối nghịch, lần này thực tốt, ác giả ác báo, thật hả dạ."

"Nhìn mày kìa, bộ dạng không có tiền đồ gì hết, cô ta có thể hơn được mày sao?"

"Mặc dù tao không nhìn trúng cô ta, nhưng cô ta đều ở trước mặt tao ngăn cản tầm nhìn, mỗi lần đều thấy khuôn mặt hơn mười lớp phấn kia, thật chói mắt."

"Cô ta dù sao cũng là hoa khôi của trường, mày đây là ghen tỵ đến đỏ mắt sao?"

Lâm Du nghe xong nhảy cẫng lên "Cô ta vậy mà là hoa khôi? Tự phong là hoa khôi liền trở thành hoa khôi sao?"

Lâm Thiển cười một tiếng, an ủi "Cô ta chính là chuyện cười, mày mới là hoa khôi đầu bảng của Đại học B."

Lâm Du nghiêng người liếc cô, một tay đẩy tay cô đang để trên vai mình ra "Tao nhổ vào, Lâm Thiển mày đúng là miệng chó nhả không ra ngà voi, cái gì mà đầu bảng, thật khó nghe."

"Trong mồm chó đương nhiên không thể nhả ra ngà voi, đặc biệt ta giống như chú gấu Teddy đáng yêu, gâu gâu, ha ha."

"......"

"Ai da, hoa khôi Lâm, trời đã muộn, mày không nhanh chóng về nhà, cha mẹ mày sẽ nổi bão mất, trước kia còn có tao làm bia đỡ đạn cho mày, hiện tại mày chỉ có thể một mình chịu đựng thôi."

Lâm Du liếc cô một cái, rõ ràng là lo lắng cho mình, thế nhưng mà lại dùng lời này để chọc tức mình, chuyện này chỉ có Lâm Thiển mới làm.

"Này, Lâm Thiển, mày phải nói đúng sự thật những gì tao hỏi, gia đình Cố đại thiếu, họ......."

"Mày hỏi thăm người nhà chồng tao để làm gì đó?"

"....."

"Hôm qua tao nhìn thấy mày dùng ánh mắt si mê nhìn người ngốc nhiều tiền đó, hay là mày có ý đồ với anh ta? Mày thật giống biến thái, người ta thế nhưng là em rể mày đó."

"Em gái cái đầu mày."

"ÀI, tao không phải em gái mày sao?"

".....Lâm Thiển mày tin tao xé miệng mày hay không?!"

Lâm Thiển lắc đầu, lè lưỡi cười to "Tao không tin! Ha ha ha."

"...."