Đứng trước giường Minh Ức Hàm, Hân Vân ánh mắt ẩn chứa u buồn sâu đậm. Sau một lúc lâu, nàng mới từ từ ngồi xuống giường, sườn đối với Ức Hàm, tựa hồ có chuyện muốn nói, rồi lại cúi đầu trầm mặc.

Nhìn Hân Vân biểu tình như vậy, Minh Ức Hàm hiểu được vừa rồi Hân Vân ở bên ngoài, nhất định nghe được nàng cùng mẫu thân nói chuyện. Tuy mấy ngày nay, nàng vẫn thực hy vọng Hân Vân có thể tin tưởng dược không phải nàng hạ, mà hiện tại Hân Vân cũng đã biết rõ mọi việc, hơn nữa còn bởi vậy mà vô cùng áy náy hổ thẹn, nhưng Ức Hàm lại thấy đau lòng, đau đến mức nàng đem những ủy khuất mình phải chịu mấy ngày qua ném lên chính tầng mây. Vì muốn phá tan bầu không khí gượng gạo, nàng lặp lại câu nói mỗi ngày của mình:

" Chàng...... Đã trở lại?"

" Ân." Hân Vân khẽ gật đầu.

" Hôm nay...... Như thế nào trở về sớm như vậy?" Minh Ức Hàm sợ không gian lại rơi vào trầm mặc, tùy ý tìm đề tài. Có thể bởi vì thân thể không thoải mái, nàng nói xong, lại khụ vài cái.

Ngôn Hân Vân vội vàng đến bên nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, lo lắng hỏi:

" Nàng không có việc gì chứ?"

Ức Hàm lắc lắc đầu, thấy Hân Vân rốt cuộc cũng bằng lòng nói chuyện với mình, nhịn không được thì thào:

"Chàng nếu vĩnh viễn có thể đối với thiếp giống giờ phút này, thiếp liền không có việc gì......" Nói xong, khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng hiện lên một tia ửng đỏ.

Ngôn Hân Vân ngẩn người, bàn tay đang giúp Ức Hàm nhuận khí chợt dừng lại. Thật lâu sau, nàng mới xoay người đi, nặng nề nói:

" Vừa rồi ta đứng bên ngoài vô tình nghe được nàng cùng mẫu thân mình nói chuyện...... Thực xin lỗi, ta ngày đó nặng lời, hy vọng nàng đừng để trong lòng, ta...... Ta không phải cố ý...... Ta...... Ta......" Nàng lần đầu tiên cảm thấy được chính mình cũng có thời điểm nói năng lộn xộn, nói cả nửa buổi cũng không biết mình nói cái gì..

Thấy Hân Vân như vậy, Minh Ức Hàm trong lòng không hiểu vì sao nổi lên một trận chua xót, đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hân Vân, áp mặt vào bả vai Hân Vân, lại kìm không được nức nở.

Ngôn Hân Vân phút chốc ngẩn người, một khắc kia khi bị Ức Hàm ôm chặt, thân mình khẽ run, cả kinh nói:

" Minh tiểu thư, nàng......"

Nàng vừa muốn thoát khói vòng tay Minh Ức Hàm, lại không ngờ tới Ức Hàm càng cố gắng ôm chặt.

" Không cần gọi thiếp 'Minh tiểu thư', khụ...... Trước mặt Ngôn Hân Vân, thiếp muốn làm thế tử của chàng, chàng hiểu không? Có lẽ, nghe thiếp nói vậy, chàng sẽ hội mắng thiếp không biết liêm sỉ. Chính là không biết liêm sỉ cũng tốt, không cảm thấy thẹn cũng không sao, chàng đừng hy vọng chỉ bằng một câu' tịch nguyệt mười lăm' cùng đưa ra cái gọi là' hưu thư' là có thể đem thiếp vứt bỏ. Hân Vân," Minh Ức Hàm nức nở, càng ôm chặt Hân Vân hơn, giọng nói đã nghẹn đi vì lệ," Chàng rốt cuộc có hiểu tình cảm của thiếp với chàng hay không? Từ khi còn ở Thiên Tầm Tự kia, thiếp cũng đã ái thượng chàng; một khắc chàng xả thân cứu thiếp kia, thiếp, cũng đã định sẽ thuộc về chàng. Những năm qua, vì trong lòng có chàng, thiếp nhiều lần cự tuyệt người khác cầu thân, thậm chí vì chàng, cam tâm mạo hiểm giả thành thân. Thiếp thực sự cũng muốn vì chàng làm chút gì đó, thế nhưng, chàng từ trước đến giờ, đến một cái liếc mắt cũng không cho thiếp? Vì cái gì chàng luôn tận lực tránh mặt thiếp? Chàng có biết lạnh nhạt của chàng thương tổn thiếp đến thế nào không? Kỳ thật, chàng chỉ cần mỗi ngày cùng thiếp nói một câu thôi, thiếp cũng sẽ vô cùng cao hứng; chàng mỗi ngày chỉ cần nhìn thiếp một cái, thiếp cũng sẽ vui vẻ cả ngày. Thiếp thà để chàng mở miệng mắng chửi thiếp, cũng không muốn chàng ngày ngày đối thiếp hờ hững như vậy, Vân...... Khụ...... Chàng biết không?"

Ngôn Hân Vân nghe đến lòng quặn đau, hốc mắt đã hoe đỏ, lại cố gắng ổn định ngữ khí:

" Không, người nàng yêu chính là 'Tiểu Hàm' của nàng, không phải' Ngôn Hân Vân'. Một người trí nhớ không toàn vẹn, căn bản không xứng nhận tình cảm sâu đậm như vậy của nàng, cũng không đủ sức yêu nàng. Dù là miễn cưỡng cùng nàng một chỗ, chỉ cần lâu thêm chút nữa, nàng sẽ biết,' Ngôn Hân Vân' vĩnh viễn chính là' Ngôn Hân Vân', không thể trở thành 'Tiểu Hàm' trong trí nhớ của nàng. Rồi cũng sẽ làm nàng thất vọng. Đau dài không bằng đau ngắn, Minh tiểu thư, buông tay đi. Ngươi nhìn kĩ đi, người ngươi đang ôm, cũng không phải 'Tiểu Hàm ca' hoàn mỹ của nàng, mà là 'Ngôn đại ca', nàng hiểu không?" [Hiểu hiểu đầu chú, im không anh tống cho cái dép giờ =.,=]

" Thiếp hiểu, người không hiểu là chàng......" Dựa vào lưng nàng, Minh Ức Hàm nghẹn ngào nói," Chàng nghĩ đến giờ, thiếp còn đối 'Tiểu Hàm' trong quá khứ vương vấn sao? Chàng có nghĩ đến Hân Vân hiện tại một lần lại một lần khuyên thiếp quên đi đoạn quá khứ thống khổ kia, thay thiếp tu họa, vì thiếp giải độc chữa thương, sợ thiếp gặp mưa mà không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, cõng thiếp về Hộ quốc tự ngày đó không, thiếp thật sự có thể chưa từng động lòng sao?"

" Nàng...... Nàng nói cái gì?" Ngôn Hân Vân trong lòng rối loạn.

" Chàng căn bản không biết, mà thiếp chính mình cũng không dám thừa nhận sự thật này-kỳ thật thiếp đã vô tri vô giác mà yêu Hân Vân, chỉ vì trong lòng còn sở chúc, nên mới không dám yêu một ai, cũng không dám để người khác yêu mình ......"

Nghe nàng như vậy bày tỏ tình cảm, Hân Vân nhất thời cả người run rẩy, một lúc sau mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng:

" Không, nàng đừng như vậy, Hân Vân thật không nhận nổi! Hân Vân không đáng để nàng yêu như vậy, nàng không nhớ mấy ngày nay ta đối nàng thế nào sao? Ta......"

Lời còn chưa dứt, Minh Ức Hàm đem trán áp lên lưng Hân Vân, ngắt lời:

" Thiếp đã quên! Thiếp hiện tại cái gì đều quên. Nếu chàng là vì thiếp nhắc tới quá khứ mới lạnh nhạt thờ ơ như vậy, thiếp từ giờ khắc này trở đi, khụ...... Thiếp sẽ không nhắc lại quá khứ cùng 'Tiểu Hàm' nữa, từ nay về sau, cả cuộc đời thiếp chỉ có một phu quân ' Ngôn Hân Vân'," Nói xong, nàng vươn bàn tay đang ôm thắt lưng Hân Vân nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng,"Chấp Vân tay, cùng Vân giai lão, nếu được như vậy, thiếp có chết cũng nguyện ý!"

Chấp Vân tay, cùng Vân giai lão?

Cảm giác lòng bàn tay kia mang lại một cỗ nhu tình ấm áp, Ngôn Hân Vân không tự chủ lặp lại những lời này, tâm có chút mơ màng: Đây là một câu bày tỏ đơn giản mà khắc sâu thế nào a! Nhớ khi nào, ta cũng từng ước, sẽ có người cầm tay ta nói lời ước nguyện, chính là trăm triệu lần cũng không ngờ tới, hôm nay hướng ta bày tỏ, lại là một nữ nhân...... Hân Vân tựa hồ lâm vào trầm tư thật lâu, thế nhưng lại bất tri bất giác nắm chặt bàn tay ấm áp của Ức Hàm, chìm vào một loại nhu tình không thể lí giải.

Không!-Lý trí đột nhiên bừng tỉnh: Đều là nữ tử, ta như thế nào có thể đối nàng có loại tình cảm này?! Ta nhất định điên rồi! Ta không nên như vậy ý loạn tình mê! Ta đối nàng từ đầu tới cuối chỉ có áy náy! Chỉ có đồng tình! Ta hiện tại hẳn là nên cho nàng biết rõ mọi việc, tránh nàng càng lún càng sâu!

Ngôn Hân Vân liền như vậy gỡ tay Minh Ức Hàm ra khỏi người mình, cố gắng bảo trì bình tĩnh, nói:

" Minh tiểu thư, ta......"

"Thiếp nói rồi, không cần lại gọi thiếp 'Minh tiểu thư'", Ức Hàm khẽ khóc, đem thân mình Hân Vân ôm chặt, "Trước mặt chàng, thiếp muốn mình chính là thê tử của chàng."

" Nhưng ta là nữ......" Ngôn Hân Vân nóng lòng muốn giải thích, cũng không ngờ Minh Ức Hàm đột nhiên ho khan liên hồi. Hân Vân nghe âm thanh nàng ho có chút khác thường, vội vàng gỡ hai tay Minh Ức Hàm khỏi người mình, xoay người lại, đỡ lấy hai vai Minh Ức Hàm, nhìn kỹ, lại phát hiện bên khóe miệng nàng rỉ rat ơ máu.

Ngôn Hân Vân cũng không thể giữ nổi bình tĩnh:

" Nàng ho ra máu?"

Minh Ức Hàm không trả lời, chính là khuôn mặt tái nhợt hiện lên một kia cười khổ, thực chua sót mà cười.

Ngôn Hân Vân tựa hồ lo lắng quá thành có chút sinh khí, từ trong lòng rút ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thay nàng lau đi tơ máu, lại lấy nước cho nàng súc miệng, một hồi sau, mới có thể lại trấn tĩnh ngồi xuống nói chuyện.

Minh Ức Hàm nhìn Ngôn Hân Vân trong lúc vô tình toát ra quan tâm săn sóc, khóe miệng khẽ vẽ lên một nụ cười ngọt ngào: này có phải hắn đã chịu nhận ta không? Hắn sẽ không lại như trước lãnh đạm chứ? Nếu đúng như vậy mà nói, lão thiên gia, người có làm ta giảm thọ mười năm, ta đây một câu cũng không oán hận!

Mà sau khi ngồi xuống bên người Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân lại tiếp tục lo lắng: Nàng hiện tại thân mình không tốt, nếu ngay bây giờ nói cho nàng biết chân tướng mọi việc, muốn nàng không kích động là không có khả năng. Vẫn là đợi nàng thân thể tốt một chút rồi nói. Ai...... Hân Vân cõi lòng nặng nề thầm thở dài: Lão thiên gia, cầu người thấy nàng là một nữ tử như vậy, liền cho nàng một cái kết có hậu đi, đừng cứ như vậy đùa cợt nàng. Đều là nữ tử, ta làm sao có thể cùng nàng? Cho dù ta ái thượng nàng, một khi nàng biết ta là nữ tử, nàng cũng làm sao có thể chấp nhận ta. Mà dù nàng đón nhận đi nữa, loại tình yêu này của chúng ta, có thể đối mặt với thế nhân mà sống sao? Chúng ta có thể đi đến cuối cùng sao?

Ngôn Hân Vân nghĩ, không khỏi liên tục lắc đầu, hồi lâu lại hướng Minh Ức Hàm, ân cần nói:

" Chờ nàng thân thể tốt một chút, chúng ta lại hảo hảo nói chuyện cùng nhau. Ngày mai phải đến' thu thủy biệt viện', hẳn phải mất một giờ ngồi trên mã xa, nàng hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, có cái gì không khoẻ kêu ta một tiếng, biết không?"

" Ta......" Minh Ức Hàm còn muốn nói cái gì, nhưng chần chờ một chút, lại gật gật đầu. Có lẽ nhìn thấy trong mắt Ngôn Hân Vân không còn vẻ lạnh lùng trước kia, nàng trong lòng cũng ân tâm đôi chút.

Hân Vân khóe miệng khẽ nhếch, đỡ nàng nằm xuống, lại giúp nàng đắp chăn thật tốt, rồi mới lấy chăn gối của mình trải ra đất.

Nhưng lúc Hân Vân cầm gối lên, mới nhận ra đó không phải là gối của mình. Lúc này Ức Hàm cũng ý thức được mình đã nằm nhầm gối của Hân Vân, ngượng ngùng ho khan:

"...... Chàng giúp thiếp đem gối đầu đổi lại đi...... Khụ......"

Thấy nàng lại ho khan, Ngôn Hân Vân có chút lo lắng, vội vàng kéo chăn lại cho nàng, ôn nhu nói:

" Không cần đổi, ngủ gối nào cũng giống nhau, quan trọng là nàng hảo nghỉ ngơi."

Nói xong, nàng cầm gối của Minh Ức Hàm chuẩn bị đặt lên sàn nhà, lại không ngờ dưới gối có cái gì đó.

Minh Ức Hàm lúc này mới hoảng hốt nhơ tới chuyện gì, vội vàng muốn thu lại cái gì đó dưới gối, nhưng Hân Vân so với nàng nhanh hơn, đem vật kia cầm lên, nhìn kỹ, đúng là khăn tay ngày đó mình thay Ức Hàm băng bó khi nàng bị độc xà cắn.

Hân Vân có chút kinh ngạc:

"Này khăn tay, nàng còn giữ?"

Ức Hàm lập tức đỏ mặt, do dự cả nửa ngày, mới nhẹ giọng trả lời:

"Này khăn tay chính là dùng tơ lụa thượng đẳng của Hàng Châu may thành, vứt nó đi, thực đáng tiếc, vì thế thiếp đem nó tẩy sạch rồi giữ lại..."

"Giữ lại?"

"Ân..." Nàng khẽ gật gật đầu, lại nhẹ nhàng nói, "Mấy ngày nay, chàng luôn đi sớm về trễ, có khi vài hôm đều không được thấy chàng, cho nên thiếp liền đem khăn tay của chàng giữ bên mình, thấy nó, cũng giống thấy chàng, như thể chàng chưa từng rời thiếp mà đi vậy...Khụ..." [lừa tình giỏi quá em ạ ]

Ngôn Hân Vân tuấn mi nhíu lại, tâm tựa hồ có cái gì đó đè nặng, có chút thở không nổi. Sau một lúc lâu, nàng thật sâu thở dài, đạm nhạt nói:

" Vì cái gì phải đối ta tốt như vậy? Ta có cái gì đáng giá để nàng vì ta toàn tâm toàn ý? Nàng tài mạo song toàn, cầm kì thư họa không gì không tinh, còn nhớ trước khi ta cùng nàng thành hôn, có bao nhiêu vương tôn công tử đệ tử môn phái vì nàng mà cuồng? Có bao nhiêu nhân sĩ vì nàng đoạt khối cầu xanh kia? Hơn nữa cái vị Thượng thư công tử Lâm Ẩn Tiên kia-- ta nghe nói hắn còn ba lần tới cửa cầu hôn nàng. Hắn luận tướng mạo có tướng mạo, luận tài đức có tài đức, luận gia thế có gia thế, vì cái gì nàng muốn cự tuyệt hắn? Nếu nàng lúc trước chấp nhận hôn sự, hẳn giờ đây đã cùng người so với ta tốt hơn nhiều. Chí ít thì, nàng hôm nay cũng sẽ không vì ta mà bệnh, lại càng không vì ta lãnh đạm mà mỗi ngày đều cầm khăn tay một mình ôm lấy tương tư." Hân Vân nói xong, nắm chặt lấy khăn tay, ánh mắt lóe lên," Nàng biết không? Ta không đáng để nàng đối tốt như vậy. Nàng càng tốt vơi ta, ta càng cảm thấy mình nợ nàng càng nhiều. Nợ nhiều đến nỗi ta không biết làm sao để đền cho nàng! Nhìn nàng hiện tại biến thành bộ dạng này, ta thật sự rất hận chính mình...... Thật sự rất hận!"

Ngôn Hân Vân càng nói càng kích động, lệ thủy không khỏi ở trong mắt đảo quanh, tay nắm chặt lại

Minh Ức Hàm thấy vậy lại càng đau lòng, cầm nước mắt, vươn hai tay, ôm lấy bàn tay đã đỏ lên của Hân Vân, nói:

" Chàng đừng như vậy có được không? Thiếp...Thiếp biết chuyện hạ dược đối chàng mà nói là sỉ nhục, chàng có giận cũng là chuyện thường. Khụ...... Về thân thể thiếp, là thiếp chính mình chăm sóc không tốt, mới có thể đem chính mình biến thành như vậy, không liên quan chuyện của chàng, Hân Vân, chàng......" Minh Ức Hàm nói xong, đẩy chăn ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Hân Vân, lại nói," Chàng đừng tự trách, thiếp chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền không có việc gì, thật sự!"

Ngôn Hân Vân nghe được tâm tình càng lo lắng, nàng quay đầu, dừng trước mặt 'thê tử' thâm tình này, thầm nghĩ: Vì cái gì nàng phải tốt với ta như vậy? Vì cái gì lão thiên gia phải trêu đùa chúng ta đến bước này? Thiên! Ta thật sự không thể lần nữa phụ nàng, ta hiện tại liền phải cùng nàng nói rõ ràng!

Hân Vân tâm ý đã quyết, đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Ức Hàm," Sưu" một tiếng, đứng lên.

" Chàng...... Chàng làm sao vậy?" Thấy Ngôn Hân Vân như vậy, Ức Hàm nhất thời cảm thấy sợ hãi: Ánh mắt hắn lại quay trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu......

Ngôn Hân Vân hít một hơi, mở miệng giải thích:

" Lung nhi, ta thật sự không hơp với nàng, kỳ thật ta là nữ......"

" Khụ......" Minh Ức Hàm vừa nghe đến câu kia" Ta thật sự không hợp với nàng", lập tức ức không được nội tâm thống khổ, mãnh liệt ho khan.

Trong phút chốc, chăn trên người nàng đều nhiễm huyết hồng đỏ tươi, đỏ đến chói mắt.

Ngôn Hân Vân kinh hãi, vội vàng đỡ nàng ngồi thẳng, lập tức đưa tay đặt lên ngực nàng, vì nàng điều tức.

" Lung nhi......" Ngôn Hân Vân một bên vận khí, một bên cầm không được rơi lệ, thở dài nói," Nàng đây vì sao phải như vậy chấp nhất......"

Đúng vậy, vì sao phải để bản thân khổ như thế? Minh Ức Hàm trong lòng tự hỏi chính mình, lại nhìn đến phu quân đang vì mình truyền chân khí, trên mặt lại hiện lên một tia cười nhợt nhạt.

Cười kia của nàng, Ngôn Hân Vân đầu tiên cảm giác được thế nào là trái tim ứa máu.

***

Sáng sớm hôm sau, Minh Ức Hàm từ hôn mê tỉnh lại. Lúc nàng đem ánh mắt nhìn đến bên giường, mới phát hiện Ngôn Hân Vân đang dựa vào đó ngủ. [Kawaii quá :"> Sau này không biết có ai canh cho bạn ngủ thế không *mơ màng*]

Hân Vân đêm qua vẫn ở bên cạnh ta? Minh Ức Hàm quả thực không dám tin vào mắt mình. Nàng thân thủ muốn đánh chính mình xem có phải đang mơ hay không, lại kinh giác nhận ra tay của mình còn đang bị Hân Vân gắt gao ôm chặt.

Minh Ức Hàm sợ ngây người, nàng hoài nghi chính mình đang mơ, nếu không Hân Vân như thế nào có thể như vậy gần gũi với mình, ngay cả khi ngủ cũng không rời tay mình?

Có lẽ cảm giác được cử động của Ức Hàm, Ngôn Hân Vân lập tức tỉnh lại, nàng ngẩng đầu liền thấy chính mình" Thê tử" Thật sự tỉnh rồi, trên mặt không giấu nổi biểu tình vui mừng:

" Nàng...... Tỉnh lại?"

Minh Ức Hàm không có trả lời, bởi vì nàng còn bồi hồi ở giống như trong mộng mà lại không phải là mộng, nàng không dám tin người trước mắt này, trên mặt còn lưu lại nước mắt thương tâm, lại chính là phu quân mình ngày đêm mong nhớ.

" Nàng sao vậy? Không được khỏe sao?" Ngôn Hân Vân thấy nàng ánh mắt ngốc lăng, không khỏi nắm chặt tay nàng, ôn nhu săn sóc. [Nó thì làm sao Hám giai thôi]

" Thiếp đang mơ phải không?" Minh Ức Hàm nhẹ nhàng hỏi một câu, nhìn tay mình trong tay Hân Vân," Chàng trông ta ngủ một đêm?"

Ngôn Hân Vân hít một hơi, gật gật đầu:

" Nàng không phải đang nằm mơ. Ngày hôm qua, buổi tối, nàng làm ta lo lắng muốn chết......" Dừng một chút, lại ôn nhu hỏi," Hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa? Nếu không, ta tìm Khải Nhứ bắt mạch cho ànng?" Nói xong đã muốn chuẩn bị rời phòng.

Minh Ức Hàm một phen giữ chặt tay Hân Vân:

" Đừng...... Khụ......"

Hân Vân lập tức đứng lại, có chút khẩn trương cùng lo lắng:

" Làm sao vậy? Không khoẻ?"

Cảm nhận được quan tâm chân thành của Hân Vân, Minh Ức Hàm cuối cùng cũng cảm thấy được chính mình không phải ở trong mộng, dùng ánh mắt cảm kích nhìn khuôn mặt còn vương lệ thủy của Hân Vân, sau một lúc lâu, nàng cũng cầm nước mắt, tựa hồ sợ Hân Vân lại chạy trốn mình, nhanh tay nắm chặt lấy tay Hân Vân, lên tiếng:

" Thiếp không cần Khải Nhứ xem mạch, chàng không cần đi...... Không cần...... Khụ khụ......"

" Hảo hảo, ta không đi tìm Khải Nhứ," Hân Vân cảm thấy chính mình hảo giống tiểu hài tử bị lừa gạt, vì lo lắng cho thân thể Ức Hàm, nàng muốn gì mình đều thực hiện," Nàng xem nàng ho thành như vậy, ta vẫn là nên lấy cho nàng chén nước uống để nhuận khí." Nói xong lại đứng dậy.

" Không...... Vân, chớ đi......" Minh Ức Hàm lại một lần nữa nắm chặt tay Hân Vân, cố gắng ép nàng ngồi xuống.

Hân Vân đành phải vội vàng đỡ Ức Hàm ngồi xuống bên giường, còn mình thì ngồi cạnh nàng:

" Kia, nàng cần cái gì? Nói cho ta, ta lập tức đi làm."

Minh Ức Hàm thấy Ngôn Hân Vân phá lệ ôn nhu, không còn vẻ đạm nhạt ngày thường, vươn cánh tay trắng nõn xoa nhẹ mặt Hân Vân, lau đi nước mắt của nàng, cuối cùng, nhẹ nhàng tiến nhập lồng ngực Hân Vân, ngượng ngùng khẽ nói:

" Thiếp chỉ cần chàng, thiếp không muốn rời chàng nửa bước."

Ngôn Hân Vân thoáng hốt hoảng khi nàng dựa vào ngực mình, may mắn chính mình đã buộc vải thật chặt, nàng chắc cũng không thể cảm thấy điều gì bất thường, sâu trong tâm khảm, cảm xúc mãnh liệt kia lại trỗi dậy. Bất tri bất giác, nàng lại có chút muốn mình cứ như vậy mà ôm Minh Ức Hàm. [Ôi tội nghiệp em Vân Bó ngực vậy có bữa gãy xương đó em ]

Này là yêu sao? Hân Vân không ngừng tự hỏi chính mình. Nhiều năm qua, Hân Vân vẫn sống với trí nhớ không toàn vẹn này, số lần Khải Nhứ vì nàng thử trị liệu nhưng vô dụng cũng không phải chỉ một lần, nàng biết rõ khôi phục trí nhớ là chuyện không có khả năng, cho nên những năm gần đây, nguyện vọng lớn nhất của nàng không phải khôi phục trí nhớ, mà là hi vọng có thể tìm được một người tri kỉ, có thể cùng mình an an ổn ổn đi nốt quãng đời còn lại.

Chính là, vận mệnh thường xuyên giễu cợt nàng. Khi nàng đang chờ mong lang quân như ý xuất hiện, Cao Lệ sứ giả nhiều năm đến tiến cống đều đưa ra đề nghị cầu thân, nàng dần dần biết được chính mình sắp xui xẻo bị lôi vào một cuộc hôn nhân chính trị . Nhất thời, tất cả mơ mộng của nàng đều như sụp đổ.

Nhớ rõ ba năm trước đây, Cao Lệ sứ giả lần đầu đưa ra ý muốn kết thân, trưởng công chúa lúc đó đã xuất giá, Hoàng thượng lấy lý do tiểu công chúa còn chỉ là một hài tử nhỏ bé mà cự tuyệt thỉnh cầu của Cao Lệ quốc. Một năm trước, Cao Lệ cùng Đông Doanh chuẩn bị xảy ra chiến tranh, Cao lệ sứ giả cũng đến xin viện binh, lại nhắc đến đề nghị kết thân cùng hoàng thất, chỉ là Hoàng thượng cũng không nói gì. Kỳ thật ý đồ của Cao Lệ quốc cũng đã quá rõ ràng, cái gì mà kết làm thông gia để củng cố mối quan hệ hai nước, chẳng quá chỉ là sợ Đại Minh có thể lấy danh nghĩa cho mượn viện binh mà đánh chiếm Cao Lệ, bèn lấy công chúa làm 'con tin' để bảo trụ triều đình của mình thôi. Cuối năm nay, Cao lệ sứ giả lại sang cầu thân, cân nhắc trước sau, lần này Hoàng thượng có thể gật đầu chấp thuận, mà Nhị công chúa lại vừa xuất giá, còn lại chỉ có nàng cùng hai tiểu công chúa vừa tròn tám, chính tuổi, vì thế lần này cầu thân, người có khả năng lớn nhất trở thành con tin trong tay Cao Lệ quốc chỉ có nàng - Hàm công chúa!

Đáng thương cho nàng một người đã mất đi quá khứ, chẳng lẽ nàng lại mất nốt tương lai? Nàng không cam tâm! Không cam tâm bức chính mình trở thành 'con tin', không cam tâm tương lai của mình lại bị hủy hoại, Nhưng không cam tâm lại như thế nào? Cương ngạnh cự tuyệt cầu thân là có thể giải quyết? Mà nhu thuận chấp nhận chẳng phải cũng làm mình thương tâm sao?

Trăm nghĩ nghìn suy, nàng cảm thấy trước mắt các công chúa muội muội của nàng đều không quá mười tuổi, căn bản không có khả năng bị kéo đi làm vật cầu thân, lại nói 1 2 »