Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 52: Anh nói "Không thể được!”

Editor: loveyoumore3112

Beta: Heisall

Thu Thiên đang nằm lỳ trên giường, vùi mặt vào trong gối mà buồn bực.

Điện thoại di động vang lên, dọa cô giật mình.

Sờ lấy điện thoại di động bên đầu giường, rầu rĩ đáp một tiếng: “A lô?”

“Thu Thiên, em đang làm gì vậy.”

Thu Thiên thầm suy nghĩ, giọng nói người con trai này hình như là Tây Hồ.

Chờ chút... Tây Hồ?!

Cô lập tức ngồi bật dậy, cầm điện thoại đưa đến trước mặt nhìn nhìn, quả đúng là Tây Hồ!

Cô mới hậm hực đưa điện thoại trở về kề bên tai, lúng túng cười cười: “Nhà em bị cúp điện.”

Đèn điện đại thúc vô tội trên trần nhà trong phòng sáng rực rất có tinh thần chiếu sáng cả gian phòng.

Giang Thu Thiên, lần đầu tiên trong đời nói dối mà không hề căng thẳng như vậy.

Để tăng tính thuyết phục, Thu Thiên lại tiếp tục bổ sung một câu: “Bên ngoài thật tối!”

Tây Hồ ở bên kia im lặng mấy giây, sau đó cười cười.

“Vậy anh giúp em mở tài khoản đi làm nhiệm vụ bang phái nhé.”

Trong trò chơi sau mấy lần cập nhật, mới tăng thêm nhiệm vụ bang phái, đơn giản là chạy bộ một chút, mua đồ từ NPC đã định, rồi giao lại cho một NPC khác. Tiêu tốn gần một tiếng đồng hồ chạy qua chạy lại như vậy mấy vòng, sau đó sẽ nhận được không ít điểm kinh nghiệm EXP.

Anh luôn muốn giúp cô thăng cấp, bởi vì Nhiệm vụ Ẩn tàng khi làm đến vòng thứ sáu, từ đầu đến cuối đều là đánh một vài quái đưa tin đường đi đơn giản, vốn còn tưởng rằng sẽ có thể lập tức tìm tới người hữu tình; nào biết đã làm xong vòng thứ sáu, vẫn đối với người hữu tình ôm phách tỳ bà che khuất nửa gương mặt**.

(** được lấy trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, ý nói vẫn chưa gặp được người hữu tình)

Thời gian này cũng gọi điện thoại tới cho GM***, muốn tư vấn có phải có BUG*** hay không, GM đại ca cũng rất kiêu ngạo hồi âm: Nhiệm vụ Ẩn tàng không có BUG, đến thời điểm nên xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện.

(***BUG: những lỗi tiềm ẩn trong khi lập trình mà chỉ khi bắt đầu chơi Game thủ mới gặp phải, tạo nên những trạng thái “khác thường”.

GM là viết tắt của từ Game Master - tức là quản lý game.)

Được rồi, nếu bên phía game đã kiên trì, bọn họ đành chơi như bình thường, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục an ổn vui vẻ trong game tiếp tục ngây ngô vậy.

Cho nên, hai người mỗi lần login ngoài đi phó bản đánh quái, chính là làm nhiệm vụ bang phái.

Thu Thiên ừm một tiếng: “Vâng.”

Vì vậy, lại im lặng.

Nhưng lần này không phải là im lặng vì không có lời nào để nói, mà là loại im lặng mang hơi thở mập mờ đang âm thầm lưu chuyển.

Giống như dòng điện cũng biết nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở khẽ khàng cũng trở nên rõ ràng vô cùng.

Anh đang lẳng lặng nghe cô, cô cũng đang lẳng lặng không nói một lời.

Chỉ có điều khác biệt là anh đang muốn bắt lấy hơi thở của cô, còn cô lại đang hồi hộp.

Cuối cùng vẫn là anh phá vỡ im lặng trước.

“Nếu bị cúp điện, vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi.” Thời gian cũng không còn sớm, đã 10 giờ rưỡi tối.

“Vâng...” Sao anh vẫn chưa cúp điện thoại?

Anh cười khẽ: “Em cúp trước đi.”

Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là “Ồ” một tiếng, quyết định cúp máy trước.

Nhưng một giây trước khi ngón tay cô ấn xuống phím ngắt cuộc gọi, bỗng nhiên cô lại cầm điện thoại ghé đến bên tai, thần xui quỷ khiến mà nói thêm một câu: “Ngủ ngon!”

Tiếp đó, anh sửng sốt, ngay sau đó đôi con ngươi đen sâu thẳm hiện lên ấm áp vô hạn.

Thu Thiên nghe anh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Ngủ ngon.”

Sau đó, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng nở đầy những đóa hoa vô hình, dù không nhìn thấy, lại ngửi được hương thơm ngọt ngào.

Thật lâu sau đêm đó, Thu Thiên mới hiểu được, thì ra trong lòng chảy qua hương vị ngọt ngào như vậy, không phải là điều gì khác, mà chính là tình yêu.

Sau khi cúp điện thoại, Thu Thiên thử tắt đèn, nằm lỳ ở trên giường ép mình ngủ.

Nhưng bởi vì đang trong kỳ nghỉ, nhiều lần quá 12 giờ cô mới ngủ, đồng hồ sinh học đã quen với quy luật mới, dưới tình huống không ngủ được như vậy thì có vẻ càng thêm buồn bực.

Vì vậy cô cũng học Tiêu Sái, “buồn bã”, tại sao mình lại nói là bị cúp điện! Lúc nãy hoàn toàn có thể nói là do chết máy, hoặc là rớt mạng mà.

Thu Thiên buồn bực đang muốn tiếp tục ngược đãi Tiểu Hùng ngây thơ lương thiện nhà cô, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Không lẽ lại là anh gọi tới?

Thu Thiên cầm điện thoại, ngay cả màn hình hiển thị cũng không nhìn, đã nhẹ nhàng a lô một tiếng.

Nhưng mà... Giọng nói truyền tới từ đầu kia điện thoại, lại là...

“Con gái! Con đang làm gì vậy? Sao không vào game?”

“Chuyện này... Con đi ngủ.”

“Ngủ??” Thỏ nghe lời Thu Thiên, rất không nể tình nói “Con đang nói đùa phải không? Thực sự buồn cười lắm đó, oh hô hô oa ha ha”

Thu Thiên im lặng, oh hô hô oa ha ha là kiểu cười của nước nào vậy.

Cũng khó trách Thỏ không tin, ngay cả khi không có ngày nghỉ, cũng phải nói chuyện phiếm tán gẫu với Thỏ tới hơn 11 giờ đêm.

Nhưng cô quả thực... Đã rất cố gắng để khiến bản thân đi ngủ...

Chỉ là cô càng muốn ngủ, đôi mắt cô lại càng như vậy: ⊙ ﹏ ⊙.

Thỏ hết nói nổi: “Con gái, không ngủ được thì đừng ngủ nữa, con vào game đi!”

“Ừ.” Thu Thiên trở mình “Có chuyện gì à?”

“Con đó, Văn GG****, là Văn sư huynh của con vào game.”

(**** ca ca, nghĩa là anh, anh trai)

“Gì cơ?” Thu Thiên không yên lòng đáp “Anh ấy vào game sao?” Phỏng chừng lại là bị hai mẹ già xui khiến, chạy đến bên ngoài thôn Tân Thủ đi dạo rồi.

Được rồi, liền xoay chuyển đi theo anh ấy thôi, dù cho anh ấy có đi nữa, mình vẫn không có chút cảm giác nào với anh ấy.

“Con, con biết anh ấy mua tài khoản rồi?”

Mua tài khoản? Anh thật sự mua tài khoản sao? Thu Thiên cau mày lắc đầu: “Con không biết.”

Xem đi xem đi, cô cũng biết, Thu Thiên chắc chắn không biết Văn sư huynh vào game.

Thỏ liền tỉnh táo tinh thần, hai mắt lóe lên còn sáng hơn so với ánh sáng bảo thạch bát quái: “Biết anh ấy mua tài khoản của người nào không?”

Không đợi Thu Thiên nói không biết, Thỏ tiếp tục cười khà khà mấy tiếng, mới hạ thấp giọng nói: “Anh ấy mua... tài khoản của Xích Long.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——!”

Bạn học Giang Thu Thiên, thật bất hạnh bị không khí làm cho bị sặc.

Còn tưởng rằng anh ấy chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ thật sự không có động tĩnh gì mà mua tài khoản, mua tài khoản cũng không tính, trong game nhiều tài khoản như vậy mua của ai không được, sao cứ phải mua của tên Xích Long thối tha đó chứ!

Văn sư huynh, không phải anh từ ngoài hành tinh tới chứ?

Thỏ vì hiệu ứng chấn động mà mình mang đến cảm thấy vô cùng hài lòng: “Con gái, con cũng kích động đúng không? Lúc vừa mới nghe được tin này, ta cũng kích động lắm!”

Không ngờ chuyến đi tới Bắc Kinh, không chỉ gặp được Thu mà cô yêu quý, giờ ngay cả Văn GG cũng mua tài khoản vào game!

Ngẫm lại xem, Xích Long xấu xa bị người ta ghét như vậy, tài khoản bán cho Văn GG dịu dàng, đây chẳng phải là từ nay về sau Xích Long sẽ thành người tốt sao? Ha ha! Cô cảm thấy cuộc sống thật kịch tính thật tốt đẹp làm sao!

Thỏ cảm thấy tốt đẹp, nhưng Thu Thiên lại không nghĩ vậy.

Cô cảm thấy, cô hoàn toàn bị Văn sư huynh làm cho kinh ngạc. Không! Là chết lặng luôn rồi.

“A a a a a!” Thỏ đột nhiên thét chói tai một trận, đến mức lỗ tai Thu Thiên cũng ong ong.

“Kích động thế nào cũng không đến nỗi thét lên trong điện thoại chứ!” Thu Thiên khẽ xoa lỗ tai.

Thỏ ra sức cầm điện thoại di động lắc đầu: “Không đúng không đúng... Cái gì kia... Gì kia... Cái đó”

Hít sâu, cái đầu rối rắm của Thỏ rốt cục lấy lại bình tĩnh.

“Con gái! Nhanh vào game đi!!”

“Hả?” Cô quả thực không muốn chạm mặt Văn sư huynh trong trò chơi đâu.

“Không phải đâu con gái!” Thỏ muốn khóc luôn rồi “Con tới nhanh đi, Văn GG và Tây Hồ Thật To đang nói chuyện bí mật trong thế giới đó!”

“Gì cơ?!”

Lúc này Thu Thiên ngồi thẳng người dậy: “Ai nói chuyện với ai?”

“Văn GG và Tây Hồ Thật To, nói chuyện trên thế giới đó!” Dùng từ thật thần bí, làm sao một câu cô cũng không hiểu vậy?

Ngất! Văn sư huynh sẽ không làm loạn gì với Tây Hồ chứ?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Thu Thiên dứt khoát cúp điện thoại, chạy thẳng tới máy tính.

Cô vô cùng chắc chắn, bây giờ nhà cô có điện!!!

Vì vậy, lúc báo Thu Thiên mở máy tính, QQ tự động hiện lên, hình Thỏ nhấp nhảy tới đầu tiên: “Nhà con vừa nãy bị cúp điện?”

Thu gõ một hàng dấu chấm lửng: “Làm sao cậu biết?”

“Tây Hồ Thật To vừa mới nói.” Thảo nào không vào game, còn nói gì mà ngủ chứ, gào, cậu nói đi!

Éc...

Thu Thiên toát mồ hôi, bây giờ là tình huống gì vậy?

Tại sao anh lại nói với Thỏ nhà cô “bị cúp điện”, không để ý tới câu tiếp theo của Thỏ, nhanh chóng mở game, gõ mật khẩu, enter.

Gần như là login trong nháy mắt, thấy hệ thống có dòng nhắc nhở: [Bạn tốt của bạn: Văn sư huynh logout.]

Ngất, cô tới, người đi; chẳng lẽ là bị người khác coi là Xích Long đuổi giết sao?

Đang choáng ù ù, xoay người mới phát hiện, nam tử áo xanh đang ở một bên dùng tư thế lẫn vẻ mặt quen thuộc nhìn cô chăm chú.

Sau đó, anh từ từ mở miệng: “Có điện rồi?”

Khóe mắt Thu Thiên không khỏi co rút, sau đó nhắm mắt gõ ra ba chữ: “Có điện rồi.”

“Nếu đã login, vậy theo anh cùng đi hái thuốc đi. Nhiệm vụ bang phái làm xong rồi.”

Kỹ năng sinh hoạt của Tây Hồ trong trò chơi là luyện đan, thỉnh thoảng khi hai người làm xong nhiệm vụ, thực ra cũng sẽ cùng đi hái thảo dược gì đó.

Nhưng mà, điều quan trọng bây giờ, là hái thuốc sao?

Cô muốn biết... Anh và Văn sư huynh đã nói gì...

Nhìn nam tử áo xanh kia xoay người triệu hồi Bạch Câu, Thu Thiên vẫn là ngoan ngoãn nhảy lên.

Không mất bao lâu, đã đến cây cầu nhỏ nước chảy, hoa Diên Vũ nở cả một vùng, có nét xinh đẹp kỳ lạ, rồi lại khiến người khác cảm thấy thư thái.

“Bên kia cũng có vải bông hái được.”

Nói xong, anh liền vén vạt áo trường bào, ngồi xổm tại chỗ hái thuốc.

Không biết vì sao, Thu Thiên luôn cảm giác có gì đó không đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng không tránh khỏi có liên quan đến Văn sư huynh.

Chẳng lẽ anh ấy thật sự đã nói điều gì không nên nói?

Chung quy vẫn không thể nào có thể kiềm chế nội tâm đang không ngừng xao động, mười ngón tay mảnh khảnh của Thu Thiên lướt thật nhanh trên bàn phím.

Trên màn hình liền xuất hiện một hàng chữ: “Văn sư huynh đã nói gì với anh vậy?”

Chỉ chốc lát, nam tử áo xanh nhìn cô tràn đầy ý vị, chậm rãi đứng dậy: “Anh ta nói, hi vọng em cho anh ta một cơ hội.”

“Không phải chứ!” Thu Thiên buồn bực đưa tay đỡ trán.

Người kia sao có thể nói lời như thế với Tây Hồ! Khiến cô nên giải thích thế nào mới được đây!

“Sau đó thì sao...” Cảm giác nếu như mình không có dũng khí tiếp tục hỏi, tình huống lúng túng như vậy...

Sau đó, anh đi về phía cô, con ngươi đen sáng rực: “Anh nói, không thể được.”