Thu Thiên đối diện với màn hình bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng rõ ràng lại mang theo nụ cười.

Một cô gái như mình từ lúc nào lại để lộ tình cảm ra ngoài như vậy rồi chứ? Hơn nữa, Núi Xích Hà có gì tốt mà buồn cười?

Mẹ Giang thản nhiên càm di động quơ quơ về phía cô: "Nha đầu, gì Lâm, con đi xuống đó giúp mẹ lấy đồ đi."

Dì Lâm? Trong đầu Thu Thiên nhanh chóng tìm kiếm dòng họ này, chẳng lẽ là gì ngày đó gặp tại quán ăn Quảng Đông Tam Hoàn kia à?

Mẹ Giang vừa lật chuyển danh bạ vừa nói: "Mẹ đưa số di động cho con, con bây giờ thay đồ rồi đi ra ngoài, địa điểm chúng ta cũng giúp con hẹn trước rồi, ở Pizza Hut Tây Đan."

Thu Thiên đang muốn cầm lấy điện thoại chuẩn bị lưu lại số gì Lâm, nhưng sau khi nghe mẹ mình nói câu nói kia xong, ngón tay đột nhiên dừng lại.

"Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn con đi gặp ai?" Tại sao cô cảm thấy có mùi vị của âm mưu đâu đây.

Mẹ Giang đột nhiên dịu dàng cười một tiếng, vô cùng hiền lành: "Đương nhiên chính là dì Lâm rồi" dừng một chút, tiếp tục nói “Con trai của gì ấy anh Văn của con ấy! Hôm đó không phải hai đứa còn bí mật tâm sự trong tiểu hoa viên sao!”

Bí mật tâm sự. . . . . .

Thu Thiên nhíu mày: "Mẹ không phải muốn con đi lấy đồ giúp mẹ à?" Hơn nữa, mà bí mật tâm sự gì chứ, rõ ràng là hai người bọn họ cố ý muốn bọn họ đi vào vườn hoa nhỏ đó có được không vậy.

Mẹ Giang mặt không đỏ hơi thở không gấp: "Dì Lâm không rảnh, để cho anh Văn đưa cho con, mẹ cũng không rãnh, nên để con đi lấy." người ta nói sai rồi? con gái nhà mình thật sự không đáng yêu một chút nào.

Trước kia cảm thấy con bé học giỏi, lại nghe lời làm bà ít quan tâm hơn; khiến cho người làm mẹ như bà rất vui vẻ. Nhưng là đứa nhỏ này cũng không thể giống như sư cô như vậy được, cứ được nghỉ phép là mỗi ngày ở nhà tập trung vào sách vở và máy tính! Cũng chưa bao giờ nhìn có chàng trai nào gọi điện thoại tới tới nhà, chứ đừng nói là thấy con gái mình đỏ mặt. Thật ra thì mẹ lại không biết rằng sở dĩ khoong có anh chàng nào họi điến cho Thu Thiên, đó là bởi vì cô không cho ai số điện thoại cả.

Nhưng mẹ Giang không biết, mà vẫn còn nhớ đến năm đó bà và cha cô vừa gặp nhau ở hội trường trong lòng đã bắt đầu nổi sóng, tình cảm mãnh liệt, hận không thể trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, làm một đôi vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà. . . . .

"Mẹ!" Thu Thiên kịp thời ngăn cản mẹ cô lại tiếp tục nhắc đến chuyện năm đó, nói tránh sang chuyện khác: "Con đi."

Mẹ Giang lập tức vui vẻ ra mặt, có thế mới đúng chứ! Đâu có cô gái nào không có tính yêu, không nhân lúc còn trẻ để yêu, chẳng lẽ muốn đến bảy tám chục tuổi mới hoài niệm à?

Hơn nữa đứa bé Văn Hiên này rất khá, người vừa lịch sự bộ dáng lại đẹp trai, học tập lại tốt, nhà họ Văn lại có sản nghiệp của mình, thấy thế nào cũng là đối tưởng tốt đêt yêu đương! A ha ha ha ha ha ha!

Bất đắc dĩ mời mẹ ra khỏi phòng của mình, Thu Thiên nhíu mày thật sâu.

Mẹ nhà người ta trăm lần dặn dò con gái lúc học đại học đừng yêu sớm, chỉ có mẹ mình, hi vọng mình yêu sớm.

Thật ra thì như cô bây giờ có gì không tốt chứ? Ngoài thời gian học tập thì thời gian khác dành cho trò chơi, ở trong trò chơi cũng tên Tây Hồ đó làm một chút nhiệm vụ, cũng rất thoải mái.

Nhưng mà có một câu nói rất hay, đấu với trời vui vô tận, đấu cùng mẹ ngốc vô cùng.

Giang Thu thiên cô sợ nhất là tiếng ca của mẹ mình lượn lờ quanh tai, nhắc đi nhắc lại ba ngày không thôi. Mẹ nhắc mãi độ oanh tạc không kém chút nào cô gái Lâm Tố Tố sau khi gặp rắc rối đều để lại mọi rối rắm cho cô.

Lâm Tố Tố. . ánh mắt Thu Thiên đột nhiên sáng lên, mới lúc vừa rồi hàng lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, cô có cách rồi.

Sau khi thay xong quần áo, Thu Thiên đi ra ngoài dưới ánh mắt tán dương của mẹ Giang.

Mới ra khỏi cửa nhà, Thu Thiên liền cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại của Lâm Tố Tố.

Lâm Tố Tố ở bên đầu bên kia điện thoại nũng nịu trả lời: "Thu Thu thân yêu, sau cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tớ vậy, tớ đây rất vui đó oh ~~~ nói cho cậu nè, gần đây tớ nghe trên YY có một tiết mục, anh chàng dẫn chương trình giọng nói rất dễ nghe. . ."

Xem ra cô ấy đã hoàn toàn quên mất mình đã gây ra chuyện gì rồi, cũng khó trách, cô gái này luôn luôn không có tim không có phổi.

Thu Thiên hắng giọng một cái: "Họ Lâm, tớ đã sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ, hiện tại đến Tây Đan gặp một anh chàng với tớ."

"Nam! !" Lâm Tố Tố tinh thần lập tức phấn chấn "Rất tốt rất tốt, Thu Thu thân yêu, tớ đang ở Vương Phủ !" Hai chỗ này cách không xa, đi xe điện ngầm mấy phút đã đến, ngồi xe cũng qua mấy trạm mà thôi.

"Thu thu, anh chàng cậu đi gặp có đẹp trai không? Là thiếu niên hay là một người đàn ông đã chín chắn? giọng nói dễ nghe không?"

Lâm Tố Tố ở bên đầu bên kia điện thoại điên cuồng kích động, Thu Thiên hừ nhẹ "Cậu đến sẽ biết."

Thiếu chút nữa quên, cô gái Lâm Tố Tố mất khống chế trước trai đẹp. nhưng mà, điều này lại hợp ý cô.

Thu Thiên cúp điện thoại, vẻ mặt thật đáng yêu ngửa mặt lên nhìn trời hít một hơi thật sâu; mẹ, mẹ muốn con đi gặp anh Văn, vậy con phải đi, nhưng mà nếu như anh Văn thích Tố Tố, thì chuyện đó không liên quan đến con nhé.

Bốn mươi phút sau, trong phòng ăn Pizza Hut Tây Đan.

Văn Hiên thấy hai cô gái trẻ xuất hiện trước mặt mình thì hai mắt sáng ngời.

Một cô gái gương mặt tinh tế, mặc dù mặc một chiếc áo lông bình thường phối với quần jean nhưng vẫn trẻ trung khiến người ta phải hâm mộ.

Mà một cô gái khác lại có một làn da rất đẹp, ánh mắt như nai con giống như một làn gió nhẹ phe phẩy trên người của anh ta, đôi môi hông khẽ cong lên, cười nhẹ lại khiến cho người ta không dời mắt được.

trong lúc nhất thời, anh ta nhìn đến ngây dại.

Thu Thiên rất hài lòng với phản ứng này của Văn Hiên, quả nhiên quả nhiên, để Lâm Tố Tố đến đây là chính xác.

Cô cười cười, giới thiệu cho Văn Hiên: "Bạn tốt của em, Lâm Tố Tố." Sau đó nói với Tố Tố: "Văn Hiên, là con trai của bạn mẹ tớ."

Văn Hiên lễ phép gật đầu với Tố Tố: "Chào em."

Lâm Tố Tố oa một tiếng: "Giọng của anh nghe rất hay!"

Văn Hiên mỉm cười, nhìn Thu Thiên một chút, sau đó gọi phục vụ đến gọi đồ uống.

Lúc anh ta đang thưởng thức đồ uống, Tố Tố cố gắng dựng lỗ tai lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Văn Hiên, ngay đến cả phục vụ cũng nhận ra, liên tục nhìn về Tố Tố.

Trong lòng Thu Thiên quẫn bách 囧, biểu hiện của Tố Tố cũng quá rõ ràng đi, vì vậy lặng lẽ cô lặng lẽ đưa tay xuống dưới bàn chọc nhẹ vào đùi cô ấy.

Ai ngờ Lâm Tố Tố giật mình, đột nhiên vỗ bàn, nghiêng người về phía Văn Hiên, vui mừng khẽ hô lên: "Em biết rồi! Em rốt cuộc giọng nói của anh giống ai rồi!"

Thu Thiên và Văn Hiên đồng thời sững sờ, Lâm Tố Tố là tiếp tục kích động nói: "Lúc vừa rồi nghe giọng nói của anh em đã cảm thấy rất quen thuộc."

Dường như giống

giống với giọng nói hàng ngày phát ra trên đài phát thanh, là âm thanh nam tính của người đảm nhận tiết mục giới thiệu các ca khúc ! !

Chính xác là giọng nói của Văn Hiên nghe rất hay, nhưng Thu Thiên căn bản không có ý với anh, cho nên không hề chú ý tới.

Mà Văn Hiên cũng chỉ cười một tiếng, hỏi một câu: "Thật sao?" Ánh mắt lại lơ đãng lướt qua người Thu Thiên.

Đúng vậy Đúng vậy , Lâm Tố Tố gật đầu như gà mổ thóc.

Nhìn biểu hiện của Lâm Tố Tố , Thu Thiên thầm nghĩ: được rồi. . . Như vậy cũng được, ít nhất Văn Hiên toàn bộ lực chú ý của Văn Hiên đã chuyển dời sang Lâm Tố Tố.

Sau khi đồ uống được mang lên, ba người tùy ý trò chuyện trên trời dưới đất, thật ra thì đại đa số đều là Tố Tố đang cùng anh ta tán gẫu.

Thu Thiên yên tĩnh uống nước trái cây, lại nghĩ đến vừa rồi logout quá vội vàng, quên cùng nói một tiếng với Tây Hồ rồi.

Một bàn tay to đưa qua , quơ quơ trước mắt cô, Thu Thiên hoàn hồn thấy khuôn mặt tươi cười của Văn Hiên trước mặt mình.

"Thu Thiên, có phải cảm thấy ta rất nhàm chán hay không?"

Thu Thiên vội vàng lắc đầu: "Không có, là do em thất thần."

Giống như nhớ đến chuyện gì đó, Văn Hiên từ trong ví lấy ra mấy tấm gì đó giống như danh thiếp, đưa về phía Thu Thiên.

"Nghe gì nói em rất thích trượt băng, vừa đúng lúc anh mua rất nhiều vé vào sân trượt băng, có cơ hội cùng đi trợt nhé."

Thì ra đồ mà mẹ cô muốn lấy, lại là mấy tấm vé vào sân trượt băng này, lý do này cũng quá lộ liễu rồi.

Lâm Tố Tố nghi ngờ nghiêng đầu: "Thu thu, Cậu thích trượt băng từ lúc nào vậy? bình thường không phải cậu rất ít khi ra ngoài sao?"

Văn Hiên bàn tay đang lấy mấy tấm phiếu dừng lại, Thu Thiên vội vàng nhận lấy: "Không có, trượt băng đúng là rất vui. Chỉ là tớ mới dừng ở mức độ thưởng thức, chưa bao giờ vào sân trượt băng."

"A, nhưng cậu không phải yêu nhất là trò chơi sao?" Thu Thu thân yêu của cô thì ra không thích trò chơi!

Thu Thiên lại không biết nói gì, cô hiện tại hoài nghi chính bản thân, gọi Lâm Tố Tố đi cùng là đúng hay là sai lầm đây?

Văn Hiên giống như rất hứng thú với đề tài này, cười thoải mái nhìn về phía Thu Thiên: "Em thích chơi trò chơi?" là một cô gái khiến cho người ta cảm thấy luôn toát ra khí chất hơn người, tư duy tốt, chuyên ngành thiết kế, lại đam mê trò chơi, thật sự không nghĩ đến.

Anh dường như hứng thú đối với học muội này lại tăng thêm vài phần.

Thu Thiên bình thường không thường cùng người khác thảo luận về chuyện cô thích gì, dù sao ở trong mắt thấy giáo vào bạn học, cô chắc hẳn là một cô gái ngoan ngoãn suốt ngày chỉ biết đọc sách mà thôi.

Nhưng là nếu do Tố Tố nói, thì phủ nhận cũng không được.

Cô cúi đầu uống nước trái cây: "Cũng chỉ để giết thời gian mà thôi."

"Ha ha" Văn Hiên cười vui vẻ "Trùng hợp vậy? anh cũng đang chuẩn bị đổi sang trò chơi mới. Em đang chơi game gì vậy?"

"Em biết em biết ! Là Trần thế!"

Dĩ nhiên, nói câu nói này tuyệt đối không phải là của Thu Thiên, trò chơi là là không gian riêng tư của một mình cô, cô không muốn chia sẻ với một anh chàng xa lạ.

Người nói câu này chính là Lâm Tố Tố, bởi vì trực giác của cô cho thấy anh Văn nàu đang có ý gì đó với Thu Thiên.

"Trần thế." Văn Hiên đọc mấy lần hai chữ này, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nheo nheo mắt "Được, ngày mai anh sẽ vào trò chơi tìm em!"

Trong nháy mắt đó, phảng phất như có tiếng sấm sền, đỉnh đầu của Thu Thiên thổi qua một đám mấy đen rất lớn.

ở trong lòng cô có trăm ngàn quẫn bách, hôm nay, không nên gọi Lâm Tố Tố đi cùng .

Quen biết Lâm Tố Tố tuyệt đối chính là bi kịch lớn nhất trong hai mươi năm cuộc đời của Giang Thu Thiên cô, bi kịch lớn đó!

Cô cầm mấy tấm phiếu về đến nhà, mẹ Giang mỉm cười hiền lành nhất từ trước đến nay chưa từng có đón cô vào nhà, hơn nữa cực kỳ dịu dàng vuốt ve tóc cô.

"Nha đầu, biểu hiện không tệ! Nghe gì Lâm nói, con mời Văn ca ca của con vào trong trò chơi rong ruổi giang hồ?" Làm tốt lắm! ! Văn Hiên đứa bé này điều kiện không tệ, nhất định phải kiên quyết bắt nó lại!

Thu Thiên vẻ mặt hắc tuyến nhanh chóng trốn vào trong phòng mình, rối rắm kéo gấu bông trên giường vừa lắc qua lắc lại vừa suy nghĩ.

Có lầm không vậy!

Cô mời anh ta lúc nào vậy, mặc dù không loại bỏ trường hợp hai người mẹ nói phóng đại lên, nhưng anh chàng Văn Hiên cũng thật là lạ, mỹ nữ như Lâm Tố Tố đặt trước mặt anh ta như vậy, anh ta lại không động lòng?

Ngã mình trên giường, Thu Thiên buồn bực suy nghĩ : hi vọng Văn Hiên chỉ nói cho qua như vậy, trăm ngàn đừng vào trò chơi, trăm ngàn đừng vào.

Mà sự thật chứng minh, khi ngươi ta đặc biệt không hy vọng một chuyện gì xảy ra, thì không nên lặp đi lặp lại trăm ngàn quá nhiều.

Bởi vì rất có thể sau khi đọc quá nhiều, sự việc sẽ hoàn toàn phản ngược trở lại.