Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 10: Rũ tai

Lúc ấy Lan Trạch chỉ hơi do dự thôi, hôm đó quay về xong thì em hối hận mất rồi. Không biết bao giờ mới gặp lại Tạ Cảnh Đình được lần nữa, sao em lại có thể mềm lòng chỉ vì hai đĩa điểm tâm cơ chứ.

Khi về tới sân nhỏ đúng đến giờ cấm cửa.

Mấy ngày tiếp đó Lan Trạch không gặp Tạ Cảnh Đình thêm lần nào.

Lần tiếp theo trông thấy Tạ Cảnh Đình đã là mười ngày sau, trong thời gian này Lan Trạch lại bị Cơ Thường say rượu gọi sang, Cơ Thường đòi dạy chữ cho em, bắt em học thuộc bài văn lần trước, em không thuộc nổi, Cơ Thường sẽ lấy thước đánh vào lòng bàn tay em.

Trong thời gian này Lan Trạch gặp cả những người làm khác nữa, có lẽ là nhờ gương mặt này của em, Cơ Thường hãy còn kiêng dè, những người khác... không chỉ bị thước đánh vào tay.

Em gặp lại Tạ Cảnh Đình ở bãi săn, tay Lan Trạch băng bó như cái móng heo, mấy hôm nay em ăn thôi cũng khó, các tiểu thái giám cùng phòng lần lượt đút giúp em.

Lan Trạch được nhờ lây một tiểu thái giám tên là Niệm Nô, hồi trước Niệm Nô làm việc trong cung một thời gian, sau ấy chưa được bao lâu đã qua đời, vô cùng đáng thương.

Các tiểu thái giám trong sân đều xem em là em trai, có vài người tuổi sàn sàn với em, em hơi giống Niệm Nô, các tiểu thái giám đều rất quan tâ/m đến em.

Cơ Thường nhìn lướt Lan Trạch một cái, lần nào Lan Trạch bị đánh xong cũng cứ như cái lá cải thảo héo, trông chả có sức sống gì, cố tình trốn tránh gã.

Gã nhìn hai ba lần rồi không để ý nữa, đằng nào cũng chỉ là món đồ chơi.

"Như Tuyết, Minh tướng quân gửi tặng hai con ngựa khỏe, mấy hôm trước trẫm định đưa sang phủ ngươi."

Cơ Thường nói: "Hôm nay rảnh rỗi, trẫm nghĩ ngợi thấy nên để đích thân ngươi qua xem thì hơn."

Người làm dắt ngựa ra, Lan Trạch đứng chung chỗ với nhóm thị vệ. Em nhìn sang phía Tạ Cảnh Đình đôi lần, không dám nhìn nhiều, lo Cơ Thường sẽ chú ý đến em.

Thái độ của Cơ Thường đối với Tạ Cảnh Đình nồng nhiệt, quá rõ rệt khi so sánh với người khác, Tạ Cảnh Đình thì với ai cũng lạnh nhạt hờ hững, hình như dù cho Cơ Thường là hoàng đế cũng chẳng có gì khác biệt.

Lan Trạch vắt óc suy nghĩ, mối quan hệ thế này giống kiểu... ngày xưa có ân khách muốn thành thân với mẹ, nhưng mẹ không đồng ý.

Ấy là mẹ của em, mẹ sẽ không đồng ý đến với người khác, em cũng không muốn mẹ ở với người khác.

Tạ Cảnh Đình thì không phải của em, chả liên quan gì đến em, Lan Trạch nghĩ một lúc xong tự dưng ý thức được ví dụ như này ngược đời sai trái quá, Cơ Thường mà biết chắc phải lôi em ra đánh chết tươi mất.

"Lan Trạch, cậu ngớ ra làm gì, hoàng thượng gọi cậu kìa." Thái giám bên cạnh khẽ đẩy Lan Trạch một cái.

Lúc này Lan Trạch mới tỉnh hồn, em gặp ngay tầm mắt lạnh lẽo của Cơ Thường, không kìm được rụt người lại, lòng bàn tay đau rát lên, vừa nãy em không nghe thấy Cơ Thường nói gì hết.

"Đồ ngu xuẩn, còn không mau ra đây." Cơ Thường lặp lại lần nữa.

Hãn huyết bảo mã thượng đẳng được dắt đến, bộ lông sáng bóng trong ánh nắng loang loáng, chân trước hơi căng ra, lỗ mũi thở phì phì ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Hoàng thượng, vừa nãy nô tài không nghe thấy ạ." Lan Trạch nhỏ giọng nói, hôm trước em chưa học thuộc được Cơ Thường đã chê em ngu xuẩn không biết bao nhiêu lần, giờ em thà nói thật.

Chứ không nói dối một lần xong bị phạt, còn bị Cơ Thường tiện thể móc mỉa chế nhạo một phen luôn.

"Ngươi có tai không phải chỉ để thông hơi đâu nhé," Cơ Thường liếc em một cái đầy u ám, "sang đây dắt dây cương."

Dạy chữ cho Lan Trạch chỉ là hứng thú nhất thời của Cơ Thường thôi, lần thứ hai là gã đã phát hiện ra Lan Trạch không hề nói dối, thực sự quá dốt, bị đánh xong còn cứ ngu nga ngu ngơ.

Sau khi gặp được Tạ Cảnh Đình thì lửa giận của Cơ Thường đã tan biến kha khá, gã nói với Tạ Cảnh Đình: "Đứa nô tài này ngu xuẩn."

Rõ là hiện giờ Cơ Thường đã quên luôn chuyện ban đầu Lan Trạch vốn ở trong phủ Tạ Cảnh Đình rồi, Tạ Cảnh Đình nhìn Cơ Thường một cái, không nói gì cả.

Tay Lan Trạch băng lại như móng heo, bản thân em không biết băng bó, phải nhờ tiểu thái giám đi mượn vải xô về băng cho em.

Tay nghề băng bó vụng về, trông xấu vô cùng tận.

Cơ Thường bắt em dắt một bên dây cương, giờ tay em chẳng có tí sức lực nào, em nghe lời bước đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình, giơ tay ra nắm lấy dây cương của chú ngựa dữ.

Em vừa cầm vào là lòng bàn tay đã đau nhói như xát muối, lúc bàn tay dùng sức lực sẽ tác động đến lòng bàn tay qua lớp vải bọc, con ngựa khỏe cũng đang giãy theo vì bị em kéo dắt.

Lan Trạch buộc phải dùng lực mạnh hơn xíu nữa, gân mạch ở lòng bàn tay co giật đau đớn theo, sắc mặt em tái cả đi.

"Như Tuyết, tính con ngựa này rất dữ, ngươi thử trước đã, nếu không thích thì trẫm cho người trả về."

Tạ Cảnh Đình nhìn lướt qua tay Lan Trạch một cái, nói với Cơ Thường: "Làm phiền hoàng thượng bận tâm vì ta."

Lan Trạch cố gắng giữ dây cương, em cảm giác lòng bàn tay mình đã mất cảm giác luôn rồi, đau quá... Cơ Thường là tên xấu xa nhất trên đời này, tại sao cứ nhất định phải bắt em giữ cương.

"Để ta." Lúc này Tạ Cảnh Đình đã đi đến bên cạnh em từ lúc nào không biết, ngón tay thon dài chạm vào ngựa dữ, mới đầu con ngựa phản ứng dữ dội, chốc lát sau đã yên dần.

Chưa cần quay người Lan Trạch cũng đã cảm nhận được tầm mắt Cơ Thường lạnh giá như lưỡi đao sắc đã tôi, giống cả loài thực vật lạnh lẽo nào đó đang bám leo lên lưng em.

Em hiểu ý Cơ Thường, Cơ Thường bắt em giữ cương để đề phòng Tạ Cảnh Đình gặp phải sự cố, đương nhiên em không thể tùy tiện thả tay.

Thế là Lan Trạch nén đau nói: "Nô tài giữ là được ạ."

Vậy nên Tạ Cảnh Đình không nói thêm gì nữa, trở mình lên ngựa, tổng cộng có hai con ngựa dữ, Cơ Thường lệnh người hầu chuẩn bị con còn lại cho gã.

Lan Trạch dắt dây cương, hai người đi được một đoạn về phía trước, lúc này chú ngựa rất nghe lời, em không phải dùng sức mấy.

"Ở đây hoàng thượng không trông thấy, không cần giữ cũng được." Tạ Cảnh Đình dịu giọng quan tâm nhắc em.

Bãi săn có một khoảng cỏ bồng, cỏ bồng đã che mất một phần tầm nhìn, chỉ còn thấy thấp thoáng bóng người phía sau.

Lan Trạch vẫn không dám thả ra, chốc nữa là Cơ Thường bắt kịp, nhỡ mà trông thấy có khi sẽ lôi chuyện này ra đì em.

Em lắc đầu, không hề quên mục đích của mình, khó khăn lắm mới gặp được Tạ Cảnh Đình.

Em nói: "Nô tài giữ cũng không vấn đề gì ạ, an nguy của đốc chủ là quan trọng nhất."

Tạ Cảnh Đình: "Tay ngươi bị thương, cứ dắt thế e vết thương sẽ nghiêm trọng thêm đấy."

Lan Trạch bị nói hơi ngượng, mặt em đỏ ửng lên, đường môi căng ra, giọng nói hạ thấp xuống, "Nếu hoàng thượng trông thấy, chắc lát nữa nô tài sẽ bị đánh ạ."

"Vậy à." Tạ Cảnh Đình không ép buộc, hai người đi giữa đám cỏ bồng, Lan Trạch còn phải cẩn thận tránh bị quệt phải, đột nhiên con ngựa đang yên đang lành bỗng rục rịch lên cơn.

Dây cương suýt tuột khỏi tay, ngựa dữ bắt đầu lao đi, Lan Trạch bị lôi về phía trước, người em nghiêng ngả theo, nếu ngã xuống chắc em sẽ bị va quệt rách da mất.

Chỉ trong đúng một khoảnh khắc ngắn ngủi, phần eo Lan Trạch được giữ lấy, Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng nhấc bổng đưa em lên ngựa dễ dàng như không.

Lan Trạch còn chẳng kịp kêu, cả người em đã ở trên lưng ngựa đang tròng trành, mùi hương cơ thể nhạt nhòa từ Tạ Cảnh Đình quẩn quanh đầu mũi, một tay Tạ Cảnh Đình vòng nhẹ lấy em để đề phòng em ngã xuống.

Tiếng gió vụt qua tai, trái tim Lan Trạch vẫn đang đập rộn không thôi, em vẫn chưa hết sợ, toàn bộ cơ thể em đang ngả vào lòng Tạ Cảnh Đình, em ngồi vững xong Tạ Cảnh Đình bèn thả em ra.

Mỗi tội khoảng cách giữa hai người vẫn đang cực gần, tai Lan Trạch nóng rực hết lên, làm Tạ Cảnh Đình phải liếc nhìn một cái.

"Giữ cương cho chắc vào." Tạ Cảnh Đình nhắc nhở em.

Vừa rồi lòng bàn tay Lan Trạch bị cọ phải, giờ đang run rẩy, căn bản không có sức mà nắm dây cương, khóe mắt em lướt thấy phong cảnh thoáng chớp vụt qua, giờ họ đã không còn ở chỗ cửa bãi săn nữa.

"Đốc chủ, tay tôi bị quệt phải rồi, bây giờ không có lực ạ." Lan Trạch lo mình sẽ ngã khỏi lưng ngựa, Tạ Cảnh Định lại vẫn giữ khoảng cách với em, em đoán nếu không sợ phiền chắc Tạ Cảnh Đình quẳng em xuống luôn rồi.

Vì em để ý thấy lúc duỗi tay ra Tạ Cảnh Đình đã do dự đúng một chớp mắt.

Lan Trạch tự ý tóm lấy một đoạn góc áo của Tạ Cảnh Đình, ngẩng đầu lên là em nhìn được vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không bộc lộ tâm trạng ra ngoài như Cơ Thường, trong con ngươi cực kì bình lặng, không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Nhưng em thấy được mình ở trong mắt Tạ Cảnh Đình, không hiểu sao lại hơi xấu hổ. Mặt em đỏ bừng, em căng thẳng níu lấy Tạ Cảnh Đình, vùi nửa bên mặt vào lòng Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình có trách em thì cứ trách đi, chắc sẽ không đến nỗi vứt em xuống đất.

Hơi thở ấm nóng của thiếu niên trong lòng phả vào bên cổ, Tạ Cảnh Đình nhìn xuống chỉ trông thấy được hai bên dái tai nhỏ xinh đỏ ửng, đầu ngón tay lơ đãng động vào, thiếu niên nhạy cảm rúc mình vào lòng y trốn.

Chạm phải một mảng mềm mại.