Thú Thần Quyết

Chương 6: Thức Tỉnh Thú Hồn Hai

Thanh Phong còn đang suy nghĩ, Ngọc Yến Nhiên đã thu dọn tất cả đồ đạc đeo lên vai rồi một tay kéo lấy Minh Sư một tay khác kéo lấy Ngưu Lang, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Ở bên ngoài nhà gỗ, đang ngồi chờ đợi ở bên ngoài cửa Vũ Lâm trưởng thôn, nghe được tiếng động mở cửa, hắn kích động tiến đến hỏi: "Tôn kính Nguyên Linh đại nhân! Năm nay trong thôn chúng ta đến đây thức tỉnh bao gồm ba đứa trẻ, liệu bên trong có đứa bé nào có thể trở thành Nguyên Sư hay không!"

Trong người đang cực kỳ vui vẻ, Ngọc Yến Nhiên nhìn thấy cực kỳ kích động Vũ Lâm trưởng thôn cũng khách khí đáp lại: "Thôn của ngươi năm nay ra hai vị mầm mống tốt, nhìn thấy hai đứa trẻ mà ta đang kéo lấy hay không, ta định đưa bọn chúng tiến vào Nam Thiên Học Viện bên trong đi học, ở trong đó hai đứa bé này mới có tương lai, ngươi hiểu ý ta chứ."

Vũ Lâm thôn trưởng kích động gật đầu: "Đại nhân, ta biết nhà hai đứa trẻ này ở nơi nào, yên tâm ta sẽ dẫn đại nhân đến nhà bọn trẻ cùng nhau thuyết phục ba mẹ bọn họ, không để cho hai đứa bé phải ở lại thôn nghèo này, tương lai của bọn họ là tinh thần đại hải,bất quá còn một đứa trẻ nữa tại sao lại không đi ra cùng với đại nhân."

Ngọc Yến Nhiên hơi tiếc nuối: "Kì thật đứa bé ở bên trong thức tỉnh rất hiếm thấy thiên mệnh thú hồn, nếu như hắn thiên phú chỉ cần là trung cấp ta cũng có thể giới thiệu hắn đến với Nam Thiên Học Viện tuy nhiên hắn thiên phú chỉ có Sơ cấp thiên phú! Cho dù có thức tỉnh Ngọc Hồn thì tốc độ tu luyện vẫn sẽ cực kì chậm chạp."

Vũ Lâm thôn trưởng khuôn mặt có chút buồn bã, đi vào bên trong chỉ có ba đứa bé nhưng khi đi ra lại là hai đứa trẻ khác, còn đứa trẻ mà bản thân hắn kì vọng lại không đi ra, chắc là thằng bé khắc vọng lắm đây.

Nhưng mà, Vũ Lâm thôn trưởng vẫn che dấu tâm tình nhìn về phía Ngọc Yến Nhiên nói: "Như vậy thì quá tốt, sau bao nhiêu năm cuối cùng thôn này cũng sắp đi ra một vị Nguyên Sư, ngài cứ để ta dẫn đường được.

"

Hai người không có một ai biết rằng trong căn phòng gỗ đã không có bất kì ai ở bên trong.

Thanh Phong bây giờ đã tiến về chỗ mà ngày nào hắn cũng tu luyện, đó là phía sau sườn núi.

Tìm một chỗ ngồi bằng phẳng, Thanh Phong xếp bằng rồi đặt hai tay để lên bàn chân, nhắm lại đôi mắt.

Sau mười phút, Thanh Phong mở mắt, lông mày nhíu lại, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Tại sao lại như vậy, rốt cuộc tại sao tất cả linh lực mà ta tu luyện tích góp sáu năm trời lại đột ngột biến mất, nhất định là có nguyên do gì đó mà ta không biết, không được ta phải kiểm tra cơ thể một lần nữa! "

Không tin tà, Thanh Phong tiếp tục nhắm lại đôi mắt.

Rồi không lâu hắn lại mở ra đôi mắt.

Thanh Phong khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt đã có chút tan rã.

Sáu năm khổ tu, chỉ trong nháy mắt trôi đi hết.

Bây giờ Thanh Phong cơ hồ cùng người bình thường chẳng khác nhau gì cả, ngoại trừ lực lượng thể phách còn giữ nguyên nhưng mà linh lực đã biến mất hầu như không còn.

Nếu muốn tu hành một lần nữa thì cũng phải tiêu hao thời gian mấy năm, chưa kể về sau linh lực có thể biến mất giống như bây giờ hay không còn là một điều chưa biết.

Thanh Phong lại cảm nhận được sự tuyệt vọng lần thứ hai, lần thứ nhất mà hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là trước lúc hắn chết ở khe nứt thần chết, cảm giác bất lực hắn không muốn lại cảm nhận một lần nào nữa.

Thanh Phong bất đắc dĩ thở dài rồi đứng dậy chuẩn bị trở về nhà.

Vừa đứng dậy, Thanh Phong hướng về nhà mà đi, đột nhiên một đạo âm thanh trêu cợt quái dị vang lên.

"Tiểu tử, chưa gì đã định bỏ cuộc rồi ư?"

Sắc mặt biến đổi, Thanh Phong xoay người, ánh mắt tỏa ra sát khí quét tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh bất kì...

"Tiểu tử, không cần tìm ta, ta đang ở ngay trên ngón tay ngươi!"

Nhìn xem không thấy ai, hắn tưởng rằng đối phương đang giấu ở một nơi nào đó thì giọng nói lại vang lên.

Hai mắt nheo lại, ánh mắt của Thanh Phong đột nhiên dừng ở tay phải… màu đen giới chỉ.

Khuôn mặt Thanh Phong biến đổi, giới chỉ này là tính vật mà hai người bỏ lại hắn để lại, được tỷ tỷ của hắn tìm được sau đó trả lại cho hắn, Thanh Phong còn dự định sau này bằng nó tìm lại người thân của mình đâu.

Nhưng ban đầu nó chỉ là một giới chỉ bình thường nhưng hôm nay lại phát ra âm thanh mới khiến cho Thanh Phong sợ hãi.

"Là ngươi đang nói?" Thanh Phong cố nén sợ hãi trong lòng, cố gắng làm thanh âm của mình bình tĩnh xuống.

Sáu năm ở cùng giới chỉ, hắn vậy mà không thề phát hiện một điều bất thường nhưng không biết vì sao hôm nay nó lại lên tiếng nếu như hắn đoán không lầm bên trong chiếc nhẫn có thể là một linh hồn ở bên trong.

Giết người đoạt xác là chuyện bình thường ở Linh Thú Đại Lục thật không ngờ hắn thế mà cũng rơi vào tình trạng như vậy, hiện tại nếu linh hồn bên trong muốn giết chết hắn rồi đoạt xác, hắn nhất định sẽ chết.

Xem thấu thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn giả vờ bộ dáng tự nhiên Thanh Phong, giọng nói quái dị cười cợt: "Tiểu tử, không cần làm vẻ mặt đó, yên tâm đi, lão nương không hứng thú với cơ thể của nam nhân."

Lão nương? xem ra bên trong chiếc nhẫn là linh hồn của một nữ nhân, Thanh Phong suy đoán, hắn ngưng trọng nói: "Làm sau ta có thể tin những gì ngươi nói? Hơn nữa đừng tưởng ta không biết, nếu ta đoán không sai tất cả linh lực của ta điều bị ngươi đánh cấp có phải hay không?"

Thanh âm quái dị đổi thành giọng nữ nhân nói: "Linh lực? xem ra thế giới trước kia của ngươi gọi nguyên lực vì là linh lực phải hay không?"

Sắc mặt Thanh Phong hơi biến đổi, đây là bí mật lớn nhất của hắn, hắn không muốn để bất kì ai biết chuyện này vì vậy đành phải giả bộ nói: "Linh lực là gì vậy? Ta chẳng qua gọi nhằm nguyên lực thành là linh lực mà thôi."

Giọng nói nữ nhân cười lạnh nói: "Ngươi xem ta như trẻ con hay sau?.

Một đứa bé linh hồn vừa mới sinh ra, linh hồn đã lớn gấp ba lần người trưởng thành, một đứa bé trời sinh mang theo công pháp cường đại ngay từ lúc ba tuổi đã có thể tự mình tu luyện.

Một đứa bé tâm tư cực kì cẩn thận như là một người trưởng thành, càng quan trọng chính là ngươi tự mình mở miệng ra thừa nhận bản thân là người trùng sinh, sau đó ngươi lại bảo rằng ngươi không phải, ngươi cảm thấy lão nương sẽ bị lừa hay sao?"

Thoáng trầm mặc phút chốc, Thanh Phong cười lạnh nhìn chiếc nhẫn nói: "Như thế thì đã sao chứ.

Như vậy cũng là chuyện riêng của ta, ngược lại là ngươi, trốn trong chiếc nhẫn mấy năm trời là định làm gì, sau đó còn hấp thụ tất cả nguyên lực của ta, ngươi nói xem ta phải làm gì ngươi?"

Tuy rằng biết bản thân đánh không lại linh hồn bên trong, nhưng không có nghĩa hắn thật sự sợ nàng, cùng lắm thì hắn chết một lần nữa mà thôi..