Cô - Vô tình là nữ chính vô dụng.
Hầu như trong truyện chỉ đi dạy đời người ta đừng tự tử trong khi minh là người tự tử nhiều nhất! -_-. Hầu như chẳng có điểm gì đặc biệt để khiến cho mọi người chú ý cả.
Chỉ có hai từ miêu tả:
" Bánh bèo và vô dụng "
Anh - Nam chính đáng thương! Sao lại dính vào một đứa con gái như cô chứ! Con gái gì đâu mà vừa dữ vừa vô duyên, hồi sau thì lại như bánh xèo nhúng nước vậy.
Kì quặc hết sức!
~ Ngày xưa, có bác thợ săn, đi săn mồi, đang lo lắng kiếm bữa tối lót dạ, thì gặp một con thỏ.
Nghĩ bụng sẽ làm món thịt thỏ ngon lành. Nào ngờ đang mon men tới gần thì con thỏ phát hiện, nhào vô xử bác thợ săn luôn! Anh xem, có phải con thỏ đó dũng cảm không!~
- Lục Băng Tâm! Em chính là đang nói chuyện chúng ta-
- Nào có! Sao anh lại nghĩ vậy?-
- Cũng không hẳn, ngoài đời bác thợ săn cao tay hơn -
- Này, anh định làm gì.
.
- Bắt con thỏ làm bữa tối! -
Riêng nữ phụ và nam thứ nhìn họ, oan ức kêu:
- Sao lại cho chúng tôi làm nền!!!!
Còn tác giả lười biếng mở mồm:
- Mấy người tự xử, ta chỉ viết truyện theo cái trí óc tồi tàn của ta thôi!
Dàn diễn viên nhìn tác giả, mặt méo, khóc không nổi!