Thanh Dịch dùng khuỷu tay đẩy ra một con, lại dùng ngón tay vặn đứt một cái đầu khác, đưa Diệp Gia ra ngoài vòng vây.

Bởi vì thủ lĩnh hạ lệnh đối tượng là Thanh Dịch, cho nên không có con nào vây lấy Diệp Gia. Việc này cũng khiến cho Diệp Gia có dư lực quan sát thủ lĩnh quái vật bị ngã xuống đất chưa dậy nổi.

Ngũ quan xinh đẹp của nó đang vặn vẹo, nhăn lại, khóe môi không ngừng run lên, hai tay ôm lấy bụng dưới, những phần gấp lại của chi dưới không ngừng khua khua trên mặt đất.

Thanh Dịch có vẻ điêu luyện, tuy rằng cũng bị thương, nhưng thân thể có thể nhanh chóng chữa lành vết thương hiển nhiên là có lợi hơn so với lũ quái vật. Chất lỏng màu bạc văng tung tóe ra đầy đất một cách nhanh chóng, Diệp Gia không thể không vì né tránh chúng mà lùi ra phía sau.

Lúc này, một đôi tay mềm mại nắm chặt lấy mắt cá chân của Diệp Gia, thủ lĩnh cư nhiên lại đổi mục tiêu, nó không dựng nổi thân thể lên, giống như bò sát dán tại mặt đất tiến tới gần Diệp Gia. Diệp Gia sau khi kinh ngạc, liền nâng đùi phải lên dùng sức dẫm lên cánh tay đang nắm lấy chân trái của mình.

“A!” Thủ lĩnh quái vật bị đau vẫn nắm chặt không buông, Diệp Gia trong tình thế cấp bách liền nhằm đầu của nó mà dẫm xuống.

Quái vật tránh thoát được cú thứ nhất, cú thứ hai lại đá thật mạnh vào vai nó, nó điên cuồng đem chi dưới quất về phía Diệp Gia.

Diệp Gia đang ôm Diệp Hoa liền bị đánh, trọng tâm không vững bị quất ngã xuống đất. Đem Diệp Hoa đang ôm trên người đẩy ra xa, những xúc tu của nó trườn lên người Diệp Gia, đoạn xúc tu trắng mịn dính ở trên mặt giống như nhựa cao su.

Càng làm cho Diệp Gia lo lắng chính là miệng vết thương trên bụng quái vật không ngừng chảy ra máu có đặc tính ăn mòn mãnh liệt, nếu bị dính phải có lẽ không tưởng tượng nổi, nhìn thấy chất lỏng màu bạc trên mặt đất chảy tới người mình, Diệp Gia cắn răng, nhấc một hòn đá trên mặt đất hung hăng đập vào mặt nó.

“Tê……” Quái vật ôm mặt, chi dưới vẫn bám vào Diệp Gia, không ngừng quấn chặt.

Ngay khi Diệp Gia hoài nghi chính mình bị nó treo cổ, những xúc tu giống như giác hút bị chặt đứt. Diệp Gia nhất thời thở nhẹ ra, gạt nốt những xúc tu còn dính lại trên người.

Thanh Dịch đẩy lùi đợt công kích đầu tiên của lũ quái vật, phá vòng vây tìm tới mục tiêu, y một cước dẫm lên bụng của thủ lĩnh quái vật.

Diệp Gia nhanh chóng xoay người, tránh thoát chất dịch phun ra do Thanh Dịch dẫm chân lên bụng quái vật tạo ra. Hắn thở dốc không ngừng đứng lên, vừa rồi nếu không phản ứng nhanh, ngược lại có thể chết dưới một cước kia của Thanh Dịch.

Thủ lĩnh bị khống chế, bọn quái vật phẫn nộ rống lên, vừa rồi những con tấn công Thanh Dịch đã chết gần hết, vài con còn sống tiến lên thay thế cho đồng bạn đang hấp hối ở phía sau.

Ánh mắt Thanh Dịch quét một vòng, không bớt đi phóng túng, ngược lại lấy chân dùng sức nghiền mạnh lên vết thương của con thủ lĩnh, trong tiếng rên rỉ của nó kiêu căng nói: “#¥#%¥#……”

Diệp Gia nghe không hiểu y nói gì, nhưng đại khái có thể đoán ra ý, bởi vì biểu hiện trắng trợn khinh miệt cùng tàn nhẫn trên mặt y khiến người ta phát rùng mình.

Thủ lĩnh quái vật dùng hết sức tàn nâng mắt lên nhìn Thanh Dịch, dường như trong mắt nó tràn đầy nước mắt trong suốt, nhưng Thanh Dịch cũng không liếc nhìn nó một cái, vậy là ánh mắt nó chuyển thành bi thương, cuối cùng là bình thản, hai tay vô lực buông xuống, mí mắt cũng dần dần khép lại.

Gặp được đối tượng khiến mình động tâm, lại bị cự tuyệt cùng tấn công, chính là, thật sự thích, vừa nhìn thấy liền thích, mạnh mẽ mà chói mắt……

Cho đến tử vong……*

Lũ quái vật mất đi thủ lĩnh, trong nháy mất cũng mất đi sự thù địch.

“¥%&%¥**&%……*……” Thanh Dịch quay đầu lại nói.

Những con quái vật bắt đầu chụm đầu vào nhau bàn bạc, cuối cùng xuôi theo góc tường mà rời đi.

“Vì cái gì không giết nó ngay từ đầu?” Tránh đi một đống bừa bãi trên mặt đất, Diệp Gia hỏi. Thanh Dịch sớm đã nhìn ra sinh vật này là thủ lĩnh.

“Bởi vì……” Thanh Dịch cọ xát tay lên mặt đất để chùi đi những chất bẩn, “Sát phạt là một biện pháp tốt dùng để thư giãn……” Y đã bị giam giữ quá lâu, cần đến một ít kích thích để chứng minh “Kỹ thuật” không bị kém đi.

Diệp Gia khàn giọng hỏi, “Bọn chúng còn có thể quay lại không?”

“Trước khi chọn ra một thủ lĩnh mới sẽ không……”

“Ngươi, nghe hiểu được lời của chúng nói?”

Thanh Dịch mang một chút suy đoán nói: “Đấy có thể là những sinh mệnh trải qua biến dị ở hành tinh Lạc Già này, giống như những bông hoa kia, nguyên nhân thì ta không rõ ràng lắm, có lẽ liên quan tới việc hành tinh này bị hủy diệt. Cũng không có thể nói đấy hoàn toàn là tiếng Lạc Già, nhưng vẫn có thể nghe hiểu……”

Khi y bị Giai Ngự bắt nhốt, hành tinh Lạc Già vẫn hoàn hảo, nhưng căn cứ theo những gì y quan sát được sau khi đi ra, hành tinh mẹ đã vỡ nát, không thể đi đến một hành tinh khác để bắt lấy những cơ thể dùng để ký sinh, lấy cách thức sinh dục đặc thù của bọn họ, tuyệt diệt* là chuyện không sớm thì muộn.

Thanh Dịch sau khi được phát tiết, tâm trạng vui vẻ, nói: “Chất lỏng màu bạc là máu, có chứa đặc tính ăn mòn rất mạnh, xem ra, chúng đã giết chết một đồng loại yếu ớt đặt ở phía trên để lấp kín cửa hang, rồi mới đi săn, hang động này nhất định còn có một lối ra khác.”

Loại quái vật này, bởi vì bị ảnh hưởng bởi chi dưới, một khi làm cho con mồi chạy ra khỏi hang sẽ không thuận lợi cho việc đuổi bắt, cho nên mới chấp nhận hy sinh đồng bạn.

“Làm sao mới đi ra ngoài được?” Diệp Gia nhìn ra bên ngoài hỏi.

Cửa hang vẫn có chất lỏng chảy xuống không ngừng, lũ quái vật có thể vẫn còn trong động, đi vào hay đi ra?

Thanh Dịch vừa mới dùng bùn đất chà xát đi mùi trên tay, “Ta đi ra ngoài kéo thi thể nó ra, rồi ngươi hẵng đi ra.”

Thanh Dịch vừa nói vừa đi ra cửa hang.

Diệp Gia không nhìn, trong nháy mắt Thanh Dịch bước ra, lẳng lặng chờ Thanh Dịch xử lý thi thể.

Chất lỏng càng ngày càng loãng, Thanh Dịch dùng thân cây khuấy vào, cho đến khi chúng được vét hết ra. Diệp Gia cẩn thận lấy hòn đá che ở trên đầu, rồi mới vượt qua chất lỏng còn lại trên mặt đất, đi ra bên ngoài.

Diệp Gia vừa ra khỏi cửa hang, liền thấy thi thể theo như lời Thanh Dịch nói, đó là một con quái vật đã chết, trên người đầy những vết cắt, vì làm cho chất lỏng không ngừng chảy ra, miệng vết thương rất nhiều. Đến mức cái đầu bị vặn gẫy kia, Diệp Gia nghi ngờ là Thanh Dịch làm khi di chuyển xác nó.

Diệp Gia nhặt lên thân cây bị Thanh Dịch vứt bỏ, chất lỏng dính trên đó cũng không khó ngửi, như vậy mùi tanh trong động là từ chi dưới của quái vật tỏa ra. Nửa phần trên của thanh gỗ đã bị ăn mòn, miếng gỗ dày như vậy mà bị tan chảy gần hết.

Axit mạnh……

Thanh Dịch hất thân cây trong tay Diệp Gia đi, “Ngủ đi, xem ra là ta đã đánh giá thấp khu rừng này.”

Đây đã không phải hành tinh Lạc Già trước kia.

Kết quả, hai người quay lại bờ sông, nơi này vẫn còn cái lều hỏng bị vứt lại lúc trước.

Thanh Dịch đối với việc ngủ ở đâu không có yêu cầu gì, nhưng xem chừng Diệp Gia không chịu được nhiệt độ ngoài trời, liền dùng những thanh gỗ dài đơn giản đem bốn góc lều bạt dựng lên, nói với hắn, “Tiến vào ngủ đi……”

Diệp Gia gần như phản xạ, nói: “Không cần!”

Thanh Dịch nhìn xuống bởi vì có một chỗ đã bị xé rách, cho nên đứng dậy dựng lại một cái lều nhỏ hơn, đi ra ngoài nói với Diệp Gia: “Giờ thì tốt rồi. Vào thôi!”

Thấy Thanh Dịch đi ra ngoài, Diệp Gia không vì bản thân, cũng vì Diệp Hoa mà suy nghĩ. Đưa Diệp Hoa vào trong, Diệp Gia cởi áo khoác đắp lên người hắn, chính mình nằm ở một bên lẳng lặng nghỉ ngơi. Thanh Dịch không tiến vào, Diệp Gia cũng thấy thả lỏng được đôi chút, sau nửa đêm cũng mơ màng ngủ.

Thanh Dịch canh giữ ngoài lều trại, tay chống lên má, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chưa bao giờ nghĩ tới sau khi đi ra ngoài, thế giới lại biến thành như vậy, công trình cao chót vót, những chiếc xe bằng kim loại lượn tới lượn lui……v.v…… Tất cả đều biến mất. Tuy rằng Thanh Dịch cùng tộc nhân đều giống nhau, cơ bản họ không có nhiều dao động về mặt tình cảm, làm việc chỉ để thỏa mãn ham muốn của chính mình, nhưng dù sao đây cũng là hành tinh của chính mình, đối với một Lạc Già mới xa lạ này, Thanh Dịch vẫn có chút mất mác. Thậm chí còn nghĩ nếu chính mình năm đó vẫn ở ngoài, giờ sẽ ra sao……

Bản thân có năng lực thì như thế nào, huống chi y ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không biết…… Thanh Dịch cười nhạo thành tiếng.

Diệp Gia đã ngủ say, sức ép liên tiếp tới đã phá hủy cảnh giác của hắn, Thanh Dịch bước đến gần, cách một lớp quần áo, Thanh Dịch đặt ngón tay lên ngực Diệp Gia, rồi trượt xuống, tới bụng liền dừng lại. Nơi này…… cuối cùng đã thành công lưu lại trứng hay chưa?

Thanh Dịch suy tư trong một giây, rồi nằm xuống bên cạnh hắn ngủ, không sao cả, dù sao y cũng vừa lòng với thân thể này, sớm muộn rồi cũng sẽ có trứng. Nằm xuống không được bao lâu, Thanh Dịch trở mình, bỗng nhiên ngồi dậy, vén lều lên đi ra ngoài, y nghe thấy tiếng cành khô bị bẻ gẫy, âm thanh rất nhẹ, nhưng không qua được tai y.

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên chính giữa đỉnh đầu, Diệp Gia tỉnh, xoa nhẹ mí mắt, thấy Thanh Dịch ngồi chếch phía trước hắn, lều đã được mở ra.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, thân thể Diệp Gia thư thái hơn rất nhiều, hắn sụt sịt mũi, liếc mắt nhìn, thấy trên áo Thanh Dịch có thêm nhiều vết bẩn, nhìn qua giống như chất lỏng dính dính. Ngày hôm qua y bị dính lên áo nhiều thế sao?

Đột nhiên, khóe mắt Diệp Gia miết đến chỗ cây cối xa xa, sau khi nhìn thấy những mảnh thịt nát nằm rải rác, Diệp Gia thu ánh mắt lại, quay sang nhìn Diệp Hoa. Vẻ mặt Diệp Hoa thật yên bình, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Đã qua hai ngày, Diệp Gia sao lại không nôn nóng được, hắn nhớ lại Thanh Dịch từng nói hủ điệp là sinh vật ở nơi này, cũng đề cập qua là có thuốc, thế là hắn bước ra khỏi lều, đứng trước mặt Thanh Dịch mở miệng hỏi: “Em trai ta…… Rốt cuộc là nó bị làm sao?”

Thanh Dịch thản nhiên nói: “Nếu là bọn ta, lân phấn của hủ điệp căn bản không có tác dụng, còn hắn, trong tay ta không có dược.”

Thanh Dịch khoát tay, ý bảo Diệp Gia không cần hỏi lại. Cuối cùng thì chuyện này phải dây dưa trong bao lâu?

Diệp Gia rũ mắt xuống, Lâm Lẫm rơi vào động sâu ngay trước mắt, hắn không làm gì được, chính là Diệp Hoa, hắn không thể buông tay.

“Rửa đi.” Thanh Dịch không cho Diệp Gia cơ hội nói tiếp, y từ đằng sau đưa ra một khối thịt lớn vẫn còn cả lông.

Một bóng đen bay theo đường parabol hướng tới chính mình, Diệp Gia phản xạ nâng tay lên tiếp lấy. Thanh Dịch quăng khối thịt còn đầm đìa máu cho Diệp Gia, rồi đi về phía bờ sông. Nếu phải xử lý khối thịt này, nhất định cần có nước, nhưng là……

Diệp Gia do dự chưa biết làm sao, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ tâm tư đơn giản của hắn, Thanh Dịch không cần quay đầu lại cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn, hiểu rõ nói: “Nếu có sinh vật tới gần, trong vòng một trăm mét ta có thể nghe thấy.” Mà con sông cách nơi này không đến năm mươi mét.

Thanh Dịch nói xong vung tay ra sau ném dao găm xuống đất. Diệp Gia nhặt lên, ngơ ngác nhìn y trong vài giây, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng nhặt nó lên, mang thịt ra sông rửa.

Chờ Diệp Gia làm sạch lông, rửa thịt xong, Thanh Dịch xuống nước tắm rửa vừa lúc đã lên bờ, vẩy những giọt nước dính trên người xuống, quần áo bị bẩn tuy rằng ướt sũng, nhưng sạch sẽ.Thanh Dịch không sợ lạnh vắt mái tóc dài ướt sũng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau khi quay lại chỗ của mình, Thanh Dịch cắt một khối thịt đưa cho Diệp Gia, chỗ còn lại cầm trong tay. Diệp Gia nhìn Thanh Dịch trực tiếp xé xuống một miếng đưa vào mồm, dạ dày trống rỗng bắt đầu cuộn lên.

Diệp Gia vội vàng đứng dậy, bước sang bên cạnh vài bước, rồi nhặt những cành khô lên để nướng thịt..

Thanh Dịch ăn thịt của chính mình, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Diệp Gia đang bận việc.

Diệp Gia nhóm lửa, dùng dao xuyên qua miếng thịt, đặt lên phía trên đống lửa để nướng, rất nhanh có thể ngửi thấy mùi thịt chín.

Khứu giác nhạy bén của Thanh Dịch khiến tốc độ ăn của y dần chậm lại.

Diệp Gia vui vẻ chờ đợi thịt chín hẳn, hắn rất đói, bị mùi thịt nướng kích thích khiến bụng càng thêm kêu vang…… Diệp Gia giơ dao lên, thổi thổi miếng thịt, thật nóng…... Cẩn thận cắn xuống một miếng, tuy rằng ngay cả muối cũng không có, nhưng vẫn khiến người khác phát thèm.

Tiếng nuốt nước miếng của Diệp Gia tiến vào trong tai Thanh Dịch.

Diệp Gia chuẩn bị cắn miếng thứ hai……

Thịt không thấy, lưỡi dao trống không.

Thanh Dịch bỏ miếng thịt vào miệng, động tác tao nhã, nhưng cực kỳ khó ưa.

Diệp Gia lau miệng.

Thanh Dịch sau khi nuốt xuống bụng, lấy tay đưa thịt tươi cho Diệp Gia, “Tiếp tục……”

“……” Diệp Gia ôm hận nói: “Quá nhiều……”

Chỗ thịt Thanh Dịch đưa, dao găm không thể xiên qua hết, trừ phi cắt ra từng miếng một để nướng.

Diệp Gia quay vào lều tìm kiếm, lấy ra một cái ấm cùng một cái nồi nhỏ có kèm vỉ nướng gấp lại được, rồi mới tước thịt thành những miếng nhỏ đặt phía trên. Đối với Diệp Gia, hành vi cướp đoạt thành quả vất vả của Thanh Dịch, hắn cũng chỉ có thể rủa thầm trong bụng, còn hai tay vẫn tiếp tục nướng thịt.

Thanh Dịch cũng không phải loại dã nhân ăn sống uống tươi, chẳng qua là ăn như thế thì ít phiền phức hơn, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu là được, nhưng nếu Diệp Gia có khả năng, liền giao toàn bộ việc này cho hắn.

Thanh Dịch nuốt từng miếng lại từng miếng, đối với kẻ thật lâu chưa nếm qua thức ăn chín như y mà nói, đây có thể coi như một bữa không tồi.

Thanh Dịch chỉ vào ba miếng thịt còn lại cuối cùng, “Cho ngươi.”

Diệp Gia ăn như lang thôn hổ yết, Thanh Dịch nhìn trời nói: “Hành tinh của các ngươi trông như thế nào?”

Diệp Gia không muốn trả lời, lại lo Thanh Dịch cướp đi miếng thịt của hắn, thế là ậm ờ nói: “Trông rất bình thường.”

Tâm trạng Thanh Dịch giống như không tồi, tiếp tục hỏi: “Cùng nơi này so sánh thì thế nào?”

Đương nhiên là so với nơi này thì tốt hơn nhiều, nhưng Diệp Gia vẫn nói: “Cũng không khác lắm……”

Sau khi ăn xong, Diệp Gia liền uống chút nước để làm nhạt đi vị thịt trong miệng.

Thanh Dịch thật ra cũng chưa no, đôi mắt đảo tròn vài lần, hai tay bắt lại, như đang nghĩ cái gì đó.

Diệp Gia nhìn Thanh Dịch đi đến bìa rừng, rồi lại nghe thấy những tiếng va chạm sột soạt. Còn đang tự hỏi, Thanh Dịch đã trở lại, trên tay còn kéo theo một thứ gì đó.

Đợi Thanh Dịch đến gần, Diệp Gia mới giật mình nói, “Đây chẳng phải là quái vật bạch tuộc sao?”

“Quái vật bạch tuộc?” Thanh Dịch nghiêng đầu nhìn xuống, không hiểu quái vật bạch tuộc là cái gì.

“Điều này cũng không quan trọng, sao chúng nó lại xuất hiện ở đây? Ngươi không phải nói chúng nó sẽ không ra khỏi hang sao?

Có lẽ là ý tứ nghi ngờ trong lời nói của Diệp Gia quá rõ, Thanh Dịch không vui nói, “Ta chỉ phỏng đoán, trước kia không có loại rác rưởi này.”

“Chúng nó tới báo thù sao?” Thi thể có dấu vết bị kéo lê do Thanh Dịch làm, Diệp Gia tiện thể ngó qua nó.

Thanh Dịch mở ra năm ngón tay, để thi thể trên mặt đất, “Không chắc lắm, có lẽ là thủ lĩnh mới muốn dùng chúng ta để ra oai, coi như săn mồi luôn.”

Y ngồi xổm xuống, lật xác nó lại, Thanh Dịch tỏ ra không hài lòng nói: “Đáng tiếc để cho thủ lĩnh mới chạy mất. Giết nhiều như vậy, đại khái chúng nó cũng không dám đến nữa.” Trong lời nói dường như có chút tiếc nuối.

Diệp Gia không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thanh Dịch, chẳng lẽ Thanh Dịch hy vọng chúng tiếp tục đến? Thanh Dịch xách thi thể của nó lại đây làm gì?

Nghĩ không ra thì không suy nghĩ nữa, Diệp Gia luôn luôn như vậy, quay lại lau mặt cho Diệp Hoa, cũng mang một ít nước vào trong lều. Hai má Diệp Hoa dường như hơi lõm xuống, Diệp Gia chạm vào quần áo của Diệp Hoa, chỉnh lại túi áo cho hắn, không ngờ lại thấy có hộp thuốc. Bên trong có thuốc bổ hỗn hợp, vitamin cùng viên khoáng.

Diệp Hoa là thầy thuốc, có những thứ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, không, là quá tốt! Diệp Gia “chụt” một cái lên trán em trai mình, hắn luôn không thích Diệp Hoa giống như bà quản gia, làm việc quá cẩn thận, rất hay suy nghĩ, nhưng sự thật chứng minh lo lắng nhiều một chút là cần thiết.

Diệp Gia đổ vào miệng Diệp Hoa một lọ thuốc bổ, mở hàm hắn ra, làm cho hắn ngậm lấy viên thuốc. Tuy rằng Diệp Hoa đã hôn mê quá vài ngày, nhưng Diệp Gia vẫn thấy được một tia hy vọng.

Trong không khí bỗng nhiên truyền tới một mùi tanh rất nặng, rất giống với đêm qua, Diệp Gia hét to một tiếng, kéo lều kín lại rồi mới lao ra ngoài.

Bên ngoài trừ bỏ Thanh Dịch ra thì chẳng còn ai khác, Thanh Dịch vẫn ngồi bên thi thể, nghe thấy tiếng động, y quay đầu lại nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia mặt càng ngày càng nhăn chặt, mùi khó ngửi đó hình như phát ra từ xung quanh Thanh Dịch, nhưng vừa nãy hắn không ngửi thấy mùi gay mũi như thế này, không, phải là mùi xác thối mới đúng.

Diệp Gia tiến lên vài bước, sắc mặt dần dần trắng bệch, tay đang bịt mũi vì sốc mà rơi thõng xuống, nhưng ngay lập tức hắn lại dùng hai tay che lại cả mũi và miệng mình.

Chất lỏng màu bạc nhuộm ướt cả đất cát cùng đá vụn hợp lại thành một lối đi nhỏ, phát ra tiếng “Xèo xèo” ăn mòn.

Giữa trưa, mặt trời đang tại đỉnh, Diệp Gia lại như rơi vào hố băng. Ánh nắng chiếu lên người Thanh Dịch, tóc đen mắt tím, khuôn mặt mờ nhạt mang vẻ tĩnh mịch, cùng hình ảnh hiện tại hoàn toàn không hợp, mà nửa mặt bên kia của y lại đầy hoa văn đen giống như dấu hiệu của ác ma.

Thanh Dịch đột nhiên nở nụ cười, tay đưa ra một thứ gì đó, “Đã ăn no chưa? Hương vị của loại thịt này có lẽ không tồi đâu.”

Diệp Gia hít vào một tiếng thật mạnh..

“Yên tâm, ta đã làm sạch máu, cầm lấy, nướng chín giống như vừa rồi đi.”

Thanh Dịch nâng tay lên, muốn Diệp Gia cầm lấy thứ đó, còn chính mình lại vùi đầu xuống cái xác sờ soạng, Diệp Gia ghê tởm đến mức buồn nôn, lại càng không muốn biết Thanh Dịch đang làm cái gì.

Vài giây sau, thấy Diệp Gia không động đậy gì, Thanh Dịch đang nâng tay lên liền mất hứng trầm mặt xuống, “Đơ ra như vậy làm gì?”

“Biến thái!” Không thể nhịn được nữa, Diệp Gia từ trong miệng phun ra hai chữ.

Thanh Dịch ngước mắt, rút ra tay phải đang quấy trong bụng cái xác, đứng lên nói, “Ngươi muốn chết sao?”

“Ngươi là kẻ điên!” Diệp Gia hung hăng phụt nước miếng xuống mặt đất, “Biến thái cuồng, cái thứ này làm sao có thể ăn được?” Bụng của thi thể bị xé ra, nửa thân trên hoàn toàn không giống con người.

Không ăn được? Thanh Dịch đem miếng thịt đang cầm trong tay trái đưa lên miệng cắn một miếng, thịt tươi và mềm hơn những loại khác rất nhiều, không có máu nên ăn cũng sẽ không bị thương.

“Ặc……” Diệp Gia dùng chân đá vào cổ tay Thanh Dịch, khối thịt liền rơi xuống mặt đất.

“Không có việc gì, thịt này rất an toàn.” Những suy nghĩ của Thanh Dịch hoàn toàn trái ngược với Diệp Gia, cho rằng Diệp Gia nghi ngờ thịt có vấn đề, cho nên đối với hành động thô bạo của Diệp Gia cũng không tức giận, ngược lại trong lòng lại có cảm giác khác lạ, còn thật sự quay ra giải thích với hắn.

Hai bên thái dương của Diệp Gia nhảy lên một chút, quay đầu đi tức giận thở hồng hộc.

“Không ăn thì thôi.” Thấy Diệp Gia vẫn không tỏ vẻ gì, Thanh Dịch cũng không sao cả nói, dù sao y cũng không phải quá đói, chỉ là có điểm đáng tiếc, hình dáng rất giống người, có thể nói, là động vật cấp cao có chỉ số thông minh, lãng phí đồ ăn tốt. Cấu tạo của chúng không thể mang trứng, tác dụng còn lại chỉ là thức ăn.

Lấy tay ném miếng thịt sang một bên, Thanh Dịch lại ngồi xổm xuống.

Diệp Gia đành tránh xa y, mang ấm ra bờ sông lấy nước. Xuất phát từ sự không an tâm đối với Thanh Dịch, hắn cũng không lề mề, lấy được đầy nước liền lập tức quay về.

Khi gần đến nơi, Diệp Gia nín thở, thứ mùi kia đã nhạt đi rất nhiều, cái xác không còn ở chỗ kia, Thanh Dịch cũng không thấy, nhưng trên mặt đất có dấu vết của một dòng chất dịch, từ chỗ của cái xác kéo dài tới rừng cây.

Diệp Gia tim đập nhanh hơn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lấy tay đào đất, phủ lên những thứ bừa bãi trên mặt đất, chờ chất lỏng màu bạc được chôn gần hết, Thanh Dịch liền từ trong rừng chui ra, trên tay đầy vết bẩn. Diệp Gia cho rằng y đi vứt xác, vẫn làm nốt các việc trong tay, đem chất lỏng còn sót lại vùi hết xuống đất.

Thanh Dịch thấy Diệp Gia không ngẩng đầu lên, liền đi ra bờ sông.

Diệp Gia san lại mặt đất, trên tay dính đầy bùn đất, cũng đi ra bờ sông.

Khi Diệp Gia tới, Thanh Dịch còn đang cúi đầu tẩy rửa thứ gì đó, động tác rất nhẹ nhàng, Diệp Gia nhất thời sinh lòng hiếu kỳ, từ từ bước lại gần.

Tuy rằng Diệp Gia cố gắng che dấu nhưng không thể qua được lỗ tai của Thanh Dịch, Thanh Dịch nghe được tiếng bước chân, nhưng y đang có việc, hơn nữa trên tay còn là một thứ trơn, mềm, mỏng, nên y cũng không để ý tới.

Diệp Gia nheo mắt lại, từ phía sau Thanh Dịch ló đầu nhìn xuống, không xem thì không sao, vừa thấy, thiếu chút nữa liền trượt chân ngã xuống sông!

“Ngươi đang làm cái gì?” Một trận rùng mình từ sống lưng truyền tới, Diệp Gia thất thanh kêu lên.

“Đừng lên tiếng, chờ lát nữa rồi nói sau.”

Ngón tay của Thanh Dịch xoa lên thứ được bày ra trên mặt nước. Đó là một lớp màng mỏng màu kem, giống như giấy nhưng càng giống ── da?!

“Da của ngươi rất tuyệt, sờ vào rất thích……” Lời Thanh Dịch từng nói xẹt qua như dòng điện trong đầu hắn. Theo bản năng, Diệp Gia muốn rút dao găm ra, nhưng ngón tay còn chưa nâng lên, lại thả xuống, tay cũng không rửa liền chật vật chạy về.

Thanh Dịch có chút đăm chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi nhìn lớp da đang rửa, vô nghĩa, một chút hưng phấn cũng không có, giống như hoàn thành các nhiệm vụ bình thường, cánh tay dùng sức nhấc lên, vật thể lay động trong dòng nước bị quăng xuống, Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào mặt mình in bóng trên mặt sông.

Ngón tay sờ lên mặt, làn da không có độ ấm, chẳng có cảm giác gì, trắng nõn, nhàm chán……

Dùng một ngón tay gẩy gẩy lên mặt đất, cuối cùng Thanh Dịch xác định chính mình tạm thời đã mất đi ham mê trước kia. Quay lại mặt sông, y đưa tay bắn một thứ gì đó ra, Thanh Dịch xoay người nhặt lên siêu nước Diệp Gia bỏ lại.

Khi Thanh Dịch đưa cái siêu cho hắn, Diệp Gia đứng chắn trước Diệp Hoa, ánh mắt long lên nhìn Thanh Dịch, cơ thể giống như tạo ra một bức tường vô hình.

Thanh Dịch ném siêu, ung dung bước qua, bóp cằm Diệp Gia, “Tại sao lại giận dữ? Tại sao lại giống như sắp cháy lên thế? Tại sao lại có những dao động tình cảm mãnh liệt như vậy?”

Tay Thanh Dịch đang nắm mặt hắn, đối mặt với khí thế cường đại tản mát ra từ người Thanh Dịch, Diệp Gia phải cố hết sức mới có thể không sợ hãi, hắn không thể gỡ những ngón tay của Thanh Dịch ra, chỉ có thể bị Thanh Dịch bóp chặt cằm một cách nhục nhã.

Dù không thể động, nhưng vẫn có thể nói, “Ngươi đương nhiên sẽ không biết, ngươi là kẻ máu lạnh, các ngươi bất quá chỉ là quái vật thôi.”

Giữa chính mình cùng Thanh Dịch, Diệp Gia phân ra rõ ràng bằng một đường kẻ, mình là con người, Thanh Dịch là động vật.

Thanh Dịch đúng là không có tình cảm, nhưng quái vật?

Tăng thêm sức trên tay khiến cho Diệp Gia kêu lên một tiếng đau đớn, Thanh Dịch cong lên khóe miệng, “Đối với chúng ta mà nói, ngươi mới là quái vật, không, ngay cả quái vật cũng không bằng,﹃ đồ chơi ﹄thì giống hơn……”

“Phi!” Diệp Gia ngẩng đầu phun nước miếng lên mặt Thanh Dịch.

Trải qua kích động, Diệp Gia chợt giật mình.

Thanh Dịch cũng giật mình, y không biết ý nghĩa của việc phun nước miếng, nhưng đọc ra được những oán giận trong mắt Diệp Gia. Sửng sốt vài giây, trên mặt Thanh Dịch như phủ một tầng sương lạnh, cánh tay mạnh mẽ đè xuống, đem Diệp Gia đẩy ngược về phía sau, hắn liền ngã ngửa thẳng xuống mặt đất.

“Ô……” Ngay trong khoảng khắc lưng cùng mặt đất tiếp xúc, Diệp Gia liền nhíu mày lại, dù sao cũng may, tuân theo bản năng như khi được huấn luyện hắn liền căng cứng cơ thể, ở đây ngay gần lều, trước đó đã dọn dẹp, không có tảng đá lớn nào, không đến nỗi chấn thương đến cột sống.

Thanh Dịch cong đầu gối cúi xuống, hai tay đặt trên vai Diệp Gia, đem cơ thể đè lên người Diệp Gia, sợi tóc rơi xuống, lướt qua hai má Diệp Gia. Thanh Dịch chậm rãi cúi đầu, đem hai má bị Diệp Gia phun nước miếng dán lên môi hắn, rồi chà sát qua lại……

Diệp Gia đờ người ra……

Thanh Dịch thật vừa lòng khi cảm nhận được làn da ấm áp của Diệp Gia.

—————————

*không hiểu sao đọc đến chỗ này thấy thương cho em thủ lĩnh quá, dụ thụ đáng yêu, đến phút cuối còn không dám trách người mình yêu /T___T/

Háo sắc không phải là tội, tại sao tác giả lại để em quái vật chết cơ chứ?????????

Mịe cái thằng Thanh Dịch- đồ tra công!!!!!!!!!!!!!!

*tuyệt diệt: tuyệt chủng