Thư Sinh Họ Hàn

Chương 39: Bất đắc kỳ tử

“ ngươi thật là Tôn Nghĩa Sơn..”. Hắc bào nhân có chút khó tin nổi nhìn nơi Tôn Nghĩa Sơn đang cầm lấy thủ cấp Mộng Nguyệt lẩm bẩm, Tôn Nghĩa Sơn bộ dáng đều sắp không phải là của nhân loại, hắn giống như một quái nhân bộ dáng giống hệt Hấp Huyết Quỷ đặc điểm nhận dạng chỉ có khuôn mặt mà thôi, đôi cánh huyết hồng to bản vung vẩy, hàm răng nanh bén nhọn hắn hơi nhe ra thật quỷ dị, thân hình hắn cao khoảng trên dưới một trượng chín cái đầu trọc lốc, trán đầy nếp nhăn thật là kinh dị Hắc Bào Nhân trơ mắt nhìn Tôn Nghĩa Sơn đem thủ cấp của Mộng Nguyệt kinh dị há miệng nuốt một ngụm biến mất,…

“khè khè..~~”. Tôn Nghĩa Sơn như nghe hiểu được Hắc Bào Nhân cười một cách khủng bố, đột nhiên hắn thân thể lộng một thoáng biến mất quỷ dị, Hắc Bào Nhân khó có thể tin được cảm giác như cả người không thể lại động được như bị cầm cố lại, đây chính là cảnh giới nghiền ép đem hắn Linh Hồn khốn trụ, áp bách càng nặng Hắc Bào Nhân càng cảm thấy một lần nữa hương vị của tử vong giáng lâm, gian nan cử động nhưng chưa kịp Hắc Bào Nhân lại muốn tránh đi Tôn Nghĩa Sơn quỷ dị tốc độ đem hắn cầm lại to bản sắc bén móng vuốt một lần nữa giơ lên…

“rắc..rắc…~~”. Âm thanh có chút như từng miếng kim loại va vào nhau, rồi lại như tiếng của một chiếc lá bị xuyên thủng một cách rất nhẹ nhàng, Hắc Bào Nhân thân thể đột nhiên phát ra những âm thanh gẫy vụn, ngay trước ngực tay của Tôn Nghĩa Sơn mạnh mẽ xuyên qua,.. 

“A…a”. Hắc Bào Nhân kêu thảm một tiếng, nhưng lại nhanh chóng khóe miệng nhấc lên nụ cười nhạt nhẽo, Hắc Bào Nhân ống tay trái đột nhiên nhô ra cự nhận dài đến nửa thước muốn đem yếu hầu Tôn Nghĩa Sơn xuyên thủ…

“rắc…”. Tôn Nghĩa Sơn nhanh chóng thu hồi cự thủ, đem Hắc Bào Nhân tấn công hóa giải, nó nhìn Hắc Bào Nhân có chút kinh ngạc quát…

“là Khôi Lỗi sao..?”.

“Tôn Nghĩa Sơn ngươi sống đến giờ này chắc Triệu Gia bọn họ đều gặp độc thủ của ngươi rồi..~~”. Hắc Bào Nhân chỉ lặng lặng im, hắn không khỏi nhớ lại Triệu Gia đám người thở dài đạo.

“ rồi ngươi cũng sẽ được gặp bọn họ nộp mạng đây..~~”. Tôn Nghĩa Sơn điên cuồng giọng điệu, hắn lập tức ra tay lần này to lớn thân cự thủ liền không do dự chụp lấy đầu Hắc Bào Nhân, Hắc Bào Nhân dường như rất hưng phấn không cảm thấy đau đớn điên cuồng hét lên…

“ta sẽ trở lại, và đem ngươi cùng về với địa ngục..”.

“rắc..rắc…”. Hắc Bào Nhân không có lại chống cự chỉ để lại điên cuồng một câu nói trước khi bị bóp thành mảnh nhỏ, Tôn Nghĩa Sơn nghe xong cũng chỉ khinh thường không thèm để ý, tuy không thể đem Hàn Đức bản thể tóm được nhưng đem trọng thương hắn cũng là kết quả không sai rồi, Tôn Nghĩa Sơn như u linh bước chậm lại trước mặt Lý Ngạn lạnh lẽo lẩm bẩm..

“ta lại tiễn ngươi đoạn đường vậy vô dụng nhân loại, ngươi lên cảm thấy cống hiến cho ta là một điều may mắn, haha…”.

“không, cứu ta có ai không, cứu ta..?”. Lý Ngạn như từ sâu xa tận cùng trái tim như chết rồi hắn đang sợ hãi không khỏi run rẩy hét lớn mong mọi người nghe thấy, nhưng không thể mắt hắn trừng lớn khi bị chính Tôn Nghĩa Sơn một trảo đem hắn trái tim móc đi, trái tim vẫn còn đang đập nhưng Lý Ngạn đã chết rồi…

“ti tiện nhân loại ta xem ngươi trốn được đến đâu haha…”. Tôn Nghĩa Sơn đem trái tim còn đang đập của Lý Ngạn một hơi nuốt hết không quan tâm đến Huyết Trùng trực tiếp thôn phệ, hai cánh vung lên cuồng phong bắn ra xung quanh, xung quanh hắn một dặm địa hình đã bắt đầu bị Huyết Khí lây nhiễm hồng sắc sương vụ tản ra tanh tưởi mùi vị rất nồng nặc, nhưng Tôn Nghĩa Sơn lại dường như đang hưởng thụ với điều ấy…

“phốc…~~”.

“khốn kiếp Quỷ Nhân, ta sẽ đem ngươi băm thành muôn mảnh..~~”. Một nơi nào đó phía bắc Uông Ninh Thành, Hàn Đức hai tay chống vào tường, thống khổ phun ra ngụm huyết lấy mạnh mẽ lực bạo đem cắt đứt cùng hắn quan hệ Linh Hồn quả thật rất thống khổ, hắn càng tức giận hơn nữa từ đầu đến giờ một mực bị người ta dắt mũi đi hắn còn nhớ rõ Âm Sát Linh Trùng quả thật không thể nào ở nơi địa phương khỉ ho cò gáy này có được, từ đầu đến cuối hắn bị Quỷ Nhân lừa một hố rất thảm, lấy quá nửa giả thuyết cho rằng kỳ thật Tôn Nghĩa Sơn đã chết mà lấy chính linh hồn khác thay thế lên gây ra hiện giờ tham lam huyết nhục Tôn Nghĩa Sơn, Quỷ Nhân có thể một mực đang lừa hắn Tôn Nghĩa Sơn có thể đã chết từ lâu lên bị Quỷ Nhân đánh tráo.

“ta chính là bị thông minh của mình hại, thiên mệnh trớ trêu thay a..”. Hàn Đức thở dài khuôn mặt trắng xám tiều tụy, Quỷ Nhân quá cường đại hắn chưa kịp làm gì đã bị miểu sát, đây là cách biệt quá lớn về cảnh giới khí thế không kém gì Mạc Hà, nhưng hắn lại không thể đi nhờ Mạc Hà được, dù sao nhân gia cũng bang hắn nhiều thứ đây,và đặc biệt là sự tình mới sảy ra khiến hắn không có mặt mũi nào nhìn nàng, Hàn Đức chống từng gậy hắn nhìn ngoài đường những người lây nhiễm vẫn đang điên cuồng tấn công phòng tuyến mà binh lính tạo nên, tuy thương thế của hắn không nặng nhưng vấn đề là hồi phục cũng cần thời gian, nhưng chắc chắn rằng Quỷ Nhân sẽ không buông tha cho hắn đây….

“ta lên làm sao đây…”. Hàn Đức tấm lưng tựa trên vách tường, lòng phức tạp suy nghĩ một quyền kia để lại tinh thần cho hắn đả kích cũng không ít đây, Hàn Đức tức giận thét nên, dù sao hắn cũng lòng kiêu hãnh của chính mình tuyệt đối không chấp nhận bị đánh bại đây…

“Thiên Lôi Cảnh Thì sao ta cũng sẽ giết bằng được Quỷ Nhân,…”.

Tuyệt Vọng Lâm trung tâm cánh rừng. 

“Mục Hiên đệ từ từ thôi, ta không sao đâu..”. Lý Thu Hoài được Lý Mục Hiên cõng thoáng một cái chạy đến Tuyệt Vọng Lâm, thấy đằng sau không có truy binh nàng mới bảo Lý Mục Hiên thả nàng xuống nghỉ ngơi, từ sau khi bị Hàn Đức đả trọng thương lại biến cố bị hắc y nhân tập kích Lý Ngạn giao trách nhiệm bảo vệ Lý Thu Hoài cho Lý Mục Hiên rồi phân biệt tách ra hẹn gặp nhau ở cuối Tuyệt Vọng Lâm..

“ưm..~~”. Lý Mục Hiên gật nhẹ cái đầu trả lời thả nàng xuống.

“tỷ ngươi cũng đừng thất vọng, lại nói ta đưa ngươi đến Lôi Cung Học Viện với thiên phú của ngươi chắc chắn sẽ vào nội môn,,,…”. Lý Mục Hiên thoáng cái an ủi nàng, dù sao Lý Ngạn cũng chắc không được nghe rồi, hắn tổng sẽ gặp phải nhân giả ác báo mà thôi, không phải không báo mà chưa tới lúc..

“ưm..”. Lý Thu Hoài nhìn Lý Mục Hiên lớn nên tình cảm tỷ đệ rất tốt, thường ngày Lý Mục Hiên quậy phá nàng đều che chở cho nhưng lần này nàng cảm thấy hắn đã trưởng thành thật rồi, thương thế nàng tương đối nghiêm trọng Tiên Thương lại không thể bất kỳ điều động nào được nữa, nàng chỉ hy vọng lần này tới Lôi Cung Học Viện sẽ thuận lợi và sẽ trả thù được Mạc Hà và Mạc Á Tư( Hàn Đức)…

“phập…[email protected]”.

“@@@...ưm..##”.

“t…ại s….ao đ…ệ[email protected]@##!!~~”. Lý Thu Hoài không chú ý một thanh bén đao đột nhiên đâm tới, cự ly quá gần nàng tránh không kịp bị thanh đao găm lại trên yết hầu, Lý Mục Hiên khẽ cười một cách rợn người Lý Thu Hoài không đề phòng gì với đệ đệ ruột của chính mình nhưng lần này thì không phải, Lý Mục Hiên lại hạ một đao đem ngực nàng rạch ra tay phải đâm vào lôi ra một chùm sáng màu xanh lam huyết vẫn nhỏ rọt hắn đem bóp nát hóa thành những mảnh vụn quy về thiên địa rồi lại kề đao lên cổ mình kéo một cái..

“zoẹt..!!~~”.

Huyết bắn đậm một nửa gốc cây, thi thể hắn gục xuống ôm lấy Lý Thu Hoài…