Edit: hongheechan

Cô trở về phòng làm việc lấy chìa khóa xe và cặp tài liệu, xuống lầu lái xe đuổi theo Lôi Thiệu Đình về nhà, cô phải nói chuyện với anh thật tốt mới được!

Nhưng khi cô về đến nhà, lại không nhìn thấy xe của Lôi Thiệu Đình.

Cô vào trong phòng chờ anh trở về, kết quả, đợi một lần chính là cả đêm, anh vẫn không về nhà.

Hắc Tương Lăng rất khổ sở, không biết anh chạy đi nơi nào rồi? Gọi điện thoại cũng không nhận.

Buổi tối, cô nằm trên giường một mình, cũng không thể nào ngủ được giống tối hôm qua, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chạy đến phòng của con gái, không muốn một mình trên cái giường không có nhiệt độ của người đó.

************

Sắc trời tờ mờ sáng, một bóng dáng cao lớn đẩy cánh cửa nối liền với gian phòng kia, đi vào trong phòng của con gái.

Đã đổi bộ quần áo thoải mái, mặc tây trang vào, xách theo một hành lý đơn giản, Lôi Thiệu Đình uống rượu ở hộp đêm cả đêm, đến năm giờ sáng sớm mới vào cửa.

Anh cả đêm không ngủ, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ mình yêu và con gái, nhìn khuôn mặt hồn nhiên giống nhau của họ, tâm tình kích động và phức tạp của anh khó có thể dùng lời diễn tả được.

Trong lòng vẫn tức giận như cũ, vì anh yêu họ mãnh liệt, sợ cô và con gái bị cướp đi.

Anh luôn luôn không quá để tâm đến tình cảm, vì cô, anh nguyện ý để tâm xuống, vì con gái, anh nguyện ý bỏ qua thân phận độc thân bước vào trong hôn nhân, tất cả đều xuất phát từ tình yêu với cô.

Anh làm như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Anh thật sự không hiểu, tại sao Hắc Mộc Thác chậm chạp không chịu buông tay? Vì lão nhân gia không chịu để cho con gái dời đến Đài Loan ở lâu dài sao?

Không! Lần này sau khi chạy về Đài Loan xử lý tốt công việc, anh quyết định đi gặp mặt lão nhân gia ông một lần, lúc này anh muốn trực tiếp hỏi rõ rốt cuộc lão nhân gia có yêu cầu hay bất mãn gì với anh? Anh muốn ngả bài, tuyệt đối phải nhanh biết rõ điểm mấu chốt một chút, nếu không quan hệ giữa anh với Hắc Tương Lăng sẽ vĩnh viễn không thể giải quyết.

Anh muốn kết hôn với cô, cuộc sống ở chung như này với anh, không có một chút cảm giác an toàn nào.

"Lăng, em chờ anh, tối nay sau khi anh trở lại Tokyo, anh sẽ đi tìm cha em để hỏi cho rõ!" Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt tỉ mỉ của cô, vén sợi tóc tán loạn ở gò má cô, mặc dù trong lòng anh còn tức giận, nhưng ánh mắt dịu dàng thâm tình đã thể hiện rõ anh yêu cô rất nhiều.

Sau khi cúi đầu hôn con gái đang ngủ say một cái, lúc này Lôi Thiệu Đình mới quay người đi.

Nửa giờ sau, anh đáp máy bay trở về Đài Loan, vừa xuống, anh liền bắt tắc xi đi Đài Bắc.

Bây giờ là chín rưỡi, ở trên tắc xi, anh cầm điện thoại di động gọi điện thoại liên lạc với nhân viên công ty."A Mạch, khoảng 40 phút sau tôi sẽ tới công ty, cậu giúp tôi chuẩn bị trước tài liệu thảo luận, đặt ở trên bàn của tôi."

"Lôi Tổng, tài liệu cũng OK rồi..., ngày hôm qua trước khi tan việc tôi đã để vào phòng làm việc của anh." A Mạch cực kì có tinh thần đáp lời.

"Gần đây làm việc rất có năng suất hả! Xem ra tháng trước tôi tăng thêm tiền lương là quyết định đúng đắn nhỉ." A Mạch là một người đáng tin cậy, mặc dù bình thường nói nhiều một chút, nhưng đây chỉ là khuyết điểm nhỏ có thể nhịn.

"Đúng vậy đó, Lôi Tổng anh minh, Lôi Tổng cho thêm tiền lương, xứng đáng tôi đã làm trâu là ngựa vì Lôi Tổng." Chân chó được lí lẽ!"Lôi Tổng còn phân phó cái gì, tôi lập tức làm theo."

"Buổi trưa sắp xếp một bữa tiệc, tôi mời tất cả đồng nghiệp ăn cơm, nhân tiện thảo luận công việc, nhà hàng do cậu quyết định, giá tiền không có vấn đề, tôi không ——" Lôi Thiệu Đình còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm thấy tắc phanh gấp, anh còn không kịp ngẩng đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một hồi tiếng va chạm mạnh mẽ.

Kính chắn gió phía trước đột nhiên vỡ vụn, cả thân thể Lôi Thiệu Đình lao về phía trước, vai trái đụng vào thành ghế phía trước.

Lực va chạm mạnh mẽ khiến cho điện thoại suýt nữa rơi từ trong tay anh xuống, anh nắm chặt lấy điện thoại di động, cảm thấy thân thể mình nhanh chóng bị đè ép, chân kẹp ở dưới mặt ghế đau nhói, cảm giác khủng hoảng ngay lập tức nhấn chìm anh.

"Này, này, Lôi Tổng ——" A Mạch ở đầu kia nghe tiếng va chạm qua điện thoại di động, sợ đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh."Lôi Tổng nói chuyện với tôi đi! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lôi Tổng ——"

"A Mạch. . . . . ." Chân anh bị ghế ngồi đè chặt, bắp chân phải truyền đến cảm giác nhoi nhói, đau đến mức khiến cái trán anh toát ra mồ hôi lạnh."A Mạch, cậu nghe thấy lời nói của tôi không. . . . . . A Mạch?" Cắn răng cố nhịn đau đớn, anh như không còn hơi sức cầm điện thoại đến gần lỗ tai, chỉ có thể yếu đuối gọi A Mạch.

Lôi Thiệu Đình ngẩng mắt nhìn tình trạng của tài xế phía trước, cả người đối phương bị bao phủ trong túi khí an toàn, nhưng nhìn tình hình đầu xe phía trước xem ra, tài xế cũng không lạc quan.

"Lôi Tổng, nói chuyện với tôi đi! Đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi không lớn đâu ——" A Mạch không nghe thấy tiếng Lôi Thiệu Đình, nhưng anh cũng không từ bỏ, vẫn nắm lấy điện thoại kêu to.

Lôi Thiệu Đình mơ hồ nghe thấy A Mạch la lên, anh cố nén đau nhức truyền tới từ chân, cố gắng cắn răng chống đỡ, dùng hết hơi sức toàn thân cầm điện thoại đến bên tai."A mạch, tôi ở . . . . . đừng cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ ——"

Cuối cùng cũng đáp lại.

"Thượng Đế phù hộ! Lôi Tổng, anh có bị thương không?" Trái tim a mạch ở đầu kia như sắp dừng lại, cuối cùng có thêm sức lực lần nữa.

"Có thể chân của tôi bị gãy xương, hiện tại tôi. . . . . . bị chặn ở trong xe không cách nào nhúc nhích. . . . . ." Anh đau đến ngay cả nói chuyện cũng liên tục thở.

"Lôi Tổng, anh nhẫn nhịn một chút, tôi lập tức báo cảnh sát, sau đó chạy tới tìm anh! Anh chờ tôi đó, anh nhất định phải chống đỡ được!"

"Tôi biết rồi, cậu mau tới đây nhanh đi ——" Tốn hết tia hơi sức cuối cùng nói hết lời, điện thoại di động còn chưa kịp tắt, đã từ trong tay run rẩy rơi xuống.

Nhìn cũng không còn hơi sức nhặt điện thoại lên, Lôi Thiệu Đình vặn vẹo tư thế vị ép khó chịu mà cử động trên xe.

Anh còn chưa đến mức đau đến ngất đi, dựa vào ý chí cường đại chống đỡ, hai mắt anh khổ sở nhìn ngoài cửa xe, hoang mang chờ đợi nhân viên cứu viện đến.