Vào thu, nhiệt độ hơi lạnh lẽo, cây phong trong sân nhà chập chờn trong đêm đen.

Lôi Thiệu Đình không có cách nào ngủ, anh đứng trong đình viện, ẩn mình trong bóng tối, không tiếng động hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa khắc hoa.

Mười một giờ rưỡi đêm khuya rồi mà cô còn chưa trở lại, chẳng lẽ bữa tiệc trễ như vậy vẫn chưa kết thúc sao?

Phiền não hút xong một điếu lại thêm một điếu, trên trái chân đã có mấy tàn thuốc.

Rốt cuộc lúc nào thì cô mới chịu về nhà?

Kiên nhẫn của Lôi Thiệu Đình gần như đến cực hạn, sắc mặt của anh theo thời gian trôi qua mà càng âm trầm.

Bỗng dưng, hai cái đền xe chiếu đến, cuối cùng chiếc xe kia dừng ở cửa biệt thự.

Đứng ở bên cửa, Lôi Thiệu Đình giơ tay che đi tia sáng đặc biệt chói mắt ở trong bóng tối này, anh nheo tròng mắt đen lại chậm rãi đến gần, nhìn người đến từ xe đua màu bạc.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ trên xe, ăn mặc rất thoải mái, không hề giống tài xế nhà họ Hắc.

Lôi Thiệu Đình tới gần hơn nữa, hí mắt tránh chùm tia sáng nhức mắt kia ra, muốn nhìn rõ người đàn ông kia, nhưng còn chưa nhìn đến mặt anh ta, chỉ thấy anh ta sải bước vòng qua đầu xe, mở cửa xe bên kia ra, thân mật đỡ Hắc Tương Lăng xuống xe.

Hắc Tương Lăng đứng không vững, thân thể mềm mại mặc lễ phục màu vàng óng hoàn toàn dựa vào trên người đàn ông kia, mà tay người đàn ông kia tay còn thân mật đặt ở eo cô, cử động thâm mật giữa hai người, khiến tính nhẫn nại của Lôi Thiệu Đình cũng bị cắt đứt.

"Tiểu thư Tương Lăng, em không sao chứ?" Thôn Thượng Chính Dã đang cúi đầu quan tâm hỏi thăm.

Trước kia, anh đã từng nhiều lần muốn đến gần cô, thậm chí bày tỏ tình cảm ngay trước mặt nhưng đều bị Hắc Tương Lăng cự tuyệt, vì thế anh bị trưởng bối trong gia tộc nói nhiều lần, vì gia đình vẫn rất hi vọng anh có thể cưới Tương Lăng vào cửa, một mặt có thể lấy được che chắn nhà họ Hắc, mặt khác còn có thể nhờ tài năng quản lý sở trường của Hắc Tương Lăng, để công ty nhà họ Thôn bước cao lên.

Tối nay, dựa vào lôi kéo từ bác trai Hắc, cơ hội hiếm có đưa giai nhân về nhà này, anh đương nhiên muốn nắm chặt nó.

"Cám ơn. . . . . . Tôi vẫn tốt. . . . . ." Hắc Tương Lăng có tửu lượng kém, đầu mơ màng mà xuống xe, bước chân cực kì không vững, may là có Thôn Thượng Chính Dã đang dìu cô, không để cho cô đứng không vững mà ngã nhào.

"Nhưng em xem em đứng không vững lắm, có cần tôi ——"

"Không cần!" Cửa khắc vốn đang đóng chặt bỗng dưng mở ra, một bóng dáng cao lớn khôi ngô đột nhiên xuất hiện từ bên trong."Người cô cần là tôi, không phải cậu!"

Mắt sắc lạnh nhìn về phía Thôn Thượng Chính Dã đang đứng ở đó, một tay Lôi Thiệu Đình thô lỗ kéo thân thể mềm mại nhu nhược ở trước ngực anh ta về!

Hắc Tương Lăng ngất xỉu ngả vào trên người Lôi Thiệu Đình, bị một cánh tay sắt quấn lấy chặt chẽ, ý thức dần rơi vào trạng thái bất tỉnh, hoàn toàn không rõ bây giờ phát sinh chuyện gì.

"Anh...anh là ai ?" Thôn Thượng Chính Dã đang bị khí thế lạnh lùng của người đàn ông kia hù dọa dần tỉnh tảo lại, anh không hiểu nhìn Hắc Tương Lăng bị kéo đi, ánh mắt kinh ngạc di động giữa Lôi Thiệu Đình và Hắc Tương Lăng đang bất tỉnh."Anh mau buông tiểu thư Tương Lăng ra, đừng…vô lễ với cô ấy, cô ấy đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Hắc, không phải người anh có thể chọc nổi."

Khí thế và đầu óc của Thôn Thượng Chính Dã đang dần thấp xuống, đưa tay muốn cứu giai nhân say rượu trở về, tuy nhiên bị ánh mắt sắc bén của Lôi Thiệu Đình trừng lại rụt về, đành dựa vào miệng kêu la, muốn dọa Lôi Thiệu Đình một chút, nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả.

"Cô ấy trừ là thiên kim tiểu thư nhà họ Hắc, còn là mẹ của con tôi, và là bà xã của tôi, là người phụ nữ anh không thể chọc, nếu anh còn muốn lưu lại mạng nhỏ, tốt nhất mau cút!" Tức đến gần phát điên, giọng nói Lôi Thiệu Đình rít gào trong đêm đen giống như mãnh thú gào thét.

Thôn Thượng Chính Dã lui về sau một bước dài, kinh ngạc tựa vào đầu xe, thử tiêu hóa lời nói của Lôi Thiệu Đình.

Hắc Tương Lăng có con rồi hả? Mà người đàn ông khí thế kia lạnh lùng trước mắt là cha đứa bé? ! Đây là trò đùa gì chứ?

Nhưng . . . . . . Nhìn thái độ cứng rắn của người đàn ông này, tuyệt không giống đang đùa giỡn với anh.

"Anh còn không đi! Có muốn tôi dùng nắm đấm tiễn anh lên xe không?" Nắm đấm dưới ánh đèn đường lờ mờ bắt đầu phát động.

Thôn Thượng Chính Dã sợ hãi lên xe, nhanh chóng nổ máy lái xe đi, chỉ sợ Lôi Thiệu Đình thật sự dùng nắm đấm hỏi thăm.

Nhưng Thôn Thượng Chính Dã cuống quít lái xe thể thao rời đi cũng không cho lời Lôi Thiệu Đình nói là sự thật, anh quyết định tự mình tìm Hắc Mộc Thác chứng thực.

"Lôi. . . . . . Là anh sao? Anh ồn ào thật đó. . . . . ." Khi Thôn Thượng Chính Dã bị dọa sợ chạy đi, Hắc Tương Lăng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mờ mịt, nhìn về phía bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trước mắt.

"Hắc Tương Lăng, em tỉnh táo lại cho anh!" Tròng mắt đen sắc bén tức giận bắn về phía người phụ nữ đang có vẻ mặt vô tội này.

Đáng chết! Gương mặt cô uống rượu say ửng hồng, ánh mắt mờ mịch, quả thật hấp dẫn mê người, khó trách người đàn ông kia nóng lòng muốn lấy lòng.

Nghĩ đến bộ dáng này của cô bị một người đàn ông khác nhìn thấy, thậm chí trong lúc vô ý quyến rũ người đàn ông kia, cây đuốc ở ngực Lôi Thiệu Đình nhanh chóng bốc cháy cuồng liệt.

"Em. . . . . . không thoải mái. . . . . ." Một tay nắm lấy cánh tay bền chắc của anh, một cánh tay bạch ngọc khác đột nhiên giữ lấy môi, thân thể mảnh khảnh uốn cong eo, bộ dáng muốn nôn mửa.

"Em ——" Đôi mày rậm nhướng lên thật chặt, lo lắng thay thế một nửa tức giận, lửa thiêu đốt ở ngực nhất thời bị tiêu biến một nửa."Nhẫn nhịn xuống, anh ôm em đến phòng tắm."

Anh bồng cô lên, vọt vào bên trong nhà, chạy lên phòng ngủ chính lầu hai, bước chân mới đi đến cửa phòng tắm, còn chưa kịp đặt cô xuống, cô cũng vì không chịu nổi vừa rồi anh lắc lư, nghiêng đầu phun ra.

"Em không được —— ọe ~~" Ói ra ở trên cánh tay anh, đi xuống ven theo quần áo anh, làm dơ chân của anh và sàn nhà phòng tắm.

Khuôn mặt lạnh lùng xanh lét một hồi, Lôi Thiệu Đình nhìn người phụ nữ đang khó chịu trong ngực, nhìn lại chân mình và sàn nhà một chút, thân thể cao lớn cường tráng đông cứng, tâm tình tồi tệ tăng vọt lần nữa.