Chuyện vô cùng không thuận lợi!

Liên tục hai ngày nghỉ trong bốn tuần lễ, anh đều bay tới Tokyo, trong một tháng này, anh đã gặp cha của Hắc Tương Lăng nhiều lần, đi lại nhiều lần, nhưng vẫn không chiếm được đồng ý của lão nhân gia.

Cha Hắc bác bỏ hôn sự, chỉ cho phép anh có thể tự do ra vào nhà họ Hắc, thăm Hắc Tương Lăng và Hân Nhi, cũng không cho phép anh mang hai người về Đài Loan, sắc mặt Lôi Thiệu Đình âm trầm, tâm tình phiền não đi tới đi lui ở trong phòng khách.

Mỗi tuần lễ chỉ có thể đoàn tụ với vợ con hai ngày, không thể thỏa mãn anh.

Anh muốn nhiều hơn, anh muốn Hắc Tương Lăng và Hân Nhi mỗi ngày đều làm bạn ở bên cạnh anh, dưới sự bảo vệ và thương yêu của anh.

"Anh cần ngồi xuống uống trà trước không?" Hắc Tuấn bất đắc dĩ ngồi trên ghế sa lon, nhìn vị khách nhân nhân không mời mà tới đang khổ não này.

Với việc Lôi Thiệu Đình đã nhiều lần mang đến kinh ngạc cho anh và cha, Hắc Tuấn có lòng nhưng không đủ lực, muốn giúp mà không giúp gì được.

"Rốt cuộc anh có hết sức nói giúp tôi hay không?" Lôi Thiệu Đình phiền não ngừng bước chân lại một chút, ánh mắt sắc bén về phía quý công tử lịch sự kia.

"Tôi đã dùng hết lời ngon ngọt rồi, nhưng cha tôi hoàn toàn không tán thành, lão nhân gia ông từ trước đến giờ thương yêu em gái, muốn ông gật đầu đồng ý để em gái đến Đài Loan ở lâu dài, thật sự là một chuyện rất khó khăn." Kể từ sau khi làm cha, Hắc Tuấn càng hiểu hơn tâm tình yêu thương con gái của cha. "Nếu hôm nay có một tiểu tử thúi đi xin tôi gả con gái đến Đài Loan, tôi cũng không muốn gật đầu."

Nhớ năm đó em gái cố ý sinh đứa bé ra, ngay cả cha không vui, nhưng vẫn đồng ý. Mặc dù cha ra điều kiện không để Hân Nhi xuất hiện trước mặt người ngoài, nhưng trên thực tế chăm sóc Hân Nhi vô cùng dụng tâm, tất cả đều vì cha quá yêu thương em giá, chỉ sợ em gái sẽ bị chịu khổ chịu tội thôi.

Giữa cha con có tình cảm sâu nặng, cho dù thiếu Lôi Thiệu Đình một ân tình lớn Hắc Tuấn cố gắng nói tốt giúp, nhưng vẫn không đả động đến trái tim của cha Hắc.

Thấy Lôi Thiệu Đình đã nỗ lực một tháng, Hắc Tuấn lĩnh ngộ được —— nhìn cha lúc này đang quyết tâm không thả em gái rời khỏi Nhật Bản, cho dù Lôi Thiệu Đình là cha ruột của Hân Nhi cũng thế thôi.

"Cha yêu thương con gái thì tôi không vậy sao? Hân Nhi là con gái của tôi, tôi muốn đoàn tụ với bà xã và con gái, chẳng lẽ có lỗi sao?" Lúc này Lôi Thiệu Đình giận dữ ngút trời, anh giống như một con gấu nóng nảy, cố ý muốn tới đạp phá sàn nhà Hắc Tuấn.

"Đúng vậy, anh không sai." Hai tay vuốt trán, Hắc Tuấn không thể làm gì.

Anh đã giúp hết sức rồi, nhưng không chiếm được kết quả như mong muốn, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.

"Tôi không sai, nhưng tôi lại không thể đoàn tụ với vợ và con gái, đây quả thực là ——" Cổ họng phát ra mấy âm tiết bất nhã, Lôi Thiệu Đình đã bị làm đến phát bực, tức giận gần như bộc phát ra hết.

"Xin lỗi, xin tiết chế xuống." Hắc Tuấn nhắc nhở anh."Còn nữa, xin giảm nhẹ âm lượng và tiếng bước chân xuống, đừng quấy rầy bảo bảo nhà tôi." Còn có bà xã thân ái của anh Thôi Ân Hoài nữa.

Lôi Thiệu Đình giận đến trừng anh."Hiện tại tâm tình tôi đang cực kỳ khó chịu, anh không thể dàn xếp một chút hả?" Dám ở lúc lửa cháy đổ thêm dầu, anh thấy thật ngứa mắt.

Anh không nhịn được tức giận, còn muốn gầm thét mắng cho nghiền, lúc này nữ chủ nhân ôm bảo bảo khả ái đi xuống từ trên lầu, dienndaan-lequuy'don-chan hiển nhiên cô bị con hổ lớn dưới lầu này đánh thức.

"Thật xin lỗi, tôi có quấy nhiễu hai người nói chuyện không?"

"Ân Hoài, em và bảo bảo bị đánh thức à?" Nhìn thấy vợ yêu hiện thân, Hắc Tuấn lập tức tiến lên, cưng chiều kéo bà xã, cúi đầu cho cô một cái hôn dịu dàng."Chào buổi sáng."

Gương mặt Thôi Ân Hoài ửng đỏ tránh cái ôm của chồng ra, vì có Lôi Thiệu Đình ở đây, cử động quá thân của anh khiến cô hơi lúng túng.

"Các người có thể hôn tiếp không quan hệ tới tôi." Cắn răng nghiến lợi! Nhìn dáng vẻ một nhà ấm áp ôm hôn, anh cũng muốn mà! Nghĩ đến đã điên rồi!

Bất đắc dĩ nhìn bà xã đang đỏ mặt một cái, Hắc Tuấn buông vợ và đứa bé ra, kéo cô cùng ngồi xuống.

"Lôi Thiệu Đình, tôi thật sự không có biện pháp giúp anh, kế tiếp vẫn phải dựa vào bản thân thôi." Người khách không mời mà đến này không biết bao giờ mới có thể đi, Hắc Tuấn đành nói thẳng, để Lôi Thiệu Đình biết khó mà lui, biết rằng tìm anh giúp một tay cũng vô dụng thôi.

Hả? ! Không giúp cho anh rồi sao? Vậy tính toán đoàn tụ của anh với Hắc Tương Lăng và con gái không phải càng khó khăn thêm sao?

"Hắc Tuấn, câu này của anh có ý gì?"

"Ý tứ của Tuấn cũng giống ý của tôi, chuyện này anh không thể dựa vào bất kì ai giúp một tay, Lôi đại ca, anh phải lấy thành ý để biểu hiện cho cha nhìn. Tôi nghĩ, cha nhất định muốn thử nghiệm anh thôi, đang xác minh xem anh có thật lòng yêu Tương Lăng và Hân Nhi, mà không phải vì Tương Lăng thừa kế tài sản, cha nhất định sẽ bị thành ý của anh đả động, gật đầu đồng ý thỉnh cầu của anh." Còn là tâm tư của phụ nữ nữa.

Hai đấng mày râu thông minh suy nghĩ biện pháp cả một tháng, mỗi lần ra tay đều không được mà về, vẫn không tìm được điểm mấu chốt, không ngờ kết luận lại bị Thôi Ân Hoài nói ra ngoài dễ dàng.

Một câu thức tỉnh người trong mộng! Lôi Thiệu Đình kinh ngạc trừng mắt nhìn Thôi Ân Hoài, mà khuôn mặt Hắc Tuấn cũng tán thưởng nhìn bà xã của mình.

"Ân Hoài, cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết làm thế nào rồi!" Một giây tiếp theo, Lôi Thiệu Đình đã chạy đến, ngồi xổm xuống nhiệt tình ôm Thôi Ân Hoài và tiểu bảo bảo, cảm kích nói cảm ơn với cô.

Hắc Tuấn ghen ghét mặt tối sầm lại, lập tức hất Lôi Thiệu Đình ra."Biết phải làm gì thì nhanh đi thực hành đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa."

Bà xã và con của hắn không thể cho người khác ôm loạn được, dù đối phương là em rể tương lai cũng vậy.

"Tôi đi đây!" Không cần Hắc Tuấn đuổi, Lôi Thiệu Đình lập tức đứng dậy mà rời đi.

Anh huýt sáo bước nhanh rời đi, tâm tình không hề phiền muộn như vậy nữa.

"Cảm tạ ông trời, cuối cùng cũng không ai quấy rầy chúng ta." Cuối cùng khách không mời mà đến cũng đi, Hắc Tuấn kéo bà xã vào trong ngực lần nữa, cúi đầu cho cô một cái hôn nhiệt tình chạy dài.

************

Sân nhà rộng rãi của Hắc gia, cây hoa anh đào chưa nở rộ cùng với cây phong mang đến cho sân nhà một loại phong tình khác lạ.

Một ông lão mặc tây trang màu đêm đang đứng nghiêm ở trong vườn hoa, ông đang thưởng thức sân nhà, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Nhưng lúc này Lôi Thiệu Đình xuất hiện, phá vỡ yên tĩnh này.

"Bác trai, cháu là Lôi Thiệu Đình, thật xin lỗi, lại tới quấy rầy bác rồi." Cho dù cha Hắc lấy thái độ không chịu đồng ý với anh, nhưng Lôi Thiệu Đình vẫn lấy ra tôn trọng với trưởng bối, cung kính đứng ở phía sau ông lão.

"Làm sao cậu lại tới?" Hắc Mộc Thác chậm rãi xoay người, giọng lãnh túc giống y hệt con mắt lạnh lùng của ông, không có thiện chí với Lôi Thiệu Đình."Tôi không muốn nhìn thấy cậu."